Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn
Chương 22: Nơi Này Sắp Bị Ngập (1)
Phù Sinh Nhất Niệm
26/10/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Đêm nay, tất cả mọi người đừng ngủ, đi chặt tre làm một chiếc cầu nhỏ. Chúng ta vượt suối trong đêm."
Thôn trưởng Lý gia thôn lúc này đã vô thức coi Cố An Nhiên là tâm phúc của mình.
Ông ấy hắng giọng, vẫy tay nói: "Mọi người nghe ta nói đây, chúng ta phải lập tức vượt qua con suối này, đi đến ngọn núi đối diện.”
Đoàn người chạy nạn vừa ăn xong, đang buồn ngủ, nghe vậy cảm thấy không vui hỏi: "Sao phải đi trong đêm?"
"Đúng đấy, không phải đã nói ngày mai nước rút rồi mới đi sao?"
"Bây giờ làm sao mà đi được? Chúng ta không thể lội qua suối được."
Cố An Nhiên nhận thấy hầu hết những người phàn nàn đều đến từ Triệu gia thôn.
Thôn trưởng Lý gia thôn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nghe ta nói hết đã!"
"Theo lộ trình ban đầu, định sáng sớm mai chúng ta mới xuất phát, nhưng An Nhiên cô nương nói trước mặt chúng ta đã hình thành cái gì mà... đập nước. Mực nước trong suối hiện giờ chẳng những không hạ xuống mà còn dâng lên, nếu chậm một chút, nơi này sẽ bị ngập."
Người Cố gia thôn hay Lý gia thôn, không ai nghi ngờ lời nói của Cố An Nhiên có đúng không, dù sao nàng nói luôn rất chính xác.
Nhưng ở Triệu Gia Thôn luôn có mấy người thích tranh cãi: "Nàng ta nói ngập là sẽ bị ngập sao?"
Cố An Nhiên còn chưa kịp mở miệng, Lý thôn trưởng đã xắn ống tay áo, tự mình ra tay: "Các ngươi có thể không tin lời của An Nhiên, tự gánh lấy hậu quả là được, đừng đến lúc đó lại giống như mẫu tử Triệu Đại Phú, ngâm mình trong nước rồi gào người ta cứu!"
"Lúc đó đã quá muộn, chúng ta cũng không thể làm gì được."
Cái chết của mẫu tử Triệu Đại Phú đã ảnh hưởng rất lớn đến những thôn dân chạy nạn.
Đám người tránh cãi kia lập tức im lặng.
Người Lý gia thôn và Cố gia thôn hợp tác hơn nhiều, chủ động hỏi Lý thôn trưởng: "Kim Quang thúc, vậy thúc nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Tốt xấu gì cũng phải có biện pháp đối phó chứ.”
Lý Kim Quang vuốt vuốt bộ râu hoa râm nói: ."An Nhiên cô nương nói hướng Tây Bắc có rừng tre, cử một nhóm người đi về hướng Tây Bắc chặt tre, hôm nay lúc đi săn, phía Đông Bắc có rất nhiều dây leo, lại cử một một nhóm người đến đó chặt dây leo."
"Còn phụ nhân, hài tử, lão nhân cứ ở yên tại chỗ thu dọn hành lý."
Sau khi Lý Kim Quang sắp xếp, những thôn dân chạy nạn đều hành động, các phụ nhân cũng vội vàng thu dọn hành lý.
Cố An Nhiên nhìn nước trong thùng đựng nước, thấy nước đã trong suốt.
Nàng nhìn Vương Ngọc Liên nói: " Lão thái thái, khoan cất nồi đi đã. Ở đây đun sôi nước này trước, lúc khẩn cấp vẫn có thể uống được.”
Dù sao họ cũng không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Vương Ngọc Liên kinh ngạc nhìn dòng nước đục ngầu biến thành nước trong, chỉ để lại một lớp bùn dưới đáy.
Bà ấy giơ ngón tay cái lên, chân thành khen ngợi: "Người nước Ngọc Hư các ngươi thật lợi hại.”
Bởi vì mọi người đều biết về chuyện "nhẫn chứa đố", Cố An Nhiên lấy đồ cũng không cần giấu diếm nữa.
Lần này nàng đi vào lều vải, lúc đi ra đã xách theo hai túi nước trên tay.
Mấy người phụ nhân khác cũng thu dọn hành lý xong nhưng họ tỏ ra lo lắng khi thấy những túi nước chỉ còn lại một nửa.
Nước suối ở đây không uống được, không có nước làm sao đi đường được đây? Nếu phía trước không tìm được nước suối, chẳng phải dọc đường sẽ chết khát sao?
"Đêm nay, tất cả mọi người đừng ngủ, đi chặt tre làm một chiếc cầu nhỏ. Chúng ta vượt suối trong đêm."
Thôn trưởng Lý gia thôn lúc này đã vô thức coi Cố An Nhiên là tâm phúc của mình.
Ông ấy hắng giọng, vẫy tay nói: "Mọi người nghe ta nói đây, chúng ta phải lập tức vượt qua con suối này, đi đến ngọn núi đối diện.”
Đoàn người chạy nạn vừa ăn xong, đang buồn ngủ, nghe vậy cảm thấy không vui hỏi: "Sao phải đi trong đêm?"
"Đúng đấy, không phải đã nói ngày mai nước rút rồi mới đi sao?"
"Bây giờ làm sao mà đi được? Chúng ta không thể lội qua suối được."
Cố An Nhiên nhận thấy hầu hết những người phàn nàn đều đến từ Triệu gia thôn.
Thôn trưởng Lý gia thôn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nghe ta nói hết đã!"
"Theo lộ trình ban đầu, định sáng sớm mai chúng ta mới xuất phát, nhưng An Nhiên cô nương nói trước mặt chúng ta đã hình thành cái gì mà... đập nước. Mực nước trong suối hiện giờ chẳng những không hạ xuống mà còn dâng lên, nếu chậm một chút, nơi này sẽ bị ngập."
Người Cố gia thôn hay Lý gia thôn, không ai nghi ngờ lời nói của Cố An Nhiên có đúng không, dù sao nàng nói luôn rất chính xác.
Nhưng ở Triệu Gia Thôn luôn có mấy người thích tranh cãi: "Nàng ta nói ngập là sẽ bị ngập sao?"
Cố An Nhiên còn chưa kịp mở miệng, Lý thôn trưởng đã xắn ống tay áo, tự mình ra tay: "Các ngươi có thể không tin lời của An Nhiên, tự gánh lấy hậu quả là được, đừng đến lúc đó lại giống như mẫu tử Triệu Đại Phú, ngâm mình trong nước rồi gào người ta cứu!"
"Lúc đó đã quá muộn, chúng ta cũng không thể làm gì được."
Cái chết của mẫu tử Triệu Đại Phú đã ảnh hưởng rất lớn đến những thôn dân chạy nạn.
Đám người tránh cãi kia lập tức im lặng.
Người Lý gia thôn và Cố gia thôn hợp tác hơn nhiều, chủ động hỏi Lý thôn trưởng: "Kim Quang thúc, vậy thúc nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Tốt xấu gì cũng phải có biện pháp đối phó chứ.”
Lý Kim Quang vuốt vuốt bộ râu hoa râm nói: ."An Nhiên cô nương nói hướng Tây Bắc có rừng tre, cử một nhóm người đi về hướng Tây Bắc chặt tre, hôm nay lúc đi săn, phía Đông Bắc có rất nhiều dây leo, lại cử một một nhóm người đến đó chặt dây leo."
"Còn phụ nhân, hài tử, lão nhân cứ ở yên tại chỗ thu dọn hành lý."
Sau khi Lý Kim Quang sắp xếp, những thôn dân chạy nạn đều hành động, các phụ nhân cũng vội vàng thu dọn hành lý.
Cố An Nhiên nhìn nước trong thùng đựng nước, thấy nước đã trong suốt.
Nàng nhìn Vương Ngọc Liên nói: " Lão thái thái, khoan cất nồi đi đã. Ở đây đun sôi nước này trước, lúc khẩn cấp vẫn có thể uống được.”
Dù sao họ cũng không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Vương Ngọc Liên kinh ngạc nhìn dòng nước đục ngầu biến thành nước trong, chỉ để lại một lớp bùn dưới đáy.
Bà ấy giơ ngón tay cái lên, chân thành khen ngợi: "Người nước Ngọc Hư các ngươi thật lợi hại.”
Bởi vì mọi người đều biết về chuyện "nhẫn chứa đố", Cố An Nhiên lấy đồ cũng không cần giấu diếm nữa.
Lần này nàng đi vào lều vải, lúc đi ra đã xách theo hai túi nước trên tay.
Mấy người phụ nhân khác cũng thu dọn hành lý xong nhưng họ tỏ ra lo lắng khi thấy những túi nước chỉ còn lại một nửa.
Nước suối ở đây không uống được, không có nước làm sao đi đường được đây? Nếu phía trước không tìm được nước suối, chẳng phải dọc đường sẽ chết khát sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.