Chương 33: Đắt Hay Không Đắt
Tự Phì Phì
02/04/2024
33: đắt hay không đắt
Tô Ngữ lại một lần nữa bị đả kích, càng quyết tâm học hơn.
Để người thanh niên lấy bút, mực và giấy gói lại, sau khi đưa tiền xong, mấy người cùng nhau bước ra.
Tô Ngữ sờ vào chiếc ví của mình, thấy rõ ràng bị hẹp đi không ít, cảm thấy rất buồn.
Quả nhiên người của thời đại bây giờ muốn đến trường cũng không dễ, cung cấp cho người đọc sách lại càng khó hơn.
Sau khi mua 3 cuốn sách, cùng với giấy và bút, mực thông thường nhất, giá đã 6 lượng bạc, Tô Ngữ cảm thấy tim mình như đang bị rỉ máu.
Nhưng mà, bất kể nó đắt đến đâu, cũng sẽ không ngăn cản được cô muốn học, cô tuyệt đối không muốn làm người mù chữ.
Lục Du Kỳ đưa ba người Tô Ngữ đi dạo quanh thị trấn một lúc, mời ba người đi ăn trưa, sau đó ba người mới về nhà.
Trên đường trở về, Khương Kỳ nói với Tô Ngữ là anh biết Lục Du Kỳ như thế nào.
Hóa ra mấy năm trước, khi Khương Kỳ vào trong núi sâu, anh vô tình gặp Lục Du Kỳ đang cùng gia đình đi săn trên núi, không hiểu sao lại một mình lạc đường.
Khi Khương Kỳ gặp anh ta, trên người đã bị thương, hơn nữa vừa mệt vừa đói, lúc đó anh ta giống như đang hấp hối vậy.
Sau đó, Khương Kỳ cho anh ta thức ăn và nước uống, rồi đưa anh ta ra ngoài, vừa mới ra tới bên ngoài núi Vân Vụ, thì đụng phải người đang tìm kiếm Lục Du Kỳ, liền đem hắn giao cho người nhà.
Sau khi Lục Du Kỳ bình phục, anh ta đã đích thân đến cảm ơn Khương Kỳ, hai người dần trở nên quen biết nhau. Lục Du Kỳ thậm chí còn coi Khương Kỳ như anh cả của mình.
Tô Ngữ nghe xong mới hiểu được, tại sao người có tính khí xấu xa như Khương Kỳ, vẫn có người treo nụ cười trên môi được.
Sau khi về đến nhà, Tô Ngữ lập ra một kế hoạch mới, mỗi ngày đều dành thời gian để học mặt chữ, và học thuộc lòng chúng.
Cũng may, bọn họ không trồng hoa màu như ngũ cốc, chỉ có hai loại trái cây và một số loại rau củ, nên thời gian rảnh mỗi ngày có nhiều.
Tô Ngữ chỉ muốn không mù chữ là được, vì vậy cô không có yêu cầu cao đối với bản thân.
Còn về phần Tô Ngôn, Tô Ngữ xoắn xuýt rất lâu, hy vọng em ấy có thể có được tiền đồ, nhưng cũng không muốn ép buộc em ấy quá nhiều.
Cũng may, Tô Ngôn thích đọc sách, khi còn ở trong nhà họ Tô đã rất ghen tị với đôi song sinh được đi học, cũng luôn nghĩ rằng nếu mình được đi học thì thật tốt.
Bây giờ chị gái đã mua sách còn anh rể mỗi ngày đều dạy hắn học chữ, Tô Ngôn đương nhiên học nghiêm túc hơn.
Sau khi bận rộn, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Trong nháy mắt đã trôi qua nửa tháng, dâu tây trồng trong sân cũng từ nhỏ đến lớn, trong nửa tháng này từ xanh chuyển sang đỏ, lứa dâu tây đầu tiên lúc này cũng đã chín.
Hai ngày trước, Tô Ngữ đã hái dâu tây đỏ mọng, cho Tô Ngôn và Khương Kỳ nếm thử, hai người đều nói ăn rất ngon.
Khương Kỳ thì không sao, là một người đàn ông, đặc biệt là Tô Ngữ có vẻ ủ rũ, không tỏ ra đặc biệt thích dâu tây lắm.
Mặt khác, Tô Ngôn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chưa bao giờ ăn trái cây, dâu tây trông có vẻ tinh xảo, dễ thương, lại có đầy hương vị ngọt ngào, Tô Ngôn chỉ hận không thể ngồi ở trong ruộng dâu tây mà ăn đủ.
Nhưng hắn cũng biết dâu tây là để bán lấy tiền, chỉ có tiền thì hắn mới có thể tiếp tục đi học, nên hắn không cho phép mình ăn nhiều hơn.
Nhìn thấy Tô Ngôn như vậy, Tô Ngữ cảm thấy như được an ủi, nhưng cũng có chút đau lòng.
Tuổi còn nhỏ đã biết tự kiềm chế, quả nhiên là con nhà nghèo đã sớm phải lo này lo kia.
Sáng sớm hôm nay, trời còn chưa sáng, ba người Tô Ngữ đã thức dậy.
Thay vì ngồi trong sân đọc sách viết lách như mọi khi, cả ba người cẩn thận đi dạo trong ruộng dâu với một chiếc giỏ tre mỏng trên tay.
Với những quả dâu tây đỏ mọng thì bỏ vào giỏ tre trên tay.
Lúc mới trồng, bởi vì không có nhiều hạt giống, Tô Ngữ sợ Khương Kỳ phát hiện, nên chỉ dám thêm một ít hạt giống, lúc đó chỉ trồng khoảng một mẫu dâu tây.
Dù là vậy, khi cả ba hái hết dâu chín, thì cũng có bảy tám giỏ.
Trải lá chuối từng rổ, xếp rổ ngay ngắn trên mặt phẳng rồi ba người chuẩn bị lên đường.
Tô Ngữ cũng từng nghĩ tới, thời cổ đại không có túi ni lông, nên dùng cái gì để gói dâu khi bán đây.
Ở thị trấn Cổ Thủy, Tô Ngữ cũng chú ý đến vấn đề này.
Trong thời đại này, những người đi mua rau luôn mang theo một chiếc rổ để đựng những món đồ họ mua vào.
Nhưng dâu tây khác với đồ thông thường, không ép được, ép một chút là bị nát ngay.
Tô Ngữ nhớ lại những gì mình nhìn thấy trên đường ở kiếp trước, những người đẩy xe bán dâu sẽ luôn làm một chiếc giỏ nhỏ xinh để đựng dâu, trông rất đẹp.
Tô Ngữ hỏi Khương Kỳ thì nhận được câu trả lời khá bất ngờ, anh ấy biết đan giỏ tre.
Ở ven núi thứ gì không có chứ tre có một đống, Tô Ngữ và Khương Kỳ chặt một ít tre, chẻ nhỏ thành những dải tre, một cái ống tre, là đan được thành một chiếc giỏ tre nhỏ tinh xảo.
Điều đó cũng không khó chút nào, Tô Ngữ thấy Khương Kỳ làm 2 cái, thì đã có thể tự học được.
Bởi vì chiếc giỏ tre đan có kích thước bằng hai lòng bàn tay của Khương Kỳ nên không mất nhiều thời gian.
Tô Ngữ và Khương Kỳ đã làm hàng trăm chiếc giỏ tre nhỏ trong hai tuần qua.
Những chiếc giỏ tre này không có giá trị gì, Tô Ngữ dự định sẽ tặng những chiếc giỏ tre này cho những người mua dâu khi họ bán dâu.
Đương nhiên, Tô Ngữ cũng không phải là người chịu thiệt, hơn nữa cô còn định giá dâu tây rất rẻ.
Ba người đến thị trấn thì còn khá sớm, người dọn sạp ở chợ còn chưa tới.
Sau khi tìm địa điểm và sắp xếp đồ đạc xong, ba người Tô Ngữ ngồi sau chiếc xe ba gác phẳng phiu, lấy lá chuối trên một chiếc giỏ tre, thì vị khách đầu tiên cũng đã đến.
Chẳng mất bao lâu, người trong chợ đông dần lên, có người tò mò khi nhìn thấy dâu tây trên xe hàng bằng phẳng, chưa ai thấy như vậy bao giờ, liền chạy tới hỏi xem đó là cái gì.
“Em gái, cái gì thế này, nhìn đẹp quá.” Bác gái tưởng chừng đã ngoài bốn mươi bước tới xe ba gác bằng phẳng, chỉ vào quả dâu tây hỏi Tô Ngữ.
Tô Ngữ cười ngọt ngào, “ Bác à, đây là dâu tây, là một loại trái cây.”
“Ay u, cái tên này rất hay, vậy ăn thế nào?” bác gái tiếp tục hỏi.
“Rửa xong là có thể ăn rồi, có muốn mua một ít không?”
“Bán như thế nào?” bác gái ngập ngừng hỏi.
“Hai mươi văn một cân.” Tô Ngữ cười nói.
Bác gái nghe xong giá thì á khẩu, mắc quá, lắc đầu bỏ đi ngay.
Tô Ngữ nhìn bóng lưng của bác gái rời đi, trong lòng cũng thật tiếc nuối, nhưng cô không có kế hoạch hạ giá.
Thời đại này, 1 lượng bạc= 10 bạc =1000 văn, 1 văn có thể mua được một cái bánh bao hấp.
Về quy đổi, 1 văn tương đương với 5 hào thời hiện đại. Tô Ngữ yêu cầu 20 văn cho 1 cân dâu tây, cũng tức là 10 tệ cho một cân, thực sự không đắt lắm.
Cái này không đắt, chính Tô Ngữ cũng nghĩ vậy, nhưng nhìn qua nhìn lại, người chỉ hỏi giá mà không mua có thể biết, đều chê đắt.
Tô Ngữ lại một lần nữa bị đả kích, càng quyết tâm học hơn.
Để người thanh niên lấy bút, mực và giấy gói lại, sau khi đưa tiền xong, mấy người cùng nhau bước ra.
Tô Ngữ sờ vào chiếc ví của mình, thấy rõ ràng bị hẹp đi không ít, cảm thấy rất buồn.
Quả nhiên người của thời đại bây giờ muốn đến trường cũng không dễ, cung cấp cho người đọc sách lại càng khó hơn.
Sau khi mua 3 cuốn sách, cùng với giấy và bút, mực thông thường nhất, giá đã 6 lượng bạc, Tô Ngữ cảm thấy tim mình như đang bị rỉ máu.
Nhưng mà, bất kể nó đắt đến đâu, cũng sẽ không ngăn cản được cô muốn học, cô tuyệt đối không muốn làm người mù chữ.
Lục Du Kỳ đưa ba người Tô Ngữ đi dạo quanh thị trấn một lúc, mời ba người đi ăn trưa, sau đó ba người mới về nhà.
Trên đường trở về, Khương Kỳ nói với Tô Ngữ là anh biết Lục Du Kỳ như thế nào.
Hóa ra mấy năm trước, khi Khương Kỳ vào trong núi sâu, anh vô tình gặp Lục Du Kỳ đang cùng gia đình đi săn trên núi, không hiểu sao lại một mình lạc đường.
Khi Khương Kỳ gặp anh ta, trên người đã bị thương, hơn nữa vừa mệt vừa đói, lúc đó anh ta giống như đang hấp hối vậy.
Sau đó, Khương Kỳ cho anh ta thức ăn và nước uống, rồi đưa anh ta ra ngoài, vừa mới ra tới bên ngoài núi Vân Vụ, thì đụng phải người đang tìm kiếm Lục Du Kỳ, liền đem hắn giao cho người nhà.
Sau khi Lục Du Kỳ bình phục, anh ta đã đích thân đến cảm ơn Khương Kỳ, hai người dần trở nên quen biết nhau. Lục Du Kỳ thậm chí còn coi Khương Kỳ như anh cả của mình.
Tô Ngữ nghe xong mới hiểu được, tại sao người có tính khí xấu xa như Khương Kỳ, vẫn có người treo nụ cười trên môi được.
Sau khi về đến nhà, Tô Ngữ lập ra một kế hoạch mới, mỗi ngày đều dành thời gian để học mặt chữ, và học thuộc lòng chúng.
Cũng may, bọn họ không trồng hoa màu như ngũ cốc, chỉ có hai loại trái cây và một số loại rau củ, nên thời gian rảnh mỗi ngày có nhiều.
Tô Ngữ chỉ muốn không mù chữ là được, vì vậy cô không có yêu cầu cao đối với bản thân.
Còn về phần Tô Ngôn, Tô Ngữ xoắn xuýt rất lâu, hy vọng em ấy có thể có được tiền đồ, nhưng cũng không muốn ép buộc em ấy quá nhiều.
Cũng may, Tô Ngôn thích đọc sách, khi còn ở trong nhà họ Tô đã rất ghen tị với đôi song sinh được đi học, cũng luôn nghĩ rằng nếu mình được đi học thì thật tốt.
Bây giờ chị gái đã mua sách còn anh rể mỗi ngày đều dạy hắn học chữ, Tô Ngôn đương nhiên học nghiêm túc hơn.
Sau khi bận rộn, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Trong nháy mắt đã trôi qua nửa tháng, dâu tây trồng trong sân cũng từ nhỏ đến lớn, trong nửa tháng này từ xanh chuyển sang đỏ, lứa dâu tây đầu tiên lúc này cũng đã chín.
Hai ngày trước, Tô Ngữ đã hái dâu tây đỏ mọng, cho Tô Ngôn và Khương Kỳ nếm thử, hai người đều nói ăn rất ngon.
Khương Kỳ thì không sao, là một người đàn ông, đặc biệt là Tô Ngữ có vẻ ủ rũ, không tỏ ra đặc biệt thích dâu tây lắm.
Mặt khác, Tô Ngôn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chưa bao giờ ăn trái cây, dâu tây trông có vẻ tinh xảo, dễ thương, lại có đầy hương vị ngọt ngào, Tô Ngôn chỉ hận không thể ngồi ở trong ruộng dâu tây mà ăn đủ.
Nhưng hắn cũng biết dâu tây là để bán lấy tiền, chỉ có tiền thì hắn mới có thể tiếp tục đi học, nên hắn không cho phép mình ăn nhiều hơn.
Nhìn thấy Tô Ngôn như vậy, Tô Ngữ cảm thấy như được an ủi, nhưng cũng có chút đau lòng.
Tuổi còn nhỏ đã biết tự kiềm chế, quả nhiên là con nhà nghèo đã sớm phải lo này lo kia.
Sáng sớm hôm nay, trời còn chưa sáng, ba người Tô Ngữ đã thức dậy.
Thay vì ngồi trong sân đọc sách viết lách như mọi khi, cả ba người cẩn thận đi dạo trong ruộng dâu với một chiếc giỏ tre mỏng trên tay.
Với những quả dâu tây đỏ mọng thì bỏ vào giỏ tre trên tay.
Lúc mới trồng, bởi vì không có nhiều hạt giống, Tô Ngữ sợ Khương Kỳ phát hiện, nên chỉ dám thêm một ít hạt giống, lúc đó chỉ trồng khoảng một mẫu dâu tây.
Dù là vậy, khi cả ba hái hết dâu chín, thì cũng có bảy tám giỏ.
Trải lá chuối từng rổ, xếp rổ ngay ngắn trên mặt phẳng rồi ba người chuẩn bị lên đường.
Tô Ngữ cũng từng nghĩ tới, thời cổ đại không có túi ni lông, nên dùng cái gì để gói dâu khi bán đây.
Ở thị trấn Cổ Thủy, Tô Ngữ cũng chú ý đến vấn đề này.
Trong thời đại này, những người đi mua rau luôn mang theo một chiếc rổ để đựng những món đồ họ mua vào.
Nhưng dâu tây khác với đồ thông thường, không ép được, ép một chút là bị nát ngay.
Tô Ngữ nhớ lại những gì mình nhìn thấy trên đường ở kiếp trước, những người đẩy xe bán dâu sẽ luôn làm một chiếc giỏ nhỏ xinh để đựng dâu, trông rất đẹp.
Tô Ngữ hỏi Khương Kỳ thì nhận được câu trả lời khá bất ngờ, anh ấy biết đan giỏ tre.
Ở ven núi thứ gì không có chứ tre có một đống, Tô Ngữ và Khương Kỳ chặt một ít tre, chẻ nhỏ thành những dải tre, một cái ống tre, là đan được thành một chiếc giỏ tre nhỏ tinh xảo.
Điều đó cũng không khó chút nào, Tô Ngữ thấy Khương Kỳ làm 2 cái, thì đã có thể tự học được.
Bởi vì chiếc giỏ tre đan có kích thước bằng hai lòng bàn tay của Khương Kỳ nên không mất nhiều thời gian.
Tô Ngữ và Khương Kỳ đã làm hàng trăm chiếc giỏ tre nhỏ trong hai tuần qua.
Những chiếc giỏ tre này không có giá trị gì, Tô Ngữ dự định sẽ tặng những chiếc giỏ tre này cho những người mua dâu khi họ bán dâu.
Đương nhiên, Tô Ngữ cũng không phải là người chịu thiệt, hơn nữa cô còn định giá dâu tây rất rẻ.
Ba người đến thị trấn thì còn khá sớm, người dọn sạp ở chợ còn chưa tới.
Sau khi tìm địa điểm và sắp xếp đồ đạc xong, ba người Tô Ngữ ngồi sau chiếc xe ba gác phẳng phiu, lấy lá chuối trên một chiếc giỏ tre, thì vị khách đầu tiên cũng đã đến.
Chẳng mất bao lâu, người trong chợ đông dần lên, có người tò mò khi nhìn thấy dâu tây trên xe hàng bằng phẳng, chưa ai thấy như vậy bao giờ, liền chạy tới hỏi xem đó là cái gì.
“Em gái, cái gì thế này, nhìn đẹp quá.” Bác gái tưởng chừng đã ngoài bốn mươi bước tới xe ba gác bằng phẳng, chỉ vào quả dâu tây hỏi Tô Ngữ.
Tô Ngữ cười ngọt ngào, “ Bác à, đây là dâu tây, là một loại trái cây.”
“Ay u, cái tên này rất hay, vậy ăn thế nào?” bác gái tiếp tục hỏi.
“Rửa xong là có thể ăn rồi, có muốn mua một ít không?”
“Bán như thế nào?” bác gái ngập ngừng hỏi.
“Hai mươi văn một cân.” Tô Ngữ cười nói.
Bác gái nghe xong giá thì á khẩu, mắc quá, lắc đầu bỏ đi ngay.
Tô Ngữ nhìn bóng lưng của bác gái rời đi, trong lòng cũng thật tiếc nuối, nhưng cô không có kế hoạch hạ giá.
Thời đại này, 1 lượng bạc= 10 bạc =1000 văn, 1 văn có thể mua được một cái bánh bao hấp.
Về quy đổi, 1 văn tương đương với 5 hào thời hiện đại. Tô Ngữ yêu cầu 20 văn cho 1 cân dâu tây, cũng tức là 10 tệ cho một cân, thực sự không đắt lắm.
Cái này không đắt, chính Tô Ngữ cũng nghĩ vậy, nhưng nhìn qua nhìn lại, người chỉ hỏi giá mà không mua có thể biết, đều chê đắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.