[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 29:
Mạch Vu Chi
09/12/2024
Hoàn hảo không chút tì vết.
Chỉ có điều, nhìn có hơi giống các bà thím trong mấy vở kịch thời kháng chiến đang mang đồ tiếp tế. Nếu thêm một chiếc khăn trùm đầu nữa thì không nói là giống, mà quả thực là y hệt.
"Bà thím" Ôn Tự Cẩm nhếch môi cười khổ, rồi vác rổ lên vai đi ra ngoài.
Lúc này, Trương Thúy Hương lại vừa ra khỏi nhà, bên trong chỉ còn vài đứa trẻ con. Tần Nham hôm nay đã ghé qua một lần.
Yến Nguyệt Sanh nhìn hai đứa trẻ còn lại, không ngần ngại đứng dậy với dáng đi khập khiễng.
“Tỷ tỷ, ta cùng ngươi đi.”
Ôn Tự Cẩm đang mở cửa lớn, nghe thấy thế thì quay đầu lại, liếc nhìn chân hắn.
Ý tứ trong mắt nàng rõ ràng: "Ngươi đi nổi sao?"
Gương mặt tái nhợt của Yến Nguyệt Sanh ửng lên một chút sắc hồng. Trước giờ hắn chưa từng cảm thấy chân què của mình là điều gì đáng ngại, nhưng vào lúc này, hắn lại thấy căm ghét cái chân này, “Dù có què cả hai chân, ta cũng có thể theo ngươi.”
Ôn Tự Cẩm không ngờ đứa trẻ này lại bướng bỉnh đến vậy, nàng khẽ mỉm cười: “Ngươi muốn đi cùng thì đi thôi.”
Tỷ đệ hai người một trước một sau bước ra khỏi cửa.
Con hẻm này nằm ở nơi vắng vẻ, may mắn Trân Tu Các không ở giữa trung tâm thành quận, nhưng dù vậy cũng phải đi mất một canh giờ mới tới nơi. Tính ra thời hiện đại, ước chừng mất khoảng hai giờ đồng hồ.
Cũng may, cả hai đều là dân chạy nạn tới đây, quãng đường ấy chẳng thấm vào đâu. Đừng nói là Ôn Tự Cẩm, ngay cả Yến Nguyệt Sanh cũng đi mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Trước mặt Trân Tu Các.
Hai tỷ đệ dừng chân, cùng ngẩng đầu nhìn tửu lâu nguy nga phồn hoa trước mắt, ngắm nhìn dòng người tấp nập, cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với vùng đất khô cằn chạy nạn.
Thật lâu sau, Yến Nguyệt Sanh khẽ thở dài.
Ôn Tự Cẩm lắc đầu, bước thêm hai bước, vừa lúc gặp được một gã tiểu nhị.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tiểu nhị ngẩn người, vẻ mặt đầy phức tạp, vừa có chút hâm mộ, lại có chút sợ hãi, thêm chút ghét bỏ. “Chẳng lẽ lại mang dã gừng tây đến bán sao? Thứ đó chẳng ai muốn, chưởng quầy của chúng ta chỉ thu một văn tiền một cân thôi, cũng đã có người mang tới đầy cửa.”
Dã gừng tây không cần gieo trồng, ra ngoài hái một lúc là có cả đống, dù trả giá rẻ đến mấy cũng có người sẵn sàng bán.
Nhưng điều này chẳng phải cũng chứng tỏ rằng, món dã gừng tây mà nàng mang tới bán ở Trân Tu Các cũng không đến nỗi nào?
Ôn Tự Cẩm càng thêm tự tin, bước tới hai bước: “Lần này ta không tới bán dã gừng tây.”
“Vậy ngươi tới làm gì?”
Tiểu nhị thoáng ngỡ ngàng, mặt mày chùng xuống đầy chán nản.
Ôn Tự Cẩm khẽ nhếch môi, chuẩn bị đưa chiếc rổ ra thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng chân dồn dập.
Sắc mặt tiểu nhị lập tức biến đổi, hắn vội kéo Ôn Tự Cẩm ra sau lưng mình. Nhìn thấy Yến Nguyệt Sanh ở phía sau, hắn thoáng do dự, nhưng khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn cắn răng, đẩy mạnh Yến Nguyệt Sanh vào cửa sau của Trân Tu Các.
Vừa lúc tỷ đệ hai được che khuất, một toán nha dịch cầm côn bổng lướt ngang qua. Nhác thấy một kẻ ăn mặc nhếch nhác, toàn thân toát lên vẻ nghèo khổ, bọn nha dịch liền tóm lấy kẻ đó, kéo về nha môn thẩm vấn.
Ôn Tự Cẩm nép sau lưng tiểu nhị, ánh mắt sắc lạnh dần trở nên dịu lại.
Đợi cho toán nha dịch đi khuất, nàng bước ra, khẽ mỉm cười với tiểu nhị.
Chỉ có điều, nhìn có hơi giống các bà thím trong mấy vở kịch thời kháng chiến đang mang đồ tiếp tế. Nếu thêm một chiếc khăn trùm đầu nữa thì không nói là giống, mà quả thực là y hệt.
"Bà thím" Ôn Tự Cẩm nhếch môi cười khổ, rồi vác rổ lên vai đi ra ngoài.
Lúc này, Trương Thúy Hương lại vừa ra khỏi nhà, bên trong chỉ còn vài đứa trẻ con. Tần Nham hôm nay đã ghé qua một lần.
Yến Nguyệt Sanh nhìn hai đứa trẻ còn lại, không ngần ngại đứng dậy với dáng đi khập khiễng.
“Tỷ tỷ, ta cùng ngươi đi.”
Ôn Tự Cẩm đang mở cửa lớn, nghe thấy thế thì quay đầu lại, liếc nhìn chân hắn.
Ý tứ trong mắt nàng rõ ràng: "Ngươi đi nổi sao?"
Gương mặt tái nhợt của Yến Nguyệt Sanh ửng lên một chút sắc hồng. Trước giờ hắn chưa từng cảm thấy chân què của mình là điều gì đáng ngại, nhưng vào lúc này, hắn lại thấy căm ghét cái chân này, “Dù có què cả hai chân, ta cũng có thể theo ngươi.”
Ôn Tự Cẩm không ngờ đứa trẻ này lại bướng bỉnh đến vậy, nàng khẽ mỉm cười: “Ngươi muốn đi cùng thì đi thôi.”
Tỷ đệ hai người một trước một sau bước ra khỏi cửa.
Con hẻm này nằm ở nơi vắng vẻ, may mắn Trân Tu Các không ở giữa trung tâm thành quận, nhưng dù vậy cũng phải đi mất một canh giờ mới tới nơi. Tính ra thời hiện đại, ước chừng mất khoảng hai giờ đồng hồ.
Cũng may, cả hai đều là dân chạy nạn tới đây, quãng đường ấy chẳng thấm vào đâu. Đừng nói là Ôn Tự Cẩm, ngay cả Yến Nguyệt Sanh cũng đi mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Trước mặt Trân Tu Các.
Hai tỷ đệ dừng chân, cùng ngẩng đầu nhìn tửu lâu nguy nga phồn hoa trước mắt, ngắm nhìn dòng người tấp nập, cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với vùng đất khô cằn chạy nạn.
Thật lâu sau, Yến Nguyệt Sanh khẽ thở dài.
Ôn Tự Cẩm lắc đầu, bước thêm hai bước, vừa lúc gặp được một gã tiểu nhị.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tiểu nhị ngẩn người, vẻ mặt đầy phức tạp, vừa có chút hâm mộ, lại có chút sợ hãi, thêm chút ghét bỏ. “Chẳng lẽ lại mang dã gừng tây đến bán sao? Thứ đó chẳng ai muốn, chưởng quầy của chúng ta chỉ thu một văn tiền một cân thôi, cũng đã có người mang tới đầy cửa.”
Dã gừng tây không cần gieo trồng, ra ngoài hái một lúc là có cả đống, dù trả giá rẻ đến mấy cũng có người sẵn sàng bán.
Nhưng điều này chẳng phải cũng chứng tỏ rằng, món dã gừng tây mà nàng mang tới bán ở Trân Tu Các cũng không đến nỗi nào?
Ôn Tự Cẩm càng thêm tự tin, bước tới hai bước: “Lần này ta không tới bán dã gừng tây.”
“Vậy ngươi tới làm gì?”
Tiểu nhị thoáng ngỡ ngàng, mặt mày chùng xuống đầy chán nản.
Ôn Tự Cẩm khẽ nhếch môi, chuẩn bị đưa chiếc rổ ra thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng chân dồn dập.
Sắc mặt tiểu nhị lập tức biến đổi, hắn vội kéo Ôn Tự Cẩm ra sau lưng mình. Nhìn thấy Yến Nguyệt Sanh ở phía sau, hắn thoáng do dự, nhưng khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn cắn răng, đẩy mạnh Yến Nguyệt Sanh vào cửa sau của Trân Tu Các.
Vừa lúc tỷ đệ hai được che khuất, một toán nha dịch cầm côn bổng lướt ngang qua. Nhác thấy một kẻ ăn mặc nhếch nhác, toàn thân toát lên vẻ nghèo khổ, bọn nha dịch liền tóm lấy kẻ đó, kéo về nha môn thẩm vấn.
Ôn Tự Cẩm nép sau lưng tiểu nhị, ánh mắt sắc lạnh dần trở nên dịu lại.
Đợi cho toán nha dịch đi khuất, nàng bước ra, khẽ mỉm cười với tiểu nhị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.