Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 8: Hệ Thống Xuất Hiện (Thượng) 2
Y Quân
04/10/2024
Sau khi mẫu thân gả đến đây, cũng không ít lần bị cữu cữu rúc rĩa, có chút ngân lượng liền bị cướp đi.
Vì vậy mà mẫu thân ở nhà đã khóc rất nhiều lần.
Cũng may người nhà của cha tốt tính, nếu không cuộc sống của mẫu thân chắc chắn sẽ rất khổ.
Nếu gả đến nhà người khác, không biết sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì.
Nghĩ đến những việc này, ánh mắt Văn Khê nhìn người cữu cữu ruột này càng trở nên lạnh lùng.
Trương viên ngoại nhíu mày, xua xua tay: “Không cần đâu, nói chính sự.”
Rất hiển nhiên, Trương viên ngoại đang ghét bỏ ngôi nhà cũ nát này.
“Đúng đúng đúng.” Lâm Cường nịnh nọt cười cười.
Ông ta xoay đầu nói với Lâm Huệ: “Không phải ông bà già nhà ngươi sắp không xong rồi sao? Thay vì đi mượn ngân lượng khắp nơi, chi bằng nghĩ cách giải quyết chuyện một lần cho xong.”
Nói xong lại dùng tay áo lau lau mũi, chỉ chỉ Văn Đào đang ngồi trên giường đất: “Nhi tử của Trương viên ngoại năm nay sáu tuổi, muốn tìm một thư đồng, ta bèn nghĩ đến Tiểu Đào.”
Thư đồng? Nói dễ nghe một chút là thằng sai vặt cho tiểu công tử, nói thẳng ra thì chính là một đứa đầy tớ, một tên nịnh hót.
Lại còn thư đồng, ông ta tưởng rằng đang chọn thư đồng cho hoàng tử chắc?
Nhìn thấy Lâm Cường lại muốn chùi mũi, lại cộng thêm bộ dạng nước bọt văng tứ tung, khiến Văn Khê hung hăng nhíu mày một cái, động tác của người này… Không đúng lắm nha!
“Ca, thằng bé còn nhỏ như vậy, sao có thể đưa đi làm công cho người ta được!” Mặc dù Văn Khang không muốn gặp vị đại cữu ca này, nhưng vẫn trả lời.
“Làm công cái gì? Là phải bán đến nhà Trương viên ngoại, Trương viên ngoại nói có thể cho các ngươi năm lượng bạc đấy!” Lâm Cường lớn tiếng nói: “Nhà ngươi cũng chỉ có mỗi thằng nhi tử nhỏ này còn đáng giá chút tiền, chứ nếu là cái thứ hàng bồi tiền (*) kia, còn không biết có thể bán được mấy văn tiền.” Ông ta chỉ chỉ Văn Khê ở bên cạnh, khinh miệt nói.
(*) hàng bồi tiền: để chỉ nữ nhi, vì gả đi thì phải cho của hồi môn, người ta hay nói nữ nhi là con nhà người ta
Hai người nghe xong, đây là muốn bán nhi tử của họ đấy! Như vậy sao được? Nói thế nào cũng không thể bán con đi được!
“Không được.” Văn Khê nghĩ cũng không thèm nghĩ, kéo đệ đệ ra phía sau bảo vệ.
“Con tiểu nha đầu này, thứ hàng bồi tiền kia, chỗ này làm gì đến lượt ngươi nói chuyện?” Lâm Cường nói xong liền muốn ra tay đánh người.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì vậy mà mẫu thân ở nhà đã khóc rất nhiều lần.
Cũng may người nhà của cha tốt tính, nếu không cuộc sống của mẫu thân chắc chắn sẽ rất khổ.
Nếu gả đến nhà người khác, không biết sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì.
Nghĩ đến những việc này, ánh mắt Văn Khê nhìn người cữu cữu ruột này càng trở nên lạnh lùng.
Trương viên ngoại nhíu mày, xua xua tay: “Không cần đâu, nói chính sự.”
Rất hiển nhiên, Trương viên ngoại đang ghét bỏ ngôi nhà cũ nát này.
“Đúng đúng đúng.” Lâm Cường nịnh nọt cười cười.
Ông ta xoay đầu nói với Lâm Huệ: “Không phải ông bà già nhà ngươi sắp không xong rồi sao? Thay vì đi mượn ngân lượng khắp nơi, chi bằng nghĩ cách giải quyết chuyện một lần cho xong.”
Nói xong lại dùng tay áo lau lau mũi, chỉ chỉ Văn Đào đang ngồi trên giường đất: “Nhi tử của Trương viên ngoại năm nay sáu tuổi, muốn tìm một thư đồng, ta bèn nghĩ đến Tiểu Đào.”
Thư đồng? Nói dễ nghe một chút là thằng sai vặt cho tiểu công tử, nói thẳng ra thì chính là một đứa đầy tớ, một tên nịnh hót.
Lại còn thư đồng, ông ta tưởng rằng đang chọn thư đồng cho hoàng tử chắc?
Nhìn thấy Lâm Cường lại muốn chùi mũi, lại cộng thêm bộ dạng nước bọt văng tứ tung, khiến Văn Khê hung hăng nhíu mày một cái, động tác của người này… Không đúng lắm nha!
“Ca, thằng bé còn nhỏ như vậy, sao có thể đưa đi làm công cho người ta được!” Mặc dù Văn Khang không muốn gặp vị đại cữu ca này, nhưng vẫn trả lời.
“Làm công cái gì? Là phải bán đến nhà Trương viên ngoại, Trương viên ngoại nói có thể cho các ngươi năm lượng bạc đấy!” Lâm Cường lớn tiếng nói: “Nhà ngươi cũng chỉ có mỗi thằng nhi tử nhỏ này còn đáng giá chút tiền, chứ nếu là cái thứ hàng bồi tiền (*) kia, còn không biết có thể bán được mấy văn tiền.” Ông ta chỉ chỉ Văn Khê ở bên cạnh, khinh miệt nói.
(*) hàng bồi tiền: để chỉ nữ nhi, vì gả đi thì phải cho của hồi môn, người ta hay nói nữ nhi là con nhà người ta
Hai người nghe xong, đây là muốn bán nhi tử của họ đấy! Như vậy sao được? Nói thế nào cũng không thể bán con đi được!
“Không được.” Văn Khê nghĩ cũng không thèm nghĩ, kéo đệ đệ ra phía sau bảo vệ.
“Con tiểu nha đầu này, thứ hàng bồi tiền kia, chỗ này làm gì đến lượt ngươi nói chuyện?” Lâm Cường nói xong liền muốn ra tay đánh người.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.