Chương 7: Ngọc Bội Đổi Sữa
Tự Phì Phì
27/02/2022
Đem sữa bò rót vào trong chén, sau khi đổ tràn đầy một chén, còn thừa một chút, Tô Ngữ đưa lên miệng bắt đầu uống.
Sữa bò này là từ một nhà máy chế biến sữa mà cô cướp phá trong những ngày đầu của mạt thế, may mắn thay, không gian có thể lưu trữ được nguyên trạng, nếu không nó đã bị bỏ lại rồi.
Con hổ con đang ngủ say đột nhiên ngửi được mùi sữa, mùi này khác hẳn với mùi sữa của hổ mẹ.
Khẽ cử động mũi, chú hổ con dùng sức đánh hơi theo hương thơm này, khi chắc chắn mình không nằm mơ, chú hổ con mới từ từ mở mắt ra.
Nhìn xung quanh bằng ánh mắt mơ hồ, con hổ nhỏ đã sớm nhìn Tô Ngữ, mùi hương dường như từ đó bay ra.
Còn hổ nhỏ liền lăn ra đất, lắc lư chạy tới chỗ Tô Ngữ.
Khi con hổ nhỏ vừa mới ngẩng đầu lên, Tô Ngữ liền biết nó đã tỉnh, nhưng Tô Ngữ không dám trêu chọc nó như chó con, nên chỉ ngồi dưới đất mà đợi.
Rất may, con hổ nhỏ không làm cô thất vọng, thật sự một mình nó chạy tới đây.
“em muốn uống không? Đây nè ” Tô Ngữ nhỏ giọng nói, đem chén đã đổ đầy sữa bò đưa tới trước mặt hổ con.
Hổ con nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ, trông rất đáng yêu, Tô Ngữ cảm thấy tay có chút ngứa ngáy, cô đối với sinh vật lông xù hoàn toàn không có sức chống cự.
Nhưng cô vẫn còn lý trí, sinh vật trước mắt này là hổ con, phía sau nó còn có 2 thằng bảo kê.
Tô Ngữ dứt khoát chắp tay ra sau lưng, sau đó mong chờ nhìn hổ con.
Hổ con do dự một chốc, mới dùng lưỡi liếm sữa bò, lẹp bẹp lẹp bẹp, sau đó liền nắm xuống uống hết chén sữa bò.
Nhìn thấy hổ con mở miệng uống sữa, trong lòng Tô Ngữ mới thả lỏng một chút.
"Hổ con uống xong chén sữa, ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ khẽ khịt khịt mũi vài cái, Tô Ngữ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được ý của nó, nên mặc kệ luôn.
“tiểu hổ con, sữa bò uống ngon không? Chị mời em uống đồ ngon như vậy, em nên cảm ơn chị nhé” Tô Ngữ cười hì hì đối với hổ con nói “ chị không cần quà cáp gì đâu, chờ tý nữa cha mẹ em tỉnh rồi, thì em dẫn bọn họ đi có được không?, hoặc để chị đi cũng được?”
Tô Ngữ nói xong, liền mong chờ nhìn tiểu hổ, chờ tiểu hổ đồng ý.
Tiểu hổ nghi hoặc nhìn sinh vật không biết tên trước mắt này, nó đang ríu rít cái gì vậy trời?
Một người một hổ nhìn nhau một lúc, Tô Ngữ mới thất vọng cúi đầu xuống.
Cô đần thế, con hổ này lại không phải là thú biến dị ở mạt thế, nó làm sao mà hiểu tiếng người được, đúng là nói nhiều tốn nước bọt mà
“Phì Phì, con hổ nhỏ uống sữa rồi, nhưng nó không hiểu chị nói gì cả.”
Một lúc lâu sau, giọng nói lười biếng của Phì Phì mới từ từ truyền tới “Vậy thì hết cách, bổn miêu không ra ngoài được, nhìn cũng nhìn không thấy, thì làm sao mà phiên dịch được”
Tiểu hổ nhìn sinh vật trước mắt, cúi đầu nghiêng mắt nhìn, cảm thấy có chút khó hiểu, không phải chỉ xin thêm một bát hay sao? Sao lại không cho nó?
Đảo mắt một vòng, tiểu hổ chợt nhận ra, có phải là muốn đổi đồ hay không? Giống như nó cùng tiểu hổ hoa đổi đồ ăn vậy?
Nghĩ vậy, hổ con lập tức đứng lên, chạy ra sông và nhảy xuống.
Tiếng thịch thịch và tỏm một tiếng, Tô Ngữ sợ làm 2 con hổ to kia thức giấc, và xong.
4 con mắt nhìn cô chằm chằm, Tô Ngữ chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ.
Ông trời chứng giám, cô thật sự không muốn con hổ nhỏ đó nhảy xuống mà, hơn nữa, nó biết bơi không?
Hai con hổ lớn đứng dậy, đi đến bờ sông, trước khi chúng nó nhảy vào, thì tiểu hổ con ló đầu ra.
Sau khi lên bờ, hổ con phát ra một tiếng kêu mơ, rồi chạy thẳng tới chỗ Tô Ngữ.
Thấy vậy, hai con hổ lớn cũng đi theo hổ con đi tới chỗ Tô Ngữ."
Tô Ngữ nhìn một nhà ba hổ đang tới gần, mẹ khiếp, thế là coi như xong.
Mắt nhìn tiểu hổ, Tô Ngữ muốn mở miệng chinh phục……
“Lạch cạch.” Theo âm thanh, Tô Ngữ thấy một khối ngọc bội rơi xuống ở trên mặt đất.
Con hổ nhỏ đem ngọc bội trong miệng nhả trên mặt đất, sau đó lại dùng miệng đẩy đẩy cái chén, ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ.
Tô Ngữ nghi hoặc nhìn tiểu hổ, nửa ngày mới phản ứng lại, à ra là muốn thêm sữa chứ gì?
“Ngao ô.” thấy Tô Ngữ hồi lâu không động, hổ con lại đẩy đẩy cái chén trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ.
Hai con hổ lớn lúc này cũng đi tới trước mặt Tô Ngữ, trong cổ họng phát ra tiếng phì phì.
Tô Ngữ vội gọi Phì Phì, bảo ẻm lấy ít sữa nữa ra được không, không là ngủm củ tỏi thật đó?
Sau khi Phì Phì nghe Tô Ngữ nói, lập tức đem một lọ sữa bò từ trong thùng trong không gian đưa ra.
Cẩn thận nhìn ba con hổ, Tô Ngữ nhanh chóng mở nắp ra, lại đổ đầy một chén sữa bò, đưa tới trước mặt hổ con.
Hổ con cúi đầu bắt đầu uống, một lúc sau, chén sữa sạch bách, Tô Ngữ vội vàng đổ ít sữa còn lại vào trong chén, sau khi tiểu hổ uống xong đánh cái "ợ", thì thoải mái nheo mắt lại.
“Ngao ô ~” Hổ mẹ vẫn luôn đứng bất động ở đằng sau hổ con đột nhiên rống lên một tiếng, làm Tô Ngữ dọa cả người run lên bần bật, cảnh giác nhìn về phía hổ cái.
May mà, con hổ cái không thèm nhìn cô, cùng hổ cha đi ra khỏi thung lũng.
Hổ con luyến tiếc nhìn Tô Ngữ, thấp giọng ô ô vài tiếng, cuối cùng cũng xoay người chạy tới chỗ hai con hổ lớn.
Mãi cho đến khi hình ảnh của ba con hổ hoàn toàn biến mất, dây thần kinh của Tô Ngữ mới có thể thả lỏng, cô cúi đầu lau lau hai giọt mồ hôi ở thái dương, mặt dây chuyền làm bằng ngọc bội lọt vào tầm mắt cô.
Mặt dây chuyền ngọc bích có màu tím, trong như pha lê, nhìn rất đẹp mắt, dù có bị tiểu hổ gặm ném một cách thô bạo, nhưng cũng không gây tổn hại gì cho mặt dây chuyền.
Cầm mặt dây chuyền bằng ngọc lên xem xét kỹ lưỡng, Tô Ngữ nhìn thấy trên mặt dây chuyền bằng ngọc này có một chữ "Kỳ" nho nhỏ.
"Cô đang làm gì vậy?"
Giọng nói của Khương Kỳ đột ngột vang lên bên tai, khiến cô suýt chút nữa thì làm rơi mất, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Khương Kỳ đang đứng ở trước mặt.
Ở bên hông anh treo 2 con gà một con thỏ rừng, trên tay vác một con hươu, nhìn bộ dạng này thực sự rất giống một tên thợ săn.
Bị ý nghĩ này làm cho giật mình, Tô Ngữ trong lòng không khỏi tự phỉ nhổ chính mình, cô sao vậy, anh ta vốn là một thợ săn mà.
"Anh biết tôi vừa mới gặp cái gì không?"
"Cái này cô lấy từ đâu ra?"
Tô Ngữ vừa dứt lời, Khương Kỳ ném con hươu đang vác xuống đất, giật lấy mặt dây chuyền bằng ngọc trên tay cô.
Sữa bò này là từ một nhà máy chế biến sữa mà cô cướp phá trong những ngày đầu của mạt thế, may mắn thay, không gian có thể lưu trữ được nguyên trạng, nếu không nó đã bị bỏ lại rồi.
Con hổ con đang ngủ say đột nhiên ngửi được mùi sữa, mùi này khác hẳn với mùi sữa của hổ mẹ.
Khẽ cử động mũi, chú hổ con dùng sức đánh hơi theo hương thơm này, khi chắc chắn mình không nằm mơ, chú hổ con mới từ từ mở mắt ra.
Nhìn xung quanh bằng ánh mắt mơ hồ, con hổ nhỏ đã sớm nhìn Tô Ngữ, mùi hương dường như từ đó bay ra.
Còn hổ nhỏ liền lăn ra đất, lắc lư chạy tới chỗ Tô Ngữ.
Khi con hổ nhỏ vừa mới ngẩng đầu lên, Tô Ngữ liền biết nó đã tỉnh, nhưng Tô Ngữ không dám trêu chọc nó như chó con, nên chỉ ngồi dưới đất mà đợi.
Rất may, con hổ nhỏ không làm cô thất vọng, thật sự một mình nó chạy tới đây.
“em muốn uống không? Đây nè ” Tô Ngữ nhỏ giọng nói, đem chén đã đổ đầy sữa bò đưa tới trước mặt hổ con.
Hổ con nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ, trông rất đáng yêu, Tô Ngữ cảm thấy tay có chút ngứa ngáy, cô đối với sinh vật lông xù hoàn toàn không có sức chống cự.
Nhưng cô vẫn còn lý trí, sinh vật trước mắt này là hổ con, phía sau nó còn có 2 thằng bảo kê.
Tô Ngữ dứt khoát chắp tay ra sau lưng, sau đó mong chờ nhìn hổ con.
Hổ con do dự một chốc, mới dùng lưỡi liếm sữa bò, lẹp bẹp lẹp bẹp, sau đó liền nắm xuống uống hết chén sữa bò.
Nhìn thấy hổ con mở miệng uống sữa, trong lòng Tô Ngữ mới thả lỏng một chút.
"Hổ con uống xong chén sữa, ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ khẽ khịt khịt mũi vài cái, Tô Ngữ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được ý của nó, nên mặc kệ luôn.
“tiểu hổ con, sữa bò uống ngon không? Chị mời em uống đồ ngon như vậy, em nên cảm ơn chị nhé” Tô Ngữ cười hì hì đối với hổ con nói “ chị không cần quà cáp gì đâu, chờ tý nữa cha mẹ em tỉnh rồi, thì em dẫn bọn họ đi có được không?, hoặc để chị đi cũng được?”
Tô Ngữ nói xong, liền mong chờ nhìn tiểu hổ, chờ tiểu hổ đồng ý.
Tiểu hổ nghi hoặc nhìn sinh vật không biết tên trước mắt này, nó đang ríu rít cái gì vậy trời?
Một người một hổ nhìn nhau một lúc, Tô Ngữ mới thất vọng cúi đầu xuống.
Cô đần thế, con hổ này lại không phải là thú biến dị ở mạt thế, nó làm sao mà hiểu tiếng người được, đúng là nói nhiều tốn nước bọt mà
“Phì Phì, con hổ nhỏ uống sữa rồi, nhưng nó không hiểu chị nói gì cả.”
Một lúc lâu sau, giọng nói lười biếng của Phì Phì mới từ từ truyền tới “Vậy thì hết cách, bổn miêu không ra ngoài được, nhìn cũng nhìn không thấy, thì làm sao mà phiên dịch được”
Tiểu hổ nhìn sinh vật trước mắt, cúi đầu nghiêng mắt nhìn, cảm thấy có chút khó hiểu, không phải chỉ xin thêm một bát hay sao? Sao lại không cho nó?
Đảo mắt một vòng, tiểu hổ chợt nhận ra, có phải là muốn đổi đồ hay không? Giống như nó cùng tiểu hổ hoa đổi đồ ăn vậy?
Nghĩ vậy, hổ con lập tức đứng lên, chạy ra sông và nhảy xuống.
Tiếng thịch thịch và tỏm một tiếng, Tô Ngữ sợ làm 2 con hổ to kia thức giấc, và xong.
4 con mắt nhìn cô chằm chằm, Tô Ngữ chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ.
Ông trời chứng giám, cô thật sự không muốn con hổ nhỏ đó nhảy xuống mà, hơn nữa, nó biết bơi không?
Hai con hổ lớn đứng dậy, đi đến bờ sông, trước khi chúng nó nhảy vào, thì tiểu hổ con ló đầu ra.
Sau khi lên bờ, hổ con phát ra một tiếng kêu mơ, rồi chạy thẳng tới chỗ Tô Ngữ.
Thấy vậy, hai con hổ lớn cũng đi theo hổ con đi tới chỗ Tô Ngữ."
Tô Ngữ nhìn một nhà ba hổ đang tới gần, mẹ khiếp, thế là coi như xong.
Mắt nhìn tiểu hổ, Tô Ngữ muốn mở miệng chinh phục……
“Lạch cạch.” Theo âm thanh, Tô Ngữ thấy một khối ngọc bội rơi xuống ở trên mặt đất.
Con hổ nhỏ đem ngọc bội trong miệng nhả trên mặt đất, sau đó lại dùng miệng đẩy đẩy cái chén, ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ.
Tô Ngữ nghi hoặc nhìn tiểu hổ, nửa ngày mới phản ứng lại, à ra là muốn thêm sữa chứ gì?
“Ngao ô.” thấy Tô Ngữ hồi lâu không động, hổ con lại đẩy đẩy cái chén trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ.
Hai con hổ lớn lúc này cũng đi tới trước mặt Tô Ngữ, trong cổ họng phát ra tiếng phì phì.
Tô Ngữ vội gọi Phì Phì, bảo ẻm lấy ít sữa nữa ra được không, không là ngủm củ tỏi thật đó?
Sau khi Phì Phì nghe Tô Ngữ nói, lập tức đem một lọ sữa bò từ trong thùng trong không gian đưa ra.
Cẩn thận nhìn ba con hổ, Tô Ngữ nhanh chóng mở nắp ra, lại đổ đầy một chén sữa bò, đưa tới trước mặt hổ con.
Hổ con cúi đầu bắt đầu uống, một lúc sau, chén sữa sạch bách, Tô Ngữ vội vàng đổ ít sữa còn lại vào trong chén, sau khi tiểu hổ uống xong đánh cái "ợ", thì thoải mái nheo mắt lại.
“Ngao ô ~” Hổ mẹ vẫn luôn đứng bất động ở đằng sau hổ con đột nhiên rống lên một tiếng, làm Tô Ngữ dọa cả người run lên bần bật, cảnh giác nhìn về phía hổ cái.
May mà, con hổ cái không thèm nhìn cô, cùng hổ cha đi ra khỏi thung lũng.
Hổ con luyến tiếc nhìn Tô Ngữ, thấp giọng ô ô vài tiếng, cuối cùng cũng xoay người chạy tới chỗ hai con hổ lớn.
Mãi cho đến khi hình ảnh của ba con hổ hoàn toàn biến mất, dây thần kinh của Tô Ngữ mới có thể thả lỏng, cô cúi đầu lau lau hai giọt mồ hôi ở thái dương, mặt dây chuyền làm bằng ngọc bội lọt vào tầm mắt cô.
Mặt dây chuyền ngọc bích có màu tím, trong như pha lê, nhìn rất đẹp mắt, dù có bị tiểu hổ gặm ném một cách thô bạo, nhưng cũng không gây tổn hại gì cho mặt dây chuyền.
Cầm mặt dây chuyền bằng ngọc lên xem xét kỹ lưỡng, Tô Ngữ nhìn thấy trên mặt dây chuyền bằng ngọc này có một chữ "Kỳ" nho nhỏ.
"Cô đang làm gì vậy?"
Giọng nói của Khương Kỳ đột ngột vang lên bên tai, khiến cô suýt chút nữa thì làm rơi mất, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Khương Kỳ đang đứng ở trước mặt.
Ở bên hông anh treo 2 con gà một con thỏ rừng, trên tay vác một con hươu, nhìn bộ dạng này thực sự rất giống một tên thợ săn.
Bị ý nghĩ này làm cho giật mình, Tô Ngữ trong lòng không khỏi tự phỉ nhổ chính mình, cô sao vậy, anh ta vốn là một thợ săn mà.
"Anh biết tôi vừa mới gặp cái gì không?"
"Cái này cô lấy từ đâu ra?"
Tô Ngữ vừa dứt lời, Khương Kỳ ném con hươu đang vác xuống đất, giật lấy mặt dây chuyền bằng ngọc trên tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.