Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn
Chương 3: Mang Theo Kho Hàng Không Gian (1)
Mễ Hoa Hoa
05/08/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Đại Bảo xông tới dùng sức bẻ tay Liễu Phán Nhi, Lý Dung thì chạy qua đoạt lại Lý Nam từ trong ngực Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi không nói câu nào, chỉ ngẩng mặt lên nhìn trời xanh, nguyên thân đúng là tạo nghiệp ghê quá mà!
Con trai con gái hiểu chuyện như thế, cho dù không phải con ruột nhưng chúng đều là những tiểu hài tử ngoan ngoãn trọng tình trọng nghĩa. Ấy vậy mà chúng lại bị hãm hại đến mức gầy trơ cả xương, đề phòng mẹ kế như kẻ trộm!
Liễu Phán Nhi thấy bọn nhỏ hận nàng, phòng bị nàng, có nói nhiều hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được ấn tượng của mấy đứa đối với nàng, vậy thì phải hành động thôi.
Liễu Phán Nhi tìm được chén sứt với những chiếc đũa nằm rải rác trên mặt đất, nàng gói chúng lại chung với các bọc đồ rồi vác cả trên lưng mình: "Trước mặt chắc sẽ có nguồn nước, chúng ta đi nhanh lên một chút, không chừng lại bắt được cá đấy!”
Liễu Phán Nhi đi phía trước, Lý Đại Bảo và Lý Dung cõng muội muội đệ đệ theo sát phía sau, không phải vì luyến tiếc mẹ kế ác độc mà mẹ kế ác độc giữ đồ đạc của chúng cả rồi.
Liễu Phán Nhi đã thấy đói bụng, nàng đi vào trong rừng, chuẩn bị tìm đồ ăn.
Lý Dung nhíu mày, run sợ trong lòng: "Đại ca, có phải mẹ kế gói đồ của chúng ta lại rồi định một mình chạy đi mất không?"
Lý Đại Bảo nghe thấy thế cũng sợ hết hồn, gọi với lên với bóng lưng của Liễu Phán Nhi: "Người muốn tự đi một mình thì người cứ đi đi, trả lại bọc đồ cho bọn ta với."
Dù gì có đi theo mẹ kế thì mẹ kế cũng chẳng cho bọn họ đồ ăn, mỗi người một ngả đường ai nấy đi cũng không sao cả.
Liễu Phán Nhi loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, nàng nhìn bốn phía xung quanh, chắc là không có nguy hiểm gì. Tiếp đó nàng mới đặt lại tất cả bọc đồ xuống mặt đất: "Các con trông đồ đạc, để ta đi tìm đồ ăn."
Nói xong, Liễu Phán Nhi lập tức rảo bước rời đi, nhưng do nóng vội quá nên nàng không để ý dưới chân mình. Nàng bước chân đạp hụt, lăn xuống từ trên sườn núi.
Liễu Phán Nhi hoa mắt chóng mặt, choáng váng mất một lúc, không còn ý thức nữa.
Đến khi Liễu Phán Nhi tỉnh lại, nàng mới phát hiện mình đã xuất hiện trong một căn phòng nhỏ hẹp, ước chừng chỉ khoảng bốn, năm mét vuông, trong phòng có duy nhất một cái kệ, đây là một kho hàng rất nhỏ.
Liễu Phán Nhi đi tới trước kệ hàng, khi nhìn thấy đồ vật được đặt phía trên đó, nàng lập tức thấy cực kỳ bất ngờ mừng rỡ, cười lên ha ha.
Ông trời đối xử với Liễu Phán Nhi nàng cũng không tồi đâu!
Nàng bị kệ hàng của khu tươi sống đập trúng, vậy mà còn mang theo đồ đạc trên kệ hàng, cùng nhau xuyên qua.
Trên kệ hàng chứa đầy trứng cút, khoảng chừng sáu giỏ lớn, hơn trăm cân đấy.
Liễu Phán Nhi còn tìm được một cái rương đựng những chiếc dao lóc xương sắc bén ở trong góc của kho hàng nhỏ, nàng chọn ra một thanh dài nhất.
Chạy nạn cả một đoạn đường dài, nàng còn dẫn theo bốn đứa nhỏ, không có vũ khí thì không được.
Ngay khi Liễu Phán Nhi đang vui vẻ hớn hở ở trong kho hàng, nghĩ làm cách nào để vượt qua khó khăn trở ngại, dẫn bốn đứa nhỏ lên chạy trên đường bình an, Lý Đại Bảo và Lý Dung đã chờ ở bên ngoài lâu đến mức rất lo lắng.
"Đại ca, chúng ta đừng chờ nữa, nữ nhân kia đã đi lâu như vậy, cho dù có tìm được đồ ăn cũng sẽ không trở về đâu." Lý Dung đã nhìn thấu được bộ mặt thật ác độc phía sau, vừa rồi cũng không nên thay đổi ấn tượng đối với mẹ kế ác độc chỉ bởi vì mẹ kế ác độc kia đã đuổi hai huynh đệ Vương gia đi mà.
Lý Đại Bảo xông tới dùng sức bẻ tay Liễu Phán Nhi, Lý Dung thì chạy qua đoạt lại Lý Nam từ trong ngực Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi không nói câu nào, chỉ ngẩng mặt lên nhìn trời xanh, nguyên thân đúng là tạo nghiệp ghê quá mà!
Con trai con gái hiểu chuyện như thế, cho dù không phải con ruột nhưng chúng đều là những tiểu hài tử ngoan ngoãn trọng tình trọng nghĩa. Ấy vậy mà chúng lại bị hãm hại đến mức gầy trơ cả xương, đề phòng mẹ kế như kẻ trộm!
Liễu Phán Nhi thấy bọn nhỏ hận nàng, phòng bị nàng, có nói nhiều hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được ấn tượng của mấy đứa đối với nàng, vậy thì phải hành động thôi.
Liễu Phán Nhi tìm được chén sứt với những chiếc đũa nằm rải rác trên mặt đất, nàng gói chúng lại chung với các bọc đồ rồi vác cả trên lưng mình: "Trước mặt chắc sẽ có nguồn nước, chúng ta đi nhanh lên một chút, không chừng lại bắt được cá đấy!”
Liễu Phán Nhi đi phía trước, Lý Đại Bảo và Lý Dung cõng muội muội đệ đệ theo sát phía sau, không phải vì luyến tiếc mẹ kế ác độc mà mẹ kế ác độc giữ đồ đạc của chúng cả rồi.
Liễu Phán Nhi đã thấy đói bụng, nàng đi vào trong rừng, chuẩn bị tìm đồ ăn.
Lý Dung nhíu mày, run sợ trong lòng: "Đại ca, có phải mẹ kế gói đồ của chúng ta lại rồi định một mình chạy đi mất không?"
Lý Đại Bảo nghe thấy thế cũng sợ hết hồn, gọi với lên với bóng lưng của Liễu Phán Nhi: "Người muốn tự đi một mình thì người cứ đi đi, trả lại bọc đồ cho bọn ta với."
Dù gì có đi theo mẹ kế thì mẹ kế cũng chẳng cho bọn họ đồ ăn, mỗi người một ngả đường ai nấy đi cũng không sao cả.
Liễu Phán Nhi loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, nàng nhìn bốn phía xung quanh, chắc là không có nguy hiểm gì. Tiếp đó nàng mới đặt lại tất cả bọc đồ xuống mặt đất: "Các con trông đồ đạc, để ta đi tìm đồ ăn."
Nói xong, Liễu Phán Nhi lập tức rảo bước rời đi, nhưng do nóng vội quá nên nàng không để ý dưới chân mình. Nàng bước chân đạp hụt, lăn xuống từ trên sườn núi.
Liễu Phán Nhi hoa mắt chóng mặt, choáng váng mất một lúc, không còn ý thức nữa.
Đến khi Liễu Phán Nhi tỉnh lại, nàng mới phát hiện mình đã xuất hiện trong một căn phòng nhỏ hẹp, ước chừng chỉ khoảng bốn, năm mét vuông, trong phòng có duy nhất một cái kệ, đây là một kho hàng rất nhỏ.
Liễu Phán Nhi đi tới trước kệ hàng, khi nhìn thấy đồ vật được đặt phía trên đó, nàng lập tức thấy cực kỳ bất ngờ mừng rỡ, cười lên ha ha.
Ông trời đối xử với Liễu Phán Nhi nàng cũng không tồi đâu!
Nàng bị kệ hàng của khu tươi sống đập trúng, vậy mà còn mang theo đồ đạc trên kệ hàng, cùng nhau xuyên qua.
Trên kệ hàng chứa đầy trứng cút, khoảng chừng sáu giỏ lớn, hơn trăm cân đấy.
Liễu Phán Nhi còn tìm được một cái rương đựng những chiếc dao lóc xương sắc bén ở trong góc của kho hàng nhỏ, nàng chọn ra một thanh dài nhất.
Chạy nạn cả một đoạn đường dài, nàng còn dẫn theo bốn đứa nhỏ, không có vũ khí thì không được.
Ngay khi Liễu Phán Nhi đang vui vẻ hớn hở ở trong kho hàng, nghĩ làm cách nào để vượt qua khó khăn trở ngại, dẫn bốn đứa nhỏ lên chạy trên đường bình an, Lý Đại Bảo và Lý Dung đã chờ ở bên ngoài lâu đến mức rất lo lắng.
"Đại ca, chúng ta đừng chờ nữa, nữ nhân kia đã đi lâu như vậy, cho dù có tìm được đồ ăn cũng sẽ không trở về đâu." Lý Dung đã nhìn thấu được bộ mặt thật ác độc phía sau, vừa rồi cũng không nên thay đổi ấn tượng đối với mẹ kế ác độc chỉ bởi vì mẹ kế ác độc kia đã đuổi hai huynh đệ Vương gia đi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.