Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 14: Hình Như Mẹ Kế Không Quá Xấu Xa! (2)

Mễ Hoa Hoa

05/08/2023

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ánh mắt Lý Đại Bảo nhìn về phía Liễu Phán Nhi cũng bớt đi một chút xa cách, tăng thêm phần nào đó kính nể. Cậu nhóc cũng muốn học võ công, lớn lên có thể bảo vệ bản thân cùng với các đệ đệ muội muội.

Lý Dung thấy ca ca của mình nhìn đến mất hồn thì nhẹ nhàng túm lấy tay áo cũ nát của ca ca, nhỏ giọng hỏi: "Ca, mẹ kế thật tài giỏi, hình như không quá xấu xa, chúng ta... Chúng ta có nên đối xử tốt với người này không?"

Lý Đại Bảo trầm ngâm một lát, khẽ chau đôi mày nhỏ: "Trước tiên đừng phán đoán vội vàng, thử nhìn xem chút đã. Nếu nàng thực sự biết sai và thay đổi rồi, chúng ta cũng sẽ thay đổi thái độ của bản thân. Nếu như chỉ là giả vờ thì bằng mọi cách chúng ta đừng để bị lừa, phải đề cao cảnh giác. "

"Ca ca nói đúng." Lý Dung gật đầu, siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn thấy đồ trên xe bò nhà mình, mặt mày tức thì trở nên rạng rỡ, trên xe có lương thực, còn có cả nồi niêu xoong chảo, không lo đói bụng nữa.

Lúc này, Lý Dung nhìn thấy mẹ kế đi tới thì vội lấy ra chiếc khăn tay con bé thích nhất, bình thường vẫn không nỡ dùng từ trong ngực áo, bấy giờ đưa tới, vẻ mặt có hơi nhăn nhó: "Trên mặt người có máu, lau đi."

Lý Đại Bảo không ngăn cản, nhìn Liễu Phán Nhi, sau đó lúng búng nói: "Cảm ơn."

Nói xong, Lý Đại Bảo quay đầu rời đi.

Cậu nhóc có thể đoạt lại xe bò già thuận lợi như thế, cũng là nhờ có mẹ kế.

Liễu Phán Nhi nhận lấy khăn tay khuê nữ riêng Lý Dung đưa cho: "Cám ơn con."

Lý Dung xua tay, cũng quay người rời đi: "Không cần người cảm ơn, người giặt sạch sẽ rồi trả lại cho ta."



Ánh mắt Lý trưởng thôn giờ đây trở nên rất kính nể, giọng điệu nói chuyện với Liễu Phán Nhi cũng ôn hoà hơn so với ngày xưa: "Nguyên Thanh tức phụ, không ngờ rằng võ công của ngươi lại tài giỏi như vậy."

Liễu Phán Nhi khiêm tốn: "Đều là do bị ép buộc cả thôi, ra tay trước ắt chiếm được lợi thế, nếu không bốn phụ tử Triệu gia sớm muộn gì cũng sẽ trả thù ta với các con, ta không thể để lại hậu hoạ sau này."

Lý trưởng thôn gật đầu phụ họa: "Người Triệu gia kia quả thật rất vô liêm sỉ, bọn họ chết còn chưa hết tội. Bây giờ trời sắp tối rồi, màu tìm một nơi để nghỉ ngơi, đốt lửa nấu ăn thôi."

Bởi vì ở đây có dòng suối, cho nên rất nhiều người chạy nạn đều nghỉ ngơi gần đó.

Chu Thúy Hoa vừa mới nghe nói Liễu Phán Nhi anh dũng làm việc lớn thì càng thêm hiền dịu ôn hoà với Liễu Phán Nhi. Có một người đánh nhau được, cũng sẽ có thêm nhiều sự trợ giúp hơn trên đường đi.

Liễu Phán Nhi đi tới bên cạnh xe bò, nhìn thấy Lý Dung đã đặt bọc vải rách nát trong nhà ở trên xe bò nhà mình.

Liễu Phán Nhi cẩn thận kiểm tra đồ đạc trên xe, trong đó có một túi bột mì, một túi gạo, đây là của các nàng, ngoài ra thì còn có bốn thứ nhà Triệu gia cướp được dọc theo đường đi, nửa túi gạo, còn có một con gà rừng.

Liễu Phán Nhi xách gà rừng, nói với Lý Dung và Lý Đại Bảo: "Các con ở đây trông đệ đệ muội muội, để ta đi làm gà, buổi tối chúng ta ăn gà, uống canh gà."

Lý Nam vừa mới tỉnh ngủ vui vẻ chạy đến trước mặt Liễu Phán Nhi, mở to hai mắt, nuốt nước miếng: "Thịt, ăn thịt!"

Lý Tiểu Bảo cũng rất thèm ăn rồi, nhưng sau khi nhìn thấy Liễu Phán Nhi, lập tức quay đầu lại, có chút kiêu ngạo.

Nhưng đợi đến khi Liễu Phán Nhi xách gà rừng và xô nước, đi về phía bờ sông, Lý Tiểu Bảo vẫn lén nhìn chằm chằm bóng lưng mẹ kế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook