Chương 56: Triệu Trân
Tự Phì Phì
02/04/2024
“Vậy thì được.” Tô Ngữ gật đầu đồng ý.
Dù sao nuôi ở đâu cũng được, cô cũng không biết nuôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào Khương Kỳ.
Sau khi sắp xếp đồ đạc một chút, cả ba đi bộ trở lại sân đằng kia.
Khương Kỳ dẫn con la đến bãi cỏ cạnh bếp, ở nhà không có máng ăn cho con la nên phải kiếm một cái chậu lớn kê trên một chiếc ghế đẩu cao để con la có thể uống và ăn. .
Sau khi xắp xếp con la xong, Khương Kỳ định đi ra ngoài, Tô Ngữ nhìn thấy liền hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Khương Kỳ nói: “Còn không phải cần dựng một cái lán cho nó ở sân đằng kia à, tôi đi chặt một ít cây hoặc cây tre. ”
Tô Ngữ suy nghĩ một chút, sau đó nói:“ Tôi đi cùng anh. ”
Khương Kỳ không phản đối, đứng ở nơi đó chờ Tô Ngữ bước tới.
Tô Ngữ giải thích với Tô Ngôn, để em ấy ở nhà viết chữ, bọn họ đi một chốc rồi về.
Sau đó cả hai cùng nhau ra khỏi sân, đi về phía núi Vân Vụ.
Dưới chân núi có rừng tre, làm việc gì cũng thuận lợi.
Hai người còn chưa đi bao xa thì nghe thấy phía sau có người hét lớn, khi nhìn lại, Tô Ngữ mới phát hiện mình không biết người tới là ai.
Người tới là một cô bé, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo khá tốt, nhưng làn da hơi ngăm đen, chỉ nghe thấy từ trong miệng cô ấy gọi Khương Kỳ một tiếng, sau đó gọi là anh Năm.
Khi vừa mới quay đầu lại, Tô Ngữ đã thấy cô ấy thở hồng hộc chạy tới, chắc thấy Tô Ngữ với Khương Kỳ nhìn thấy rồi, mới thả chậm bước chân lại.
Tô Ngữ nghi ngờ nhìn Không Kỳ, người này là ai? Cô ở đây đã mấy tháng, cũng chưa từng thấy cô gái nào đến chỗ anh.
Khương Kỳ hiển nhiên đã nhìn ra nghi ngờ của Tô Ngữ, liền lớn tiếng giải thích, “Đây là con gái út của Triệu Đại Trụ.”
Nghe được lời này của Khương Kỳ, cô cũng có chút ấn tượng.
Triệu Đại Trụ trong miệng Khương Kỳ, là người lúc đầu cứu Khương Kỳ ở trên núi, cũng là người tham tiền của anh, làm nô lệ cho anh mấy năm, cuối cùng đuổi Khương Kỳ ra ngoài với hai mươi lạng bạc, cùng với hai mẫu đất hoang.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Ngữ hơi thay đổi, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Khương Kỳ, cô chỉ có thể chịu đựng không vui trong lòng.
Lúc này cô gái đã chạy đến chỗ hai người họ, lợi dụng lúc cô gái đang thở hổn hển. Tô Ngữ nhìn cô gái một cách cẩn thận.
Cô gái tên là Triệu Trân, năm nay mười lăm tuổi, cùng tuổi với Tô Ngữ, còn chưa tìm được nhà chồng.
Nhà họ Triệu tổng cộng có bốn người con trai và một người con gái, tên của bốn người con trai đều mượn một trong bốn chữ “Phúc Lộc Thọ Hỉ”, sau đó thêm vào một chữ khác.
Đó là Triệu Hữu Phúc, Triệu Hữu Lộc, Triệu Hữu Thọ, Triệu Hữu Hỉ, Còn Triệu Trân là con gái duy nhất, lại là con út, là con gái cưng của Triệu Đại Trụ và vợ là bà Điền, là báu vật trong lòng bàn tay nên được đặt tên là Trân.
Triệu Trân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi ngước mắt lên nhìn Tô Ngữ và Khương Kỳ.
Kể từ khi Khương Kỳ rời khỏi nhà họ Triệu, cô cũng đã không gặp anh ta hơn bốn tháng, xem ra bây giờ vẫn không có gì thay đổi.
Nhìn Tô Ngữ, Triệu Trân đánh giá một chút, sau đó mới nhận ra Tô Ngữ có chút không giống với lời đồn đại.
Nhưng nghĩ lại, nếu thật sự nhút nhát và nhát gan như lời đồn đại, thì cũng sẽ không sống tốt được đến bây giờ, hơn nữa, cuộc sống của hai người bây giờ càng ngày càng tốt hơn .
Tô Ngữ bị Triệu Trân nhìn chằm chằm không được tự nhiên, muốn mở miệng, thì Khương Kỳ đã đi trước một bước “ Em có chuyện gì không”
Triệu Trân nghe xong, liền thu hồi ánh mắt thăm dò nhìn Tô Ngữ, nhìn Khương Kỳ với nụ cười trên môi, “Anh năm.”
Tô Ngữ rùng mình trước tiếng gọi anh năm này, rõ ràng là mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ, sao cô lại cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua vậy? Khương Kỳ cũng cau mày, bất mãn nói: “Nói cẩn thận.”
Người khác không biết, hắn làm sao có thể không biết Triệu Trân này, bởi vì trên mặt hắn có vết sẹo, tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt chứ đừng nói là gọi anh năm.
Mấy tháng không gặp, vừa gặp liền gọi anh năm, hiển nhiên là xếp hắn dưới 4 anh em nhà họ Triệu, Khương Kỳ đương nhiên biết, chắc phải có mục đích gì đó mới vậy.
Cho nên mới hỏi trực tiếp, Triệu Trân muốn gì.
Triệu Trân khó chịu vì sự thô lỗ của Khương Kỳ, cha cô là người đã cứu mạng hắn, nuôi nấng hắn ta suốt bao năm qua, cuối cùng lại cưới cho anh ta một cô con dâu, xây nhà, chia đất, vậy mà người này lại không cảm kích?
Mọi người trong thôn ai cũng biết chuyện hắn làm giàu từ trồng dưa hấu, dâu tây, giờ hắn đã mua được hàng chục mẫu đất, nhà cao cửa rộng, lại chưa từng báo đáp cho cha cô, đúng là người vô tâm.
Triệu Trân trong lòng không vui, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
Chẳng qua cô ta không biết, bởi vì tuổi còn nhỏ, trong lòng nghĩ sao, trên mặt sẽ biểu hiện ra ngoài một ít, Tô Ngữ và Khương Kỳ mắt không mù, đương nhiên là thấy rõ ràng, chỉ là không muốn vạch trần ra thôi, chỉ chờ Triệu Trân nói tiếp.
Quả nhiên là nghe thấy Triệu Trân cười nói: “Cha mẹ biết mấy tháng nay anh bận rộn, nên mới không tới quấy rầy, cũng không để anh em chúng em tới làm phiền, đây là nhà mới của anh, cha mẹ muốn tới đây ở mấy ngày, giúp anh lưu ý mua mấy đồ đạc trong nhà, anh năm, anh nói xem có đúng không? ”
Tô Ngữ và Khương Kỳ nhìn nhau, sau đó trợn mắt nhìn Triệu Trân, hoặc cũng có thể nói là ý của Triệu Đại Trụ và bà Điền.
Thấy Khương Kỳ sắp lên tiếng, Tô Ngữ vội vàng kéo cánh tay anh, mở miệng nói: “Sao có thể phiền các người được chứ, mấy anh trai của em cộng thêm bên dưới còn có trẻ con, mấy chục người lận, khẳng định người sẽ nhiều, chuyện trong nhà chúng tôi, chúng tôi tự lo liệu được.”
Triệu Trân nhìn Tô Ngữ, thô lỗ nói:” Cô tính là cái thá gì, tôi đang nói chuyện với anh năm của tôi, cô chẳng qua là dùng 20 lượng bạc mua về thôi, còn nghĩ muốn làm nữ chủ nhân căn nhà cơ à.”
Ngay khi giọng nói của Triệu Trân vừa mới nói xong, nụ cười trên mặt Tô Ngữ đã hoàn toàn biến mất.
Tô Ngữ nghiêm mặt nhìn Triệu Trân, cô tính tình nóng nảy vậy mà để một con nhóc con mắng tới tận đầu, nếu không dạy cho đứa nhỏ này một bài học, cô sống ba kiếp đúng là vô ích rồi.
“Tôi có phải nữ chủ nhân hay không, cô nói cũng không có tác dụng gì.” Tô Ngữ nhìn Triệu Trân sau đó nói tiếp, “Chuyện của nhà tôi, có tôi là được rồi, không cần người ngoài như cô đến quan tâm, kể cả cha mẹ anh chị em dâu mấy người cũng là người ngoài cả, một tý quan hệ máu mủ cũng không có, đừng tự nhận là cha mẹ gì, đúng là mơ tưởng hão huyền.”
Triệu Trân đỏ mặt trước lời nói của Tô Ngữ, cô ta cũng không thèm nhìn Tô Ngữ, chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Kỳ nói, “Anh năm, anh không quản cô ta à? Cha mẹ anh nuôi anh nhiều năm như vậy, tất cả đều vô ích sao? Anh muốn làm một con sói mắt trắng đâm sau lưng người ta à?”
Khương Kỳ nói, “Rốt cuộc là ai nuôi ai? Em có thể về hỏi cho rõ.”
Dù sao nuôi ở đâu cũng được, cô cũng không biết nuôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào Khương Kỳ.
Sau khi sắp xếp đồ đạc một chút, cả ba đi bộ trở lại sân đằng kia.
Khương Kỳ dẫn con la đến bãi cỏ cạnh bếp, ở nhà không có máng ăn cho con la nên phải kiếm một cái chậu lớn kê trên một chiếc ghế đẩu cao để con la có thể uống và ăn. .
Sau khi xắp xếp con la xong, Khương Kỳ định đi ra ngoài, Tô Ngữ nhìn thấy liền hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Khương Kỳ nói: “Còn không phải cần dựng một cái lán cho nó ở sân đằng kia à, tôi đi chặt một ít cây hoặc cây tre. ”
Tô Ngữ suy nghĩ một chút, sau đó nói:“ Tôi đi cùng anh. ”
Khương Kỳ không phản đối, đứng ở nơi đó chờ Tô Ngữ bước tới.
Tô Ngữ giải thích với Tô Ngôn, để em ấy ở nhà viết chữ, bọn họ đi một chốc rồi về.
Sau đó cả hai cùng nhau ra khỏi sân, đi về phía núi Vân Vụ.
Dưới chân núi có rừng tre, làm việc gì cũng thuận lợi.
Hai người còn chưa đi bao xa thì nghe thấy phía sau có người hét lớn, khi nhìn lại, Tô Ngữ mới phát hiện mình không biết người tới là ai.
Người tới là một cô bé, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo khá tốt, nhưng làn da hơi ngăm đen, chỉ nghe thấy từ trong miệng cô ấy gọi Khương Kỳ một tiếng, sau đó gọi là anh Năm.
Khi vừa mới quay đầu lại, Tô Ngữ đã thấy cô ấy thở hồng hộc chạy tới, chắc thấy Tô Ngữ với Khương Kỳ nhìn thấy rồi, mới thả chậm bước chân lại.
Tô Ngữ nghi ngờ nhìn Không Kỳ, người này là ai? Cô ở đây đã mấy tháng, cũng chưa từng thấy cô gái nào đến chỗ anh.
Khương Kỳ hiển nhiên đã nhìn ra nghi ngờ của Tô Ngữ, liền lớn tiếng giải thích, “Đây là con gái út của Triệu Đại Trụ.”
Nghe được lời này của Khương Kỳ, cô cũng có chút ấn tượng.
Triệu Đại Trụ trong miệng Khương Kỳ, là người lúc đầu cứu Khương Kỳ ở trên núi, cũng là người tham tiền của anh, làm nô lệ cho anh mấy năm, cuối cùng đuổi Khương Kỳ ra ngoài với hai mươi lạng bạc, cùng với hai mẫu đất hoang.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Ngữ hơi thay đổi, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Khương Kỳ, cô chỉ có thể chịu đựng không vui trong lòng.
Lúc này cô gái đã chạy đến chỗ hai người họ, lợi dụng lúc cô gái đang thở hổn hển. Tô Ngữ nhìn cô gái một cách cẩn thận.
Cô gái tên là Triệu Trân, năm nay mười lăm tuổi, cùng tuổi với Tô Ngữ, còn chưa tìm được nhà chồng.
Nhà họ Triệu tổng cộng có bốn người con trai và một người con gái, tên của bốn người con trai đều mượn một trong bốn chữ “Phúc Lộc Thọ Hỉ”, sau đó thêm vào một chữ khác.
Đó là Triệu Hữu Phúc, Triệu Hữu Lộc, Triệu Hữu Thọ, Triệu Hữu Hỉ, Còn Triệu Trân là con gái duy nhất, lại là con út, là con gái cưng của Triệu Đại Trụ và vợ là bà Điền, là báu vật trong lòng bàn tay nên được đặt tên là Trân.
Triệu Trân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi ngước mắt lên nhìn Tô Ngữ và Khương Kỳ.
Kể từ khi Khương Kỳ rời khỏi nhà họ Triệu, cô cũng đã không gặp anh ta hơn bốn tháng, xem ra bây giờ vẫn không có gì thay đổi.
Nhìn Tô Ngữ, Triệu Trân đánh giá một chút, sau đó mới nhận ra Tô Ngữ có chút không giống với lời đồn đại.
Nhưng nghĩ lại, nếu thật sự nhút nhát và nhát gan như lời đồn đại, thì cũng sẽ không sống tốt được đến bây giờ, hơn nữa, cuộc sống của hai người bây giờ càng ngày càng tốt hơn .
Tô Ngữ bị Triệu Trân nhìn chằm chằm không được tự nhiên, muốn mở miệng, thì Khương Kỳ đã đi trước một bước “ Em có chuyện gì không”
Triệu Trân nghe xong, liền thu hồi ánh mắt thăm dò nhìn Tô Ngữ, nhìn Khương Kỳ với nụ cười trên môi, “Anh năm.”
Tô Ngữ rùng mình trước tiếng gọi anh năm này, rõ ràng là mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ, sao cô lại cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua vậy? Khương Kỳ cũng cau mày, bất mãn nói: “Nói cẩn thận.”
Người khác không biết, hắn làm sao có thể không biết Triệu Trân này, bởi vì trên mặt hắn có vết sẹo, tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt chứ đừng nói là gọi anh năm.
Mấy tháng không gặp, vừa gặp liền gọi anh năm, hiển nhiên là xếp hắn dưới 4 anh em nhà họ Triệu, Khương Kỳ đương nhiên biết, chắc phải có mục đích gì đó mới vậy.
Cho nên mới hỏi trực tiếp, Triệu Trân muốn gì.
Triệu Trân khó chịu vì sự thô lỗ của Khương Kỳ, cha cô là người đã cứu mạng hắn, nuôi nấng hắn ta suốt bao năm qua, cuối cùng lại cưới cho anh ta một cô con dâu, xây nhà, chia đất, vậy mà người này lại không cảm kích?
Mọi người trong thôn ai cũng biết chuyện hắn làm giàu từ trồng dưa hấu, dâu tây, giờ hắn đã mua được hàng chục mẫu đất, nhà cao cửa rộng, lại chưa từng báo đáp cho cha cô, đúng là người vô tâm.
Triệu Trân trong lòng không vui, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
Chẳng qua cô ta không biết, bởi vì tuổi còn nhỏ, trong lòng nghĩ sao, trên mặt sẽ biểu hiện ra ngoài một ít, Tô Ngữ và Khương Kỳ mắt không mù, đương nhiên là thấy rõ ràng, chỉ là không muốn vạch trần ra thôi, chỉ chờ Triệu Trân nói tiếp.
Quả nhiên là nghe thấy Triệu Trân cười nói: “Cha mẹ biết mấy tháng nay anh bận rộn, nên mới không tới quấy rầy, cũng không để anh em chúng em tới làm phiền, đây là nhà mới của anh, cha mẹ muốn tới đây ở mấy ngày, giúp anh lưu ý mua mấy đồ đạc trong nhà, anh năm, anh nói xem có đúng không? ”
Tô Ngữ và Khương Kỳ nhìn nhau, sau đó trợn mắt nhìn Triệu Trân, hoặc cũng có thể nói là ý của Triệu Đại Trụ và bà Điền.
Thấy Khương Kỳ sắp lên tiếng, Tô Ngữ vội vàng kéo cánh tay anh, mở miệng nói: “Sao có thể phiền các người được chứ, mấy anh trai của em cộng thêm bên dưới còn có trẻ con, mấy chục người lận, khẳng định người sẽ nhiều, chuyện trong nhà chúng tôi, chúng tôi tự lo liệu được.”
Triệu Trân nhìn Tô Ngữ, thô lỗ nói:” Cô tính là cái thá gì, tôi đang nói chuyện với anh năm của tôi, cô chẳng qua là dùng 20 lượng bạc mua về thôi, còn nghĩ muốn làm nữ chủ nhân căn nhà cơ à.”
Ngay khi giọng nói của Triệu Trân vừa mới nói xong, nụ cười trên mặt Tô Ngữ đã hoàn toàn biến mất.
Tô Ngữ nghiêm mặt nhìn Triệu Trân, cô tính tình nóng nảy vậy mà để một con nhóc con mắng tới tận đầu, nếu không dạy cho đứa nhỏ này một bài học, cô sống ba kiếp đúng là vô ích rồi.
“Tôi có phải nữ chủ nhân hay không, cô nói cũng không có tác dụng gì.” Tô Ngữ nhìn Triệu Trân sau đó nói tiếp, “Chuyện của nhà tôi, có tôi là được rồi, không cần người ngoài như cô đến quan tâm, kể cả cha mẹ anh chị em dâu mấy người cũng là người ngoài cả, một tý quan hệ máu mủ cũng không có, đừng tự nhận là cha mẹ gì, đúng là mơ tưởng hão huyền.”
Triệu Trân đỏ mặt trước lời nói của Tô Ngữ, cô ta cũng không thèm nhìn Tô Ngữ, chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Kỳ nói, “Anh năm, anh không quản cô ta à? Cha mẹ anh nuôi anh nhiều năm như vậy, tất cả đều vô ích sao? Anh muốn làm một con sói mắt trắng đâm sau lưng người ta à?”
Khương Kỳ nói, “Rốt cuộc là ai nuôi ai? Em có thể về hỏi cho rõ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.