Chương 1
Kuisuira
02/07/2014
Dẫn truyện
Nữ Oa dùng đá vá trời, trong số ba mươi ngàn sáu trăm năm mươi viên đá bảy màu dùng để vá trời, có ba viên rơi xuống trần gian. Một trong ba viên đó hạ lạc trên đỉnh núi Hoa Quả Sơn. Trải qua trăm vạn năm hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, đến một ngày rốt cuộc đá nứt, một con khỉ thần được sinh ra, sau đó…
Khụ khụ, vô cùng xin lỗi, nhầm kịch rồi, cái này mới đúng.
Chuyện là, trên thiên giới, vốn có một cây thần… Trên thiên giới, vốn có một cây thần. Nghe nói rễ cây thần này cắm xuyên qua tam giới, đỉnh chạm càn khôn, không ai biết rốt cuộc cây cao bao nhiêu. Từng có một vị thần tiên, ỷ vào mình có bảo bối ngày đi vạn dặm đã thử đi tìm ngọn cây, rốt cuộc bay suốt bảy ngày bảy đêm vẫn không tới được đỉnh, đành ấm ức bay về, từ đó cũng không ai rỗi hơi đi tìm hiểu độ cao của cây thần nữa.
Một cái cây như vậy, cứ thế chiếm một góc không nhỏ trên thiên giới, hơn nữa chẳng biết từ bao giờ.
Cây này cứ năm trăm năm kết quả một lần, số lượng quả không nhiều không ít, mỗi lần rơi xuống đúng một trăm trái. Quả cây thần rất khó ăn, dù cố ăn cũng không có tác dụng gì, cũng không thể dùng để luyện đơn, chế thuốc.
Nhưng quả thần này, đối với thiên giới mà nói, không có không được.
Trên thiên giới phân chia nhiều cấp bậc để phân biệt tiên nhân, nếu tính từ trên xuống dưới thì có thể kể đến Ngọc Đế, Vương Mẫu nương nương, các vị đế quân, các vị chân quân, các vị tiên tôn, các vị thiên vương, các vị thần tướng, các tiên nam/tiên nữ, thiên binh thiên tướng… Cái gì? Muốn hỏi chức vụ của ta? Ta đương nhiên không phải Ngọc Hoàng đại đế, càng không phải Vương lão bà. Các người nhìn dung mạo như hoa như nguyệt của ta thế này, sao có thể là hạng võ tướng vai hùm lưng gấu kia. Còn tiên nữ ấy à, khụ khụ, ta cũng không ngại được gọi là tiên nữ… Có điều, thật ra là chức vụ của ta ấy mà… bé quá không tiện liệt kê.( Ta nắm chặt tay, ngửa đầu nhìn trời tự bi ai ba phút)
Được rồi, quay lại chuyện cây thần, đúng, đúng, vị tiểu thư xinh đẹp gần bằng ta ngồi trong góc đang giơ tay kia đoán đúng rồi, đúng là ta được sinh ra từ trái của cây thần đó.
Hơn nữa, không chỉ có mình ta, tất cả tiên đồng trên thiên giới đều được sinh ra như vầy.
Cái gì, cô nói là ta chỉ là một tiên đồng thì có cái chuyện gì mà nói?!! Ta hối hận lúc nãy đã nghĩ cô gần xinh đẹp bằng ta! Ta hỏi các vị, trên thiên giới, vị nào vị nấy đều có cái danh rất oai. Ví dụ như vị tiên nữ chỉ ngày ngày tưới mấy gốc cây đào kia sẽ được xưng là Ngưng Thủy tiên nữ, ồ còn vị mặt đầy tàn nhang kia, mỗi ngày chỉ cần rắc rắc mấy giỏ hoa xuống sẽ được xưng là Tán Hoa tiên tử. Thậm chí vị đại thúc râu xồm canh cửa Nam Thiên Môn kia, cổ họng không tốt, ngày ngày khạc nhổ, nước miếng của hắn hạ trần sẽ được người ta coi là mưa bóng mây, rốt cuộc cũng tạo nên cái danh rất oai, là Đột Vũ thiên binh đó nha. Rồi ta hỏi các người, mỗi một vị đều oai hùng, kiêu sa như vậy thì lấy ai đi hầu hạ các vị ấy, chẳng lẽ bảo Tán Hoa tiên tử đi ngoáy tai cho Ngưng Thủy tiên nữ, bảo Ngưng Thủy tiên nữ đi quét nhà cho Đột Vũ thiên binh, bảo Đột Vũ thiên binh đi rửa chân cho Nhị Lang Thần, bảo Nhị Lang Thần đi đấm lưng cho Vương Mẫu, bảo Vương Mẫu đi giặt quần đùi cho Ngọc Đế?
Từ nhu cầu ‘được hầu hạ’ một cách bức thiết đó đã sinh ra một tầng lớp ‘cần thiết’ là đám tiên đồng chúng ta – trên chẳng bằng ai, dưới.. chẳng có ai. Tiên đồng chúng ta ấy mà, tuy thế không mạnh nhưng người đông, là tầng lớp chiếm số lượng nhiều nhất trên thiên giới, có thể nói là tầng lớp lao động chân chính nhất, là nòng cốt, là giai cấp cấu thành xã hội, vô cùng quan trọng, vô cùng... khụ.. ta lại lạc đề rồi.
Nhưng đi đâu để kiếm tiên đồng bây giờ?
Có mấy vị tiên tự cho là thông minh đã thử mang đám yêu thú, động vật dưới trần lên trời để cảm hóa, thậm chí trợ giúp chúng tu hành, hy vọng khi chúng tu được hình người sẽ trở thành tiên đồng, ngoan ngoãn hầu hạ mình. Kết quả thì sao, trong mười thì có đến chín kẻ, một khi tu được hình người bèn ăn trộm đủ loại linh đơn, pháp bảo của chủ nhân rồi trốn xuống trần gian, trở thành yêu quái hại người nức tiếng, đứa nào đứa nấy ngày ngày chảy cả lít nước miếng tưởng nhớ miếng thịt trắng của Đường Tăng.
Cho nên mấy ngàn năm qua, thiên giới đã ngừng cách làm này. Cuối cùng, một vị đại tiên đã rụt rè nêu ra một ý kiến. Ngài ấy cho rằng, sở dĩ đám ‘tiên đồng’ kia hung hăng như vậy vì bản chất của chúng vốn là yêu quái và dã thú, cho dù cảm hóa bao nhiêu thì dã tính vẫn còn, cho nên tiên đồng nhất định phải được tuyển lựa từ một loại khác, tốt nhất là từ khi sinh ra đã có chút tiên khí, hơn nữa có nguyên hình là thực vật, cây cỏ thì càng tốt.
Chúng tiên nghe vậy thì đều gật đầu khen có lý, nhưng vấn đề là, thực vật bẩm sinh mang tiên khí trong tam giới cũng không nhiều, muốn số lượng lớn lại càng khó. Cho dù là vườn đào của Vương Mẫu nương nương có ngàn trái đào, mỗi trái đều mang tiên khí bẩm sinh thì quá trình kết quả quá lâu, chúng tiên đến ăn còn thấy tiếc nữa là đem đi nặn thành tiên đồng.
Cuối cùng vẫn là vị đại tiên rụt rè kia thông minh.
“Không phải trên thiên giới chúng ta còn một cây thần, năm trăm năm cho trái một lần, hơn nữa theo ta nhớ thì số lượng khá nhiều đó sao?”
Chúng tiên đồng loạt bừng tỉnh.
Đúng đúng, cái cây thần chạm tới càn khôn đấy nằm ở đó đã lâu, cứ năm trăm năm lại cho ra một đống quả, mà quả lại không thể ăn, dù cố ăn cũng không có tác dụng gì, hơn nữa không thể dùng để luyện đan, chế thuốc. Thậm chí, sau khi quả rụng cũng chả ai buồn đến nhặt, cứ để dưới gốc cây đến ung hết, tiện thể làm phân bón cho cây luôn.
Cuối cùng đống quả thần đó cũng hé lộ một chút tác dụng.
Ngọc Đế và Vương Mẫu nghe xong ý kiến đó cũng cảm thấy là đúng, mỉm cười phán rằng: “Cứ làm như vậy đi.”
Từ đó, cứ mỗi vụ cây thần kết quả, từng đàn hạc tiên sẽ tụ tập quanh gốc cây thần, chiếu theo lời dặn của chủ nhân, hái quả thần về ‘nặn’ tiên đồng.
Dần dà, theo số lượng thần tiên du nhập thiên giới do tu hành và do các vị tiên sinh ra ngày càng tăng lên, đám quả cây thần kia cũng rơi vào tình trạng ‘cung ít, cầu nhiều’. Tới bây giờ, vị thần tiên nào muốn hái quả thì phải đăng ký trước, sau đó nhận lệnh bài số thứ tự, đến ngày trái rụng, hạc tiên nào có lệnh bài đeo trước cổ mới được tới lấy trái, hơn nữa không được lấy quá số lượng đã đăng ký.
Năm đó là năm cây thần cho trái, Thái Thượng Lão Quân tranh giành sứt đầu rụng râu với Lão Thọ Tinh mới lấy được một lệnh bài, hớn hở phái hạc tiên đi lấy một quả thần về.
Hạc tiên này của Thái Thượng Lão Quân quả thực không thẹn với cái danh của chủ nhân mình, cũng đích thị là một lão hạc tiên.
Hạc tiên già đeo lệnh bài trên cổ, từ tốn bay bay, bay mãi, từ lúc xuất phát đến lúc tới nơi đủ để một hạc tiên khác bay đi bay về.
Rồi lão hạc lại chậm rãi, chậm rãi hạ xuống.
Chậm rãi, chậm rãi xuất trình lệnh bài.
Thiên binh coi cửa vườn liếc nó bằng một ánh mắt thông cảm, xem xét lệnh bài, sau đó khoát tay cho nó vào trong, không quên dặn chỉ được lấy một trái.
Lão hạc chậm rãi, chậm rãi bay tới gốc cây. Sau đó… cả người nó đông cứng!
Có lẽ vì nó tới quá muộn, đám hạc tiên vốn tụ tập dưới gốc cây đã bay về hết, dưới gốc cây trống trơn, chẳng còn một trái nào.
Lão hạc ngẩng đầu nhìn cây thần trong hy vọng, mong chờ cây rủ lòng thương, cho rớt xuống thêm một quả nữa.
Cây thần rụng trái từ đêm hôm qua, sau khi rụng hết đủ trăm trái sẽ không rụng nữa. Cho nên bây giờ lão hạc tiên muốn có thêm, e là phải… bay lên ngọn cây mà hái thôi.
Lão hạc nghĩ đến vị thần tiên trước kia dùng bảo bối ngày bay vạn dặm để tìm ngọn cây, mất bảy ngày bảy đêm vẫn chưa tới đích.
Nó quay đầu nhìn đám lông già trên người mình, trong đầu thầm tính, nếu bây giờ nó bay, e là đến khi đứa cháu nội của nó tu thành đại tiên, nó vẫn chưa bay đến nơi.
Đang lúc hạc tiên nước mắt ràn rụa, từ trên trời bỗng có cái gì rơi xuống, phát ra một tiếng ‘bộp’, sau đó lăn tới chân nó.
Lão hạc cúi đầu nhìn, đúng là một quả cây thần, bề ngoài như quả táo trong suốt, dẻo giống như thạch đông, bên trong như có tia sáng màu trắng đang lượn lờ trôi.
Lão hạc mừng muốn điên, vội vàng thu trái thần thứ một trăm lẻ một này vào túi trước cổ, sau đó vui vẻ chậm rãi bay về điện phủ của Thái Thượng Lão Quân.
Có điều, lão hạc cảm thấy, so với mấy trái thần bình thường, trái thần này của nó có vẻ đặc biệt hơn chút, nếu phải nói cụ thể đặc biệt ở chỗ nào thì… ừm, trên quả cây có một vết gặm nho nhỏ hình dấu răng, giống như đã bị con sâu hư hỏng nào đó khoét mất một miếng.
Trái thần cũng bị sâu ăn? Hơn nữa trên cây thần có sâu sao?
Lão hạc nghĩ một lúc, cảm thấy cái này không quan trọng, nếu chủ nhân không vừa ý cũng không thể trách tội nó, vì hạc tiên không bao giờ gặm trái thần, rõ ràng từ lúc rơi xuống thì đã bị như vậy.
Tóm lại là, ta đã được sinh ra như thế đó.
Nữ Oa dùng đá vá trời, trong số ba mươi ngàn sáu trăm năm mươi viên đá bảy màu dùng để vá trời, có ba viên rơi xuống trần gian. Một trong ba viên đó hạ lạc trên đỉnh núi Hoa Quả Sơn. Trải qua trăm vạn năm hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, đến một ngày rốt cuộc đá nứt, một con khỉ thần được sinh ra, sau đó…
Khụ khụ, vô cùng xin lỗi, nhầm kịch rồi, cái này mới đúng.
Chuyện là, trên thiên giới, vốn có một cây thần… Trên thiên giới, vốn có một cây thần. Nghe nói rễ cây thần này cắm xuyên qua tam giới, đỉnh chạm càn khôn, không ai biết rốt cuộc cây cao bao nhiêu. Từng có một vị thần tiên, ỷ vào mình có bảo bối ngày đi vạn dặm đã thử đi tìm ngọn cây, rốt cuộc bay suốt bảy ngày bảy đêm vẫn không tới được đỉnh, đành ấm ức bay về, từ đó cũng không ai rỗi hơi đi tìm hiểu độ cao của cây thần nữa.
Một cái cây như vậy, cứ thế chiếm một góc không nhỏ trên thiên giới, hơn nữa chẳng biết từ bao giờ.
Cây này cứ năm trăm năm kết quả một lần, số lượng quả không nhiều không ít, mỗi lần rơi xuống đúng một trăm trái. Quả cây thần rất khó ăn, dù cố ăn cũng không có tác dụng gì, cũng không thể dùng để luyện đơn, chế thuốc.
Nhưng quả thần này, đối với thiên giới mà nói, không có không được.
Trên thiên giới phân chia nhiều cấp bậc để phân biệt tiên nhân, nếu tính từ trên xuống dưới thì có thể kể đến Ngọc Đế, Vương Mẫu nương nương, các vị đế quân, các vị chân quân, các vị tiên tôn, các vị thiên vương, các vị thần tướng, các tiên nam/tiên nữ, thiên binh thiên tướng… Cái gì? Muốn hỏi chức vụ của ta? Ta đương nhiên không phải Ngọc Hoàng đại đế, càng không phải Vương lão bà. Các người nhìn dung mạo như hoa như nguyệt của ta thế này, sao có thể là hạng võ tướng vai hùm lưng gấu kia. Còn tiên nữ ấy à, khụ khụ, ta cũng không ngại được gọi là tiên nữ… Có điều, thật ra là chức vụ của ta ấy mà… bé quá không tiện liệt kê.( Ta nắm chặt tay, ngửa đầu nhìn trời tự bi ai ba phút)
Được rồi, quay lại chuyện cây thần, đúng, đúng, vị tiểu thư xinh đẹp gần bằng ta ngồi trong góc đang giơ tay kia đoán đúng rồi, đúng là ta được sinh ra từ trái của cây thần đó.
Hơn nữa, không chỉ có mình ta, tất cả tiên đồng trên thiên giới đều được sinh ra như vầy.
Cái gì, cô nói là ta chỉ là một tiên đồng thì có cái chuyện gì mà nói?!! Ta hối hận lúc nãy đã nghĩ cô gần xinh đẹp bằng ta! Ta hỏi các vị, trên thiên giới, vị nào vị nấy đều có cái danh rất oai. Ví dụ như vị tiên nữ chỉ ngày ngày tưới mấy gốc cây đào kia sẽ được xưng là Ngưng Thủy tiên nữ, ồ còn vị mặt đầy tàn nhang kia, mỗi ngày chỉ cần rắc rắc mấy giỏ hoa xuống sẽ được xưng là Tán Hoa tiên tử. Thậm chí vị đại thúc râu xồm canh cửa Nam Thiên Môn kia, cổ họng không tốt, ngày ngày khạc nhổ, nước miếng của hắn hạ trần sẽ được người ta coi là mưa bóng mây, rốt cuộc cũng tạo nên cái danh rất oai, là Đột Vũ thiên binh đó nha. Rồi ta hỏi các người, mỗi một vị đều oai hùng, kiêu sa như vậy thì lấy ai đi hầu hạ các vị ấy, chẳng lẽ bảo Tán Hoa tiên tử đi ngoáy tai cho Ngưng Thủy tiên nữ, bảo Ngưng Thủy tiên nữ đi quét nhà cho Đột Vũ thiên binh, bảo Đột Vũ thiên binh đi rửa chân cho Nhị Lang Thần, bảo Nhị Lang Thần đi đấm lưng cho Vương Mẫu, bảo Vương Mẫu đi giặt quần đùi cho Ngọc Đế?
Từ nhu cầu ‘được hầu hạ’ một cách bức thiết đó đã sinh ra một tầng lớp ‘cần thiết’ là đám tiên đồng chúng ta – trên chẳng bằng ai, dưới.. chẳng có ai. Tiên đồng chúng ta ấy mà, tuy thế không mạnh nhưng người đông, là tầng lớp chiếm số lượng nhiều nhất trên thiên giới, có thể nói là tầng lớp lao động chân chính nhất, là nòng cốt, là giai cấp cấu thành xã hội, vô cùng quan trọng, vô cùng... khụ.. ta lại lạc đề rồi.
Nhưng đi đâu để kiếm tiên đồng bây giờ?
Có mấy vị tiên tự cho là thông minh đã thử mang đám yêu thú, động vật dưới trần lên trời để cảm hóa, thậm chí trợ giúp chúng tu hành, hy vọng khi chúng tu được hình người sẽ trở thành tiên đồng, ngoan ngoãn hầu hạ mình. Kết quả thì sao, trong mười thì có đến chín kẻ, một khi tu được hình người bèn ăn trộm đủ loại linh đơn, pháp bảo của chủ nhân rồi trốn xuống trần gian, trở thành yêu quái hại người nức tiếng, đứa nào đứa nấy ngày ngày chảy cả lít nước miếng tưởng nhớ miếng thịt trắng của Đường Tăng.
Cho nên mấy ngàn năm qua, thiên giới đã ngừng cách làm này. Cuối cùng, một vị đại tiên đã rụt rè nêu ra một ý kiến. Ngài ấy cho rằng, sở dĩ đám ‘tiên đồng’ kia hung hăng như vậy vì bản chất của chúng vốn là yêu quái và dã thú, cho dù cảm hóa bao nhiêu thì dã tính vẫn còn, cho nên tiên đồng nhất định phải được tuyển lựa từ một loại khác, tốt nhất là từ khi sinh ra đã có chút tiên khí, hơn nữa có nguyên hình là thực vật, cây cỏ thì càng tốt.
Chúng tiên nghe vậy thì đều gật đầu khen có lý, nhưng vấn đề là, thực vật bẩm sinh mang tiên khí trong tam giới cũng không nhiều, muốn số lượng lớn lại càng khó. Cho dù là vườn đào của Vương Mẫu nương nương có ngàn trái đào, mỗi trái đều mang tiên khí bẩm sinh thì quá trình kết quả quá lâu, chúng tiên đến ăn còn thấy tiếc nữa là đem đi nặn thành tiên đồng.
Cuối cùng vẫn là vị đại tiên rụt rè kia thông minh.
“Không phải trên thiên giới chúng ta còn một cây thần, năm trăm năm cho trái một lần, hơn nữa theo ta nhớ thì số lượng khá nhiều đó sao?”
Chúng tiên đồng loạt bừng tỉnh.
Đúng đúng, cái cây thần chạm tới càn khôn đấy nằm ở đó đã lâu, cứ năm trăm năm lại cho ra một đống quả, mà quả lại không thể ăn, dù cố ăn cũng không có tác dụng gì, hơn nữa không thể dùng để luyện đan, chế thuốc. Thậm chí, sau khi quả rụng cũng chả ai buồn đến nhặt, cứ để dưới gốc cây đến ung hết, tiện thể làm phân bón cho cây luôn.
Cuối cùng đống quả thần đó cũng hé lộ một chút tác dụng.
Ngọc Đế và Vương Mẫu nghe xong ý kiến đó cũng cảm thấy là đúng, mỉm cười phán rằng: “Cứ làm như vậy đi.”
Từ đó, cứ mỗi vụ cây thần kết quả, từng đàn hạc tiên sẽ tụ tập quanh gốc cây thần, chiếu theo lời dặn của chủ nhân, hái quả thần về ‘nặn’ tiên đồng.
Dần dà, theo số lượng thần tiên du nhập thiên giới do tu hành và do các vị tiên sinh ra ngày càng tăng lên, đám quả cây thần kia cũng rơi vào tình trạng ‘cung ít, cầu nhiều’. Tới bây giờ, vị thần tiên nào muốn hái quả thì phải đăng ký trước, sau đó nhận lệnh bài số thứ tự, đến ngày trái rụng, hạc tiên nào có lệnh bài đeo trước cổ mới được tới lấy trái, hơn nữa không được lấy quá số lượng đã đăng ký.
Năm đó là năm cây thần cho trái, Thái Thượng Lão Quân tranh giành sứt đầu rụng râu với Lão Thọ Tinh mới lấy được một lệnh bài, hớn hở phái hạc tiên đi lấy một quả thần về.
Hạc tiên này của Thái Thượng Lão Quân quả thực không thẹn với cái danh của chủ nhân mình, cũng đích thị là một lão hạc tiên.
Hạc tiên già đeo lệnh bài trên cổ, từ tốn bay bay, bay mãi, từ lúc xuất phát đến lúc tới nơi đủ để một hạc tiên khác bay đi bay về.
Rồi lão hạc lại chậm rãi, chậm rãi hạ xuống.
Chậm rãi, chậm rãi xuất trình lệnh bài.
Thiên binh coi cửa vườn liếc nó bằng một ánh mắt thông cảm, xem xét lệnh bài, sau đó khoát tay cho nó vào trong, không quên dặn chỉ được lấy một trái.
Lão hạc chậm rãi, chậm rãi bay tới gốc cây. Sau đó… cả người nó đông cứng!
Có lẽ vì nó tới quá muộn, đám hạc tiên vốn tụ tập dưới gốc cây đã bay về hết, dưới gốc cây trống trơn, chẳng còn một trái nào.
Lão hạc ngẩng đầu nhìn cây thần trong hy vọng, mong chờ cây rủ lòng thương, cho rớt xuống thêm một quả nữa.
Cây thần rụng trái từ đêm hôm qua, sau khi rụng hết đủ trăm trái sẽ không rụng nữa. Cho nên bây giờ lão hạc tiên muốn có thêm, e là phải… bay lên ngọn cây mà hái thôi.
Lão hạc nghĩ đến vị thần tiên trước kia dùng bảo bối ngày bay vạn dặm để tìm ngọn cây, mất bảy ngày bảy đêm vẫn chưa tới đích.
Nó quay đầu nhìn đám lông già trên người mình, trong đầu thầm tính, nếu bây giờ nó bay, e là đến khi đứa cháu nội của nó tu thành đại tiên, nó vẫn chưa bay đến nơi.
Đang lúc hạc tiên nước mắt ràn rụa, từ trên trời bỗng có cái gì rơi xuống, phát ra một tiếng ‘bộp’, sau đó lăn tới chân nó.
Lão hạc cúi đầu nhìn, đúng là một quả cây thần, bề ngoài như quả táo trong suốt, dẻo giống như thạch đông, bên trong như có tia sáng màu trắng đang lượn lờ trôi.
Lão hạc mừng muốn điên, vội vàng thu trái thần thứ một trăm lẻ một này vào túi trước cổ, sau đó vui vẻ chậm rãi bay về điện phủ của Thái Thượng Lão Quân.
Có điều, lão hạc cảm thấy, so với mấy trái thần bình thường, trái thần này của nó có vẻ đặc biệt hơn chút, nếu phải nói cụ thể đặc biệt ở chỗ nào thì… ừm, trên quả cây có một vết gặm nho nhỏ hình dấu răng, giống như đã bị con sâu hư hỏng nào đó khoét mất một miếng.
Trái thần cũng bị sâu ăn? Hơn nữa trên cây thần có sâu sao?
Lão hạc nghĩ một lúc, cảm thấy cái này không quan trọng, nếu chủ nhân không vừa ý cũng không thể trách tội nó, vì hạc tiên không bao giờ gặm trái thần, rõ ràng từ lúc rơi xuống thì đã bị như vậy.
Tóm lại là, ta đã được sinh ra như thế đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.