Chương 41: Lại Mua Đất
Tự Phì Phì
02/04/2024
“Anh nói thì dễ.” Tô Ngữ mỉm cười khi nghe được lời nói đó.
Chuyện lớn như xây nhà, lọt vào miệng Khương Kỳ, thì lại giống như chuyện bình thường vậy.
Khương Kỳ khẽ cười, “Cũng không có gì to tát.”
Nhìn thấy anh ấy như vậy, Tô Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, ngày hôm sau Khương Kỳ đến chỗ Vân Sơn nói chuyện mua đất.
Lần này người đến đo đất, cũng chính là 2 người lần trước, chưa tới giữa trưa, mọi việc xong xuôi, Khương Kỳ cho bốn lượng bạc phí đi lại, hai người vui vẻ ra về, nói là vội đi vào huyện, đem khế đất làm xong càng sớm càng tốt.
Sau khi tiễn Vân Sơn đi, Tô Ngữ đứng ở trước cổng nhìn về phía khoảng đất trống phía đông.
“Chị, chúng ta lần này mua bao nhiêu đất?” Tô Ngôn lúc này cũng đi từ trong sân đi ra, tò mò hỏi.
“Từ bức tường sân của chúng ta đến con sông ở đó.” Tô Ngữ trả lời.
“À.” Tô Ngôn nhìn kỹ, còn có khoảng 300 mét từ tường sân đến sông, đột nhiên nghĩ tới một điểm, Tô Ngôn lại đi hỏi, “Đây mới là chiều rộng, chị ơi, vậy chiều dài là bao nhiêu?”
Tô Ngữ dùng tay gõ nhẹ đầu Tô Ngôn, cười nói: “Nhóc con, phản ứng cũng không chậm ha, độ dài ấy à, vậy thì em đi hỏi anh rể đi.”
Tô Ngôn nghe lời, lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng ngời, nhìn Khương Kỳ, “Anh rể?”
Khương Kỳ cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản nói: “Lần này chúng ta mua 32 mẫu đất, phía sau sân của chúng ta mở rộng 12 mẫu, bên sông là 20 mẫu. ”
Tô Ngữ nghe Khương Kỳ nói, vui mừng tới híp mắt lại, so với lúc trước tăng thêm 8 mẫu đất, như vậy bọn họ bây giờ có 40 mẫu đất rồi.
Vẫn cạnh sông, mảnh đất vuông vắn. Về sau, không chỉ tưới nước mà lấy nước cũng thuận tiện, còn có thể đào kênh dẫn nước về ruộng trong nhà.
“Ớ?” Tô Ngôn không nghĩ nhiều tới như vậy, chỉ nghe thấy em ấy kinh ngạc nói: “Nhà chúng ta không cần nhiều đất xây nhà như vậy.”
Nghe vậy, Tô Ngữ chỉ cảm thấy buồn cười, xoa xoa đầu hắn, “Đồ ngốc, xây nhà không được nữa, thì chúng ta cũng có thể làm ruộng mà.”
“Ò. Em hiểu rồi, sang năm chúng ta sẽ trồng thật nhiều dưa hấu, có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa. ” Tô Ngôn nghe xong lời này, ngay lập tức trở nên hưng phấn.
Ba người cũng chỉ nhìn một chút, rồi xoay người trở lại sân.
Đất hoang có giá là ba lượng bạc mỗi mâũ, nhưng bởi vì bọn họ mua rất nhiều, ngày hôm qua Tô Ngữ còn hứa năm sau sẽ mang người trong thôn đến trồng dưa hấu.
Vì vậy, Vân Sơn đã chiết khấu cho bọn họ, mỗi mẫu đất chỉ có giá 2 lượng, theo cách này, đối với 32 mẫu đất, tổng cộng đã dùng 64 lượng, cộng thêm tiền cho hai người đo đất là 4 lượng, Vân Sơn 2 lượng, tổng cộng chỉ dùng có 70 lượng bạc, bọn họ đúng là đã nhặt được rất nhiều món hời.
Giờ mua được đất rồi, bước tiếp theo là xây nhà.
Nghe nói thời tiết ngày một nóng hơn, lương công nhân cao hơn bình thường, khởi công vào thời điểm này không hiệu quả lắm.
Nhưng khi trời sang thu, lại là mua thu hoạch vụ thu, căn bản không có người làm, trời lạnh hơn thì sẽ quá muộn, cho nên Tô Ngữ và Khương Kỳ nghĩ tới rồi quyết định. Khởi công sớm một chút thì vẫn hơn.
Ngày hôm sau, Khương Kỳ tìm đến Lục Du Kỳ trong thị trấn, nhờ anh ta giúp tìm một số thợ thủ công lành nghề gì đó, hoặc có tay nghề cao v.v..., Tô Ngữ cũng đã nói rồi, nhà muốn xây kiểu gì, cô muốn tự mình thiết kế, cho nên, tay nghề của người trong thôn đoán chừng là không được.
Sau khi Khương Kỳ rời đi, Tô Ngữ yêu cầu Tô Ngôn viết chữ cho tốt, rồi đóng cửa lại, tự mình tiến vào không gian.
Tô Ngữ không biết gì về thiết kế nhà ở cả, nhưng ở mạt thế, cô thu thập được không ít thứ ở một thư viện lớn của một thành phố nào đó, chắc hẳn bên trong cũng sẽ có sách về thiết kế nhà ở.
Lục tung không gian một lúc, cuối cùng Tô Ngữ cũng tìm được thứ mình muốn.
Đó là một sơ đồ cấu trúc của ngôi nhà cổ, trong đó có hình ảnh kiến trúc của nhiều triều đại, phong cách khác nhau, phía sau có đính kèm một bản thảo thiết kế, và các số liệu chính xác đều giống nhau.
Tô Ngữ còn nghĩ rằng, sẽ rất tuyệt nếu có thể xây được một căn biệt thự hiện đại, nhưng cô chỉ có thể nghĩ thôi, chọn tới chọn lui cũng không thực sự thích lắm, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đóng tập sách lại.
những ngôi nhà cổ kính này, ngay cả cảnh đẹp sân vườn, cũng phải tốn rất nhiều tiền, bây giờ chỉ còn dăm ba lượng bạc, biết xây cái gì.
Đột nhiên nghĩ tới kiếp trước xem hồng lâu mộng, khu vườn bên trong xây dựng xoa hoa, nếu cô có thể xây được một cái thì tốt rồi.
Bất lực lắc đầu, Tô Ngữ cười nhạo chính mình, xây khu vườn đó tốn cả vạn lượng bạc, chỉ với mấy trăm lượng bạc này của cô, tốt hơn hết đừng nên ảo tưởng thì hơn.
Nhưng Tô Ngữ vẫn tìm được cuốn sách ảnh của vườn hoa, đọc kỹ một lượt, rồi lại thở dài, đặt nó sang một bên.
Một lần nữa cầm lấy quyển sách về các tòa nhà cổ kính, Tô Ngữ cảm thấy một sân hai lối vào, cũng không đặc biệt nhiều, không cần dùng nhiều đồ, dùng bút và mực mang theo, cô vẽ một bản phác thảo trên giấy, sau đó đem số liệu v.v... Ghi rõ ràng ra, sau đó đi ra khỏi không gian.
Đợi đến giữa trưa, Khương Kỳ quay trở lại còn mang theo Lục Du Kỳ và hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trở lại.
“tiểu Ngữ, đây là hai vị sư phụ mà tiểu Kỳ đã tìm thấy. Bọn họ khá nổi tiếng trong thị trấn.” Khương Kỳ chỉ vào hai người sau đó giới thiệu với Tô Ngữ.
Tô Ngữ vội vàng chào hỏi hai người, “Xin chào hai vị sư phụ, cháu thật sự là làm phiền các người rồi, giờ đã giữa trưa rồi, để cháu nhanh đi nấu cơm nhé?”
“Chị dâu, không cần làm đâu, chúng em ăn qua rồi, đại ca còn mang đồ ăn về cho chị và tiểu Ngôn nữa này.” Lục Du Kỳ vội vàng nói.
Nghe vậy, Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ, nhìn Tưởng Kỳ gật đầu với cô, Tô Ngữ mới nói: “Vậy để tôi đi hái dưa hấu, hôm nay nắng nóng như vậy, ăn vào sẽ bớt nóng hơn.”
Tô Vũ nói xong, cô đi ra khỏi nhà, ra ruộng hái dưa.
Lục Du Kỳ cười nói: “Hai vị sư phụ, dưa hấu mà nhà cháu bán đều là mua của đại ca và chị dâu cả đấy, xíu nữa mọi người có thể nếm thử mỹ vị rồi.”
Hai vị sư phụ cười đồng ý, lúc mới vào đã nhìn thấy dưa hấu và dâu tây trong sân rồi, nghe Lục Du Kỳ nói xong, bọn họ càng thêm chắc chắn.
Khi Tô Ngữ trở lại với quả dưa hấu lớn trên tay, mấy người cũng không nói nhiều, chỉ cầm lấy quả dưa hấu trong tay rồi bắt đầu ăn.
Khương Kỳ nói với Tô Ngữ: “Cô và Tiểu Ngôn đi ăn cơm trước đi, tôi để ở trong bếp đấy.”
Tô Ngữ lên tiếng đáp lại, đưa Tô Ngôn đi vào bếp, vừa vào bếp liền nhìn thấy một cái thớt. Trên thớt có một hộp thức ăn.
Mở nắp ra, nhìn thấy có hai bát cơm, hai cái đĩa, một thịt một chay, hai người vội vàng ăn xong, rửa sạch bát đũa, trở về phòng chính.
Vài người trong phòng đang nói chuyện về bố cục, thì nhìn thấy Tô Ngữ đi vào, Khương Kỳ nói: “Tiểu Ngữ, em muốn xây nhà kiểu gì?”
Tô Ngữ gật đầu, từ trong nhà lấy ra một bản vẽ phác thảo mà cô đã vẽ xong xuôi, đưa tới tay Khương Kỳ.
Lục Du Kỳ và hai vị sư phụ nhìn thấy thế, bọn họ cùng nhau đến gần Khương Kỳ rồi nhìn vào tờ giấy.
Chuyện lớn như xây nhà, lọt vào miệng Khương Kỳ, thì lại giống như chuyện bình thường vậy.
Khương Kỳ khẽ cười, “Cũng không có gì to tát.”
Nhìn thấy anh ấy như vậy, Tô Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, ngày hôm sau Khương Kỳ đến chỗ Vân Sơn nói chuyện mua đất.
Lần này người đến đo đất, cũng chính là 2 người lần trước, chưa tới giữa trưa, mọi việc xong xuôi, Khương Kỳ cho bốn lượng bạc phí đi lại, hai người vui vẻ ra về, nói là vội đi vào huyện, đem khế đất làm xong càng sớm càng tốt.
Sau khi tiễn Vân Sơn đi, Tô Ngữ đứng ở trước cổng nhìn về phía khoảng đất trống phía đông.
“Chị, chúng ta lần này mua bao nhiêu đất?” Tô Ngôn lúc này cũng đi từ trong sân đi ra, tò mò hỏi.
“Từ bức tường sân của chúng ta đến con sông ở đó.” Tô Ngữ trả lời.
“À.” Tô Ngôn nhìn kỹ, còn có khoảng 300 mét từ tường sân đến sông, đột nhiên nghĩ tới một điểm, Tô Ngôn lại đi hỏi, “Đây mới là chiều rộng, chị ơi, vậy chiều dài là bao nhiêu?”
Tô Ngữ dùng tay gõ nhẹ đầu Tô Ngôn, cười nói: “Nhóc con, phản ứng cũng không chậm ha, độ dài ấy à, vậy thì em đi hỏi anh rể đi.”
Tô Ngôn nghe lời, lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng ngời, nhìn Khương Kỳ, “Anh rể?”
Khương Kỳ cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản nói: “Lần này chúng ta mua 32 mẫu đất, phía sau sân của chúng ta mở rộng 12 mẫu, bên sông là 20 mẫu. ”
Tô Ngữ nghe Khương Kỳ nói, vui mừng tới híp mắt lại, so với lúc trước tăng thêm 8 mẫu đất, như vậy bọn họ bây giờ có 40 mẫu đất rồi.
Vẫn cạnh sông, mảnh đất vuông vắn. Về sau, không chỉ tưới nước mà lấy nước cũng thuận tiện, còn có thể đào kênh dẫn nước về ruộng trong nhà.
“Ớ?” Tô Ngôn không nghĩ nhiều tới như vậy, chỉ nghe thấy em ấy kinh ngạc nói: “Nhà chúng ta không cần nhiều đất xây nhà như vậy.”
Nghe vậy, Tô Ngữ chỉ cảm thấy buồn cười, xoa xoa đầu hắn, “Đồ ngốc, xây nhà không được nữa, thì chúng ta cũng có thể làm ruộng mà.”
“Ò. Em hiểu rồi, sang năm chúng ta sẽ trồng thật nhiều dưa hấu, có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa. ” Tô Ngôn nghe xong lời này, ngay lập tức trở nên hưng phấn.
Ba người cũng chỉ nhìn một chút, rồi xoay người trở lại sân.
Đất hoang có giá là ba lượng bạc mỗi mâũ, nhưng bởi vì bọn họ mua rất nhiều, ngày hôm qua Tô Ngữ còn hứa năm sau sẽ mang người trong thôn đến trồng dưa hấu.
Vì vậy, Vân Sơn đã chiết khấu cho bọn họ, mỗi mẫu đất chỉ có giá 2 lượng, theo cách này, đối với 32 mẫu đất, tổng cộng đã dùng 64 lượng, cộng thêm tiền cho hai người đo đất là 4 lượng, Vân Sơn 2 lượng, tổng cộng chỉ dùng có 70 lượng bạc, bọn họ đúng là đã nhặt được rất nhiều món hời.
Giờ mua được đất rồi, bước tiếp theo là xây nhà.
Nghe nói thời tiết ngày một nóng hơn, lương công nhân cao hơn bình thường, khởi công vào thời điểm này không hiệu quả lắm.
Nhưng khi trời sang thu, lại là mua thu hoạch vụ thu, căn bản không có người làm, trời lạnh hơn thì sẽ quá muộn, cho nên Tô Ngữ và Khương Kỳ nghĩ tới rồi quyết định. Khởi công sớm một chút thì vẫn hơn.
Ngày hôm sau, Khương Kỳ tìm đến Lục Du Kỳ trong thị trấn, nhờ anh ta giúp tìm một số thợ thủ công lành nghề gì đó, hoặc có tay nghề cao v.v..., Tô Ngữ cũng đã nói rồi, nhà muốn xây kiểu gì, cô muốn tự mình thiết kế, cho nên, tay nghề của người trong thôn đoán chừng là không được.
Sau khi Khương Kỳ rời đi, Tô Ngữ yêu cầu Tô Ngôn viết chữ cho tốt, rồi đóng cửa lại, tự mình tiến vào không gian.
Tô Ngữ không biết gì về thiết kế nhà ở cả, nhưng ở mạt thế, cô thu thập được không ít thứ ở một thư viện lớn của một thành phố nào đó, chắc hẳn bên trong cũng sẽ có sách về thiết kế nhà ở.
Lục tung không gian một lúc, cuối cùng Tô Ngữ cũng tìm được thứ mình muốn.
Đó là một sơ đồ cấu trúc của ngôi nhà cổ, trong đó có hình ảnh kiến trúc của nhiều triều đại, phong cách khác nhau, phía sau có đính kèm một bản thảo thiết kế, và các số liệu chính xác đều giống nhau.
Tô Ngữ còn nghĩ rằng, sẽ rất tuyệt nếu có thể xây được một căn biệt thự hiện đại, nhưng cô chỉ có thể nghĩ thôi, chọn tới chọn lui cũng không thực sự thích lắm, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đóng tập sách lại.
những ngôi nhà cổ kính này, ngay cả cảnh đẹp sân vườn, cũng phải tốn rất nhiều tiền, bây giờ chỉ còn dăm ba lượng bạc, biết xây cái gì.
Đột nhiên nghĩ tới kiếp trước xem hồng lâu mộng, khu vườn bên trong xây dựng xoa hoa, nếu cô có thể xây được một cái thì tốt rồi.
Bất lực lắc đầu, Tô Ngữ cười nhạo chính mình, xây khu vườn đó tốn cả vạn lượng bạc, chỉ với mấy trăm lượng bạc này của cô, tốt hơn hết đừng nên ảo tưởng thì hơn.
Nhưng Tô Ngữ vẫn tìm được cuốn sách ảnh của vườn hoa, đọc kỹ một lượt, rồi lại thở dài, đặt nó sang một bên.
Một lần nữa cầm lấy quyển sách về các tòa nhà cổ kính, Tô Ngữ cảm thấy một sân hai lối vào, cũng không đặc biệt nhiều, không cần dùng nhiều đồ, dùng bút và mực mang theo, cô vẽ một bản phác thảo trên giấy, sau đó đem số liệu v.v... Ghi rõ ràng ra, sau đó đi ra khỏi không gian.
Đợi đến giữa trưa, Khương Kỳ quay trở lại còn mang theo Lục Du Kỳ và hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trở lại.
“tiểu Ngữ, đây là hai vị sư phụ mà tiểu Kỳ đã tìm thấy. Bọn họ khá nổi tiếng trong thị trấn.” Khương Kỳ chỉ vào hai người sau đó giới thiệu với Tô Ngữ.
Tô Ngữ vội vàng chào hỏi hai người, “Xin chào hai vị sư phụ, cháu thật sự là làm phiền các người rồi, giờ đã giữa trưa rồi, để cháu nhanh đi nấu cơm nhé?”
“Chị dâu, không cần làm đâu, chúng em ăn qua rồi, đại ca còn mang đồ ăn về cho chị và tiểu Ngôn nữa này.” Lục Du Kỳ vội vàng nói.
Nghe vậy, Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ, nhìn Tưởng Kỳ gật đầu với cô, Tô Ngữ mới nói: “Vậy để tôi đi hái dưa hấu, hôm nay nắng nóng như vậy, ăn vào sẽ bớt nóng hơn.”
Tô Vũ nói xong, cô đi ra khỏi nhà, ra ruộng hái dưa.
Lục Du Kỳ cười nói: “Hai vị sư phụ, dưa hấu mà nhà cháu bán đều là mua của đại ca và chị dâu cả đấy, xíu nữa mọi người có thể nếm thử mỹ vị rồi.”
Hai vị sư phụ cười đồng ý, lúc mới vào đã nhìn thấy dưa hấu và dâu tây trong sân rồi, nghe Lục Du Kỳ nói xong, bọn họ càng thêm chắc chắn.
Khi Tô Ngữ trở lại với quả dưa hấu lớn trên tay, mấy người cũng không nói nhiều, chỉ cầm lấy quả dưa hấu trong tay rồi bắt đầu ăn.
Khương Kỳ nói với Tô Ngữ: “Cô và Tiểu Ngôn đi ăn cơm trước đi, tôi để ở trong bếp đấy.”
Tô Ngữ lên tiếng đáp lại, đưa Tô Ngôn đi vào bếp, vừa vào bếp liền nhìn thấy một cái thớt. Trên thớt có một hộp thức ăn.
Mở nắp ra, nhìn thấy có hai bát cơm, hai cái đĩa, một thịt một chay, hai người vội vàng ăn xong, rửa sạch bát đũa, trở về phòng chính.
Vài người trong phòng đang nói chuyện về bố cục, thì nhìn thấy Tô Ngữ đi vào, Khương Kỳ nói: “Tiểu Ngữ, em muốn xây nhà kiểu gì?”
Tô Ngữ gật đầu, từ trong nhà lấy ra một bản vẽ phác thảo mà cô đã vẽ xong xuôi, đưa tới tay Khương Kỳ.
Lục Du Kỳ và hai vị sư phụ nhìn thấy thế, bọn họ cùng nhau đến gần Khương Kỳ rồi nhìn vào tờ giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.