Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 24: Cữu Cữu Đến Nhà (Hạ) 1
Y Quân
04/10/2024
Thấy người ngày càng đông, Văn Khê vừa lau nước mắt vừa nói: “Cữu cữu, nhà ta thật sự hết thịt rồi, cữu có thể đừng đến nhà ta ăn chực nữa được không? Nhà ta nghèo thế này, lấy đâu ra tiền cho cữu nữa? Mấy hôm trước cữu còn định bán đệ đệ ta để lấy tiền, nhà ta chỉ có một mình đệ đệ thôi, sao cữu có thể làm vậy chứ?”
Văn Đào nghe thấy sắp bị bán, khóc càng to hơn.
Lý đại nương hàng xóm nghe xong, là người đầu tiên lên tiếng: “Ta bảo Lâm gia này, ngươi ba ngày hai bữa đến đây đòi này đòi nọ, mặt cũng dày khiếp, sao còn định bán nhi tử của người ta nữa hả? Ngươi còn biết xấu hổ không?”
“Đúng đấy, ngươi cũng có nhi tử mà, sao không bán con mình đi?”
“Chẳng có tài cán gì, chỉ biết đến nhà muội muội và muội phu ăn chực, phi, thứ gì đâu không.”
...
Người xem bu quanh chỉ trỏ mắng chửi ông ta.
Cũng không trách người trong thôn không ưa ông ta, Lâm Cường ham ăn lười làm, lại mê cờ bạc, chuyện này trong thôn ai cũng biết.
Đặc biệt, trước đây nhà ông ta nằm trên trấn, nhưng vì ông ta mê cờ bạc mà khiến gia đình tan nát.
Người trong thôn càng khinh thường ông ta hơn.
Lâm Cường nghe người xung quanh chỉ trỏ, thẹn quá hóa giận, định đánh hai tỷ đệ Văn Khê, Lâm Huệ sợ hãi vội kéo tay ca mình: “Ca, sao lại đánh trẻ con chứ?”
Tiếng khóc của tỷ đệ Văn thị nhanh chóng gọi Văn Khang về nhà. Vừa vào đến sân, ông đã thấy đại cữu ca đang giơ tay định đánh thê tử và con mình.
Ông tức giận đẩy mạnh Lâm Cường: “Cữu ca, ngươi làm gì vậy?”
“Hừ, nhãi con nhà ngươi không biết tôn trọng người lớn, ngươi không dạy, lão tử sẽ dạy thay ngươi!” Nói xong lại định xông vào đánh.
Văn Khang bước lên chắn trước người thê tử và hai con, Văn Khang đang ở độ tuổi tráng kiện, lại thường xuyên lao động, sức khỏe đương nhiên hơn hẳn Lâm Cường, kẻ ham ăn lười làm.
Lâm Cường lập tức trở nên yếu thế, Văn Khê lén bôi thuốc xổ không màu không mùi lên tay áo ông ta, vì nàng đã để ý Lâm Cường có thói quen dùng tay áo lau mũi.
Cho nên nếu bôi thuốc lên tay áo Lâm Cường, đợi ông ta lau mũi thì nhất định sẽ trúng chiêu.
“Ngươi... Ngươi định làm gì?” Lâm Cường thấy ánh mắt đầy giận dữ của Văn Khang, lập tức yếu thế.
“Cha, cữu cữu muốn đánh chúng con...” Văn Khê ôm chặt áo ông, vừa khóc vừa nói.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Đào nghe thấy sắp bị bán, khóc càng to hơn.
Lý đại nương hàng xóm nghe xong, là người đầu tiên lên tiếng: “Ta bảo Lâm gia này, ngươi ba ngày hai bữa đến đây đòi này đòi nọ, mặt cũng dày khiếp, sao còn định bán nhi tử của người ta nữa hả? Ngươi còn biết xấu hổ không?”
“Đúng đấy, ngươi cũng có nhi tử mà, sao không bán con mình đi?”
“Chẳng có tài cán gì, chỉ biết đến nhà muội muội và muội phu ăn chực, phi, thứ gì đâu không.”
...
Người xem bu quanh chỉ trỏ mắng chửi ông ta.
Cũng không trách người trong thôn không ưa ông ta, Lâm Cường ham ăn lười làm, lại mê cờ bạc, chuyện này trong thôn ai cũng biết.
Đặc biệt, trước đây nhà ông ta nằm trên trấn, nhưng vì ông ta mê cờ bạc mà khiến gia đình tan nát.
Người trong thôn càng khinh thường ông ta hơn.
Lâm Cường nghe người xung quanh chỉ trỏ, thẹn quá hóa giận, định đánh hai tỷ đệ Văn Khê, Lâm Huệ sợ hãi vội kéo tay ca mình: “Ca, sao lại đánh trẻ con chứ?”
Tiếng khóc của tỷ đệ Văn thị nhanh chóng gọi Văn Khang về nhà. Vừa vào đến sân, ông đã thấy đại cữu ca đang giơ tay định đánh thê tử và con mình.
Ông tức giận đẩy mạnh Lâm Cường: “Cữu ca, ngươi làm gì vậy?”
“Hừ, nhãi con nhà ngươi không biết tôn trọng người lớn, ngươi không dạy, lão tử sẽ dạy thay ngươi!” Nói xong lại định xông vào đánh.
Văn Khang bước lên chắn trước người thê tử và hai con, Văn Khang đang ở độ tuổi tráng kiện, lại thường xuyên lao động, sức khỏe đương nhiên hơn hẳn Lâm Cường, kẻ ham ăn lười làm.
Lâm Cường lập tức trở nên yếu thế, Văn Khê lén bôi thuốc xổ không màu không mùi lên tay áo ông ta, vì nàng đã để ý Lâm Cường có thói quen dùng tay áo lau mũi.
Cho nên nếu bôi thuốc lên tay áo Lâm Cường, đợi ông ta lau mũi thì nhất định sẽ trúng chiêu.
“Ngươi... Ngươi định làm gì?” Lâm Cường thấy ánh mắt đầy giận dữ của Văn Khang, lập tức yếu thế.
“Cha, cữu cữu muốn đánh chúng con...” Văn Khê ôm chặt áo ông, vừa khóc vừa nói.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.