Chương 4: Cơm Khoai Tây
Tự Phì Phì
25/02/2022
Nhà họ Triệu vốn rất nghèo, có 4 con trai 1 con gái, trong nhà cũng chỉ có vài mẫu đất cằn cõi, phòng ở dột nát tung toé, cả nhà đều dựa vào Triệu Đại Trụ đi săn thú mới miễn cưỡng ăn no.
Nhưng kể từ khi Triệu Đại Trụ cứu Khương Kỳ trở về, nhà hắn liền xây được sân lớn, lợp được nhà ngói đỏ, mua mấy chục mẫu ruộng, đưa cháu trai đi học.
tiếc là cả bốn đứa cháu học hành đều không nên thân, là người không có thiên phú học tập gì, không thi được cái gì.
Trong thôn đều suy đoán, nhà họ Triệu khẳng định lấy được bạc từ trên người Khương Kỳ, nếu không làm sao có thể đột nhiên lại có tiền như thế được.
Lúc đầu, nhà họ Triệu đối xử với Khương Kỳ rất tốt, nói muốn cho hắn đi học, nhưng ai biết được Khương Kỳ lại không muốn, chỉ muốn cùng Triệu Đại Trụ học săn bắn.
Không bao lâu Khương Kỳ học được bản lĩnh săn bắn của Triệu Đại Trụ học được toàn bộ, còn là trò giỏi hơn thầy.
Chậm rãi, người trong thôn đều biết, Khương Kỳ là một người đi săn giỏi.
Con mồi hắn săn được đều giao cho nhà họ Triệu, chỉ cần có thể ăn no, hắn cũng không có yêu cầu gì.
Nhà họ Triệu ngay từ đầu là ôm hy vọng, lúc Khương Kỳ được cứu trở về, quần áo trên người hắn rất sang trọng, hắn còn mang theo 500 lượng bạc, thân phận khẳng định là giàu có
Tuy trên mặt bị thương, nhưng nói không chừng sẽ có người trong nhà tới tìm tới?
Nhưng ai biết đợi 8 năm vẫn không có ai tới, nhà họ Triệu biết chắc chắn sẽ không có người tới tìm nữa, liền rắp tâm muốn bỏ Khương Kỳ ra ngoài.
Khương Kỳ ngày thường cũng không cùng người nhà họ Triệu giao tiếp gì nhiều, ban ngày đều là ở trong núi Vân Vụ, chỉ có buổi tối mới trở về, cũng không có cảm tình gì nhiều.
Dù muốn đuổi người đi, nhưng người nhà họ Triệu vẫn còn muốn chút mặt mũi, dù sao mình cũng lấy nhiều tiền của người ta, lấy được nhiều bạc như vậy, trong 8năm này, Khương Kỳ cũng săn thú, bán được không ít bạc, mặc dù rất muốn không cho Khương Kỳ 1xu nào đuổi ra ngoài, nhưng nhất định sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Người nhà họ Triệu bàn bạc với nhau, đối với bên ngoài nói là phải cưới cho Khương Kỳ một người vợ, lại ở dưới chân núi Vân Vụ mua cho hai mẫu đất hoang, xây cho Khương Kỳ mấy gian nhà tranh, lúc này mới đem hộ khẩu phân ra ngoài. Đối với bên ngoài lại nói là Khương Kỳ muốn phân nhà.
Người trong thôn tuy rằng trước mặt không nói cái gì, nhưng sau lưng đều nói người nhà họ Triệu không ra gì, lấy tiền của người ta, con mồi người ta đi săn được đều giao cho nhà họ Triệu, nhiều năm như vậy, bây giờ lại dùng không đến đến ba mươi lượng đem người ta đuổi ra ngoài, thật là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.
mặc kệ nói như thế nào đi nữa, người nhà họ Triệu và Khương Kỳ đều là kẻ chịu trận, kẻ chịu thiệt thòi, nhưng người ta cũng không thể nói gì hơn.
Lúc này, thứ hiện ra trước mặt Tô Ngữ, chính là nhà ở nhà họ Triệu xây cho Khương Kỳ.
Một bức tường rào đơn sơ trong sân, bao quanh 2 mẫu đất hoang, ở giữa sân có mấy gian nhà làm bằng cỏ tranh.
Khương Kỳ mở cổng rào tre đi vào, đi về hướng nhà tranh, Tô Ngữ tò mò nhìn bốn phía, cũng không quên theo sát bước chân Khương Kỳ.
Hai người cùng nhau đi đến nhà tranh phía trước, Khương Kỳ mới dừng lại, Tô Ngữ chỉ lo nhìn hai bên, không có chú ý tới phía trước, bước chân Khương Kỳ dừng lại, trực tiếp va vào lưng Khương Kỳ.
“ui da.”Tô Ngữ xoa cái trán của mình bị đâm đau, trong miệng than nhẹ.
“cô sao vậy?”Khương Kỳ xoay người nhìn Tô Ngữ, người phụ nữ này, đi không nhìn đường sao?
"Thực xin lỗi! Tôi, tôi không phải cố ý.”Tô Ngữ vội vàng xua tay nói.
Khương kỳ chỉ vào gian phòng phía đông nói“Bên này là phòng bếp cùng phòng chứa vật dụng”sau đó lại chỉ vào ba gian phòng phía bắc nói“Chính giữa là nhà chính, chúng ta mỗi người một gian.”
Nghe được câu cuối cùng của Khương Kỳ, Tô Ngữ giật mình nhìn hắn, không ngủ cùng một gian? Đây là đang ghét bỏ cô à?
“anh ghét bỏ tôi?”Tô Ngữ nghĩ đến đây liền mở miệng hỏi.
Nhưng vừa nói xong, Tô Ngữ liền hối hận. Cô nói lời này, hình như là cô chông giống như đang mất kiên nhẫn vậy.
Quả nhiên, sau khi Khương Kỳ nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười nghi hoặc, nhưng chỉ trong giây lát mà thôi “cô muốn ngủ cùng tôi, ngủ một gian cũng có thể.”
Tô Ngữ làm như không nghe thấy, nhấc chân đi vào gian nhà chính.
Trong gian nhà chính này, chỉ có 1cái bàn, 4 cái ghế, và 1 cái cửa nhỏ hai bên đông tây, Tô Ngữ bước vào cửa phía tây.
Đập vào mắt là một phòng ngủ, không lớn lắm, chỉ có 1 cái giường, 1 cái tủ nhỏ, chăn bông trên giường nhìn khá mới, nhưng là loại khăn trải giường loại rẻ nhất.
Đem quần áo mang theo vất xuống giường, Tô Ngữ xoay người đi ra khỏi phòng, trong phòng chính, Khương Kỳ đang ngồi ở bàn, không biết nghĩ cái gì.
“Cái đó, anh ăn cơm chưa? Hay là để tôi làm một chút.” Tô Ngữ do dự nói.
Dù thế nào Khương Kỳ cũng cứu cô từ bờ sông lên, nếu không cho dù cô có xuyên qua, thì cũng ngủm vì bị chết đuối rồi.
Khương Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Ngữ, nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô, cuối cùng cũng gật đầu, anh cũng chưa ăn gì.
Thấy vậy Tô Ngữ đi ra khỏi phòng chính, đi tới phòng bếp, trong nháy mắt đã nhìn thấy bên trong nhà bếp.
Ở góc phía đông Bắc là một cái bếp làm bằng đất, bên trên là 2 cái nồi, 1 lớn, 1 nhỏ .
Dựa vào bức tường phía đông, có một cái kệ gỗ, chắc là thớt, bên cạnh là 1 chiếc tủ gỗ đựng đồ ăn.
Cạnh cửa, dựa vào bức tường phía nam có 3 cái chum, 1 lớn 2 nhỏ, mở ra xem là hũ gạo, hũ bột ngô, hũ đựng nước.
Thùng nước thì đầy, gạo thì còn một ít dưới đáy, bột mì trong thùng không phải là bột trắng mà là bột ngô.
Kệ thớt được chia làm 2 tầng, tầng trên là thớt, tầng dưới là rau củ.
2 mùa cuối đông và đầu xuân không có rau ăn, dưới giá chỉ có mấy củ khoai tây, chắc là đồ ăn còn thừa từ năm ngoái, nhà họ Triệu mới đem đi cho.
Nhìn những thứ còn sót lại, Tô Ngữ suy nghĩ một hồi rồi mới bắt đầu nấu ăn.
Gọt vỏ và rửa sạch khoai tây, cắt thành hình vuông, rửa sạch với nửa bát con gạo, sau đó để riêng.
Đun lửa to lên, khi nồi nóng lên thì cho dầu ăn vào, cho khoai tây vào xào thơm lên, cho muối, gạo và nước vào đun sôi lên.
Sau khi cơm chín, để một lúc để gạo nở ra, mùi thơm khoai tây hoà quyện với mùi gạo là được.
Nhấc nắp nồi lên, một mùi thơm thoang thoảng bay lên, nhìn khoai tây chín vàng và cơm trắng trong nồi, Tô Ngữ nuốt nước miếng, mặc dù không có thịt lợn, nhưng như vậy cũng đã rất ngon rồi.
Dùng một cái bát lớn để vào, bên trên còn để một cái muỗng, tô Ngữ bưng bát vào nhà chính.
Từ khi Tô Ngữ đi vào phòng bếp, Khương Kỳ liền đứng lên, đứng ở cửa nhà chính nhìn cô bận rộn trong bếp.
Thấy Tô Ngữ bưng cơm vào, Khương Kỳ vội vàng ngồi vào ghế.
"Nếm thử xem thế nào"Tô Ngữ đặt bát lên bàn thổi thổi hai tay, cơm vừa mới lấy ra khỏi nồi vẫn còn rất nóng.
Khương Kỳ nhìn bát cơm trước mặt, rồi lại nhìn ngón tay đỏ bừng vì nóng của Tô Ngữ, trong mắt có chút xúc động, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.
Không phải trước đây cô rất sợ hắn hay sao? Sao bây giờ còn muốn nấu cơm cho hắn ăn.
Nhìn hành động và lời nói không có vẻ gì là hèn nhát cả, điều này không giống với Tô Ngữ trước kia mà anh biết
Nhưng kể từ khi Triệu Đại Trụ cứu Khương Kỳ trở về, nhà hắn liền xây được sân lớn, lợp được nhà ngói đỏ, mua mấy chục mẫu ruộng, đưa cháu trai đi học.
tiếc là cả bốn đứa cháu học hành đều không nên thân, là người không có thiên phú học tập gì, không thi được cái gì.
Trong thôn đều suy đoán, nhà họ Triệu khẳng định lấy được bạc từ trên người Khương Kỳ, nếu không làm sao có thể đột nhiên lại có tiền như thế được.
Lúc đầu, nhà họ Triệu đối xử với Khương Kỳ rất tốt, nói muốn cho hắn đi học, nhưng ai biết được Khương Kỳ lại không muốn, chỉ muốn cùng Triệu Đại Trụ học săn bắn.
Không bao lâu Khương Kỳ học được bản lĩnh săn bắn của Triệu Đại Trụ học được toàn bộ, còn là trò giỏi hơn thầy.
Chậm rãi, người trong thôn đều biết, Khương Kỳ là một người đi săn giỏi.
Con mồi hắn săn được đều giao cho nhà họ Triệu, chỉ cần có thể ăn no, hắn cũng không có yêu cầu gì.
Nhà họ Triệu ngay từ đầu là ôm hy vọng, lúc Khương Kỳ được cứu trở về, quần áo trên người hắn rất sang trọng, hắn còn mang theo 500 lượng bạc, thân phận khẳng định là giàu có
Tuy trên mặt bị thương, nhưng nói không chừng sẽ có người trong nhà tới tìm tới?
Nhưng ai biết đợi 8 năm vẫn không có ai tới, nhà họ Triệu biết chắc chắn sẽ không có người tới tìm nữa, liền rắp tâm muốn bỏ Khương Kỳ ra ngoài.
Khương Kỳ ngày thường cũng không cùng người nhà họ Triệu giao tiếp gì nhiều, ban ngày đều là ở trong núi Vân Vụ, chỉ có buổi tối mới trở về, cũng không có cảm tình gì nhiều.
Dù muốn đuổi người đi, nhưng người nhà họ Triệu vẫn còn muốn chút mặt mũi, dù sao mình cũng lấy nhiều tiền của người ta, lấy được nhiều bạc như vậy, trong 8năm này, Khương Kỳ cũng săn thú, bán được không ít bạc, mặc dù rất muốn không cho Khương Kỳ 1xu nào đuổi ra ngoài, nhưng nhất định sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Người nhà họ Triệu bàn bạc với nhau, đối với bên ngoài nói là phải cưới cho Khương Kỳ một người vợ, lại ở dưới chân núi Vân Vụ mua cho hai mẫu đất hoang, xây cho Khương Kỳ mấy gian nhà tranh, lúc này mới đem hộ khẩu phân ra ngoài. Đối với bên ngoài lại nói là Khương Kỳ muốn phân nhà.
Người trong thôn tuy rằng trước mặt không nói cái gì, nhưng sau lưng đều nói người nhà họ Triệu không ra gì, lấy tiền của người ta, con mồi người ta đi săn được đều giao cho nhà họ Triệu, nhiều năm như vậy, bây giờ lại dùng không đến đến ba mươi lượng đem người ta đuổi ra ngoài, thật là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.
mặc kệ nói như thế nào đi nữa, người nhà họ Triệu và Khương Kỳ đều là kẻ chịu trận, kẻ chịu thiệt thòi, nhưng người ta cũng không thể nói gì hơn.
Lúc này, thứ hiện ra trước mặt Tô Ngữ, chính là nhà ở nhà họ Triệu xây cho Khương Kỳ.
Một bức tường rào đơn sơ trong sân, bao quanh 2 mẫu đất hoang, ở giữa sân có mấy gian nhà làm bằng cỏ tranh.
Khương Kỳ mở cổng rào tre đi vào, đi về hướng nhà tranh, Tô Ngữ tò mò nhìn bốn phía, cũng không quên theo sát bước chân Khương Kỳ.
Hai người cùng nhau đi đến nhà tranh phía trước, Khương Kỳ mới dừng lại, Tô Ngữ chỉ lo nhìn hai bên, không có chú ý tới phía trước, bước chân Khương Kỳ dừng lại, trực tiếp va vào lưng Khương Kỳ.
“ui da.”Tô Ngữ xoa cái trán của mình bị đâm đau, trong miệng than nhẹ.
“cô sao vậy?”Khương Kỳ xoay người nhìn Tô Ngữ, người phụ nữ này, đi không nhìn đường sao?
"Thực xin lỗi! Tôi, tôi không phải cố ý.”Tô Ngữ vội vàng xua tay nói.
Khương kỳ chỉ vào gian phòng phía đông nói“Bên này là phòng bếp cùng phòng chứa vật dụng”sau đó lại chỉ vào ba gian phòng phía bắc nói“Chính giữa là nhà chính, chúng ta mỗi người một gian.”
Nghe được câu cuối cùng của Khương Kỳ, Tô Ngữ giật mình nhìn hắn, không ngủ cùng một gian? Đây là đang ghét bỏ cô à?
“anh ghét bỏ tôi?”Tô Ngữ nghĩ đến đây liền mở miệng hỏi.
Nhưng vừa nói xong, Tô Ngữ liền hối hận. Cô nói lời này, hình như là cô chông giống như đang mất kiên nhẫn vậy.
Quả nhiên, sau khi Khương Kỳ nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười nghi hoặc, nhưng chỉ trong giây lát mà thôi “cô muốn ngủ cùng tôi, ngủ một gian cũng có thể.”
Tô Ngữ làm như không nghe thấy, nhấc chân đi vào gian nhà chính.
Trong gian nhà chính này, chỉ có 1cái bàn, 4 cái ghế, và 1 cái cửa nhỏ hai bên đông tây, Tô Ngữ bước vào cửa phía tây.
Đập vào mắt là một phòng ngủ, không lớn lắm, chỉ có 1 cái giường, 1 cái tủ nhỏ, chăn bông trên giường nhìn khá mới, nhưng là loại khăn trải giường loại rẻ nhất.
Đem quần áo mang theo vất xuống giường, Tô Ngữ xoay người đi ra khỏi phòng, trong phòng chính, Khương Kỳ đang ngồi ở bàn, không biết nghĩ cái gì.
“Cái đó, anh ăn cơm chưa? Hay là để tôi làm một chút.” Tô Ngữ do dự nói.
Dù thế nào Khương Kỳ cũng cứu cô từ bờ sông lên, nếu không cho dù cô có xuyên qua, thì cũng ngủm vì bị chết đuối rồi.
Khương Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Ngữ, nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô, cuối cùng cũng gật đầu, anh cũng chưa ăn gì.
Thấy vậy Tô Ngữ đi ra khỏi phòng chính, đi tới phòng bếp, trong nháy mắt đã nhìn thấy bên trong nhà bếp.
Ở góc phía đông Bắc là một cái bếp làm bằng đất, bên trên là 2 cái nồi, 1 lớn, 1 nhỏ .
Dựa vào bức tường phía đông, có một cái kệ gỗ, chắc là thớt, bên cạnh là 1 chiếc tủ gỗ đựng đồ ăn.
Cạnh cửa, dựa vào bức tường phía nam có 3 cái chum, 1 lớn 2 nhỏ, mở ra xem là hũ gạo, hũ bột ngô, hũ đựng nước.
Thùng nước thì đầy, gạo thì còn một ít dưới đáy, bột mì trong thùng không phải là bột trắng mà là bột ngô.
Kệ thớt được chia làm 2 tầng, tầng trên là thớt, tầng dưới là rau củ.
2 mùa cuối đông và đầu xuân không có rau ăn, dưới giá chỉ có mấy củ khoai tây, chắc là đồ ăn còn thừa từ năm ngoái, nhà họ Triệu mới đem đi cho.
Nhìn những thứ còn sót lại, Tô Ngữ suy nghĩ một hồi rồi mới bắt đầu nấu ăn.
Gọt vỏ và rửa sạch khoai tây, cắt thành hình vuông, rửa sạch với nửa bát con gạo, sau đó để riêng.
Đun lửa to lên, khi nồi nóng lên thì cho dầu ăn vào, cho khoai tây vào xào thơm lên, cho muối, gạo và nước vào đun sôi lên.
Sau khi cơm chín, để một lúc để gạo nở ra, mùi thơm khoai tây hoà quyện với mùi gạo là được.
Nhấc nắp nồi lên, một mùi thơm thoang thoảng bay lên, nhìn khoai tây chín vàng và cơm trắng trong nồi, Tô Ngữ nuốt nước miếng, mặc dù không có thịt lợn, nhưng như vậy cũng đã rất ngon rồi.
Dùng một cái bát lớn để vào, bên trên còn để một cái muỗng, tô Ngữ bưng bát vào nhà chính.
Từ khi Tô Ngữ đi vào phòng bếp, Khương Kỳ liền đứng lên, đứng ở cửa nhà chính nhìn cô bận rộn trong bếp.
Thấy Tô Ngữ bưng cơm vào, Khương Kỳ vội vàng ngồi vào ghế.
"Nếm thử xem thế nào"Tô Ngữ đặt bát lên bàn thổi thổi hai tay, cơm vừa mới lấy ra khỏi nồi vẫn còn rất nóng.
Khương Kỳ nhìn bát cơm trước mặt, rồi lại nhìn ngón tay đỏ bừng vì nóng của Tô Ngữ, trong mắt có chút xúc động, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.
Không phải trước đây cô rất sợ hắn hay sao? Sao bây giờ còn muốn nấu cơm cho hắn ăn.
Nhìn hành động và lời nói không có vẻ gì là hèn nhát cả, điều này không giống với Tô Ngữ trước kia mà anh biết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.