[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 50:

Mạch Vu Chi

09/12/2024

Hắn giận, hắn oán, nhưng trách nhiệm cuối cùng vẫn là ở hắn. Đã không thể bảo vệ được bọn trẻ, để chúng lưu lạc khỏi vòng tay mình.

Nước mắt lẫn với mồ hôi chảy dài trên gương mặt đen sạm, khắc khổ. Nhưng nam nhân thì đổ máu, đổ mồ hôi, chứ không đổ lệ.

Yến Đại Trúc cố nén bi thương, lau khô khóe mắt, nắm chặt mấy đồng tiền công trong tay, vội vàng trở về nhà.

Khi hắn về đến nơi, trưởng huynh Yến Đại Tùng đã ở đó, đang ngồi trước mặt Yến lão thái, không biết thì thầm điều gì.

Thấy Yến Đại Trúc bước vào, Yến Đại Tùng lập tức im lặng.

“Này, lão nhị đã về rồi đấy.” Trịnh thị tươi cười, giọng nói ngọt xớt: “Đại ca ngươi đã giao tiền công cho nương rồi, ngươi cũng mau mau đưa tiền ra đi.”

Yến gia có quy củ, ai kiếm được tiền đều phải giao cho Yến lão thái giữ và chi tiêu.

Yến Đại Trúc lặng lẽ lấy mấy trăm đồng tiền từ trong ngực ra.

Yến lão thái nhận lấy, đếm qua rồi nhíu mày, giọng đầy chê bai: “Làm mười ngày mà chỉ kiếm được chừng này thôi sao?”

“Nương, con chỉ là làm công phụ, mỗi ngày chỉ được trả hai mươi đồng thôi.” Yến Đại Trúc cúi đầu, giọng nói nhỏ dần.



Thực ra, hai mươi đồng một ngày không phải ít, nhưng nhà đông miệng ăn, tiền kiếm được vẫn chẳng đủ chi tiêu. Cuộc sống khó khăn, nên Yến lão thái càng không hài lòng.

“Được rồi, được rồi.” Bà phẩy tay, vẻ mặt khó chịu: “Vô dụng, chẳng bù cho đại ca ngươi. Tuy chỉ kiếm được mười lăm đồng một ngày, nhưng sau này có cơ hội thăng chức, biết đâu lại được làm việc chính thức ở tửu lầu.”

Yến Đại Trúc ngỡ ngàng.

Đại ca hắn… chẳng phải cũng kiếm được hai mươi đồng một ngày hay sao? Sao khi đến miệng của nương lại biến thành mười lăm đồng?

Còn chưa kịp nói gì, Yến Đại Tùng đã bước tới đẩy hắn ra ngoài: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đại Trúc, ngày mai việc làm sẽ phức tạp hơn đấy...”

Yến Đại Trúc lặng im, không nói thêm lời nào.

Bữa cơm chiều qua đi, Kiều thị rửa chén xong, cả nhà ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi.

Căn viện này nhỏ bé, chỉ có bốn gian phòng.

Phòng phía đông là nơi tốt nhất, dành cho Yến lão thái và Yến lão gia.

Phòng phía tây là chỗ ở của đại ca và cả nhà hắn.

Trong căn nhà nhỏ, còn lại hai phòng phía sau. Yến Đại Bách giành được phòng lớn hơn, còn căn phòng nhỏ chật chội nhất là nơi vợ chồng Yến Đại Trúc ở.



Lúc này, Kiều thị đang ngồi ngẩn ngơ trên chiếc giường trống trơn. Làm việc cả ngày trời, thân thể đã mỏi mệt, nhưng nỗi đau trong lòng thì không cách nào vơi bớt.

Đặc biệt khi nghe tiếng cười đùa của con cái nhà lão tam ở phòng bên, nàng lại càng nhớ con mình da diết.

Thấy Yến Đại Trúc bước vào, Kiều thị chỉ nghẹn ngào thốt một tiếng: “Hài tử à…” rồi nước mắt lã chã tuôn rơi.

“Hôm nay… ta hình như nhìn thấy Bốn Cân.” Kiều thị vừa nói vừa sụt sịt, “Có lẽ ta nhớ con quá nên hoa mắt rồi.”

Yến Đại Trúc sững sờ, giọng khàn đi: “Ta… hôm nay cũng nghe thấy tiếng của Tiểu Linh Nhi.”

Vài ngày trước, hắn cũng từng thoáng thấy bóng dáng Bốn Cân.

Nếu chỉ một người nhìn nhầm, có thể là ảo giác. Nhưng hai người đều thấy, và không chỉ một lần… chẳng lẽ lại chỉ là mộng mị hay sao?

Hai vợ chồng nhìn nhau, đáy mắt ánh lên tia hy vọng mong manh nhưng rực sáng.

Kể từ hôm đó, họ cứ rảnh rỗi lại ra ngoài tìm kiếm, bóng dáng của họ lặn lội khắp quận An Dương.

Nhưng chuyện này, tỷ đệ Ôn Tự Cẩm hoàn toàn không hay biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook