Không Hề Đáng Yêu

Chương 190: Chỉ cần luật sư không cần chồng

Tây Phong Chước Chước

26/11/2022

Trước khi Đỗ Thịnh Nghi rơi vào bể bơi, bắt được eo áo sơmi Giang Nhược, Giang Nhược lại đi giày cao gót, cả người đều đứng không vững, mắt thấy cũng sắp ngã xuống nước.

Nhưng cái thứ vận khí cũng thật sự mơ hồ, bên cạnh Giang Nhược chính là cột tay vịn xuống nước, eo cô đập vào cột một cái, kịp thời ôm chặt cột vịn, trong nguy hiểm vừa may ổn định cơ thể muốn ngã.

Giang Nhược đứng ở trên bờ, nửa người vọt ra ngoài mặt nước, bóng dáng cô chập chờn in xuống, nhưng cô vẫn không nhúc nhích nhìn lom lom người đang không ngừng quẫy đạp bên dưới.

Đầu cô là một khoảng trống rỗng, trong lòng chỉ cảm thấy khoái chí, không hề có cảm xúc hổ thẹn.

Trong phút chốc cảm giác khả năng bản thân điên rồi.

Hiện trường nháy mắt trở nên hỗn loạn, có người đi xuống cứu người, hai trợ lí của Đỗ Thịnh Nghi cùng không ít người khác đều tận mắt nhìn thấy Giang Nhược đẩy Đỗ Thịnh Nghi xuống, bèn túm lấy Giang Nhược phẫn nộ chất vấn.

Mà Giang Nhược mặt không biểu cảm, ánh mắt đăm đăm, như cách ly với thế giới bên ngoài.

Nhưng trợ lý thấy mặt mũi cô lạnh tanh như thế, rõ ràng chính là cố ý ra tay.

Không phải Đỗ Thịnh Nghi bơi không tốt, mà căn bản là không biết bơi, bên này lại là khu nước sâu, thật ra nếu cô ta đứng lên nước cũng sẽ chẳng quá mũi, nhưng khi Đỗ Thịnh Nghi ngã xuống, chân vấp phải đường dây máy móc trên bờ, kéo đổ đèn chiếu sáng đằng xa, đèn chiếu sáng lại làm lật máy quay, cả hai đều là những thứ nặng kí.

Mà đường dây dày bằng ngón tay cái kia tròng vào cổ chân Đỗ Thịnh Nghi, cô ta không giãy thoát được, ngược lại trong lúc hoảng loạn ra sức đạp lung tung, không biết sao ngày càng quấn chặt hơn.

Xuống nước cứu người có một người nâng nửa người trên của Đỗ Thịnh Nghi, để đầu cô ta lộ khỏi mặt nước, mấy người khác xúm lại giúp cô ta cởi dây.

Đỗ Thịnh Nghi sặc vài ngụm nước, giờ phút này ho khan không ngừng, chỗ đau trên chân làm ngũ quan cô ta nhăn nhúm.

Giang Nhược trước sau vẫn như người ngoài cuộc, lẳng lặng nhìn chăm chú mọi thứ lắng xuống, nước đập tóe lên ướt cả chân váy đen của cô, gần như không nhìn ra dấu vết, gió thổi qua, thật lạnh, lạnh tới mức cơ thể cô cũng đang run lập cập, nổi da gà toàn thân, không tiêu tan nổi.

Đỗ Thịnh Nghi còn chưa được cứu lên, trợ lý mới của cô ta, cứ níu chặt Giang Nhược mắng to: "Con người cô sao mà độc ác thế? Có chuyện gì không giải quyết được mà cô lại động thủ? Chị Đỗ vì phối hợp công việc của cô, không để cô khó làm việc, đã lùi bao nhiêu dự án và lịch trình cô biết không? Cô thật đúng là cái đồ vong ân phụ nghĩa!"

Vong ân phụ nghĩa?

Giang Nhược đảo mắt nhìn về phía trợ lý đang túm chặt cô không buông, như kiểu sợ cô chạy mất.

Trợ lý kia thấy cô không nói câu nào, biểu cảm còn hơi khiến người ta sởn tóc gáy, trái lại bực không chỗ nào xả, "Cô còn cười?"

Nói xong cầm ngay điện thoại báo cảnh sát.

Giám đốc lúc trước đi vào phòng gọi điện thoại, chính là chỗ thang máy lên, đằng đó yên tĩnh, kết quả nghe mãi nghe mãi lại thấy tiếng hô hoán, cô ấy lập tức tắt điện thoại đi ra.

Nhìn thấy hiện trường hỗn độn, trong nước còn có người, Giang Nhược đứng đực mặt trên bờ, trong lòng cô ấy kêu khổ không ngừng, lập tức đi tới chỗ Giang Nhược.

"Trợ lý Giang, có chuyện gì đây?"

Người khác châm chọc, "Trợ lý Giang công ty các người, đẩy Đỗ tiểu thư xuống nước, chúng tôi còn muốn hỏi các người chuyện gì thế này đấy."

Người kia thuộc studio, mắt thấy đã sắp quay xong phần này, làm ầm ĩ như vậy, lúc sau lại phải quay bổ sung, đây không phải thêm phiền phức sao!

Hơn nữa cái cô trợ lý Giang cũng quá không hiểu chuyện, đẩy bên A của mình xuống nước, thế này thì kết thù lớn đến chừng nào?

Ban đầu giám đốc cho rằng cô bị tình huống này dọa sợ, ai ngờ lại do một tay Giang Nhược tạo thành.

Cô ấy nhìn sang Giang Nhược mà không dám tin, "Thật sự là cô à..."



Tiếp xúc hai ngày nay, giám đốc cảm thấy tính cách Giang Nhược rất ôn hòa, cách ứng xử cũng không tồi, vô cùng dễ chung sống, cô ấy không mấy tin Giang Nhược sẽ làm ra chuyện như vậy.

Giang Nhược cũng không biện giải cho bản thân, cô cũng chẳng nói bất kì cái gì, vẻ mặt cũng như ánh mắt cô, luôn có cảm giác trỗng rỗng.

Giám đốc không hỏi nhiều nữa, thấy phản ứng của cô có phần không bình thường, liền đưa tay đỡ cô cách xa nước một chút, vô tình phát hiện ra váy cô đã sắp ướt hết, vội lấy xấp khăn lông khô cạnh đó lau cho cô.

Bây giờ nét mặt Giang Nhược mới thả lỏng, lúng túng nói: "Cảm ơn."

Đỗ Thịnh Nghi được cứu lên, nhưng vẫn không ngừng ho khan không đứng thẳng người nổi, bằng mắt thường cũng có thể thấy mắt cá chân đang sưng lên, trợ lý thấy thế lập tức gọi xe cấp cứu.

Rất nhanh, cảnh sát và xe cấp cứu đã tới đồng thời.

Giang Nhược chỉ nghe thấy người chung quanh mồm năm miệng mười làm chứng, Giang Nhược ác ý đẩy người xuống nước, tình tiết tồi tệ.

Giang Nhược không giải thích, suy cho cùng lúc này nói một câu "Không phải tôi", cũng chẳng có bao nhiêu sức thuyết phục.

Giang Nhược bị cảnh sát đưa đi, cùng đi còn có nhiều nhân chứng.

Khi xuống tầng, xe cảnh sát cùng xe cứu thương đỗ ở dưới kéo theo đám đông vây xem, thời điểm Đỗ Thịnh Nghi được nâng bằng cáng cứu thương xuống, vô số người vây xem lấy di động ra chụp ảnh quay video.

Giám đốc lo sợ sự việc quá ồn ào, cũng theo cùng, hơn nữa nói chuyện này cho lãnh đạo khách sạn, lãnh đạo lại báo cáo lên chi nhánh.

Thông tin truyền mãi lên đến tận chỗ Gisele, lúc đó chị ta vừa về đến nhà đang đứng ở huyền quan, khi nghe tin, hoài nghi nghiêm giọng bảo đối phương lặp lại lần nữa: "Anh bảo ai đẩy ai xuống nước?"

Tổng giám đốc khách sạn đáp: "Trợ lý Giang Nhược của chị, đẩy Đỗ Thịnh Nghi xuống nước."

Gisele nghe xong, trầm mặc vài giây, "Biết rồi."

Chị ta treo điện thoại, cạch một tiếng quẳng chìa khóa lên tủ giày: "Damnit ( mẹ nó)!"

(Tuy tác giả chú thích là 'mẹ nó!' nhưng tôi thấy 'damn it' dịch ra tiếng việt phải là 'quỷ tha ma bắt' hoặc 'trời đánh thánh vật' mới sát nghĩa. Kiểu như chửi "cái thằng trời đánh thánh vật kia!")

Ban đêm cục cảnh sát sáng như ban ngày, ánh đèn chân không sáng choang chiếu rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người, thần sắc thảm bại của Giang Nhược càng bị phóng đại, trông có vẻ hết sức tiều tụy âm trầm.

Cô cúi đầu ngồi trước bàn thẩm vấn.

Cảnh sát ghi biên bản chất vấn: "Cô đẩy người?"

"Không phải." Cô ngẩng đầu, nhưng cụp mắt.

"Nhưng người làm chứng đều bảo nhìn thấy."

"Có camera, tự các anh trích xuất ra mà xem." Giọng cô vẫn luôn duy trì đều đều, hờ hững, không một chút lên xuống cao thấp.

"Ơ, cô..." Cảnh sát quay bút, dùng ngòi bút chỉ vào cô, ánh mắt vô tình nhìn về phía tay cô để trên bàn, một phần cánh tay trắng bóc dưới tay áo sơmi, bên trên còn có mấy mảng bầm tím cùng những vết móng bị người ta cào rách da, anh ta ngẩn người, vốn định dạy bảo cô mấy câu vì thái độ không nghiêm chỉnh, lúc này lại sửa miệng nói: "Camera tất nhiên chúng tôi sẽ điều tra, bằng chứng nhân chứng cung cấp chúng tôi cũng dùng, hiện tại đi theo quy trình trước đã."

Giang Nhược ngước mắt nói: "Tôi có thể gọi điện thoại cho luật sư không?"

"Cô còn có luật sư?"

"Có."

"Chồng đâu?"



Thẻ căn cước của Giang Nhược giao lên, hệ thống quản lý hộ khẩu của đồn cảnh sát có thể xem được tình trạng hôn nhân và thông tin chồng cô.

Giang Nhược động đậy yết hầu, giọng hơi khàn: "Chỉ luật sư là đủ rồi."

Trước khi điều tra, di động của Giang Nhược bị thu, trước khi giao lên cô tắt máy điện thoại, lúc này khởi động lại, gọi điện thoại cho Cao Tùy.

Đối phương đang ở bữa tiệc, nghe cô kể sự việc đã qua, hạ giọng nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ qua."

Đang trò chuyện, có cuộc gọi khác đến, Giang Nhược cũng không để ý.

Ngắt cuộc gọi, cô đặt điện thoại ở bên cạnh, đợi tí nữa trao đổi với luật sư.

Mới vừa buông di động, lại có cuộc gọi đến, Giang Nhược nhìn màn hình một cái, làm như không thấy.

Cảnh sát khẽ rung chân, nhìn theo hướng điện thoại cô: "Điện thoại của ai, cô có nhận không?"

Giang Nhược lắc đầu.

Ánh đèn xung quanh cô chợt tôi tối, một bóng đen bao trùm lấy cô, phát giác bên cạnh có người, Giang Nhược chậm rãi quay đầu nhìn.

Lục Hoài Thâm mặt u ám, trong tay còn cầm di động đang bấm số gọi đi, giọng trầm trầm căng thẳng, "Vì sao không nghe máy?"

Đôi mắt Giang Nhược trong veo trầm tĩnh dưới ánh đèn chân không, giống hai viên hắc diệu thạch (đá vỏ chai) màu sắc bão hòa, nhưng vừa trống rỗng lại tĩnh lặng, như một sơn động hiu quạnh không đáy, khiến người ta nhìn một cái đã cảm thấy hoang vu.

Cô điềm nhiên nhìn anh mấy giây, im lặng quay đầu, mới nói: "Có gì cần thiết?"

Giọng nói kia không có một chút tình cảm nào, làm Lục Hoài Thâm nghe được lòng nặng trĩu, vì cắn chặt răng mà thắt lưng anh căng phồng lên.

Được một lúc anh bảo: "Anh đã gọi luật sư đến, chờ tí nữa..."

Giang Nhược nhìn thẳng phía trước, cũng chẳng thèm nhìn anh, nói: "Không cần, tôi đã gọi luật sư Cao đến rồi."

Lục Hoài Thâm nhìn mái tóc bóng mượt của cô, nắm chặt di động, đây là lần đầu tiên, anh muốn chất vấn cô vì sao, nhưng mà như mắc xương trong họng, không cách nào mở miệng hỏi.

Anh vuốt vuốt tóc, không nói nữa, đi đến chỗ cảnh sát tìm hiểu quá trình.

Cảnh sát nhìn bầu không khí kì lạ giữa hai người, hỏi anh: "Anh là gì của cô này?"

"Tôi là chồng cô ấy."

Trong lòng vị cảnh sát sáng tỏ: Ồ, chính là 'người chồng' trong 'Chỉ cần luật sư không cần chồng' kia.

Nơi Cao Tùy ăn cơm cách đây khá xa, luật sư của Lục Hoài Thâm đến nhanh hơn Cao Tùy, lúc này cũng đã trích xuất camera ra.

Trên bể bơi vô cực có hai camera ghi hình được quá trình Đỗ Thịnh Nghi rơi xuống nước, điều không thể phủ nhận chính là, Giang Nhược đích thực là bên sai. Giang Nhược vứt di động của Đỗ Thịnh Nghi trước, cũng vì một động tác này của cô, Đỗ Thịnh Nghi mới không đứng vững, kế tiếp Giang Nhược lại đẩy tay Đỗ Thịnh Nghi, trực tiếp dẫn tới Đỗ Thịnh Nghi rơi xuống nước.

Lục Hoài Thâm nói: "Là cô ấy vô tình thôi."

Anh cảnh sát: "..."

Ném điện thoại của người khác, đó thật sự tương đương với trực tiếp thô bạo, không nhìn ra được là vô tình chỗ nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Hề Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook