Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu
Chương 9:
Bản Lật Tử
18/03/2023
Vương Tịnh Nghệ: Nào nào nào, anh nói với tôi xem con gái bọn tôi thế nào nào? [Mỉm cười]
Quách Bân: Làm diễn viên quần chúng ở phim trường thì có mấy người là con gái đàng hoàng? Đừng ở đây ra vẻ đã không đứng đắn còn muốn người khác tôn trọng.
Trịnh Bảo Châu nhướng mày. Con gái làm diễn viên quần chúng ở phim trường thì không phải người đàng hoàng? Vậy con trai làm diễn viên quần chúng ở phim trường thì là trò gì?
Trịnh Bảo Châu: @Quách Bân, anh trai này châm chọc hơi bị quá đáng rồi đấy. Thời đại giờ khác rồi, đám con trai các người cũng có thể phỏng vấn buổi tối mà! Tôi thấy anh khá thạo việc, còn phí lời trong nhóm làm gì nữa, nhanh chóng tự mình thu dọn đi tham gia phỏng vấn đi.
Trịnh Bảo Châu vừa nói chuyện, anh trai tên Quách Bân này đã hoàn toàn bùng nổ, chửi ầm lên trong nhóm, khiến trưởng nhóm chat phải ra mặt.
Đại Trương: Đã xóa Quách Bân kia ra khỏi nhóm, mọi người hãy trao đổi văn minh, tôn trọng lẫn nhau. [Mỉm cười]
Sau khi trưởng nhóm xuất hiện mọi người đều im lặng, Trịnh Bảo Châu đang ăn cơm thì nhận được một tin nhắn hệ thống. Là cô gái tên Vương Tịnh Nghệ kia gửi lời mời kết bạn với cô.
Đầu ngón tay thon dài của Trịnh Bảo Châu bấm lên màn hình, đồng ý lời mời kết bạn.
Vương Tịnh Nghệ: Người chị em, lúc nãy cảm ơn cô nhé. [Nhe răng]
Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn cái gì, ai cũng có trách nhiệm đánh kẻ ngu mà. [Đầu chó]
Vương Tịnh Nghệ: Ha ha ha [Trái tim], tôi thấy cô là người mới tới, có gì không hiểu có thể hỏi tôi [Nhe răng]. Bên trong phim trường loại người gì cũng có, con gái còn nguy hiểm hơn, bình thường phải chú ý an toàn.
Trịnh Bảo Châu: Ừ được, cảm ơn người chị em. [Trái tim]
Vương Tịnh Nghệ: Không có gì đâu! Nhóm này của chúng ta chỉ là nhóm quần chúng dự bị, còn có nhóm quần chúng chính thức nữa. Nếu người trong nhóm đó không đủ mới tới lượt nhóm chúng ta, cùng nhau cố gắng nhé! [Cố gắng]
Lần đầu tiên Trịnh Bảo Châu nghe nói chuyện này, cô à một tiếng, chợt hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”
Vương Tịnh Nghệ: Đúng thế, mục tiêu của tôi chính là cố gắng trở thành quần chúng chính thức, sau đó là sơ cấp, trung cấp, cao cấp*, cuối cùng chính là nữ phụ, nữ chính!
*Sơ cấp: Là diễn viên tạm thời, có thể là vai diễn đặc biệt, có thể sẽ có cảnh xuất hiện, cần chút ít kỹ năng diễn xuất, cũng có thể sẽ có lời thoại đơn giản. Trung cấp: Là diễn viên tạm thời, ngoài có cảnh xuất hiện, có lời thoại, phần lớn cần kỹ năng diễn xuất cơ bản như di chuyển vị trí, diễn tình huống nhất định, cần nắm bắt cảm xúc trong hoàn cảnh nhất định, nhưng phần lớn lời thoại chỉ trong vòng năm câu. Cao cấp: Là diễn viên tạm thời, ngoài có cảnh xuất hiện, lời thoại, yêu cầu nhất định phải biết diễn, lời thoại cũng sẽ khá nhiều, lúc vào thoại cũng cần đòi hỏi kỹ năng ngôn ngữ hình thể và cảm xúc.
Trịnh Bảo Châu: Cố lên! Chắc chắn có thể thành hiện thực!
Hai người đang nói chuyện thì Trịnh Bảo Châu bị quản lý nhóm gọi đi quay bổ sung một video, sau khi làm xong cô đắp mặt nạ một lúc rồi đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc. Hôm sau cô vẫn dậy sớm như thường, lúc đang trang điểm thì nhận được điện thoại của Sầm Đồng Đồng – bạn thuở nhỏ gọi tới.
Trịnh Bảo Châu mở loa ngoài, vừa vẽ chân mày vừa hỏi cô ấy: “Đồng Đồng à, chuyện gì vậy?”
Giọng nói nhiều chuyện của Sầm Đồng Đồng vang lên trong loa: “Nghe nói Khúc Trực về nước rồi à? Còn tới chỗ cậu phải không?”
Trịnh Bảo Châu nhếch miệng: “Người cả ngày không bước ra khỏi nhà mà tin tức nhanh ghê nhỉ?”
Sầm Đồng Đồng nhắc nhở cô: “Bảo Châu à, bây giờ đã là thời đại 5G rồi, con chó trong làng cũng biết lên mạng đấy.”
“…”
“Hai người các cậu thế nào? Không đánh nhau đấy chứ?”
“Nếu cậu chỉ muốn hỏi chuyện này thì tớ cúp đấy nhé.”
“Đừng, đừng.” Sầm Đồng Đồng nhanh chóng đổi chủ đề: “Chẳng phải tối qua cậu tới phim trường sao, thế nào rồi?”
“Đừng nhắc nữa.” Nói tới chuyện này, cơn giận của Trịnh Bảo Châu lại tới: “Tớ cãi nhau với Tôn Tịnh ở phim trường, vai quần chúng cũng mất rồi.”
Sầm Đồng Đồng nhanh chóng tiêu hóa lời này của cô: “Được đấy Bảo Châu, bây giờ đối tượng cãi nhau với cậu đã là Tôn Tịnh rồi cơ đấy.”
“Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là tớ rất tức giận!”
Sầm Đồng Đồng khuyên cô: “Tớ nói này, hay là cậu tự đầu tư ít tiền cho mình một vai diễn, tự đầu tư vốn cho đoàn phim, chứ chúng ta không thể chịu cục tức này được!”
“Vậy không phải chính là bất tài nhưng nhiều tiền sao?” Trịnh Bảo Châu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm qua tớ vừa mới mắng Tôn Tịnh như vậy xong, sao tớ có thể thành người như vậy chứ! Tớ muốn dựa vào thực lực của mình lấy được vai diễn, trở thành một diễn viên được khán giả yêu thích như dì út của tớ!”
“Được được, cậu đừng kích động, tớ ủng hộ ước mơ của cậu!” Sầm Đồng Đồng nhanh chóng tỏ thái độ: “Vậy hôm nay cậu còn đi không?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Hôm nay không đi nữa, buổi sáng tớ có một cuộc phỏng vấn.”
“Hả?” Sầm Đồng Đồng kinh ngạc: “Cậu mới tới phim trường một ngày mà đã có truyền thông phỏng vấn cậu rồi sao?”
Trịnh Bảo Châu trang điểm lông mi xong thì soi gương: “Không phải phỏng vấn ngôi sao nữ Trịnh Bảo Châu, là phỏng vấn nữ doanh nhân Trịnh Bảo Châu.”
Quách Bân: Làm diễn viên quần chúng ở phim trường thì có mấy người là con gái đàng hoàng? Đừng ở đây ra vẻ đã không đứng đắn còn muốn người khác tôn trọng.
Trịnh Bảo Châu nhướng mày. Con gái làm diễn viên quần chúng ở phim trường thì không phải người đàng hoàng? Vậy con trai làm diễn viên quần chúng ở phim trường thì là trò gì?
Trịnh Bảo Châu: @Quách Bân, anh trai này châm chọc hơi bị quá đáng rồi đấy. Thời đại giờ khác rồi, đám con trai các người cũng có thể phỏng vấn buổi tối mà! Tôi thấy anh khá thạo việc, còn phí lời trong nhóm làm gì nữa, nhanh chóng tự mình thu dọn đi tham gia phỏng vấn đi.
Trịnh Bảo Châu vừa nói chuyện, anh trai tên Quách Bân này đã hoàn toàn bùng nổ, chửi ầm lên trong nhóm, khiến trưởng nhóm chat phải ra mặt.
Đại Trương: Đã xóa Quách Bân kia ra khỏi nhóm, mọi người hãy trao đổi văn minh, tôn trọng lẫn nhau. [Mỉm cười]
Sau khi trưởng nhóm xuất hiện mọi người đều im lặng, Trịnh Bảo Châu đang ăn cơm thì nhận được một tin nhắn hệ thống. Là cô gái tên Vương Tịnh Nghệ kia gửi lời mời kết bạn với cô.
Đầu ngón tay thon dài của Trịnh Bảo Châu bấm lên màn hình, đồng ý lời mời kết bạn.
Vương Tịnh Nghệ: Người chị em, lúc nãy cảm ơn cô nhé. [Nhe răng]
Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn cái gì, ai cũng có trách nhiệm đánh kẻ ngu mà. [Đầu chó]
Vương Tịnh Nghệ: Ha ha ha [Trái tim], tôi thấy cô là người mới tới, có gì không hiểu có thể hỏi tôi [Nhe răng]. Bên trong phim trường loại người gì cũng có, con gái còn nguy hiểm hơn, bình thường phải chú ý an toàn.
Trịnh Bảo Châu: Ừ được, cảm ơn người chị em. [Trái tim]
Vương Tịnh Nghệ: Không có gì đâu! Nhóm này của chúng ta chỉ là nhóm quần chúng dự bị, còn có nhóm quần chúng chính thức nữa. Nếu người trong nhóm đó không đủ mới tới lượt nhóm chúng ta, cùng nhau cố gắng nhé! [Cố gắng]
Lần đầu tiên Trịnh Bảo Châu nghe nói chuyện này, cô à một tiếng, chợt hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”
Vương Tịnh Nghệ: Đúng thế, mục tiêu của tôi chính là cố gắng trở thành quần chúng chính thức, sau đó là sơ cấp, trung cấp, cao cấp*, cuối cùng chính là nữ phụ, nữ chính!
*Sơ cấp: Là diễn viên tạm thời, có thể là vai diễn đặc biệt, có thể sẽ có cảnh xuất hiện, cần chút ít kỹ năng diễn xuất, cũng có thể sẽ có lời thoại đơn giản. Trung cấp: Là diễn viên tạm thời, ngoài có cảnh xuất hiện, có lời thoại, phần lớn cần kỹ năng diễn xuất cơ bản như di chuyển vị trí, diễn tình huống nhất định, cần nắm bắt cảm xúc trong hoàn cảnh nhất định, nhưng phần lớn lời thoại chỉ trong vòng năm câu. Cao cấp: Là diễn viên tạm thời, ngoài có cảnh xuất hiện, lời thoại, yêu cầu nhất định phải biết diễn, lời thoại cũng sẽ khá nhiều, lúc vào thoại cũng cần đòi hỏi kỹ năng ngôn ngữ hình thể và cảm xúc.
Trịnh Bảo Châu: Cố lên! Chắc chắn có thể thành hiện thực!
Hai người đang nói chuyện thì Trịnh Bảo Châu bị quản lý nhóm gọi đi quay bổ sung một video, sau khi làm xong cô đắp mặt nạ một lúc rồi đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc. Hôm sau cô vẫn dậy sớm như thường, lúc đang trang điểm thì nhận được điện thoại của Sầm Đồng Đồng – bạn thuở nhỏ gọi tới.
Trịnh Bảo Châu mở loa ngoài, vừa vẽ chân mày vừa hỏi cô ấy: “Đồng Đồng à, chuyện gì vậy?”
Giọng nói nhiều chuyện của Sầm Đồng Đồng vang lên trong loa: “Nghe nói Khúc Trực về nước rồi à? Còn tới chỗ cậu phải không?”
Trịnh Bảo Châu nhếch miệng: “Người cả ngày không bước ra khỏi nhà mà tin tức nhanh ghê nhỉ?”
Sầm Đồng Đồng nhắc nhở cô: “Bảo Châu à, bây giờ đã là thời đại 5G rồi, con chó trong làng cũng biết lên mạng đấy.”
“…”
“Hai người các cậu thế nào? Không đánh nhau đấy chứ?”
“Nếu cậu chỉ muốn hỏi chuyện này thì tớ cúp đấy nhé.”
“Đừng, đừng.” Sầm Đồng Đồng nhanh chóng đổi chủ đề: “Chẳng phải tối qua cậu tới phim trường sao, thế nào rồi?”
“Đừng nhắc nữa.” Nói tới chuyện này, cơn giận của Trịnh Bảo Châu lại tới: “Tớ cãi nhau với Tôn Tịnh ở phim trường, vai quần chúng cũng mất rồi.”
Sầm Đồng Đồng nhanh chóng tiêu hóa lời này của cô: “Được đấy Bảo Châu, bây giờ đối tượng cãi nhau với cậu đã là Tôn Tịnh rồi cơ đấy.”
“Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là tớ rất tức giận!”
Sầm Đồng Đồng khuyên cô: “Tớ nói này, hay là cậu tự đầu tư ít tiền cho mình một vai diễn, tự đầu tư vốn cho đoàn phim, chứ chúng ta không thể chịu cục tức này được!”
“Vậy không phải chính là bất tài nhưng nhiều tiền sao?” Trịnh Bảo Châu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm qua tớ vừa mới mắng Tôn Tịnh như vậy xong, sao tớ có thể thành người như vậy chứ! Tớ muốn dựa vào thực lực của mình lấy được vai diễn, trở thành một diễn viên được khán giả yêu thích như dì út của tớ!”
“Được được, cậu đừng kích động, tớ ủng hộ ước mơ của cậu!” Sầm Đồng Đồng nhanh chóng tỏ thái độ: “Vậy hôm nay cậu còn đi không?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Hôm nay không đi nữa, buổi sáng tớ có một cuộc phỏng vấn.”
“Hả?” Sầm Đồng Đồng kinh ngạc: “Cậu mới tới phim trường một ngày mà đã có truyền thông phỏng vấn cậu rồi sao?”
Trịnh Bảo Châu trang điểm lông mi xong thì soi gương: “Không phải phỏng vấn ngôi sao nữ Trịnh Bảo Châu, là phỏng vấn nữ doanh nhân Trịnh Bảo Châu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.