[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 5:

Mạch Vu Chi

08/12/2024

Nàng vừa nhấp một ngụm nước, vừa ăn từng miếng lương khô cứng ngắc. Đang ăn dở, thiếu niên què chân khập khiễng quay về.

“Ca ca!” Hai đứa nhỏ đang mút lõi bắp liền reo lên vui sướng, nhào tới ôm lấy cậu. “Ca ca, huynh đi đâu vậy? Chân huynh còn đau không?”

Nhìn thái độ của hai đứa trẻ, có thể thấy thiếu niên què này trong lòng chúng còn quan trọng hơn cả nàng, người được gọi là “tỷ tỷ”. Ôn Tự Cẩm thoáng nhói lòng, một cảm giác ghen tị khó hiểu dâng lên.

“Ngươi đi đâu?” Giọng nàng có chút cứng rắn, không che giấu được sự trách móc. “Đệ đệ muội muội còn nằm đây, chân cẳng ngươi không tiện, vậy mà còn chạy đi đâu?”

Thiếu niên nhìn nàng, đôi mắt phức tạp: “Sợ ngươi gặp chuyện không may.”

Thực ra, cậu lo nàng sẽ bỏ rơi bọn họ mà chạy trốn. Nếu không có nàng, một kẻ què mang theo hai đứa nhỏ sẽ dễ bị kẻ xấu dòm ngó.

Ôn Tự Cẩm nhướng mày, không vạch trần suy nghĩ của cậu. Nàng lặng lẽ ném phần lương khô còn lại cho cậu thiếu niên.

Cậu đón lấy, mở túi nước, im lặng ăn từng miếng một. Ăn gần xong, cậu khẽ nói: “Bên ngoài có người chết. Nghe nói… là hai gã trung niên bị trúng độc.”

Động tác của Ôn Tự Cẩm khựng lại một thoáng. Giọng nàng thản nhiên như không: “Vậy à? Thời buổi loạn lạc, người ăn thịt người cũng chẳng có gì lạ. Chúng ta phải cẩn thận hơn.”

Nàng nói “chúng ta”.

Thiếu niên nghe vậy, đôi môi khẽ mím lại, không nói thêm lời nào.



Ôn Tự Cẩm gom đồ đạc vào bọc hành lý. Những thứ quý giá đều được nàng cất trong không gian phòng bếp nhỏ. Thứ nàng mang theo chỉ là vài bộ quần áo rách và một tấm chăn cũ nát bẩn thỉu, phảng phất mùi ẩm mốc. Trước kia, nàng hẳn đã ném bỏ từ lâu. Nhưng giờ đây, những thứ ấy lại là tài sản quý giá nhất.

“Được rồi, đi thôi.” Nàng đeo bọc hành lý lên vai, quay lại nhìn thiếu niên què chân đang nắm chặt tay hai đứa nhỏ.

Một cảnh tượng vừa chua xót vừa ấm áp. Dù thế nào, từ nay nàng cũng sẽ không buông tay.

Có lẽ vì trong bụng đã có chút gì lót dạ nên sắc mặt của ba huynh muội đã hồng hào hơn một chút. Nghe Ôn Tự Cẩm nói, cả ba liền rảo bước chạy theo, dáng vẻ vừa dè dặt, vừa lo sợ.

Trước khi gia đình Yến tách đoàn, mọi người đã thống nhất cùng đi về phía nam, hướng An Dương quận. Nếu chẳng may bị lạc nhau, sẽ hội họp ở cửa thành. Ôn Tự Cẩm biết rõ bốn tỷ đệ đi một mình rất dễ bị kẻ xấu nhắm tới, nên quyết định trà trộn vào đoàn dân chạy nạn.

Thế nhưng, càng đi nàng càng thấy không ổn. Những gia đình khác, dù có trẻ con và người già, nhưng vẫn cõng hoặc đẩy xe, ít nhiều cũng theo kịp đoàn. Chỉ có mấy huynh muội nàng là từ lúc ở giữa đoàn giờ đã tụt lại cuối cùng, bước chân ngày một lạc lõng.

Ôn Tự Cẩm nhìn đứa bé gái nhỏ nhất, chợt cúi xuống bế bổng lên. Cô bé vốn ngoan ngoãn là thế, vậy mà vừa được ôm lên đã òa khóc lớn.

Tiếng khóc vang dội khiến nhiều người quay lại nhìn. Ôn Tự Cẩm có chút lúng túng, vội xua tay, dịu dàng hỏi: “Thủy Linh, sao lại khóc? Đừng khóc nữa nhé, được không?”

Yến Thủy Linh giật mình nín bặt, dù nước mắt vẫn chảy dài nhưng tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng. Cô bé sợ hãi cúi đầu, giọng run run: “Thủy Linh không khóc… Tỷ tỷ đừng giận.”

Nghe câu nói ấy, tim Ôn Tự Cẩm nhói lên một cái. Có lẽ trước đây, vị kế tỷ kia thực sự không ra gì.

Nàng xoa nhẹ đầu Thủy Linh, giọng dịu lại: “Tỷ tỷ không giận đâu. Chỉ là thấy Thủy Linh đi chậm quá, nên muốn bế muội cùng đi, được không nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook