Chương 61: Thông Báo
Tự Phì Phì
02/04/2024
Một thanh tròn được đặt dưới rèm cửa, có thể giữ rèm xe để không bị bay trong gió.
Trong xe la, bốn chỗ ngồi đều được bọc đệm dày, bộ phận xe la bên cạnh chấn song cũng được bao bọc bởi đệm dày, giống như ghế xe ở kiếp trước.
Nệm ngồi và đệm tựa còn được bọc vải nỉ, có thể tháo ra giặt sạch khi bị bám bẩn.
Trên thực tế, hầu hết mọi người đều không bọc đệm bằng vỏ bọc, nhưng Tô Ngữ không thể may đệm, nếu không may bị bẩn thì sao?
Vì vậy, cô chỉ có thể yêu cầu chủ tiệm may cho cô bốn năm bộ vỏ, để cô có thể thay đổi qua lại. Vải dùng làm vỏ có màu tối có thể chống ố.
Trong xe, mấy ngày trước khi Khương Kỳ đến thị trấn, có mua một chiếc hộp vuông, đúng vậy, nó là một chiếc hộp, nó hình vuông và có kích thước bằng một chiếc bàn giường, điểm khác biệt là không có chân. Đã được kết nối từ trên xuống dưới. Trên đó có các ngăn kéo nhỏ, có thể dùng để đựng ấm, tách, đồ ăn nhẹ hay bất cứ thứ gì cần dùng đến.
Sau khi sắp xếp xong xuôi trong xe la, người thanh niên chạy tới chạy lui vài lần để giúp chuyển mọi thứ vào trong xe la.
Lần này, không chỉ mặt dưới của mỗi ghế được lấp đầy, mà ngay cả cỗ xe cũng được lấp đầy bằng những tấm mền lớn.
Cuối cùng, Tô Ngữ và Tô Ngôn phải ngồi ở phía trước với Khương Kỳ.
Chạy một mạch về nhà, dỡ hết đồ xuống xe, cả ba người Tô Ngữ cùng nhau thu dọn đồ đạc.
Hôm qua nhà mới đã dọn dẹp vệ sinh xong, bây giờ bọn họ có thể treo rèm cửa lên, đắp mền vào giường gạch*.
*Giường gạch: hay được gọi là giường gạch, giường đất, kháng, tùy chất liệu xây mà có tên tương ứng, nhưng đều có một đặc điểm chung đó là loại giường có thể đốt lửa sưởi ấm cho mùa đông.
Đặt đệm cho ghế mùa đông vào tủ trước, cũng như vài bộ quần áo mùa thu mới may của mỗi người vào trong tủ.
Cuối cùng, nhìn ngôi nhà mới cuối cùng cũng giống tổ ấm, ba người đều rất vui.
Cho đến hôm nay, ngôi nhà mới của bọn họ đã được trang bị xong, đêm nay bọn họ có thể ngủ trong ngôi nhà mới này.
Ăn trưa xong, Tô Ngữ và Khương Kỳ bàn bạc việc chuyển nhà.
Động thái này không phải để dọn đồ mà là mời một số người thân, bạn bè đến làm ấm nhà, tức là ăn uống, nhậu nhẹt để tăng thêm sự nổi tiếng cho ngôi nhà mới.
Nói đến đây, Tô Ngữ chỉ có thể thở dài trong lòng, hai người bọn họ thật sự là mắc bệnh giống nhau, còn không có quan hệ thân thích.
Vì người thân không mời được thì bạn bè vẫn mời được.
Lục Du Kỳ chắc chắn sẽ đến, nhưng quá ít, phải mời thêm những người khác.
Tô Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “chúng ta mời mấy người thím Ngô đi, những người đã đến giúp nấu ăn khi nhà mới được xây. Tôi nghĩ bọn họ đều là những người tốt, có thể sống hòa hợp.”
Khương Kỳ gật đầu đồng ý, trong những trường hợp bình thường, anh ấy sẽ đồng ý với những gì Tô Ngữ nói.
Khương Kỳ nghĩ xong, nói: “Mời thôn trưởng, cùng một số trưởng lão gia tộc trong thôn nữa.”
Tô Ngữ nghe xong vỗ trán cái bẹp, “Tôi tại sao lại quên mất chuyện này nhỉ, cũng may là có anh đấy.”
Sau khi bàn bạc xong xem mời ai, bước tiếp theo là chọn ngày, cuối cùng, cả hai quyết định đó sẽ là vào ngày 12 tháng 8, thực tế là ngày mai.
Không phải vì bọn họ muốn làm qua loa mà là vì ngày tiếp theo không phù hợp, ngày 15/8 là ngày lễ của mọi người nên không dễ mời.
Sau ngày 15 tháng 8, bắt đầu làm việc, mọi người có lẽ đã hết thời gian.
Vì vậy, Khương Kỳ lập tức lái xe la trở lại thị trấn, anh định thông báo cho Lục Du Kỳ, nhân tiện, anh sẽ mua tất cả những nguyên liệu cần thiết cho ngày mai cần dùng đến.
Rồi anh đến chỗ thuê bàn ghế lần trước, rồi mượn bàn ghế, cuối cùng định thuê hai người nấu ăn.
Anh không biết nấu ăn, một mình Tô Ngữ không thể làm được, mặc dù có bà Ngô và những người khác đều có thể làm được, nhưng nếu bạn mời người khác tới ăn, bạn không thể để họ làm được, vì vậy bọn họ quyết định mời hai người. Để làm điều đó, đơn giản và tiết kiệm rắc rối, thức ăn cũng ngon hơn.
Tô Ngữ muốn đến thôn Vân Vụ, cô định thông báo cho những người cô muốn mời, Tô Ngôn nghe vậy cũng muốn đi cùng nhau.
Tô Ngữ phải khóa cửa ra vào và cửa sổ, sau đó nói với Phì Phì quay lại trông nhà, cô và Tô Ngôn cùng nhau đến thôn Vân Vụ.
Đầu tiên cô đến nhà trưởng thôn, sau đó đến nhà của các bô lão trong tộc, rồi đến nhà của một số người già nổi tiếng có uy tín trong thôn, sau đó đến nhà của họ Dương và những người khác.
Cuối cùng Tô Ngữ đến nhà bà Ngô, về đến nhà bà Ngô thì cũng đã là nửa buổi chiều, bà Ngô đang nấu rau cho gà vịt ở ngoài sân.
Nhìn thấy Tô Ngữ dẫn Tô Ngôn đi tới, bà Ngô rất vui vẻ, vừa chào Tô Ngữ liền hét vào nhà kêu Vương Trụ Tử ra ngoài chơi với Tô Ngôn, vừa đứng dậy rửa tay vừa muốn kéo Tô Ngôn và Tô Ngữ vào nhà uống trà.
“Thím, người đừng bận quá. Hai người chúng cháu tới đây chỉ là nói với thím ngày mai chúng cháu dọn tới nhà mới muốn đãi khách, đến lúc đó thì thím và chú dẫn Trụ Tử đi cùng tới nhé.” Tô Ngữ ngăn bà Ngô lại không để bà tiếp tục bận rộn.
“Tất cả đã xong rồi? Nhanh thật đấy, thím nói chứ, sau khi thím bận một lúc xong, sẽ đến chỗ của cháu giúp cháu làm ít chăn bông hay gì đó, mấy thứ đó đều làm xong hết rồi?”
Lúc trước bà Lý không cho Tô Ngữ học nữ công, bà Ngô cảm thấy rất khó chịu, con gái ở nông thôn không biết nữ công, nếu gả đi sẽ phải chịu thiệt rất nhiều.
Suy cho cùng, làm con dâu nhà người ta thì phải cơm nước cho con chồng, có khi cho cả bố chồng, thậm chí là em chồng, chị dâu.
Chỉ là không ngờ Tô Ngữ lại gả cho Khương Kỳ, tuy không có cha mẹ chồng, chú bác chị em dâu, nhưng mấy việc trong nhà vẫn phải để cho Tô Ngữ lo?
Bây giờ nghe nói Tô Ngữ nói đã chuẩn bị xong mọi thứ, bà Ngô tự nhiên rất kinh ngạc.
Tô Ngữ ngượng ngùng cười, “Cháu đến cửa hàng quần áo may sẵn của thị trấn đặt may.”
Bà Ngô lúc này mới nhận ra điều đó, sau đó giận dữ nói: “Cháu vội vàng thế làm gì, làm chúng đắt như thế, sao lại không tới tìm thím, nếu biết cháu vội như thế thím đã sớm đi qua giúp rồi.”
Tô Ngữ nói “Không đắt, cháu hay mua ở đó, chủ quán quen biết với chúng cháu, bán cho chúng cháu rất rẻ.”
Bà Ngô nghe xong thì hít một ngụm khí, sau đó mới nói “Cháu bây giờ được tự do rồi, có thể học may và một chút, về sau có thể tới tìm thím, thím dạy...”
Tô Ngữ nhanh chóng đổi chủ đề,“ Thím, ngày mai đừng quên tới đó , để chú và Trụ Tử cùng đi, còn có người cần thông báo nữa, cháu và tiểu Ngôn đi trước đây. ”
Bà Ngô nghe nói vẫn có người cần thông báo nên bảo cô đi nhanh đi, hẹn ngày mai sẽ có mặt.
Tô Ngữ đưa Tô Ngôn đi ra ngoài, trong lòng cô cũng may, may mà cô chạy nhanh, có trời mới biết, cô hoàn toàn không muốn tìm hiểu nữ công chút nào.
Vừa đi tới cửa liền nhìn thấy bà Lý nắm tay Tần Liên.
Tính thời gian, bụng của bà Lý chắc đã được bảy tám tháng, nhìn bụng của bà Lý đã lớn, Tô Ngữ lo lắng cho bà ta, chắc sẽ không phải thai đôi nữa đó chứ, lúc đó nên nuôi kiểu gì?
“Tiểu Ngữ à, sắp chuyển đến nhà mới phải không, sao con không đến nhà nói với chúng ta một tiếng, để chúng ta giúp con thu dọn.” Bà Lý cười nói.
Trong xe la, bốn chỗ ngồi đều được bọc đệm dày, bộ phận xe la bên cạnh chấn song cũng được bao bọc bởi đệm dày, giống như ghế xe ở kiếp trước.
Nệm ngồi và đệm tựa còn được bọc vải nỉ, có thể tháo ra giặt sạch khi bị bám bẩn.
Trên thực tế, hầu hết mọi người đều không bọc đệm bằng vỏ bọc, nhưng Tô Ngữ không thể may đệm, nếu không may bị bẩn thì sao?
Vì vậy, cô chỉ có thể yêu cầu chủ tiệm may cho cô bốn năm bộ vỏ, để cô có thể thay đổi qua lại. Vải dùng làm vỏ có màu tối có thể chống ố.
Trong xe, mấy ngày trước khi Khương Kỳ đến thị trấn, có mua một chiếc hộp vuông, đúng vậy, nó là một chiếc hộp, nó hình vuông và có kích thước bằng một chiếc bàn giường, điểm khác biệt là không có chân. Đã được kết nối từ trên xuống dưới. Trên đó có các ngăn kéo nhỏ, có thể dùng để đựng ấm, tách, đồ ăn nhẹ hay bất cứ thứ gì cần dùng đến.
Sau khi sắp xếp xong xuôi trong xe la, người thanh niên chạy tới chạy lui vài lần để giúp chuyển mọi thứ vào trong xe la.
Lần này, không chỉ mặt dưới của mỗi ghế được lấp đầy, mà ngay cả cỗ xe cũng được lấp đầy bằng những tấm mền lớn.
Cuối cùng, Tô Ngữ và Tô Ngôn phải ngồi ở phía trước với Khương Kỳ.
Chạy một mạch về nhà, dỡ hết đồ xuống xe, cả ba người Tô Ngữ cùng nhau thu dọn đồ đạc.
Hôm qua nhà mới đã dọn dẹp vệ sinh xong, bây giờ bọn họ có thể treo rèm cửa lên, đắp mền vào giường gạch*.
*Giường gạch: hay được gọi là giường gạch, giường đất, kháng, tùy chất liệu xây mà có tên tương ứng, nhưng đều có một đặc điểm chung đó là loại giường có thể đốt lửa sưởi ấm cho mùa đông.
Đặt đệm cho ghế mùa đông vào tủ trước, cũng như vài bộ quần áo mùa thu mới may của mỗi người vào trong tủ.
Cuối cùng, nhìn ngôi nhà mới cuối cùng cũng giống tổ ấm, ba người đều rất vui.
Cho đến hôm nay, ngôi nhà mới của bọn họ đã được trang bị xong, đêm nay bọn họ có thể ngủ trong ngôi nhà mới này.
Ăn trưa xong, Tô Ngữ và Khương Kỳ bàn bạc việc chuyển nhà.
Động thái này không phải để dọn đồ mà là mời một số người thân, bạn bè đến làm ấm nhà, tức là ăn uống, nhậu nhẹt để tăng thêm sự nổi tiếng cho ngôi nhà mới.
Nói đến đây, Tô Ngữ chỉ có thể thở dài trong lòng, hai người bọn họ thật sự là mắc bệnh giống nhau, còn không có quan hệ thân thích.
Vì người thân không mời được thì bạn bè vẫn mời được.
Lục Du Kỳ chắc chắn sẽ đến, nhưng quá ít, phải mời thêm những người khác.
Tô Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “chúng ta mời mấy người thím Ngô đi, những người đã đến giúp nấu ăn khi nhà mới được xây. Tôi nghĩ bọn họ đều là những người tốt, có thể sống hòa hợp.”
Khương Kỳ gật đầu đồng ý, trong những trường hợp bình thường, anh ấy sẽ đồng ý với những gì Tô Ngữ nói.
Khương Kỳ nghĩ xong, nói: “Mời thôn trưởng, cùng một số trưởng lão gia tộc trong thôn nữa.”
Tô Ngữ nghe xong vỗ trán cái bẹp, “Tôi tại sao lại quên mất chuyện này nhỉ, cũng may là có anh đấy.”
Sau khi bàn bạc xong xem mời ai, bước tiếp theo là chọn ngày, cuối cùng, cả hai quyết định đó sẽ là vào ngày 12 tháng 8, thực tế là ngày mai.
Không phải vì bọn họ muốn làm qua loa mà là vì ngày tiếp theo không phù hợp, ngày 15/8 là ngày lễ của mọi người nên không dễ mời.
Sau ngày 15 tháng 8, bắt đầu làm việc, mọi người có lẽ đã hết thời gian.
Vì vậy, Khương Kỳ lập tức lái xe la trở lại thị trấn, anh định thông báo cho Lục Du Kỳ, nhân tiện, anh sẽ mua tất cả những nguyên liệu cần thiết cho ngày mai cần dùng đến.
Rồi anh đến chỗ thuê bàn ghế lần trước, rồi mượn bàn ghế, cuối cùng định thuê hai người nấu ăn.
Anh không biết nấu ăn, một mình Tô Ngữ không thể làm được, mặc dù có bà Ngô và những người khác đều có thể làm được, nhưng nếu bạn mời người khác tới ăn, bạn không thể để họ làm được, vì vậy bọn họ quyết định mời hai người. Để làm điều đó, đơn giản và tiết kiệm rắc rối, thức ăn cũng ngon hơn.
Tô Ngữ muốn đến thôn Vân Vụ, cô định thông báo cho những người cô muốn mời, Tô Ngôn nghe vậy cũng muốn đi cùng nhau.
Tô Ngữ phải khóa cửa ra vào và cửa sổ, sau đó nói với Phì Phì quay lại trông nhà, cô và Tô Ngôn cùng nhau đến thôn Vân Vụ.
Đầu tiên cô đến nhà trưởng thôn, sau đó đến nhà của các bô lão trong tộc, rồi đến nhà của một số người già nổi tiếng có uy tín trong thôn, sau đó đến nhà của họ Dương và những người khác.
Cuối cùng Tô Ngữ đến nhà bà Ngô, về đến nhà bà Ngô thì cũng đã là nửa buổi chiều, bà Ngô đang nấu rau cho gà vịt ở ngoài sân.
Nhìn thấy Tô Ngữ dẫn Tô Ngôn đi tới, bà Ngô rất vui vẻ, vừa chào Tô Ngữ liền hét vào nhà kêu Vương Trụ Tử ra ngoài chơi với Tô Ngôn, vừa đứng dậy rửa tay vừa muốn kéo Tô Ngôn và Tô Ngữ vào nhà uống trà.
“Thím, người đừng bận quá. Hai người chúng cháu tới đây chỉ là nói với thím ngày mai chúng cháu dọn tới nhà mới muốn đãi khách, đến lúc đó thì thím và chú dẫn Trụ Tử đi cùng tới nhé.” Tô Ngữ ngăn bà Ngô lại không để bà tiếp tục bận rộn.
“Tất cả đã xong rồi? Nhanh thật đấy, thím nói chứ, sau khi thím bận một lúc xong, sẽ đến chỗ của cháu giúp cháu làm ít chăn bông hay gì đó, mấy thứ đó đều làm xong hết rồi?”
Lúc trước bà Lý không cho Tô Ngữ học nữ công, bà Ngô cảm thấy rất khó chịu, con gái ở nông thôn không biết nữ công, nếu gả đi sẽ phải chịu thiệt rất nhiều.
Suy cho cùng, làm con dâu nhà người ta thì phải cơm nước cho con chồng, có khi cho cả bố chồng, thậm chí là em chồng, chị dâu.
Chỉ là không ngờ Tô Ngữ lại gả cho Khương Kỳ, tuy không có cha mẹ chồng, chú bác chị em dâu, nhưng mấy việc trong nhà vẫn phải để cho Tô Ngữ lo?
Bây giờ nghe nói Tô Ngữ nói đã chuẩn bị xong mọi thứ, bà Ngô tự nhiên rất kinh ngạc.
Tô Ngữ ngượng ngùng cười, “Cháu đến cửa hàng quần áo may sẵn của thị trấn đặt may.”
Bà Ngô lúc này mới nhận ra điều đó, sau đó giận dữ nói: “Cháu vội vàng thế làm gì, làm chúng đắt như thế, sao lại không tới tìm thím, nếu biết cháu vội như thế thím đã sớm đi qua giúp rồi.”
Tô Ngữ nói “Không đắt, cháu hay mua ở đó, chủ quán quen biết với chúng cháu, bán cho chúng cháu rất rẻ.”
Bà Ngô nghe xong thì hít một ngụm khí, sau đó mới nói “Cháu bây giờ được tự do rồi, có thể học may và một chút, về sau có thể tới tìm thím, thím dạy...”
Tô Ngữ nhanh chóng đổi chủ đề,“ Thím, ngày mai đừng quên tới đó , để chú và Trụ Tử cùng đi, còn có người cần thông báo nữa, cháu và tiểu Ngôn đi trước đây. ”
Bà Ngô nghe nói vẫn có người cần thông báo nên bảo cô đi nhanh đi, hẹn ngày mai sẽ có mặt.
Tô Ngữ đưa Tô Ngôn đi ra ngoài, trong lòng cô cũng may, may mà cô chạy nhanh, có trời mới biết, cô hoàn toàn không muốn tìm hiểu nữ công chút nào.
Vừa đi tới cửa liền nhìn thấy bà Lý nắm tay Tần Liên.
Tính thời gian, bụng của bà Lý chắc đã được bảy tám tháng, nhìn bụng của bà Lý đã lớn, Tô Ngữ lo lắng cho bà ta, chắc sẽ không phải thai đôi nữa đó chứ, lúc đó nên nuôi kiểu gì?
“Tiểu Ngữ à, sắp chuyển đến nhà mới phải không, sao con không đến nhà nói với chúng ta một tiếng, để chúng ta giúp con thu dọn.” Bà Lý cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.