Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 54: Xe La

Tự Phì Phì

02/04/2024

Bước chân Khương Kỳ dừng lại, anh quay lại nhìn người đàn ông đó, nhưng thay vì bước lại, anh lại hỏi thẳng: “Ông nói đi bao nhiêu?”

Người đàn ông nhìn bộ dạng của Khương Kỳ, không hợp một cái là có thể rời đi bất cứ lúc nào, nên đành phải nói: “Cậu nói giá đi, nếu được thì tôi bán.”

Khương Kỳ nhíu mày, sau đó nói: “Mười lượng.”

Khuôn mặt của người đàn ông trực tiếp xụ xuống, “Người anh em à, cậu trả giá cũng quá ác rồi đó, mười sáu lượng được không? Nếu không được thì quên đi.”

Khương Kỳ cũng vui vẻ nói: “Được.”

Tô Ngữ đứng ở một bên nhìn, sửng sốt một lúc, chuyện này vậy là xong rồi à?

Khương Kỳ cũng là người xuyên không tới?

Kỹ năng trả giá này của anh, là học ở đâu ra vậy?

Cho dù Tô Ngữ có bao nhiêu thắc mắc, thì vụ mua bán này cũng đã xong.

Sau khi thanh toán tiền xong, Khương Kỳ dẫn con la đi, Tô Ngữ và Tô Ngôn theo phía sau, cùng nhau rời đi.

“Tiếp theo đi đâu?” Tô Ngữ hỏi.

“Đi mua xe.” Khương Kỳ nói.

“À.” Tô Ngữ đồng ý, rồi đi theo bước chân của Khương Kỳ.

Cửa hàng bán xe ngựa cách chợ chăn nuôi không xa, cũng là để thu hút kinh doanh, đôi bên cùng có lợi.

Để Tô Ngữ dắt con la đứng ở cửa đợi một lúc, Khương Kỳ bước vào cửa hàng, bên trong có mấy người đang nói chuyện.

Khương Kỳ nói mục đích tới đây, một anh chàng bước tới vừa cười vừa nói “Khách quan muốn mua loại nào?”

Khương Kỳ nói, “Để con la kéo, có một cỗ xe là được.

“ Được, khách quan đi theo tôi. ”Anh chàng cười nói, rồi dẫn anh ra sân sau.

Khương Kỳ nói: “Con la của tôi đang ở ngoài cửa.”

Người đàn ông nghe xong, liền nhìn ra bên ngoài, anh ta thấy một con la màu xanh trắng đứng ở cửa, có một cô gái dắt con la, và một cậu bé đang đứng ở bên cạnh.



“Có một cánh cửa khác trong sân. Tôi sẽ dẫn cô đến đó.” Người đàn ông bước tới cửa và nói với Tô Ngữ.

Tô Ngữ nhìn về phía người đàn ông, sau đó nhìn về phía Khương Kỳ đi ra theo phía sau, gật đầu, chuẩn bị dắt con la đi theo.

Khương Kỳ bước tới, cầm lấy sợi dây trong tay Tô Ngữ, dắt con la đi tới phía trước.

Một nhóm người đi ra sân sau, thấy trong sân có nhiều chiếc xe, và xe ba gác.

Mấy người lựa chọn một lúc, rồi quyết định chọn chiếc xe được làm bằng cây du.

Hình dáng của chiếc xe giống với những chiếc xe thời nhà Thanh mà Tô Ngữ thấy trên TV ở kiếp trước.

Được chạm trổ và khoét rỗng, mặt trước để trống, không có cửa ra vào, ba mặt xe có một cửa sổ hình vuông nhỏ, có thể mở ở bên trong.

Cạnh đáy ba cạnh của cỗ xe, có một thanh cao một thước, rộng một thước.

Các thanh không chắc chắn, chỗ ngồi của mỗi thanh có thể được nâng lên, giống như nắp của một hộp gỗ, có thể để đồ vào bên trong.

Tô Ngữ ước chừng xe dài khoảng hai mét, rộng một mét năm, không gian cũng không nhỏ.

Mặc dù có tay nghề tinh xảo, nhưng chiếc xe càng lớn, thì bọn họ lại càng không dùng được, bởi vì những chiếc đó, phải cần tới 2 con ngựa mới kéo đi được.

Khi hỏi người bán hàng về giá cả, người đàn ông liền cười nói: “Khách quan, ánh mắt của anh tốt thật, xe này vừa với ba người, rộng rãi, bên trên còn có đệm, ngồi rất thoải mái.”

“ Được rồi, nói bao nhiêu tiền đi. “Tô Ngữ cười ngắt lời người đàn ông.

Người đàn ông không hề khó chịu, tiếp tục cười nói: “Mười lượng bạc.”

Tô Ngữ không biết giá cả có đắt hay không, chỉ có thể nhìn Khương Kỳ, thấy Khương Kỳ cũng không phản đối, ngược lại hỏi người đàn ông giúp lắp xe lên.

Người đàn ông vừa nghe xong đã biết vụ mua bán này thành công rồi, hắn vui vẻ đặt tấm gỗ kéo xe vào lưng con la.

Con la này có lẽ trước đó đã từng kéo qua, cho nên bây giờ nó không di chuyển, nó chỉ đứng im đó, rất ngoan ngoãn.

Sau khi đặt xe xong, Khương Kỳ vui vẻ đưa tiền, sau đó để Tô Ngữ và Tô Ngôn lên xe, còn mình ngồi ở phía trước, lái xe rời khỏi đây.

Tô Ngữ và Tô Ngôn đang ngồi trong xe, bởi vì trong xe không có rèm che nên có thể nhìn thấy rất rõ bên bên ngoài, Tô Ngôn hưng phấn bám vào cửa sổ không ngừng nhìn ra ngoài.



Tô Ngữ cảm thấy đi xe la có chút xóc nảy, cũng không thoải mái như xe ở kiếp trước.

Điểm đến tiếp theo là một cửa hàng may sẵn, lần này chắc chắn không phải để may quần áo.

Mặc dù tên là cửa hàng quần áo may sẵn, nhưng ngoài việc bán quần áo may sẵn và quần áo đặt may, cửa hàng may sẵn còn nhận bất cứ thứ gì được làm bằng vải, chẳng hạn như màn, rèm hoặc mền, hoặc những tấm rèm được sử dụng trên chiếc xe mà bọn họ vừa mua hôm nay.

Thuận lợi đến cửa hàng quần áo, nhưng lần này Khương Kỳ không đi theo cô, anh muốn chông xe.

Tô Ngôn còn đang rất hưng phấn, đương nhiên cũng không muốn đi vào, cho nên chỉ có mình Tô Ngữ đi vào.

Có lẽ là vì đến làm quần áo mấy lần, Tô Ngữ vừa mới bước vào cửa hàng, chủ quán liền cười chào hỏi, Tô Ngữ liếc mắt nhìn, lúc này trong cửa hàng cũng không có ai.

“Khương phu nhân, ngài đến rồi, lần này ngài muốn làm gì? Có phải tới may quần áo mùa thu đúng không?”, chủ quán vui vẻ nói.

Tô Ngữ xấu hổ, từ khi chủ quán biết cô và Khương Kỳ là vợ chồng, anh ta liền gọi cô là Khương phu nhân, nhưng cô còn trẻ như vậy, gọi là phu nhân đúng là rất không được tự nhiên mà.

Cô không biết làm quần áo, chủ quán nhớ rất rõ. Nhưng đây cũng là điều không thể tránh khỏi, ai kêu cô luôn đến tiệm may may quần áo chứ.

“Quần áo đương nhiên là phải may, nhưng tôi vẫn cần đặt thứ khác.” Tô Ngữ nói xong, lấy trong tay áo ra một xấp giấy và đưa cho chủ quán.

Chủ quán hỏi đây là cái gì, động tác trong tay cũng không chậm, mở tờ giấy ra xem.

Sau khi nhìn sơ qua, chủ quán đã hiểu đại khái trên tờ giấy viết cái gì, ngẩng đầu cười với Tô Ngữ, “Khương phu nhân lần này muốn nhiều thứ lắm, là mới xây nhà mới đúng không?”

Tô Ngữ trong lòng thầm gật đầu, quả nhiên không hổ là chủ quán, gặp cô mới mấy lần, giờ nhìn tờ giấy thôi cũng biết là trong nhà mới xây nhà.

“Đúng vậy, tôi mới xây nhà nên cần những thứ này, còn phải làm phiền chủ quán nhiều rồi.” Tô Ngữ cười nói.

“Đó là điều đương nhiên. Chúng tôi làm việc, phu nhân có thể yên tâm, đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng, tôi nhìn thấy kích thước, màu sắc, v.v. Đều rất rõ ràng, cái này rất tốt, trong mười ngày, ngài có thể đến lấy đồ.” Suy nghĩ một lúc, anh ta cho Tô Ngữ thời gian tới lấy hàng.

“Không vội không vội , tôi vẫn còn có việc này.” Tô Ngữ vội vàng nói, chủ quán này là nhanh mồm nhanh miệng thật.

Chủ quán vội vàng nói: “Có chuyện gì, ngài nói đi”

Tô Ngữ nói: “Nhà tôi mới mua một chiếc xe la, tôi cần làm mấy thứ như đệm, anh có thể đi ra ngoài đo hộ tôi được không.

Chủ quán nghe xong, vội hô một người làm, để hắn cầm đồ đo đi theo Tô Ngữ đi ra ngoài.

Nhìn hai người bước ra ngoài, nhìn bọn họ đi thẳng đến một chiếc xe la mới tinh mới dừng lại, lúc này chủ quán mới thu hồi tầm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook