[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 25:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
Ôn Tự Cẩm lấy ba miếng vải sạch, lọc phần bột sắn qua đó, để lại ba chậu nước bột màu vàng nhạt, rồi mang vào bếp để lắng đọng lại.
Mọi việc vừa xong xuôi, Trương Thúy Hương cũng lững thững trở về. Mái tóc bà rối bời, vạt áo còn lấm lem bùn đất, dáng vẻ mệt mỏi rã rời, bước chân nặng trĩu.
Tần Nham vội vàng bưng một chén nước tới. Trương Thúy Hương uống một hơi cạn sạch, rồi ôm lấy Tần Nham, tiếng khóc nghẹn ngào bật ra.
Ôn Tự Cẩm lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng an ủi: “Trương tỷ, tìm người giữa lúc loạn lạc này thật không dễ dàng. Đừng lo, rồi sẽ tìm được thôi.”
Trương Thúy Hương cố nén nước mắt, giọng run rẩy: “Không... sẽ không tìm được nữa. Lúc trước, chàng đã để lại toàn bộ lương thực cho ta. Đã hai mươi ngày rồi... ngoài thành không có chàng, trong thành cũng không thấy... Ta tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy...”
Trong cơn đói kém, mỗi ngày trôi qua, hy vọng tìm được người càng mong manh. Những ngày đầu, bà còn ôm chút hy vọng, nhưng càng tìm, niềm tin ấy càng lụi dần. Đôi lúc, bà tự hỏi liệu người chồng ôn hòa, yêu thương mình ngày nào có còn tồn tại trên cõi đời này nữa hay không.
Đáng tiếc, chẳng ai biết câu trả lời.
“Nương, chúng ta sẽ tìm được cha.” Tần Nham siết chặt môi an ủi, đôi mắt long lanh nước nhưng vẫn cứng cỏi không để rơi một giọt nào. “Con và nương cùng nhau tìm, nhất định sẽ tìm được cha.”
Loạn thế, đói kém, bao cuộc chia ly đầy bi thương.
Ôn Tự Cẩm ngồi lặng lẽ, đôi mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua thời gian, thấy cảnh gia đình Trương Thúy Hương đoàn tụ vui vẻ, ba người nắm tay nhau ấm áp, không hề chia lìa.
Bọn họ từng có một gia đình ấm áp và hạnh phúc biết bao. Nam chủ nhân dù chỉ là một kẻ thi rớt tú tài, nhưng vẫn có chút chữ nghĩa, mở một lớp học nhỏ trong làng, cũng đủ nuôi sống cả nhà. Những lúc rảnh rỗi, chàng thường dạy chữ cho vợ con.
Nữ chủ nhân thì dịu dàng, đoan trang, nói năng luôn nhẹ nhàng, mềm mại. Dù đôi khi bị chàng trêu đến đỏ mặt tía tai, nàng cũng chỉ khẽ giơ khăn tay lên, trách yêu vài câu mà thôi.
Còn cô con gái thì mạnh mẽ, lanh lợi, thường chống cằm ngước nhìn bầu trời, ước ao được đi khắp nơi để mở mang tầm mắt.
Cảnh tượng ấy biết bao ấm áp, biết bao tốt đẹp.
Ôn Tự Cẩm chưa kịp mỉm cười với những suy nghĩ ấy thì bị một tràng tiếng đập cửa thô lỗ làm gián đoạn.
“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!”
Tiếng khóc thút thít của Trương Thúy Hương và Tần Nham cũng bị cắt ngang.
“Ai đấy? Ta ra ngay đây.” Trương Thúy Hương vội vàng lau nước mắt, rón rén đi ra cửa. Tay bà run run chạm vào then cài, thoáng chần chừ. Đã khuya thế này, còn ai đến đây nữa chứ?
Ôn Tự Cẩm đứng dậy, duỗi người một cách bình thản: “Mệt rồi, trở về ngủ thôi.”
“Nhưng mà…” Yến Thủy Linh định nói tỷ tỷ vẫn chưa ăn cơm tối, nhưng đã bị Yến Nguyệt Sanh nhanh tay bịt miệng lại.
Bốn tỷ đệ rón rén trở về phòng.
Tần Nham lau nước mắt, cũng vội vàng đứng dậy, nấp sau cánh cửa phòng.
Lúc này, Trương Thúy Hương mới mở hé cửa ra. Cửa gỗ vừa bật mở, một người đàn ông da ngăm đen, lảo đảo bước vào.
“Chu Đôn…” Trong lòng Trương Thúy Hương chùng xuống, giọng run run: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Hừ, đây là nhà ta thuê, ta không được tới chắc?” Gã đàn ông say khướt, giơ cánh tay đặt lên vai Trương Thúy Hương, hơi thở nồng mùi rượu phả lên cổ bà, giọng lè nhè: “Sao thế? Không chào đón ta à?”
Mọi việc vừa xong xuôi, Trương Thúy Hương cũng lững thững trở về. Mái tóc bà rối bời, vạt áo còn lấm lem bùn đất, dáng vẻ mệt mỏi rã rời, bước chân nặng trĩu.
Tần Nham vội vàng bưng một chén nước tới. Trương Thúy Hương uống một hơi cạn sạch, rồi ôm lấy Tần Nham, tiếng khóc nghẹn ngào bật ra.
Ôn Tự Cẩm lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng an ủi: “Trương tỷ, tìm người giữa lúc loạn lạc này thật không dễ dàng. Đừng lo, rồi sẽ tìm được thôi.”
Trương Thúy Hương cố nén nước mắt, giọng run rẩy: “Không... sẽ không tìm được nữa. Lúc trước, chàng đã để lại toàn bộ lương thực cho ta. Đã hai mươi ngày rồi... ngoài thành không có chàng, trong thành cũng không thấy... Ta tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy...”
Trong cơn đói kém, mỗi ngày trôi qua, hy vọng tìm được người càng mong manh. Những ngày đầu, bà còn ôm chút hy vọng, nhưng càng tìm, niềm tin ấy càng lụi dần. Đôi lúc, bà tự hỏi liệu người chồng ôn hòa, yêu thương mình ngày nào có còn tồn tại trên cõi đời này nữa hay không.
Đáng tiếc, chẳng ai biết câu trả lời.
“Nương, chúng ta sẽ tìm được cha.” Tần Nham siết chặt môi an ủi, đôi mắt long lanh nước nhưng vẫn cứng cỏi không để rơi một giọt nào. “Con và nương cùng nhau tìm, nhất định sẽ tìm được cha.”
Loạn thế, đói kém, bao cuộc chia ly đầy bi thương.
Ôn Tự Cẩm ngồi lặng lẽ, đôi mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua thời gian, thấy cảnh gia đình Trương Thúy Hương đoàn tụ vui vẻ, ba người nắm tay nhau ấm áp, không hề chia lìa.
Bọn họ từng có một gia đình ấm áp và hạnh phúc biết bao. Nam chủ nhân dù chỉ là một kẻ thi rớt tú tài, nhưng vẫn có chút chữ nghĩa, mở một lớp học nhỏ trong làng, cũng đủ nuôi sống cả nhà. Những lúc rảnh rỗi, chàng thường dạy chữ cho vợ con.
Nữ chủ nhân thì dịu dàng, đoan trang, nói năng luôn nhẹ nhàng, mềm mại. Dù đôi khi bị chàng trêu đến đỏ mặt tía tai, nàng cũng chỉ khẽ giơ khăn tay lên, trách yêu vài câu mà thôi.
Còn cô con gái thì mạnh mẽ, lanh lợi, thường chống cằm ngước nhìn bầu trời, ước ao được đi khắp nơi để mở mang tầm mắt.
Cảnh tượng ấy biết bao ấm áp, biết bao tốt đẹp.
Ôn Tự Cẩm chưa kịp mỉm cười với những suy nghĩ ấy thì bị một tràng tiếng đập cửa thô lỗ làm gián đoạn.
“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!”
Tiếng khóc thút thít của Trương Thúy Hương và Tần Nham cũng bị cắt ngang.
“Ai đấy? Ta ra ngay đây.” Trương Thúy Hương vội vàng lau nước mắt, rón rén đi ra cửa. Tay bà run run chạm vào then cài, thoáng chần chừ. Đã khuya thế này, còn ai đến đây nữa chứ?
Ôn Tự Cẩm đứng dậy, duỗi người một cách bình thản: “Mệt rồi, trở về ngủ thôi.”
“Nhưng mà…” Yến Thủy Linh định nói tỷ tỷ vẫn chưa ăn cơm tối, nhưng đã bị Yến Nguyệt Sanh nhanh tay bịt miệng lại.
Bốn tỷ đệ rón rén trở về phòng.
Tần Nham lau nước mắt, cũng vội vàng đứng dậy, nấp sau cánh cửa phòng.
Lúc này, Trương Thúy Hương mới mở hé cửa ra. Cửa gỗ vừa bật mở, một người đàn ông da ngăm đen, lảo đảo bước vào.
“Chu Đôn…” Trong lòng Trương Thúy Hương chùng xuống, giọng run run: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Hừ, đây là nhà ta thuê, ta không được tới chắc?” Gã đàn ông say khướt, giơ cánh tay đặt lên vai Trương Thúy Hương, hơi thở nồng mùi rượu phả lên cổ bà, giọng lè nhè: “Sao thế? Không chào đón ta à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.