Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 6: Xuyên Không (Hạ) 3
Y Quân
04/10/2024
Chỉ thấy cậu bé dùng tay chân cùng lúc trèo lên, nói: “Tỷ tỷ còn đau không? Để Đào Nhi thổi cho tỷ.”
Văn Khê sờ sờ đầu cậu bé: “Tỷ tỷ không đau.”
Nhìn đứa bé trước mặt, làm gì có sự đáng yêu của những đứa trẻ ở xã hội hiện đại? Gầy như một chú khỉ nhỏ, chiều cao nhìn như đứa nhỏ chỉ mới hai tuổi, có thể thấy được thiếu dinh dưỡng đến mức nào chứ?
Lại nhìn quanh trong nhà, dùng từ nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung, một chút cũng không quá đáng.
Nghèo đến mức khó nói nên lời.
“Khê Nhi con nằm thêm chút nữa đi, nương mượn được bên chỗ Lý đại nương kế bên một bát gạo, đợi nấu cháo rau dại cho con.”
Lâm Huệ lại xoay người nói với Văn Khang: “Quan nhân, ta để nhiều nước một chút, nấu loãng một chút, ông mang qua cho cha với nương, cũng không biết hai người họ có vượt qua được không.”
Văn Khang thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
“Khê Nhi, sao con đứng lên rồi? Mau nằm xuống đi!” Lâm Huệ nhìn thấy Văn Khê xuống đất, vội vàng nói.
“Nương, con không sao, con cũng đi thăm tổ phụ tổ mẫu.” Nói xong bèn đi theo Văn Khang ra ngoài.
Hai ông bà cụ ở ngôi nhà tranh bên cạnh, nhìn cũng chẳng khá hơn nhà nàng ở bây giờ là bao, cảm giác như thể một cơn mưa lớn đổ xuống cũng có thể làm sập.
Vào trong nhà, chưa gì đã ngửi thấy mùi thuốc, hai ông bà cụ đau yếu nằm trên giường đất, trên người đắp một chiếc chăn có những vết vá đủ mọi màu sắc, Văn Khê nghĩ, chẳng lẽ đây chính là chăn bách gia trong truyền thuyết?
“Cha, nương.” Văn Khang nhỏ giọng gọi, hai ông bà cụ không ai trả lời, hai mắt nhắm nghiền, nếu không phải ngực vẫn còn độ phập phồng nhẹ, Văn Khê còn tưởng rằng hai vị này đây đã qua đời rồi.
Nàng hơi nhíu mày, ngồi bên cạnh hai người, nhẹ nhàng nắm lấy tay của hai người, gọi: “Tổ phụ, tổ mẫu?”
Theo cái nhìn của Văn Khang, nữ nhi chẳng qua chỉ là đang gọi hai ông bà mà thôi.
Nhưng thực tế, Văn Khê đang bắt mạch của hai người họ, và cũng đã hiểu rõ được bệnh tình.
Thì ra là ngộ độc thực phẩm.
Chỉ cần kích thích cho nôn ra là được.
Dùng cây tỏi trời có thể kích thích gây nôn, nôn ra xong từ từ điều dưỡng lại là ổn.
Chỉ là y thuật ở nơi này lạc hậu, đại phu trong thôn căn bản không chẩn đoán được ra bệnh, điều này dẫn đến việc tình trạng bệnh bị kéo dài, độc tố trong cơ thể tích tụ lại, nếu cứ mãi như vậy, khí huyết trong cơ thể sẽ bị hao mòn dần đến khi cạn kiệt, con người ta cũng sẽ như đèn cạn dầu mà tắt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Khê sờ sờ đầu cậu bé: “Tỷ tỷ không đau.”
Nhìn đứa bé trước mặt, làm gì có sự đáng yêu của những đứa trẻ ở xã hội hiện đại? Gầy như một chú khỉ nhỏ, chiều cao nhìn như đứa nhỏ chỉ mới hai tuổi, có thể thấy được thiếu dinh dưỡng đến mức nào chứ?
Lại nhìn quanh trong nhà, dùng từ nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung, một chút cũng không quá đáng.
Nghèo đến mức khó nói nên lời.
“Khê Nhi con nằm thêm chút nữa đi, nương mượn được bên chỗ Lý đại nương kế bên một bát gạo, đợi nấu cháo rau dại cho con.”
Lâm Huệ lại xoay người nói với Văn Khang: “Quan nhân, ta để nhiều nước một chút, nấu loãng một chút, ông mang qua cho cha với nương, cũng không biết hai người họ có vượt qua được không.”
Văn Khang thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
“Khê Nhi, sao con đứng lên rồi? Mau nằm xuống đi!” Lâm Huệ nhìn thấy Văn Khê xuống đất, vội vàng nói.
“Nương, con không sao, con cũng đi thăm tổ phụ tổ mẫu.” Nói xong bèn đi theo Văn Khang ra ngoài.
Hai ông bà cụ ở ngôi nhà tranh bên cạnh, nhìn cũng chẳng khá hơn nhà nàng ở bây giờ là bao, cảm giác như thể một cơn mưa lớn đổ xuống cũng có thể làm sập.
Vào trong nhà, chưa gì đã ngửi thấy mùi thuốc, hai ông bà cụ đau yếu nằm trên giường đất, trên người đắp một chiếc chăn có những vết vá đủ mọi màu sắc, Văn Khê nghĩ, chẳng lẽ đây chính là chăn bách gia trong truyền thuyết?
“Cha, nương.” Văn Khang nhỏ giọng gọi, hai ông bà cụ không ai trả lời, hai mắt nhắm nghiền, nếu không phải ngực vẫn còn độ phập phồng nhẹ, Văn Khê còn tưởng rằng hai vị này đây đã qua đời rồi.
Nàng hơi nhíu mày, ngồi bên cạnh hai người, nhẹ nhàng nắm lấy tay của hai người, gọi: “Tổ phụ, tổ mẫu?”
Theo cái nhìn của Văn Khang, nữ nhi chẳng qua chỉ là đang gọi hai ông bà mà thôi.
Nhưng thực tế, Văn Khê đang bắt mạch của hai người họ, và cũng đã hiểu rõ được bệnh tình.
Thì ra là ngộ độc thực phẩm.
Chỉ cần kích thích cho nôn ra là được.
Dùng cây tỏi trời có thể kích thích gây nôn, nôn ra xong từ từ điều dưỡng lại là ổn.
Chỉ là y thuật ở nơi này lạc hậu, đại phu trong thôn căn bản không chẩn đoán được ra bệnh, điều này dẫn đến việc tình trạng bệnh bị kéo dài, độc tố trong cơ thể tích tụ lại, nếu cứ mãi như vậy, khí huyết trong cơ thể sẽ bị hao mòn dần đến khi cạn kiệt, con người ta cũng sẽ như đèn cạn dầu mà tắt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.