Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn
Chương 2: Chặt Đầu (2)
Phù Sinh Nhất Niệm
13/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói xong lập tức không để ý tới người phụ nữ kia nữa, xoay người ngồi xổm bên cạnh lão thái thái và hai đứa nhỏ hỏi: “Bà lão, mới vừa rồi là... bà đã cứu tôi, phải không?”
Vương Ngọc Liên tái nhợt, yếu ớt lắc đầu: “Cô nương, ngươi không sao chứ? Ta vô dụng, không bảo vệ được ngươi.”
Cố An Nhiên lắc đầu nói: “Bà lão, không liên quan đến bà, là anh ta đáng chết.”
“Tôi cõng bà đi đến phòng đối diện nghỉ ngơi một chút.”
Vương Ngọc Liên đã chạy nạn nửa tháng, bởi vì vừa mệt vừa ăn không đủ no nên cơ thể rất nhẹ.
Cố An Nhiên giống như không cần dùng sức đã cõng bà lên người rồi đi đến túp lều đối diện.
Sau khi đặt Vương Ngọc Liên lên chiếc giường trống trơn cô lại đi ra ngoài một chuyến, mỗi tay bế một đứa bé trở về, còn tiện thể đóng cửa lại.
Lúc này bên ngoài giờ truyền đến tiếng thét chói tai thê lương của phụ nhân kia.
“Ah!! Nhi tử của ta đã chết!”
“Ngươi là đồ tiện nhân, lại dám chém đứa đầu nhi tử của ta, ta phải giết ngươi!”
Dứt lời, một trận tiếng đập cửa kịch liệt vang lên mang theo một đám bụi bặm.
“Mở cửa ra! Lão nương muốn giết ngươi đền mạng cho nhi tử của ta!”
Cố An Nhiên nhấc rìu đầu phượng còn chưa khô vết máu chuẩn bị đi ra mở cửa.
Vương Ngọc Liên kịch liệt ho vài tiếng, vội vàng ngăn cản: “Cô nương, ngươi thật sự đã giết Triệu Đại Quang sao?”
“Ừ!” Cố An Nhiên nói ngắn gọn.
“Vậy ngươi đừng đi ra ngoài, Triệu Đại Quang kia còn có đệ đệ tên là Triệu Đại Phú, cũng là kẻ giết người không ghê tay, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Cố An Nhiên không để ý tới lời nói của Vương Ngọc Liên, rút chốt cửa ra ném sang một bên, trực tiếp mở rộng cửa, rìu đầu phượng thẳng tắp chỉ về phía trước.
Phụ nhân chanh chua và Triệu Đại Phú bị ép liên tục lui về phía sau, kiêu ngạo trong nháy mắt giảm hơn đi hơn một nửa.
Cố An Nhiên ngửa đầu, giọng nói không hề mang theo một chút tình cảm.
“Chẳng lẽ, các ngươi cho rằng cổ mình rất cứng, dìu đầu phượng phủ của ta không chém đứt được sao?”
Phụ nhân chanh chua và Triệu Đại Phú nhìn vết máu màu đỏ sậm trên chiếc rìu đầu phượng kia còn chưa khô, không tự chủ được co rúm cổ.
Bọn họ vô cùng chắc chắn, nếu bọn họ dám gây chuyện thì nữ sát thần trước mắt này sẽ không giơ búa lên chút do dự, kết liễu mẫu tử con bọn họ.
Đều nói quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù suốt ngày.
Tuy rằng hiện giờ quan phủ không quan tâm đến chuyện gì, nhưng đều là cùng nhau chạy nạn về phía nam, chắc chắn cho bọn họ tìm được cơ hộ giết chết nữ sát thần này.
Vì thế, hai mẫu tử họ liếc nhau một cái, cực kỳ ăn ý chạy xa cửa lều Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nhìn nụ cười của hai mẹ con, khóe môi gợi lên một tia giễu cợt nhưng cũng không bổ rìu xuống.
Cũng không phải nói cô nhân từ thế nào, dù sao 5 năm ở ngày tận thế, trái tim cô đã cứng rắn như sắt từ lâu rồi.
Nhưng đây là một nơi xa lạ và chế độ quốc gia của họ vẫn chưa sụp đổ.
Chuyện giết người trước mặt mọi người không phải là việc quá sáng suốt, hơn nữa trong phòng còn có hai đứa nhỏ bốn năm tuổi, bọn họ không thích hợp nhìn thứ máu tanh như vậy.
Cố An Nhiên không quan tâm đến biểu cảm của những người bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, “rầm” một tiếng đóng lại cánh cửa không vững chắc.
Cô đi đến một góc của ngôi nhà, lấy thuốc để giảm sưng, cầm máu và trị thương ra.
Nói xong lập tức không để ý tới người phụ nữ kia nữa, xoay người ngồi xổm bên cạnh lão thái thái và hai đứa nhỏ hỏi: “Bà lão, mới vừa rồi là... bà đã cứu tôi, phải không?”
Vương Ngọc Liên tái nhợt, yếu ớt lắc đầu: “Cô nương, ngươi không sao chứ? Ta vô dụng, không bảo vệ được ngươi.”
Cố An Nhiên lắc đầu nói: “Bà lão, không liên quan đến bà, là anh ta đáng chết.”
“Tôi cõng bà đi đến phòng đối diện nghỉ ngơi một chút.”
Vương Ngọc Liên đã chạy nạn nửa tháng, bởi vì vừa mệt vừa ăn không đủ no nên cơ thể rất nhẹ.
Cố An Nhiên giống như không cần dùng sức đã cõng bà lên người rồi đi đến túp lều đối diện.
Sau khi đặt Vương Ngọc Liên lên chiếc giường trống trơn cô lại đi ra ngoài một chuyến, mỗi tay bế một đứa bé trở về, còn tiện thể đóng cửa lại.
Lúc này bên ngoài giờ truyền đến tiếng thét chói tai thê lương của phụ nhân kia.
“Ah!! Nhi tử của ta đã chết!”
“Ngươi là đồ tiện nhân, lại dám chém đứa đầu nhi tử của ta, ta phải giết ngươi!”
Dứt lời, một trận tiếng đập cửa kịch liệt vang lên mang theo một đám bụi bặm.
“Mở cửa ra! Lão nương muốn giết ngươi đền mạng cho nhi tử của ta!”
Cố An Nhiên nhấc rìu đầu phượng còn chưa khô vết máu chuẩn bị đi ra mở cửa.
Vương Ngọc Liên kịch liệt ho vài tiếng, vội vàng ngăn cản: “Cô nương, ngươi thật sự đã giết Triệu Đại Quang sao?”
“Ừ!” Cố An Nhiên nói ngắn gọn.
“Vậy ngươi đừng đi ra ngoài, Triệu Đại Quang kia còn có đệ đệ tên là Triệu Đại Phú, cũng là kẻ giết người không ghê tay, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Cố An Nhiên không để ý tới lời nói của Vương Ngọc Liên, rút chốt cửa ra ném sang một bên, trực tiếp mở rộng cửa, rìu đầu phượng thẳng tắp chỉ về phía trước.
Phụ nhân chanh chua và Triệu Đại Phú bị ép liên tục lui về phía sau, kiêu ngạo trong nháy mắt giảm hơn đi hơn một nửa.
Cố An Nhiên ngửa đầu, giọng nói không hề mang theo một chút tình cảm.
“Chẳng lẽ, các ngươi cho rằng cổ mình rất cứng, dìu đầu phượng phủ của ta không chém đứt được sao?”
Phụ nhân chanh chua và Triệu Đại Phú nhìn vết máu màu đỏ sậm trên chiếc rìu đầu phượng kia còn chưa khô, không tự chủ được co rúm cổ.
Bọn họ vô cùng chắc chắn, nếu bọn họ dám gây chuyện thì nữ sát thần trước mắt này sẽ không giơ búa lên chút do dự, kết liễu mẫu tử con bọn họ.
Đều nói quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù suốt ngày.
Tuy rằng hiện giờ quan phủ không quan tâm đến chuyện gì, nhưng đều là cùng nhau chạy nạn về phía nam, chắc chắn cho bọn họ tìm được cơ hộ giết chết nữ sát thần này.
Vì thế, hai mẫu tử họ liếc nhau một cái, cực kỳ ăn ý chạy xa cửa lều Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nhìn nụ cười của hai mẹ con, khóe môi gợi lên một tia giễu cợt nhưng cũng không bổ rìu xuống.
Cũng không phải nói cô nhân từ thế nào, dù sao 5 năm ở ngày tận thế, trái tim cô đã cứng rắn như sắt từ lâu rồi.
Nhưng đây là một nơi xa lạ và chế độ quốc gia của họ vẫn chưa sụp đổ.
Chuyện giết người trước mặt mọi người không phải là việc quá sáng suốt, hơn nữa trong phòng còn có hai đứa nhỏ bốn năm tuổi, bọn họ không thích hợp nhìn thứ máu tanh như vậy.
Cố An Nhiên không quan tâm đến biểu cảm của những người bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, “rầm” một tiếng đóng lại cánh cửa không vững chắc.
Cô đi đến một góc của ngôi nhà, lấy thuốc để giảm sưng, cầm máu và trị thương ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.