Chương 157: Chúng ta cũng xem như hòa nhau rồi?(Round 8)
Tây Phong Chước Chước
01/10/2022
Phòng tập gym có cửa sổ sát đất, nhìn thẳng ra hồ bơi ở sân sau, dưới ánh đèn soi rọi, mặt hồ phẳng lặng phản chiếu những chùm sáng trong suốt rực rỡ.
Lục Hoài Thâm chiếm dụng máy chạy bộ làm nóng người, Giang Nhược đi qua xe đạp thể dục bên cạnh, ngồi lên thong dong đạp mấy vòng.
Giang Nhược cũng không cố tình tìm chuyện để nói, chỉ yên lặng ở trong phạm vi tầm mắt anh ấy, dùng sự trầm mặc để quấy nhiễu anh ấy.
Được một lúc, Lục Hoài Thâm ra khỏi máy chạy bộ, tay đặt lên tay vịn, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, dường như có lời muốn nói, lại như đang đợi cô ấy nói, mắt không gợn sóng, khi không lại trông có vẻ hơi nghiêm túc.
Giang Nhược bất giác đứng thẳng người lên, do dự một hồi đang định lên tiếng thì vào lúc cô do dự, Lục Hoài Thâm lại xoay người đi mất. Cô tưởng rằng anh ấy định đi về chỗ bao cát, kết quả anh ấy đi ra khỏi phòng gym luôn.
Ngay tức khắc Giang Nhược cảm thấy nước nóng nước lạnh hòa trộn với nhau giội thẳng từ trên đỉnh đầu xuống.
Xét theo độ tuổi, cô ấy mới 23, tuy nói rằng tính tình già dặn sâu sắc nhưng cũng vẫn là tuổi cần người ta dỗ dành.
Có lẽ gần đây Lục Hoài Thâm chiều cô ấy quá, ở trước mặt anh, Giang Nhược cũng càng ngày càng lười che đậy tính ngang bướng vốn có, một ngọn lửa trong lòng trộn lẫn với sự bất bình xông thẳng lên đầu, cô ấy nhảy phắt khỏi xe đạp thể dục, cởi bỏ giày thể thao trong nhà, chân không bước thật dài đi lên tầng.
Trước khi Lục Hoài Thâm vào phòng quần áo, cô ấy nhanh chân đi lách qua người anh.
Dạo trước Giang Nhược đã dọn dẹp lại phòng quần áo một chút, vì cô ấy chuyển vào, đồ đạc lại nhiều, liền thu hẹp phạm vi sử dụng của Lục Hoài Thâm, hai bên tủ quần áo trong phòng, mỗi người chiếm cứ một bên.
Giang Nhược lấy đồ ngủ ở bên chỗ của mình rồi định đi vào phòng tắm, thấy Lục Hoài Thâm đứng mãi ở cửa, cô ấy vốn định nhìn thẳng coi anh ấy như không khí, nhưng khóe mắt không nhịn được vẫn liếc anh ấy một cái.
Chỉ nhìn một cái, đầu Giang Nhược đã nóng lên, đanh mặt lại hỏi anh ấy bằng giọng lạnh lùng: "Nhìn gì mà nhìn, không phải không thèm nhìn à?"
Lục Hoài Thâm bị cô ấy chọc tức phải hít một hơi thật sâu mới có thể bình tĩnh, chống hông lạnh lùng cười thành tiếng: "Nóng tính thế nhở, em thấy em có lí lắm à?"
Giang Nhược bị hỏi vặn đến ngu ngơ, quên mất mình mới là kẻ đầu têu. Cô ấy cảm giác được không phải Lục Hoài Thâm nổi giận, chỉ là trong lòng không thoải mái, vì cô ấy úp úp mở mở không giới thiệu quan hệ của hai người với người ta, sau cùng còn mặc nhận anh ấy là bạn trai.
Giang Nhược xuống giọng: "Là anh cáu trước." Chẳng qua là cô ấy lấy bạo chế bạo.
(bạo ở đây mang nghĩa nóng nảy, chế trong từ tiết chế (đều dùng từ hán việt))
Lục Hoài Thâm cau mày bóp cằm cô ấy: "Ai cáu đâu?"
Khí thế Giang Nhược đã yếu đi, ánh mắt bực bội nhìn nhìn anh ấy, ngoảnh mặt đi.
Cô ấy khẽ hít một hơi, bình tĩnh nói lí lẽ với anh ấy: "Hàn Tống là bạn học của em, trong lớp ngày trước có bạn học mà gia đình họ qua lại với nhà họ Giang, trước kia người ta vẫn cho rằng anh với Giang Chu Mạn là một đôi, trước khi anh với em chưa chủ động công bố quan hệ mà bị người khác biết chuyện bọn mình, không chừng sẽ bàn tán sau lưng em."
Cô ấy thừa nhận lúc đó hèn nhát, lúc càng yên ổn sẽ càng lo sợ chuốc lấy phiền phức.
Nhưng cô ấy cũng biết chẳng có chuyện gì mới mẻ dưới ánh mặt trời, mối quan hệ với anh ấy rồi sẽ bị người khác biết, rồi sẽ bắt gặp ánh mắt kì quái của những ai đó biết chuyện. Nếu có thể, đương nhiên cô ấy hi vọng họ biết được sau khi mọi việc lắng xuống, đợi tới khi tính toán rõ ràng xong xuôi nợ nần với cả nhà Giang Vị Minh.
(Chẳng có chuyện gì mới mẻ dưới ánh mặt trời: trích trong Kinh thánh Cựu Ước. Câu này là tác giả dùng nguyên như thế nhé. Chứ tôi không hiểu gì về Kinh thánh nên không giải thích được cho các bác đâu, nhỡ nói nhầm thì ngại chết)
Lục Hoài Thâm đã hiểu ngọn nguồn vấn đề ở đâu. Cô ấy để ý tới ánh mắt và suy nghĩ của người khác, trước kia không phải không để ý, chỉ vì hoàn cảnh ép buộc, chẳng có tư cách để để ý thôi.
Anh ấy rũ mắt lặng lẽ ngắm cô ấy trong giây lát, trong mắt loáng thoáng chứa nét nghiêm nghị, nhưng vẫn kích động mở lời: "Ngày trước không phải em chỉ ước gì để người ta biết được em là Lục phu nhân à? Bây giờ rũ bỏ phiền muộn rồi, thế mà em vẫn lo lắng đến thanh danh?"
Giang Nhược lập tức nổi giận, bờ vai mảnh dẻ cũng đang run lên, cô ấy nén giọng cũng giống như đang kìm nén cơn bực: "Anh đừng quên em bị ai ép tới mức không màng thanh danh, đừng quên lúc đó anh đối xử với em thế nào..."
Lục Hoài Thâm sững sờ, lồng ngực cô ấy phập phồng, sau khi đối diện anh ấy vài giây thì ngoảnh đầu muốn đi, Lục Hoài Thâm bỗng nhiên cương quyết giữ chặt cánh tay đó, cúi đầu liền bịt miệng cô ấy.
Ngay cả cơ hội vùng vẫy Giang Nhược cũng chẳng có, Lục Hoài Thâm ôm eo cô ấy, đè người cô ấy lùi về sau, cho đến khi tấm lưng dán lên cửa tủ lạnh lẽo.
Trong phòng bật điều hòa, cánh cửa tủ hoa văn gỗ lạnh lẽo, cóng tới mức cô ấy khẽ rụt vai.
Một bên cẳng tay Giang Nhược ngăn giữa hai người, đang bị lồng ngực anh ấy ép chặt cứng, bên trên cô ấy chỉ mặc chiếc áo ngực thể thao, eo thon bạo lộ trong không khí. Dáng người cô ấy mảnh khảnh, nhưng không phải kiểu thân hình phẳng lì, lúc mặc quần tập gym bó sát, càng có thể thấy rõ eo mông tỉ lệ vàng.
Khi bàn tay Lục Hoài Thâm vuốt ve giữa mông với eo cô ấy, tiếc nuối lúc bấy giờ không nhìn thấy hai hõm venus, lúc ngồi quỳ mới thấy rõ nhất, cũng đẹp nhất.
Mà lúc Lục Hoài Thâm đang không có cách nào khống chế bản thân nghĩ bậy nghĩ bạ thì buông cô ấy ra một chút, hơi thở của hai người hơi hổn hển, Giang Nhược vẫn chưa hết tức, cố ý không anh ấy, tuy nhiên hơi ướt nóng bốc lên đỏ mặt tía tai, trọn vẹn dáng vẻ e thẹn kia, nhìn mà trái tim Lục Hoài Thâm ngứa ngáy.
Giang Nhược ấy mà, nếu để mặc cô ấy nói tiếp, bất kể là nói lí hay nói nhảm, đều có thể đem toàn bộ nợ cũ cả trăm năm trước trải ra trước mặt bạn, đồng thời thuyết phục luôn chính bản thân cô ấy, khi logic của cô ấy chiến thắng tình cảm, vậy thì rắc rối to.
Lục Hoài Thâm cũng biết nợ khó đòi giữa anh với Giang Nhược trước đây không ít, nếu hai người đều truy cứu nghiêm túc, kết cục một nhát đứt đôi tuyệt đối không phải là không có khả năng, đứng trước mâu thuẫn chủ yếu thì mẫu thuẫn thứ yếu có là cái thá gì.
Lục Hoài Thâm nâng mặt cô ấy lên, cô ấy mím chặt môi, ánh mắt đầy miễn cưỡng.
Anh ấy giương khóe môi, tiếng nói nồng nàn: "Thật ra bạn trai cũng chẳng có gì không tốt."
Giang Nhược không rõ câu anh ấy nói là nói thật hay nói ngược, vì nụ cười đó dịu dàng quá mức, khiến cô ấy nổi da gà.
Cô ấy thử đáp lại: "Em cũng không phải có ý kia..."
"Thế là ý gì?" Lục Hoài Thâm tiếp lời nhanh đến nỗi cô ấy không kịp phòng bị.
Giang Nhược ngẫm nghĩ rồi nói hay bọn mình đổi góc độ suy nghĩ đi, "Vậy không bằng anh nghĩ thế này, ngày trước anh làm em tủi thân không cho em làm Lục phu nhân, bây giờ em để anh chịu ấm ức làm bạn trai, chúng ta cũng xem như hòa nhau rồi?"
Lục Hoài Thâm buông cô ấy: "Không hòa được, tuy góc độ của em mới lạ, nhưng logic thì trôi chảy kiểu gượng ép."
Giang Nhược chủ động kiễng chân ôm lấy anh ấy, giọng vừa mềm mỏng vừa nhẹ nhàng: "Ngày nay không giống ngày xưa mà, em với anh đều có nỗi khổ tâm không phải sao?"
Cô ấy chủ động giở trò ôm ấp gì đó, từ trước đến nay Lục Hoài Thâm đều sẽ không từ chối, miệng thì bảo "bớt làm trò này đi", nhưng động tác tay thì không một chút hàm hồ.
Giang Nhược chợt thở dốc, vỗ sau lưng anh ấy: "Đi tắm, toàn là mồ hôi."
Dục vọng đã bắt đầu tích tụ từ lúc ăn tối, Lục Hoài Thâm chỉ chạy một lúc, đâu thể phát tiết hết sạch tinh lực, bèn lôi cô ấy cùng làm một trận vận động kéo dài.
Giang Nhược tắm rửa xong đi ra, đã cạn kiệt sức lực, nằm lên giường thì phát hiện màn hình điện thoại đang sáng, tin nhắn Wechat đến không ngừng.
Cô ấy mở ra mới phát hiện Hàn Tống kéo cô ấy vào nhóm lớp cao trung, tên nhóm: Hộp đêm vùng ven đô. Đồng thời giao diện Wechat còn có vài lời mời kết bạn mới.
Trong khung chat với Hàn Tống có một tin nhắn chưa đọc, từ một tiếng trước, cậu ta mới kéo cô ấy vào nhóm, gửi tin nhắn hỏi: tên nhóm có kích thích không?
Giang Nhược ngay tức khắc cảm nhận được huyệt thái dương đang nhảy nhót khoan khoái, kích thích cái mẹ gì mà kích thích.
Hà Nội, 27/7/2022
Giận nhanh mà hết giận cũng nhanh nốt. Cái nết như mưa bóng mây à
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Lục Hoài Thâm chiếm dụng máy chạy bộ làm nóng người, Giang Nhược đi qua xe đạp thể dục bên cạnh, ngồi lên thong dong đạp mấy vòng.
Giang Nhược cũng không cố tình tìm chuyện để nói, chỉ yên lặng ở trong phạm vi tầm mắt anh ấy, dùng sự trầm mặc để quấy nhiễu anh ấy.
Được một lúc, Lục Hoài Thâm ra khỏi máy chạy bộ, tay đặt lên tay vịn, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, dường như có lời muốn nói, lại như đang đợi cô ấy nói, mắt không gợn sóng, khi không lại trông có vẻ hơi nghiêm túc.
Giang Nhược bất giác đứng thẳng người lên, do dự một hồi đang định lên tiếng thì vào lúc cô do dự, Lục Hoài Thâm lại xoay người đi mất. Cô tưởng rằng anh ấy định đi về chỗ bao cát, kết quả anh ấy đi ra khỏi phòng gym luôn.
Ngay tức khắc Giang Nhược cảm thấy nước nóng nước lạnh hòa trộn với nhau giội thẳng từ trên đỉnh đầu xuống.
Xét theo độ tuổi, cô ấy mới 23, tuy nói rằng tính tình già dặn sâu sắc nhưng cũng vẫn là tuổi cần người ta dỗ dành.
Có lẽ gần đây Lục Hoài Thâm chiều cô ấy quá, ở trước mặt anh, Giang Nhược cũng càng ngày càng lười che đậy tính ngang bướng vốn có, một ngọn lửa trong lòng trộn lẫn với sự bất bình xông thẳng lên đầu, cô ấy nhảy phắt khỏi xe đạp thể dục, cởi bỏ giày thể thao trong nhà, chân không bước thật dài đi lên tầng.
Trước khi Lục Hoài Thâm vào phòng quần áo, cô ấy nhanh chân đi lách qua người anh.
Dạo trước Giang Nhược đã dọn dẹp lại phòng quần áo một chút, vì cô ấy chuyển vào, đồ đạc lại nhiều, liền thu hẹp phạm vi sử dụng của Lục Hoài Thâm, hai bên tủ quần áo trong phòng, mỗi người chiếm cứ một bên.
Giang Nhược lấy đồ ngủ ở bên chỗ của mình rồi định đi vào phòng tắm, thấy Lục Hoài Thâm đứng mãi ở cửa, cô ấy vốn định nhìn thẳng coi anh ấy như không khí, nhưng khóe mắt không nhịn được vẫn liếc anh ấy một cái.
Chỉ nhìn một cái, đầu Giang Nhược đã nóng lên, đanh mặt lại hỏi anh ấy bằng giọng lạnh lùng: "Nhìn gì mà nhìn, không phải không thèm nhìn à?"
Lục Hoài Thâm bị cô ấy chọc tức phải hít một hơi thật sâu mới có thể bình tĩnh, chống hông lạnh lùng cười thành tiếng: "Nóng tính thế nhở, em thấy em có lí lắm à?"
Giang Nhược bị hỏi vặn đến ngu ngơ, quên mất mình mới là kẻ đầu têu. Cô ấy cảm giác được không phải Lục Hoài Thâm nổi giận, chỉ là trong lòng không thoải mái, vì cô ấy úp úp mở mở không giới thiệu quan hệ của hai người với người ta, sau cùng còn mặc nhận anh ấy là bạn trai.
Giang Nhược xuống giọng: "Là anh cáu trước." Chẳng qua là cô ấy lấy bạo chế bạo.
(bạo ở đây mang nghĩa nóng nảy, chế trong từ tiết chế (đều dùng từ hán việt))
Lục Hoài Thâm cau mày bóp cằm cô ấy: "Ai cáu đâu?"
Khí thế Giang Nhược đã yếu đi, ánh mắt bực bội nhìn nhìn anh ấy, ngoảnh mặt đi.
Cô ấy khẽ hít một hơi, bình tĩnh nói lí lẽ với anh ấy: "Hàn Tống là bạn học của em, trong lớp ngày trước có bạn học mà gia đình họ qua lại với nhà họ Giang, trước kia người ta vẫn cho rằng anh với Giang Chu Mạn là một đôi, trước khi anh với em chưa chủ động công bố quan hệ mà bị người khác biết chuyện bọn mình, không chừng sẽ bàn tán sau lưng em."
Cô ấy thừa nhận lúc đó hèn nhát, lúc càng yên ổn sẽ càng lo sợ chuốc lấy phiền phức.
Nhưng cô ấy cũng biết chẳng có chuyện gì mới mẻ dưới ánh mặt trời, mối quan hệ với anh ấy rồi sẽ bị người khác biết, rồi sẽ bắt gặp ánh mắt kì quái của những ai đó biết chuyện. Nếu có thể, đương nhiên cô ấy hi vọng họ biết được sau khi mọi việc lắng xuống, đợi tới khi tính toán rõ ràng xong xuôi nợ nần với cả nhà Giang Vị Minh.
(Chẳng có chuyện gì mới mẻ dưới ánh mặt trời: trích trong Kinh thánh Cựu Ước. Câu này là tác giả dùng nguyên như thế nhé. Chứ tôi không hiểu gì về Kinh thánh nên không giải thích được cho các bác đâu, nhỡ nói nhầm thì ngại chết)
Lục Hoài Thâm đã hiểu ngọn nguồn vấn đề ở đâu. Cô ấy để ý tới ánh mắt và suy nghĩ của người khác, trước kia không phải không để ý, chỉ vì hoàn cảnh ép buộc, chẳng có tư cách để để ý thôi.
Anh ấy rũ mắt lặng lẽ ngắm cô ấy trong giây lát, trong mắt loáng thoáng chứa nét nghiêm nghị, nhưng vẫn kích động mở lời: "Ngày trước không phải em chỉ ước gì để người ta biết được em là Lục phu nhân à? Bây giờ rũ bỏ phiền muộn rồi, thế mà em vẫn lo lắng đến thanh danh?"
Giang Nhược lập tức nổi giận, bờ vai mảnh dẻ cũng đang run lên, cô ấy nén giọng cũng giống như đang kìm nén cơn bực: "Anh đừng quên em bị ai ép tới mức không màng thanh danh, đừng quên lúc đó anh đối xử với em thế nào..."
Lục Hoài Thâm sững sờ, lồng ngực cô ấy phập phồng, sau khi đối diện anh ấy vài giây thì ngoảnh đầu muốn đi, Lục Hoài Thâm bỗng nhiên cương quyết giữ chặt cánh tay đó, cúi đầu liền bịt miệng cô ấy.
Ngay cả cơ hội vùng vẫy Giang Nhược cũng chẳng có, Lục Hoài Thâm ôm eo cô ấy, đè người cô ấy lùi về sau, cho đến khi tấm lưng dán lên cửa tủ lạnh lẽo.
Trong phòng bật điều hòa, cánh cửa tủ hoa văn gỗ lạnh lẽo, cóng tới mức cô ấy khẽ rụt vai.
Một bên cẳng tay Giang Nhược ngăn giữa hai người, đang bị lồng ngực anh ấy ép chặt cứng, bên trên cô ấy chỉ mặc chiếc áo ngực thể thao, eo thon bạo lộ trong không khí. Dáng người cô ấy mảnh khảnh, nhưng không phải kiểu thân hình phẳng lì, lúc mặc quần tập gym bó sát, càng có thể thấy rõ eo mông tỉ lệ vàng.
Khi bàn tay Lục Hoài Thâm vuốt ve giữa mông với eo cô ấy, tiếc nuối lúc bấy giờ không nhìn thấy hai hõm venus, lúc ngồi quỳ mới thấy rõ nhất, cũng đẹp nhất.
Mà lúc Lục Hoài Thâm đang không có cách nào khống chế bản thân nghĩ bậy nghĩ bạ thì buông cô ấy ra một chút, hơi thở của hai người hơi hổn hển, Giang Nhược vẫn chưa hết tức, cố ý không anh ấy, tuy nhiên hơi ướt nóng bốc lên đỏ mặt tía tai, trọn vẹn dáng vẻ e thẹn kia, nhìn mà trái tim Lục Hoài Thâm ngứa ngáy.
Giang Nhược ấy mà, nếu để mặc cô ấy nói tiếp, bất kể là nói lí hay nói nhảm, đều có thể đem toàn bộ nợ cũ cả trăm năm trước trải ra trước mặt bạn, đồng thời thuyết phục luôn chính bản thân cô ấy, khi logic của cô ấy chiến thắng tình cảm, vậy thì rắc rối to.
Lục Hoài Thâm cũng biết nợ khó đòi giữa anh với Giang Nhược trước đây không ít, nếu hai người đều truy cứu nghiêm túc, kết cục một nhát đứt đôi tuyệt đối không phải là không có khả năng, đứng trước mâu thuẫn chủ yếu thì mẫu thuẫn thứ yếu có là cái thá gì.
Lục Hoài Thâm nâng mặt cô ấy lên, cô ấy mím chặt môi, ánh mắt đầy miễn cưỡng.
Anh ấy giương khóe môi, tiếng nói nồng nàn: "Thật ra bạn trai cũng chẳng có gì không tốt."
Giang Nhược không rõ câu anh ấy nói là nói thật hay nói ngược, vì nụ cười đó dịu dàng quá mức, khiến cô ấy nổi da gà.
Cô ấy thử đáp lại: "Em cũng không phải có ý kia..."
"Thế là ý gì?" Lục Hoài Thâm tiếp lời nhanh đến nỗi cô ấy không kịp phòng bị.
Giang Nhược ngẫm nghĩ rồi nói hay bọn mình đổi góc độ suy nghĩ đi, "Vậy không bằng anh nghĩ thế này, ngày trước anh làm em tủi thân không cho em làm Lục phu nhân, bây giờ em để anh chịu ấm ức làm bạn trai, chúng ta cũng xem như hòa nhau rồi?"
Lục Hoài Thâm buông cô ấy: "Không hòa được, tuy góc độ của em mới lạ, nhưng logic thì trôi chảy kiểu gượng ép."
Giang Nhược chủ động kiễng chân ôm lấy anh ấy, giọng vừa mềm mỏng vừa nhẹ nhàng: "Ngày nay không giống ngày xưa mà, em với anh đều có nỗi khổ tâm không phải sao?"
Cô ấy chủ động giở trò ôm ấp gì đó, từ trước đến nay Lục Hoài Thâm đều sẽ không từ chối, miệng thì bảo "bớt làm trò này đi", nhưng động tác tay thì không một chút hàm hồ.
Giang Nhược chợt thở dốc, vỗ sau lưng anh ấy: "Đi tắm, toàn là mồ hôi."
Dục vọng đã bắt đầu tích tụ từ lúc ăn tối, Lục Hoài Thâm chỉ chạy một lúc, đâu thể phát tiết hết sạch tinh lực, bèn lôi cô ấy cùng làm một trận vận động kéo dài.
Giang Nhược tắm rửa xong đi ra, đã cạn kiệt sức lực, nằm lên giường thì phát hiện màn hình điện thoại đang sáng, tin nhắn Wechat đến không ngừng.
Cô ấy mở ra mới phát hiện Hàn Tống kéo cô ấy vào nhóm lớp cao trung, tên nhóm: Hộp đêm vùng ven đô. Đồng thời giao diện Wechat còn có vài lời mời kết bạn mới.
Trong khung chat với Hàn Tống có một tin nhắn chưa đọc, từ một tiếng trước, cậu ta mới kéo cô ấy vào nhóm, gửi tin nhắn hỏi: tên nhóm có kích thích không?
Giang Nhược ngay tức khắc cảm nhận được huyệt thái dương đang nhảy nhót khoan khoái, kích thích cái mẹ gì mà kích thích.
Hà Nội, 27/7/2022
Giận nhanh mà hết giận cũng nhanh nốt. Cái nết như mưa bóng mây à
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.