Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn
Chương 5: Mang Theo Kho Hàng Không Gian (3)
Mễ Hoa Hoa
05/08/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Nam nhìn anh trai chị gái đang ăn trứng, lại nhìn mẹ kế bận rộn, nghĩ tới mẹ vừa rồi đã che chở cô bé, sợ hãi đi tới trước mặt Liễu Phán Nhi, cầm trứng chim đã bóc sẵn, đưa đến bên miệng Liễu Phán Nhi: "Nương, ăn trứng."
Liễu Phán Nhi sửng sốt, nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu cầm quả trứng chim đã bóc rồi, hốc mắt hơi chua xót, trẻ con đúng là nhạy cảm nhất mà.
Cho dù nàng đã từng là mẹ kế ác độc đối xử với đôi song sinh long phụng này không tốt, nhưng sau khi cảm nhận được ý tốt của nàng, đứa con gái nhỏ Lý Nam đáng yêu này có thức ăn, vậy mà lại có thể nhớ tới nàng.
Lúc này, Liễu Phán Nhi chắc chắn không hề ghét bỏ bàn tay nhỏ bé của Lý Nam trông thật bẩn thỉu, há miệng, ăn trứng chim nướng chín: "Cám ơn A Nam, chúng ta còn có rất nhiều trứng chim, A Nam ăn nhiều một chút, ăn không hết, lại bỏ vào túi A Nam."
"Ăn không hết, giữ lại." Lý Nam vẫn còn mang chất giọng trẻ con còn non sữa rất ngây ngô, mở lớn hai mắt, mặt mày hớn hở, có thể là bởi vì có thức ăn, cũng có thể là bởi vì mẹ kế ác độc không còn xấu xa nữa rồi.
Lý Tiểu Bảo đưa trứng chim trong tay lên miệng anh trai và chị gái: "Ca ca ăn, tỷ tỷ ăn."
Mặc dù bọn họ còn nhỏ, nhưng cũng biết được, dọc theo đường đi, nếu như không có ca ca tỷ tỷ che chở, bọn họ đã chết từ lâu rồi.
Liễu Phán Nhi quay đầu nhìn bốn đứa nhỏ nhường nhịn lẫn nhau, tương thân tương ái, trong lòng cảm thán xúc động trước tình cảm sâu sắc của bọn nhỏ.
Cứ như vậy Liễu Phán Nhi không ngừng nướng trứng, bốn huynh đệ tỷ muội bóc trứng chim, vừa ăn vừa đút cho Liễu Phán Nhi ăn cùng.
Liễu Phán Nhi thấy bọn họ ăn cũng khá nhiều rồi, nàng lại nhắc nhở: "Đừng ăn nữa, giữ lại sau này ăn tiếp."
Lý Dung vừa nghe thấy thế, mày liễu dựng thẳng, hổn hển nói: "Mẹ kế đúng là xấu xa, vẫn không cho người khác ăn no mà chỉ giữ lại một mình mình ăn."
Liễu Phán Nhi nghe thấy thế, chỉ đành cười khổ, không hề đánh mắng mà chỉ dùng giọng điệu ôn hòa, kiên nhẫn giải thích: "Nếu ta muốn ăn một mình thì vừa rồi ta sẽ phải tìm một chỗ nướng một mình để ăn luôn, còn mang về làm gì chứ?
Vốn dĩ ta không cho các con ăn không phải vì tiếc của, mà là bởi vì lúc trước chúng ta đã đói bụng rất lâu, ăn nhiều quá sẽ dễ bị đầy bụng. Nhỡ đâu ngã bệnh rồi, trên đường chạy nạn, trước sau chỉ có đồng không mông quạnh, cho dù ta biết được mấy loại thảo dược, nhưng ở nơi hoang dã này chưa chắc đã tìm được đầy đủ vị thuốc, các con thử nói xem lúc đó phải làm sao?"
Lý Đại Bảo và Lý Dung vốn còn đang tức giận, sau khi nghe lời mẹ kế nói, bọn họ cũng cảm thấy rất hợp lý.
Đã từng có một lần cha trở về, Lý Đại Bảo hiếm khi ăn thịt, do được ăn nhiều nên tự dưng tiêu chảy phát sốt, ngã bệnh mấy ngày.
Hai người ngoan ngoãn bỏ trứng nướng xong vào trong bọc, cẩn thận vác lên trên người.
Ăn uống no đủ, cả người Liễu Phán Nhi đã lại sức hơn, nàng tiếp tục mang theo tất cả bọc đồ cùng với trứng chim, ước chừng bảy, tám mươi cân đồ đạc theo người.
"Chúng ta đi ra ngoài thôi, nhân lúc trời còn chưa tối, tìm được người trong thôn, tụ họp với họ sớm hơn một chút." Liễu Phán Nhi biết trên đường chạy nạn không thể chiến đấu một mình, nhất là khi bên cạnh nàng còn có nhiều trẻ nhỏ như vậy. Nàng cần phải tìm được người quen biết để cùng nhau lên đường.
Lý Nam nhìn anh trai chị gái đang ăn trứng, lại nhìn mẹ kế bận rộn, nghĩ tới mẹ vừa rồi đã che chở cô bé, sợ hãi đi tới trước mặt Liễu Phán Nhi, cầm trứng chim đã bóc sẵn, đưa đến bên miệng Liễu Phán Nhi: "Nương, ăn trứng."
Liễu Phán Nhi sửng sốt, nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu cầm quả trứng chim đã bóc rồi, hốc mắt hơi chua xót, trẻ con đúng là nhạy cảm nhất mà.
Cho dù nàng đã từng là mẹ kế ác độc đối xử với đôi song sinh long phụng này không tốt, nhưng sau khi cảm nhận được ý tốt của nàng, đứa con gái nhỏ Lý Nam đáng yêu này có thức ăn, vậy mà lại có thể nhớ tới nàng.
Lúc này, Liễu Phán Nhi chắc chắn không hề ghét bỏ bàn tay nhỏ bé của Lý Nam trông thật bẩn thỉu, há miệng, ăn trứng chim nướng chín: "Cám ơn A Nam, chúng ta còn có rất nhiều trứng chim, A Nam ăn nhiều một chút, ăn không hết, lại bỏ vào túi A Nam."
"Ăn không hết, giữ lại." Lý Nam vẫn còn mang chất giọng trẻ con còn non sữa rất ngây ngô, mở lớn hai mắt, mặt mày hớn hở, có thể là bởi vì có thức ăn, cũng có thể là bởi vì mẹ kế ác độc không còn xấu xa nữa rồi.
Lý Tiểu Bảo đưa trứng chim trong tay lên miệng anh trai và chị gái: "Ca ca ăn, tỷ tỷ ăn."
Mặc dù bọn họ còn nhỏ, nhưng cũng biết được, dọc theo đường đi, nếu như không có ca ca tỷ tỷ che chở, bọn họ đã chết từ lâu rồi.
Liễu Phán Nhi quay đầu nhìn bốn đứa nhỏ nhường nhịn lẫn nhau, tương thân tương ái, trong lòng cảm thán xúc động trước tình cảm sâu sắc của bọn nhỏ.
Cứ như vậy Liễu Phán Nhi không ngừng nướng trứng, bốn huynh đệ tỷ muội bóc trứng chim, vừa ăn vừa đút cho Liễu Phán Nhi ăn cùng.
Liễu Phán Nhi thấy bọn họ ăn cũng khá nhiều rồi, nàng lại nhắc nhở: "Đừng ăn nữa, giữ lại sau này ăn tiếp."
Lý Dung vừa nghe thấy thế, mày liễu dựng thẳng, hổn hển nói: "Mẹ kế đúng là xấu xa, vẫn không cho người khác ăn no mà chỉ giữ lại một mình mình ăn."
Liễu Phán Nhi nghe thấy thế, chỉ đành cười khổ, không hề đánh mắng mà chỉ dùng giọng điệu ôn hòa, kiên nhẫn giải thích: "Nếu ta muốn ăn một mình thì vừa rồi ta sẽ phải tìm một chỗ nướng một mình để ăn luôn, còn mang về làm gì chứ?
Vốn dĩ ta không cho các con ăn không phải vì tiếc của, mà là bởi vì lúc trước chúng ta đã đói bụng rất lâu, ăn nhiều quá sẽ dễ bị đầy bụng. Nhỡ đâu ngã bệnh rồi, trên đường chạy nạn, trước sau chỉ có đồng không mông quạnh, cho dù ta biết được mấy loại thảo dược, nhưng ở nơi hoang dã này chưa chắc đã tìm được đầy đủ vị thuốc, các con thử nói xem lúc đó phải làm sao?"
Lý Đại Bảo và Lý Dung vốn còn đang tức giận, sau khi nghe lời mẹ kế nói, bọn họ cũng cảm thấy rất hợp lý.
Đã từng có một lần cha trở về, Lý Đại Bảo hiếm khi ăn thịt, do được ăn nhiều nên tự dưng tiêu chảy phát sốt, ngã bệnh mấy ngày.
Hai người ngoan ngoãn bỏ trứng nướng xong vào trong bọc, cẩn thận vác lên trên người.
Ăn uống no đủ, cả người Liễu Phán Nhi đã lại sức hơn, nàng tiếp tục mang theo tất cả bọc đồ cùng với trứng chim, ước chừng bảy, tám mươi cân đồ đạc theo người.
"Chúng ta đi ra ngoài thôi, nhân lúc trời còn chưa tối, tìm được người trong thôn, tụ họp với họ sớm hơn một chút." Liễu Phán Nhi biết trên đường chạy nạn không thể chiến đấu một mình, nhất là khi bên cạnh nàng còn có nhiều trẻ nhỏ như vậy. Nàng cần phải tìm được người quen biết để cùng nhau lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.