Chương 46: Nhân Sâm Linh Chi Đâu?
Tự Phì Phì
02/04/2024
46: Nhân sâm linh chi đâu?
“Chị tiểu Ngữ thật tốt.” Vương Trụ Tử nói với Tô Ngôn.
“Cha mẹ của anh đối với anh không tốt à, anh là đứa con một ở trong nhà rồi còn gì.” Tô Ngôn thở dài.
Rõ ràng là hai đứa trẻ mới tầm mười tuổi, nhưng những lời chúng nói ra, lại có vẻ giống như là người lớn vậy.
Nhưng dù sao cũng là trẻ con, tâm tình đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một lúc sau hai đứa lại cười khúc khích rồi nói sang chuyện khác.
Tô Ngữ và Khương Kỳ tách nhau ra, khi bọn họ đi ra ngoài bức tường của sân, Khương Kỳ đến chỗ công trường xây dựng, còn Tô Ngữ đến túp lều để giúp nấu ăn.
Bây giờ đã là tháng 7, là thời điểm nóng nhất trong năm, Tô Ngữ đi dưới ánh mặt trời chói chang, mặt nhất thời đỏ bừng bừng.
Mấy tháng nay, cô thỉnh thoảng nhỏ một giọt linh tuyền vào trong bữa cơm khi nấu ăn, cho nên không chỉ có cô mà Tô Ngôn cũng trắng ra không ít.
Có điều, Khương Kỳ tập võ đánh quyền cả ngày, mỗi ngày đều chạy dưới ánh nắng mặt trời, nên cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi, khi mới bắt đầu xây nhà, mỗi ngày đều đày nắng, thậm chí còn chút đen hơn trước.
Bà Ngô nhìn thấy Tô Ngữ đi tới, đều cười rộ lên, bà Dương nói: “Tiểu Ngữ à, sao nóng như này rồi vẫn tới đây vậy? Có mấy người chúng ta rồi mà cháu vẫn không yên tâm à?”
Bà Dương nói xong thì bật cười, những người khác cũng cùng nhau cười theo.
Bọn họ đã làm được nửa tháng, tức là đã nhận được 150 văn, cũng khá nhiều, cho nên thái độ của bọn họ đối với Tô Ngữ cũng đã khá lên rất nhiều.
Tô Ngữ cũng cười nói: “Cháu không dám để thím với bác làm việc, còn mình trộm lười biếng được, hơn nữa cháu còn phải học được một ít tay nghề của mấy bác mấy thím nữa chứ.”
Mấy người ngoài miệng nói giỡn, nhưng động tác tay cũng không vì thế mà chậm đi chút nào, cũng giống như thường ngày, cơm làm một lúc là xong, Tô Ngữ một mình cần một ít thức ăn vào trong sân, cùng ăn cơm với Tô Ngôn và Vương Trụ Tử.
Tô Ngữ quay lại với bát đũa trên tay, cô nói với bà Ngô: “Thím, Trụ Tử muốn ở nhà cháu chơi một lát, muộn một chút sẽ về ạ.”
Bà Ngô nói, “Để nó chơi đi, đừng quên về nhà trước khi trời tối là được ”
Sau khi tiễn mấy người ra về, Tô Ngữ lại đun nước nóng như thường lệ, sau đó một mình chống cằm ngồi thẫn thờ.
Mặc dù không cần mua nguyên vật liệu, tiền công của công nhân cũng như cửa ra vào, bàn ghế, đồ dùng khác nhau... sau này đều cần tiêu rất nhiều bạc.
Nhưng dưa hấu nhiều nhất cũng chỉ hái được một lần, năm nay cũng đã qua mùa rồi, chanh dây cũng chỉ có thể hái được thêm một lần nữa, hai lần cộng lại, thì cũng giống như hôm nay, nhiều nhất là được 150 lượng bạc.
Nhưng cô vẫn còn rất nhiều ý tưởng, mỗi cái ý tưởng đều không cần phải dùng đến đầu óc, chỉ cần có nhiều tiền là được.
Mặc dù là đầu tháng 7, nhưng từ trong trí nhớ biết được mùa đông thời cổ đại thường đến sớm hơn, bọn họ đang ở phía Bắc, lạnh hơn những nơi khác nhiều.
Cũng may nhà mới, mỗi phòng có kháng, nếu đến mùa đông chỉ cần đốt kháng, có lẽ còn ấm hơn điều hòa, vậy nên cần chuẩn bị củi trước.
Khi mùa đông đến, trồng cái gì cũng không mọc lên được, đồng nghĩa với việc bọn họ không có thu nhập.
Kỳ thực cũng không cần phải đến mùa đông, ngay bây giờ bọn họ cũng không có thu nhập gì, ngoài hai loại quả kia.
Làm sao bây giờ?
Tô Ngữ không khỏi nhíu mày ủ rũ, quay đầu nhìn về phía núi Vân Vụ ở đằng xa, Tô Ngữ phân vân không biết có nên vào trong núi hay không.
Không phải trên núi đều thường có kho báu à?
Cho dù không có, thì trong núi sâu, ít nhất cũng phải có dược liệu chứ, đúng không?
Tô Ngữ nghĩ đến đây, càng cảm thấy mình nghĩ đúng, dù sao buổi chiều cô cũng không có việc gì làm, nên quyết định đi ngay.
Nhìn thoáng qua công trường, cô mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Khương Kỳ, muốn đi vào trong núi, thì chỉ có hai lựa chọn, một là đi cùng Khương Kỳ, hai là cô vụng trộm đi vào.
Khương Kỳ muốn giúp đỡ trên công trường, anh ấy cần phải chú ý tới tất cả mọi thứ, vì vậy Tô Ngữ quyết định vế sau.
Muốn làm là làm, Tô Ngữ đứng dậy đi về phía sân, lúc này Khương Kỳ vừa vặn quay đầu nhìn thấy cô, thấy cô đang đi về phía sân, anh cũng không để ý, quay đầu tiếp tục làm việc.
Nhưng Tô Ngữ không có vào sân, mà quay người đi về phía núi Vân Vụ từ phía bên kia.
Cô dùng hết sức bước đi, một lúc sau thì đi xa, khi vào rừng rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm, có cây gỗ che cho cô, cô không sợ ai nhìn thấy nữa.
Tô Ngữ vừa đi vừa nghĩ về điều đó, một lúc sau, cô gọi Phì Phì ở trong đầu, “Phì phì, em đang ở đâu?”
Một giây sau, giọng của Phì Phì vang lên trong đầu cô, “Đang chơi trên núi.”
Phì Phì nói rất nhẹ nhàng, Tô Ngữ nghe xong cũng biết hiện giờ tâm trạng của em ấy rất tốt.
Nghe nói tuổi của Phì Phì rất lớn, so với mấy đời của Tô Ngữ cộng lại còn lớn hơn rất nhiều, nhưng em ấy vẫn có tính tình của trẻ con, ham chơi kinh khủng.
Kiếp trước khi ở mạt thế, cuộc sống của Tô Ngữ có chút khó khăn, cho nên Phì Phì trên cơ bản đều ở trong không gian, chỉ khi Tô Ngữ ở một mình mới chạy ra chơi với cô.
Kiếp này sinh ra trong một gia đình nông dân, lại sống ở một nơi yên bình, có phong cảnh tuyệt đẹp như vậy, cộng thêm việc, có một người bạn nhỏ tiểu Bạch đi theo, Phì Phì chỉ đơn giản là không muốn nghĩ đến cô mà thôi, mỗi ngày đều lượn đi chơi, nhìn không thấy tăm hơi đâu cả.
Vừa nghe Phì Phì nói là ở trên núi, liền vội vàng nói: “Chị cũng đang ở trên núi, em mau tới tìm chị đi.”
Phì Phì đồng ý, hỏi lại vị trí của Tô Ngữ, nói sẽ đến sớm.
Quả nhiên, Tô Ngữ chưa đi được bao xa thì đã nhìn thấy hai con mèo, một đen, một trắng, đang lao nhanh tới.
“Phì Phì, tiểu Bạch.” Tô Ngữ đứng tại chỗ vẫy vẫy tay.
Phì Phì chạy đến chỗ Tô Ngữ cùng với tiểu Bạch, sau đó nói, “Tại sao chị lại ở đây?”
“Làm giàu.” Tô Ngữ nói.
Phì Phì: .......
Tô Ngữ: .......
Một người một mèo im lặng nhìn nhau, tiểu Bạch ở một bên nhìn với vẻ mặt ngu ngu, cuối cùng vẫn là Tô Ngữ không nhịn được mà bật cười giải thích, “Trong nhà có rất nhiều chỗ cần dùng tới tiền, cho nên chị mới tới đây tìm cách.”
Phì Phì gật đầu rồi lại nói,” Khương Kỳ đâu? Dù sao thì anh ta cũng là một người đàn ông, không có tiền, không phải nên để anh ta lo lắng à? “
Ngụ ý chính là, đàn bà phụ nữ không cần phải nghĩ tới vấn đề này.
Tô Ngữ cảm thấy buồn cười, xoa xoa đầu Phì Phì, “Không ngờ em cũng có chủ nghĩa nam tính đó chứ, chủ nhân của em, còn cần phải dựa vào đàn ông à?”
Lời nói táo bạo của Tô Ngữ khiến Phì Phì cạn ngôn, sau đó mới xoắn xuýt hỏi, “Nhưng mà làm giàu sao đây?”
Trên núi này vừa không có thổ phỉ vừa không có cướp, không thể cướp trại được, nếu có chuyện tốt như vậy, thì bọn họ đã nhanh giàu rồi.
Tô Ngữ nói: “Em ở đây chơi lâu như vậy, không biết ở đây có dược liệu gì không?”
Phì Phì liếm chân, “Có thì có, nhưng không đáng tiền, chị hái về phơi khô, rồi bào chế các thứ, thật phiền phức lắm. ”
“ Vậy còn nhân sâm linh chi thì sao ? ”Sau khi Tô Ngữ nói xong, cô nhìn Phì Phì với đôi mắt sáng ngời, chờ đợi em ấy nói cho cô biết tiền đang ở đâu.
Phì Phì chỉ muốn trợn trắng mắt, hừ hừ hồi lâu, rồi mới nói “Chị cho rằng nhân sâm linh chi là cải thảo à? Chúng nó đều ở trên núi chờ chị tới hái sao?”
Tô Ngữ cũng cạn ngôn, không phải kịch bản đều hay như vậy à?
“Chị tiểu Ngữ thật tốt.” Vương Trụ Tử nói với Tô Ngôn.
“Cha mẹ của anh đối với anh không tốt à, anh là đứa con một ở trong nhà rồi còn gì.” Tô Ngôn thở dài.
Rõ ràng là hai đứa trẻ mới tầm mười tuổi, nhưng những lời chúng nói ra, lại có vẻ giống như là người lớn vậy.
Nhưng dù sao cũng là trẻ con, tâm tình đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một lúc sau hai đứa lại cười khúc khích rồi nói sang chuyện khác.
Tô Ngữ và Khương Kỳ tách nhau ra, khi bọn họ đi ra ngoài bức tường của sân, Khương Kỳ đến chỗ công trường xây dựng, còn Tô Ngữ đến túp lều để giúp nấu ăn.
Bây giờ đã là tháng 7, là thời điểm nóng nhất trong năm, Tô Ngữ đi dưới ánh mặt trời chói chang, mặt nhất thời đỏ bừng bừng.
Mấy tháng nay, cô thỉnh thoảng nhỏ một giọt linh tuyền vào trong bữa cơm khi nấu ăn, cho nên không chỉ có cô mà Tô Ngôn cũng trắng ra không ít.
Có điều, Khương Kỳ tập võ đánh quyền cả ngày, mỗi ngày đều chạy dưới ánh nắng mặt trời, nên cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi, khi mới bắt đầu xây nhà, mỗi ngày đều đày nắng, thậm chí còn chút đen hơn trước.
Bà Ngô nhìn thấy Tô Ngữ đi tới, đều cười rộ lên, bà Dương nói: “Tiểu Ngữ à, sao nóng như này rồi vẫn tới đây vậy? Có mấy người chúng ta rồi mà cháu vẫn không yên tâm à?”
Bà Dương nói xong thì bật cười, những người khác cũng cùng nhau cười theo.
Bọn họ đã làm được nửa tháng, tức là đã nhận được 150 văn, cũng khá nhiều, cho nên thái độ của bọn họ đối với Tô Ngữ cũng đã khá lên rất nhiều.
Tô Ngữ cũng cười nói: “Cháu không dám để thím với bác làm việc, còn mình trộm lười biếng được, hơn nữa cháu còn phải học được một ít tay nghề của mấy bác mấy thím nữa chứ.”
Mấy người ngoài miệng nói giỡn, nhưng động tác tay cũng không vì thế mà chậm đi chút nào, cũng giống như thường ngày, cơm làm một lúc là xong, Tô Ngữ một mình cần một ít thức ăn vào trong sân, cùng ăn cơm với Tô Ngôn và Vương Trụ Tử.
Tô Ngữ quay lại với bát đũa trên tay, cô nói với bà Ngô: “Thím, Trụ Tử muốn ở nhà cháu chơi một lát, muộn một chút sẽ về ạ.”
Bà Ngô nói, “Để nó chơi đi, đừng quên về nhà trước khi trời tối là được ”
Sau khi tiễn mấy người ra về, Tô Ngữ lại đun nước nóng như thường lệ, sau đó một mình chống cằm ngồi thẫn thờ.
Mặc dù không cần mua nguyên vật liệu, tiền công của công nhân cũng như cửa ra vào, bàn ghế, đồ dùng khác nhau... sau này đều cần tiêu rất nhiều bạc.
Nhưng dưa hấu nhiều nhất cũng chỉ hái được một lần, năm nay cũng đã qua mùa rồi, chanh dây cũng chỉ có thể hái được thêm một lần nữa, hai lần cộng lại, thì cũng giống như hôm nay, nhiều nhất là được 150 lượng bạc.
Nhưng cô vẫn còn rất nhiều ý tưởng, mỗi cái ý tưởng đều không cần phải dùng đến đầu óc, chỉ cần có nhiều tiền là được.
Mặc dù là đầu tháng 7, nhưng từ trong trí nhớ biết được mùa đông thời cổ đại thường đến sớm hơn, bọn họ đang ở phía Bắc, lạnh hơn những nơi khác nhiều.
Cũng may nhà mới, mỗi phòng có kháng, nếu đến mùa đông chỉ cần đốt kháng, có lẽ còn ấm hơn điều hòa, vậy nên cần chuẩn bị củi trước.
Khi mùa đông đến, trồng cái gì cũng không mọc lên được, đồng nghĩa với việc bọn họ không có thu nhập.
Kỳ thực cũng không cần phải đến mùa đông, ngay bây giờ bọn họ cũng không có thu nhập gì, ngoài hai loại quả kia.
Làm sao bây giờ?
Tô Ngữ không khỏi nhíu mày ủ rũ, quay đầu nhìn về phía núi Vân Vụ ở đằng xa, Tô Ngữ phân vân không biết có nên vào trong núi hay không.
Không phải trên núi đều thường có kho báu à?
Cho dù không có, thì trong núi sâu, ít nhất cũng phải có dược liệu chứ, đúng không?
Tô Ngữ nghĩ đến đây, càng cảm thấy mình nghĩ đúng, dù sao buổi chiều cô cũng không có việc gì làm, nên quyết định đi ngay.
Nhìn thoáng qua công trường, cô mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Khương Kỳ, muốn đi vào trong núi, thì chỉ có hai lựa chọn, một là đi cùng Khương Kỳ, hai là cô vụng trộm đi vào.
Khương Kỳ muốn giúp đỡ trên công trường, anh ấy cần phải chú ý tới tất cả mọi thứ, vì vậy Tô Ngữ quyết định vế sau.
Muốn làm là làm, Tô Ngữ đứng dậy đi về phía sân, lúc này Khương Kỳ vừa vặn quay đầu nhìn thấy cô, thấy cô đang đi về phía sân, anh cũng không để ý, quay đầu tiếp tục làm việc.
Nhưng Tô Ngữ không có vào sân, mà quay người đi về phía núi Vân Vụ từ phía bên kia.
Cô dùng hết sức bước đi, một lúc sau thì đi xa, khi vào rừng rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm, có cây gỗ che cho cô, cô không sợ ai nhìn thấy nữa.
Tô Ngữ vừa đi vừa nghĩ về điều đó, một lúc sau, cô gọi Phì Phì ở trong đầu, “Phì phì, em đang ở đâu?”
Một giây sau, giọng của Phì Phì vang lên trong đầu cô, “Đang chơi trên núi.”
Phì Phì nói rất nhẹ nhàng, Tô Ngữ nghe xong cũng biết hiện giờ tâm trạng của em ấy rất tốt.
Nghe nói tuổi của Phì Phì rất lớn, so với mấy đời của Tô Ngữ cộng lại còn lớn hơn rất nhiều, nhưng em ấy vẫn có tính tình của trẻ con, ham chơi kinh khủng.
Kiếp trước khi ở mạt thế, cuộc sống của Tô Ngữ có chút khó khăn, cho nên Phì Phì trên cơ bản đều ở trong không gian, chỉ khi Tô Ngữ ở một mình mới chạy ra chơi với cô.
Kiếp này sinh ra trong một gia đình nông dân, lại sống ở một nơi yên bình, có phong cảnh tuyệt đẹp như vậy, cộng thêm việc, có một người bạn nhỏ tiểu Bạch đi theo, Phì Phì chỉ đơn giản là không muốn nghĩ đến cô mà thôi, mỗi ngày đều lượn đi chơi, nhìn không thấy tăm hơi đâu cả.
Vừa nghe Phì Phì nói là ở trên núi, liền vội vàng nói: “Chị cũng đang ở trên núi, em mau tới tìm chị đi.”
Phì Phì đồng ý, hỏi lại vị trí của Tô Ngữ, nói sẽ đến sớm.
Quả nhiên, Tô Ngữ chưa đi được bao xa thì đã nhìn thấy hai con mèo, một đen, một trắng, đang lao nhanh tới.
“Phì Phì, tiểu Bạch.” Tô Ngữ đứng tại chỗ vẫy vẫy tay.
Phì Phì chạy đến chỗ Tô Ngữ cùng với tiểu Bạch, sau đó nói, “Tại sao chị lại ở đây?”
“Làm giàu.” Tô Ngữ nói.
Phì Phì: .......
Tô Ngữ: .......
Một người một mèo im lặng nhìn nhau, tiểu Bạch ở một bên nhìn với vẻ mặt ngu ngu, cuối cùng vẫn là Tô Ngữ không nhịn được mà bật cười giải thích, “Trong nhà có rất nhiều chỗ cần dùng tới tiền, cho nên chị mới tới đây tìm cách.”
Phì Phì gật đầu rồi lại nói,” Khương Kỳ đâu? Dù sao thì anh ta cũng là một người đàn ông, không có tiền, không phải nên để anh ta lo lắng à? “
Ngụ ý chính là, đàn bà phụ nữ không cần phải nghĩ tới vấn đề này.
Tô Ngữ cảm thấy buồn cười, xoa xoa đầu Phì Phì, “Không ngờ em cũng có chủ nghĩa nam tính đó chứ, chủ nhân của em, còn cần phải dựa vào đàn ông à?”
Lời nói táo bạo của Tô Ngữ khiến Phì Phì cạn ngôn, sau đó mới xoắn xuýt hỏi, “Nhưng mà làm giàu sao đây?”
Trên núi này vừa không có thổ phỉ vừa không có cướp, không thể cướp trại được, nếu có chuyện tốt như vậy, thì bọn họ đã nhanh giàu rồi.
Tô Ngữ nói: “Em ở đây chơi lâu như vậy, không biết ở đây có dược liệu gì không?”
Phì Phì liếm chân, “Có thì có, nhưng không đáng tiền, chị hái về phơi khô, rồi bào chế các thứ, thật phiền phức lắm. ”
“ Vậy còn nhân sâm linh chi thì sao ? ”Sau khi Tô Ngữ nói xong, cô nhìn Phì Phì với đôi mắt sáng ngời, chờ đợi em ấy nói cho cô biết tiền đang ở đâu.
Phì Phì chỉ muốn trợn trắng mắt, hừ hừ hồi lâu, rồi mới nói “Chị cho rằng nhân sâm linh chi là cải thảo à? Chúng nó đều ở trên núi chờ chị tới hái sao?”
Tô Ngữ cũng cạn ngôn, không phải kịch bản đều hay như vậy à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.