Chương 38: Con Gái Bất Hiếu
Tự Phì Phì
02/04/2024
38 con gái bất hiếu
Tô Ngữ cẩn thận nhìn kỹ một nhà năm người này, cho dù Tần Liên là bị bà Lý mang đến, thì cô vẫn cảm thấy bọn họ mới thực sự là người một nhà.
Điều này không liên quan gì đến ngoại hình, mà là bởi vì tính gây sự và lòng tham của những người này đều giống nhau y như đúc.
Tô Ngữ đi đến bên cạnh, đứng cùng Khương Kỳ, hai người nhìn nhau không nói lời nào, nhưng từ ánh mắt của nhau, cả hai đều biết suy nghĩ của bọn họ đều giống nhau.
Sau khoảng nửa giờ, Tô Ngôn thở hồng hộc chạy về.
Tô Ngôn trực tiếp chạy tới trước mặt Tô Ngữ và Khương Kỳ, hít thở một hơi rồi mới nói: “Chị, anh rể, trưởng thôn ở phía sau, lát nữa sẽ tới.”
Tô Ngữ gật gật đầu, ý bảo Tô Ngôn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, còn cô lại đi tới ruộng dưa, hái một quả dưa hấu rồi quay lại.
“Còn chưa chín?” Khương Kỳ nhìn quả dưa hấu trong tay Tô Ngữ, không hiểu hỏi.
Những quả chín rồi, không phải lúc nãy bị Lục Du Kỳ đem đi hết rồi à?
“À, quả này cũng có thể ăn.” Tô Ngữ cười ngượng ngùng vài tiếng, cô không thể nói, cô vừa mới vụng trộm làm chín nó được, ài vụng trộm quen tay.
Cũng may là cô cẩn thận, chỉ cần đi tới bên trong ruộng dưa hấu, không để cho Khương Kỳ nhìn ra có gì đó không đúng là được.
Dưới quầy chanh dây có một bộ bàn ghế bằng tre, Tô Ngữ lấy trong bếp ra một cái thớt và một con dao, đặt chúng lên bàn tre.
Ngay khi cô vừa đem đồ cất kỹ, tám hay chín người bước vào cổng.
Người dẫn đầu là trưởng thôn Vân Sơn, người mà Tô Ngữ đã gặp một lần.
Hầu hết những người theo sau Vân Sơn đều là những người đàn ông lớn tuổi.
Nhìn thấy một nhóm người đi vào, Tô Ngữ và Khương Kỳ vội vàng tiến lên đón tiếp.
“Chào trưởng thôn, chào các vị trưởng lão gia tộc.” Tô Ngữ thấy Khương Kỳ mím môi không nói, vội vàng cười chào hỏi, sau đó dẫn mọi người vào chỗ ngồi.
Khi trưởng thôn và mấy người đã yên vị, Tô Ngữ cắt dưa hấu thành từng miếng và đưa cho mọi người.
“... Đây là trái cây mà chồng cháu tình cờ mua được. Nó được gọi là dưa hấu. Không nghĩ tới thực sự có thể trồng ra, không chỉ ăn ngon mà còn có năng suất cao.” Sau khi Tô Ngữ nói xong. Liền để mọi người tranh thủ ăn vài miếng.
Tô An cùng bà Lý không có nhận được “lễ phép” của Tô Ngữ, thấy không có ai đưa tới, trước mặt trưởng thôn và mọi người cũng không thể mặt dày mà cầm lấy được, đành phải nháy mắt với Tần Liên.
Tần Liên thì thào vài câu vào bên tai đôi song sinh, hai đứa nhỏ đứng dậy chạy tới trước bàn tre.
Dưa hấu mà Tô Ngữ hái không nhỏ, cho dù chín người chia nhau mỗi người một miếng, thì trên bàn vẫn còn lại bảy miếng.
Cặp song sinh chạy về phía trước, mỗi người cầm hai miếng chạy lại bên Tô An và bà Lý.
Sau khi đưa dưa hấu trong tay cho bà Lý, Tô An và Tần Liên, sau đó lại vội vàng quay lại lấy hết ba miếng còn lại, lấy đi.
Tô Ngữ không tức giận khi nhìn thấy chuyện này, dù sao, đây cũng là lần cuối cùng.
Mấy người Vân Sơn sau khi ăn xong dưa hấu trong tay đều không khỏi gật gật đầu, không thể không nói, quả thực rất ngon, mặc dù bọn họ đều biết dưa hấu ở thị trấn hai tuần qua bán rất chạy, nhưng một cân dưa hấu Có giá hơn 20 văn, một quả dưa hấu nặng 7 đến 8 cân, bọn họ không thể mua nó, bằng cách cắt nó ra được. Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng bỏ ra hơn một trăm văn để mua một quả dưa hấu về nếm thử.
Điều không ngờ là quả dưa hấu này thực sự là do Tô Ngữ và Không Kỳ trồng ra, hôm nay bọn họ lại được mời ăn.
Mấy người hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Văn Sơn nói: “Khương Kỳ, vợ Khương Kỳ à, không biết, mấy người hôm nay tới tìm chúng ta là có chuyện gì?”
Tô Ngữ không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại: “Trưởng thôn, ông nghĩ như thế nào về việc trồng dưa hấu? “
Vân Sơn do dự một chút, sau đó nói: “Cũng được.”
Tuy ngoài miệng nhẹ nhàng ra, nhưng trong lòng Vân Sơn không nghĩ như vậy, này đâu chỉ cũng được, đây thực sự là một món lợi kếch xù, nhưng với tư cách là một trưởng thôn, ông vẫn phải dè dặt một chút.
Tô Ngữ mỉm cười, sau đó nói: “Trưởng thôn, các vị trưởng lão gia tộc, cháu đã bàn bạc với chồng của cháu, chúng cháu nguyện ý tặng miễn phí hạt giống và phương pháp trồng dưa hấu cho thôn, chúng cháu cũng có thể giúp mọi người ươm giống miễn phí, tranh thủ tới sang năm, mọi người trong thôn đều có thể trồng dưa hấu, để mọi người cùng nhau kiếm tiền. “
Sau khi nghe Tô Ngữ nói xong, Vân Sơn và những người khác rất sốc, bọn họ không ngờ Tô Ngữ sẽ cho thôn một cái nhân tình lớn tới như vậy.
Nhưng trước khi mấy người Vân Sơn kịp phản ứng, Tô An ở bên cạnh đã hét toáng lên, “Mày nói bậy nói bạ cái gì vậy hả, đồ khốn nạn? Sao mày dám cho đi những hạt giống của nhà bọn tao hả?
Tô An trợn hai mắt tức giận lên, nếu không phải có nhiều người ở đây, ông gần như muốn đi lên và tát cho đứa ngu đần này một trận.
Tô Ngữ nhìn Tô An cười chế nhạo, sau đó nói: “Nhà bọn ông? Tôi vừa mới nói, đây là hạt giống do Khương Kỳ mua, không liên quan gì đến nhà mấy người cả”
Nói xong, Tô Ngữ cũng không nhìn Tô An nữa, mà nhìn mấy người Vân Sơn nói: “Cháu biết, cháu cùng chồng cháu tặng hạt giống. Chắc các vị cũng đang nghĩ xem cháu muốn gì, hoặc liệu cháu có đưa ra yêu cầu vô lý nào không.”
Tô Ngữ nói đến đã đây thì dừng lại một chút, nhìn mấy người Vân Sơn, quả nhiên là bị lời nói của mình thu hút.
Khóe miệng nhếch lên, Tô Ngữ nói tiếp, “Yêu cầu của cháu rất đơn giản, đó là cắt đứt quan hệ với Tô An, để sau này nhà bọn họ sẽ không làm phiền đến bọn cháu nữa.”
Tô Ngữ vừa mới nói xong, mọi người đều sững sờ tại chỗ, Tô An kinh ngạc há hốc mồm nhìn Tô Ngữ.
Là Lý phản ứng trước, chỉ thấy bà ta đứng lên, chỉ vào Tô Ngữ, sắc bén nói: “Đứa con gái bất hiếu, mày có biết mày đang nói cái gì không, chỉ dựa vào những gì mày vừa nói, là có thể ngồi nhà giam được rồi đấy, còn muốn kiếm tiền, muốn cùng bọn tao đoạn tuyệt quan hệ, nằm mơ đi.”
Bà Lý nói xong, đắc ý nhìn Tô Ngữ, theo bà, Tô Ngữ vẫn còn nhỏ, trước khi kết hôn, vẫn luôn cả ngày làm việc ở nhà, nhất định không biết được luật pháp của đất nước.
Tô An lúc này cũng kịp phản ứng, thấy ông sải bước tới trước mặt Tô Ngữ, giơ tay định tát Tô Ngữ, nhưng lại bị Khương Kỳ đứng ở bên cạnh ngăn lại.
Mặc dù Khương Kỳ có thể ra tay ngăn cản, lại không thể ngăn cản được miệng của ông.
Tô An xả một chàng nói: “Tô Ngữ, Lão Tử sinh ra mày nuôi dưỡng mày, hiện tại giàu có rồi muốn đá Lão Tử đi, tao nói cho mày biết, mày nằm mơ đi, mày đây là bất hiếu, tao muốn đi nha môn cáo trạng.”
Đại Tần dùng hiếu trị thiên hạ, cha mẹ có con cái bất hiếu có thể đến nha môn kiện cáo.
Tô Ngữ không quan tâm, không thèm nhìn đến vẻ mặt đen như đít nồi của Tô An, cô kéo Tô An đến trước mặt Vân Sơn, quỳ xuống một cái.
“Thôn trưởng, tất cả các vị trưởng lão gia tộc, các người cũng đều biết tình hình của nhà họ Tô. Mẹ cháu đã mất sau khi sinh Tiểu Ngôn, năm thứ hai cha cháu liền cưới mẹ kế. Tiểu Ngôn là một tay cháu nuôi dưỡng, không chỉ có vậy, từ lúc mẹ cháu mất cho tới trước khi cháu gả đi, chuyện trong nhà đều do cháu làm cả, tiểu Ngôn cũng sẽ chạy theo sau, cùng cháu làm việc nhà.....”
Tô Ngữ cẩn thận nhìn kỹ một nhà năm người này, cho dù Tần Liên là bị bà Lý mang đến, thì cô vẫn cảm thấy bọn họ mới thực sự là người một nhà.
Điều này không liên quan gì đến ngoại hình, mà là bởi vì tính gây sự và lòng tham của những người này đều giống nhau y như đúc.
Tô Ngữ đi đến bên cạnh, đứng cùng Khương Kỳ, hai người nhìn nhau không nói lời nào, nhưng từ ánh mắt của nhau, cả hai đều biết suy nghĩ của bọn họ đều giống nhau.
Sau khoảng nửa giờ, Tô Ngôn thở hồng hộc chạy về.
Tô Ngôn trực tiếp chạy tới trước mặt Tô Ngữ và Khương Kỳ, hít thở một hơi rồi mới nói: “Chị, anh rể, trưởng thôn ở phía sau, lát nữa sẽ tới.”
Tô Ngữ gật gật đầu, ý bảo Tô Ngôn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, còn cô lại đi tới ruộng dưa, hái một quả dưa hấu rồi quay lại.
“Còn chưa chín?” Khương Kỳ nhìn quả dưa hấu trong tay Tô Ngữ, không hiểu hỏi.
Những quả chín rồi, không phải lúc nãy bị Lục Du Kỳ đem đi hết rồi à?
“À, quả này cũng có thể ăn.” Tô Ngữ cười ngượng ngùng vài tiếng, cô không thể nói, cô vừa mới vụng trộm làm chín nó được, ài vụng trộm quen tay.
Cũng may là cô cẩn thận, chỉ cần đi tới bên trong ruộng dưa hấu, không để cho Khương Kỳ nhìn ra có gì đó không đúng là được.
Dưới quầy chanh dây có một bộ bàn ghế bằng tre, Tô Ngữ lấy trong bếp ra một cái thớt và một con dao, đặt chúng lên bàn tre.
Ngay khi cô vừa đem đồ cất kỹ, tám hay chín người bước vào cổng.
Người dẫn đầu là trưởng thôn Vân Sơn, người mà Tô Ngữ đã gặp một lần.
Hầu hết những người theo sau Vân Sơn đều là những người đàn ông lớn tuổi.
Nhìn thấy một nhóm người đi vào, Tô Ngữ và Khương Kỳ vội vàng tiến lên đón tiếp.
“Chào trưởng thôn, chào các vị trưởng lão gia tộc.” Tô Ngữ thấy Khương Kỳ mím môi không nói, vội vàng cười chào hỏi, sau đó dẫn mọi người vào chỗ ngồi.
Khi trưởng thôn và mấy người đã yên vị, Tô Ngữ cắt dưa hấu thành từng miếng và đưa cho mọi người.
“... Đây là trái cây mà chồng cháu tình cờ mua được. Nó được gọi là dưa hấu. Không nghĩ tới thực sự có thể trồng ra, không chỉ ăn ngon mà còn có năng suất cao.” Sau khi Tô Ngữ nói xong. Liền để mọi người tranh thủ ăn vài miếng.
Tô An cùng bà Lý không có nhận được “lễ phép” của Tô Ngữ, thấy không có ai đưa tới, trước mặt trưởng thôn và mọi người cũng không thể mặt dày mà cầm lấy được, đành phải nháy mắt với Tần Liên.
Tần Liên thì thào vài câu vào bên tai đôi song sinh, hai đứa nhỏ đứng dậy chạy tới trước bàn tre.
Dưa hấu mà Tô Ngữ hái không nhỏ, cho dù chín người chia nhau mỗi người một miếng, thì trên bàn vẫn còn lại bảy miếng.
Cặp song sinh chạy về phía trước, mỗi người cầm hai miếng chạy lại bên Tô An và bà Lý.
Sau khi đưa dưa hấu trong tay cho bà Lý, Tô An và Tần Liên, sau đó lại vội vàng quay lại lấy hết ba miếng còn lại, lấy đi.
Tô Ngữ không tức giận khi nhìn thấy chuyện này, dù sao, đây cũng là lần cuối cùng.
Mấy người Vân Sơn sau khi ăn xong dưa hấu trong tay đều không khỏi gật gật đầu, không thể không nói, quả thực rất ngon, mặc dù bọn họ đều biết dưa hấu ở thị trấn hai tuần qua bán rất chạy, nhưng một cân dưa hấu Có giá hơn 20 văn, một quả dưa hấu nặng 7 đến 8 cân, bọn họ không thể mua nó, bằng cách cắt nó ra được. Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng bỏ ra hơn một trăm văn để mua một quả dưa hấu về nếm thử.
Điều không ngờ là quả dưa hấu này thực sự là do Tô Ngữ và Không Kỳ trồng ra, hôm nay bọn họ lại được mời ăn.
Mấy người hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Văn Sơn nói: “Khương Kỳ, vợ Khương Kỳ à, không biết, mấy người hôm nay tới tìm chúng ta là có chuyện gì?”
Tô Ngữ không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại: “Trưởng thôn, ông nghĩ như thế nào về việc trồng dưa hấu? “
Vân Sơn do dự một chút, sau đó nói: “Cũng được.”
Tuy ngoài miệng nhẹ nhàng ra, nhưng trong lòng Vân Sơn không nghĩ như vậy, này đâu chỉ cũng được, đây thực sự là một món lợi kếch xù, nhưng với tư cách là một trưởng thôn, ông vẫn phải dè dặt một chút.
Tô Ngữ mỉm cười, sau đó nói: “Trưởng thôn, các vị trưởng lão gia tộc, cháu đã bàn bạc với chồng của cháu, chúng cháu nguyện ý tặng miễn phí hạt giống và phương pháp trồng dưa hấu cho thôn, chúng cháu cũng có thể giúp mọi người ươm giống miễn phí, tranh thủ tới sang năm, mọi người trong thôn đều có thể trồng dưa hấu, để mọi người cùng nhau kiếm tiền. “
Sau khi nghe Tô Ngữ nói xong, Vân Sơn và những người khác rất sốc, bọn họ không ngờ Tô Ngữ sẽ cho thôn một cái nhân tình lớn tới như vậy.
Nhưng trước khi mấy người Vân Sơn kịp phản ứng, Tô An ở bên cạnh đã hét toáng lên, “Mày nói bậy nói bạ cái gì vậy hả, đồ khốn nạn? Sao mày dám cho đi những hạt giống của nhà bọn tao hả?
Tô An trợn hai mắt tức giận lên, nếu không phải có nhiều người ở đây, ông gần như muốn đi lên và tát cho đứa ngu đần này một trận.
Tô Ngữ nhìn Tô An cười chế nhạo, sau đó nói: “Nhà bọn ông? Tôi vừa mới nói, đây là hạt giống do Khương Kỳ mua, không liên quan gì đến nhà mấy người cả”
Nói xong, Tô Ngữ cũng không nhìn Tô An nữa, mà nhìn mấy người Vân Sơn nói: “Cháu biết, cháu cùng chồng cháu tặng hạt giống. Chắc các vị cũng đang nghĩ xem cháu muốn gì, hoặc liệu cháu có đưa ra yêu cầu vô lý nào không.”
Tô Ngữ nói đến đã đây thì dừng lại một chút, nhìn mấy người Vân Sơn, quả nhiên là bị lời nói của mình thu hút.
Khóe miệng nhếch lên, Tô Ngữ nói tiếp, “Yêu cầu của cháu rất đơn giản, đó là cắt đứt quan hệ với Tô An, để sau này nhà bọn họ sẽ không làm phiền đến bọn cháu nữa.”
Tô Ngữ vừa mới nói xong, mọi người đều sững sờ tại chỗ, Tô An kinh ngạc há hốc mồm nhìn Tô Ngữ.
Là Lý phản ứng trước, chỉ thấy bà ta đứng lên, chỉ vào Tô Ngữ, sắc bén nói: “Đứa con gái bất hiếu, mày có biết mày đang nói cái gì không, chỉ dựa vào những gì mày vừa nói, là có thể ngồi nhà giam được rồi đấy, còn muốn kiếm tiền, muốn cùng bọn tao đoạn tuyệt quan hệ, nằm mơ đi.”
Bà Lý nói xong, đắc ý nhìn Tô Ngữ, theo bà, Tô Ngữ vẫn còn nhỏ, trước khi kết hôn, vẫn luôn cả ngày làm việc ở nhà, nhất định không biết được luật pháp của đất nước.
Tô An lúc này cũng kịp phản ứng, thấy ông sải bước tới trước mặt Tô Ngữ, giơ tay định tát Tô Ngữ, nhưng lại bị Khương Kỳ đứng ở bên cạnh ngăn lại.
Mặc dù Khương Kỳ có thể ra tay ngăn cản, lại không thể ngăn cản được miệng của ông.
Tô An xả một chàng nói: “Tô Ngữ, Lão Tử sinh ra mày nuôi dưỡng mày, hiện tại giàu có rồi muốn đá Lão Tử đi, tao nói cho mày biết, mày nằm mơ đi, mày đây là bất hiếu, tao muốn đi nha môn cáo trạng.”
Đại Tần dùng hiếu trị thiên hạ, cha mẹ có con cái bất hiếu có thể đến nha môn kiện cáo.
Tô Ngữ không quan tâm, không thèm nhìn đến vẻ mặt đen như đít nồi của Tô An, cô kéo Tô An đến trước mặt Vân Sơn, quỳ xuống một cái.
“Thôn trưởng, tất cả các vị trưởng lão gia tộc, các người cũng đều biết tình hình của nhà họ Tô. Mẹ cháu đã mất sau khi sinh Tiểu Ngôn, năm thứ hai cha cháu liền cưới mẹ kế. Tiểu Ngôn là một tay cháu nuôi dưỡng, không chỉ có vậy, từ lúc mẹ cháu mất cho tới trước khi cháu gả đi, chuyện trong nhà đều do cháu làm cả, tiểu Ngôn cũng sẽ chạy theo sau, cùng cháu làm việc nhà.....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.