Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 2: Xuyên Không 2
Y Quân
21/02/2024
Sàn đấu giá.
"Đến rồi." Một giọng già nua vang lên.
"Lão Lăng." Văn Khê tháo khẩu trang, ngồi phịch xuống ghế sofa: "Thứ mà vãn bối cần..."
"Ha ha, đừng vội, uống một ngụm trà trước đã. Đây là trà mới vừa được vận chuyển bằng đường hàng không về, là trà mới của năm nay."
Văn Khê ngửi một cái rồi đặt xuống, cười nói: "Rất thơm, nhưng ông nội của vãn bối không thích mùi trà, vãn bối nhiều năm nay chưa từng đụng đến."
"Cái tên kia là đồ bảo thủ." Biểu cảm lạnh lùng của Lão Lăng có chút nới lỏng, rồi cười mắng: "Thằng nhóc thối, nhắc đến lão già đó là muốn đánh bài tình cảm với ta sao?"
Văn Khê chỉ cười không nói.
Không lôi sư phụ già ra thì khó mà đối phó với con cáo già trước mắt này được!
"Lão phu cũng không hỏi ngươi đây là thứ gì nhưng nếu ngươi muốn lấy nó đi, thì phải xem ngươi có đủ thành ý không đã."
Văn Khê lấy một chiếc hộp màu bạc trong túi ra, đưa qua.
Lão Lăng mở ra, không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.
"Sâm Tử Kim?"
Sâm Tử Kim là loại sâm cực phẩm ngàn năm có một chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Nghe nói thứ này có thể hoạt tử nhân, nhục bạch cốt*.
(Trong y học cổ truyền hoạt tử nhân nhục bạch cốt nghĩa là cứu người chết sống lại, xây lại xác thịt mới.)
"Ha ha, lão phu càng tò mò hơn, rốt cuộc đây là bản đồ gì mà khiến ngươi phải đánh đổi lớn như vậy."
Quả nhiên con cáo già này sẽ hỏi như vậy.
Cô cười nhạt: "Lão Lăng biết, tôi là trẻ mồ côi, bản đồ này, sư phụ già của tôi nói, khi nhặt được tôi thì trên người tôi đã có. Chỉ là khi đó nó đã không còn hoàn chỉnh, có liên quan đến thân thế của tôi."
Thân thế?
Lão Lăng nhíu mày.
"Vãn bối cô đơn lẻ bóng, danh lợi đối với vãn bối mà nói sớm đã chẳng còn ý nghĩa gì. Hiện tại tôi chỉ muốn biết, bản thân mình, rốt cuộc là ai."
Lão Lăng nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, đôi mày nhíu chặt từ từ giãn ra, không biết có thực sự tin lời cô nói không, liền bảo thuộc hạ mang mảnh bản đồ đó đến.
Văn Khê nhận lấy, vô tình dùng đầu ngón tay cọ xát một chút. Sau khi xác nhận chắc chắn là hàng thật, nhìn kích thước này, hẳn là mảnh cuối cùng.
Sự kích động trong lòng như sóng to gió lớn nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra chút nào.
Thậm chí còn hơi nhíu mày buồn rầu nói: "Lão Lăng, đây là mảnh thứ ba vãn bối thu thập được, hẳn là còn thiếu một mảnh nữa. Nếu ngài có thể tìm thấy cái nữa thì nhất định phải thông báo cho tôi nha."
Lão Lăng gật đầu: "Cô là đồ đệ duy nhất của lão Văn, đương nhiên ta đây phải giúp đỡ rồi."
"Đến rồi." Một giọng già nua vang lên.
"Lão Lăng." Văn Khê tháo khẩu trang, ngồi phịch xuống ghế sofa: "Thứ mà vãn bối cần..."
"Ha ha, đừng vội, uống một ngụm trà trước đã. Đây là trà mới vừa được vận chuyển bằng đường hàng không về, là trà mới của năm nay."
Văn Khê ngửi một cái rồi đặt xuống, cười nói: "Rất thơm, nhưng ông nội của vãn bối không thích mùi trà, vãn bối nhiều năm nay chưa từng đụng đến."
"Cái tên kia là đồ bảo thủ." Biểu cảm lạnh lùng của Lão Lăng có chút nới lỏng, rồi cười mắng: "Thằng nhóc thối, nhắc đến lão già đó là muốn đánh bài tình cảm với ta sao?"
Văn Khê chỉ cười không nói.
Không lôi sư phụ già ra thì khó mà đối phó với con cáo già trước mắt này được!
"Lão phu cũng không hỏi ngươi đây là thứ gì nhưng nếu ngươi muốn lấy nó đi, thì phải xem ngươi có đủ thành ý không đã."
Văn Khê lấy một chiếc hộp màu bạc trong túi ra, đưa qua.
Lão Lăng mở ra, không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.
"Sâm Tử Kim?"
Sâm Tử Kim là loại sâm cực phẩm ngàn năm có một chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Nghe nói thứ này có thể hoạt tử nhân, nhục bạch cốt*.
(Trong y học cổ truyền hoạt tử nhân nhục bạch cốt nghĩa là cứu người chết sống lại, xây lại xác thịt mới.)
"Ha ha, lão phu càng tò mò hơn, rốt cuộc đây là bản đồ gì mà khiến ngươi phải đánh đổi lớn như vậy."
Quả nhiên con cáo già này sẽ hỏi như vậy.
Cô cười nhạt: "Lão Lăng biết, tôi là trẻ mồ côi, bản đồ này, sư phụ già của tôi nói, khi nhặt được tôi thì trên người tôi đã có. Chỉ là khi đó nó đã không còn hoàn chỉnh, có liên quan đến thân thế của tôi."
Thân thế?
Lão Lăng nhíu mày.
"Vãn bối cô đơn lẻ bóng, danh lợi đối với vãn bối mà nói sớm đã chẳng còn ý nghĩa gì. Hiện tại tôi chỉ muốn biết, bản thân mình, rốt cuộc là ai."
Lão Lăng nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, đôi mày nhíu chặt từ từ giãn ra, không biết có thực sự tin lời cô nói không, liền bảo thuộc hạ mang mảnh bản đồ đó đến.
Văn Khê nhận lấy, vô tình dùng đầu ngón tay cọ xát một chút. Sau khi xác nhận chắc chắn là hàng thật, nhìn kích thước này, hẳn là mảnh cuối cùng.
Sự kích động trong lòng như sóng to gió lớn nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra chút nào.
Thậm chí còn hơi nhíu mày buồn rầu nói: "Lão Lăng, đây là mảnh thứ ba vãn bối thu thập được, hẳn là còn thiếu một mảnh nữa. Nếu ngài có thể tìm thấy cái nữa thì nhất định phải thông báo cho tôi nha."
Lão Lăng gật đầu: "Cô là đồ đệ duy nhất của lão Văn, đương nhiên ta đây phải giúp đỡ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.