Không Hề Đáng Yêu

Chương 338: Đại kết cục (Thượng)

Tây Phong Chước Chước

16/07/2023

Sau đấy dưới kiến nghị của Kiều Huệ, Giang Nhược định đưa Mãn Mãn đi bệnh viện kiểm tra một chút, nếu cơ thể khỏe mạnh, thì định dọn về biệt thự ven biển.

Tuy chung cư bên Hoa Lĩnh Phủ là căn hộ nguyên tầng, nhưng một nhà ba người, hơn nữa còn cô chăm bé và thím Ngô, cùng với Kiều Huệ thường đến ở tạm, quả thực sẽ dẫn tới vợ chồng thiếu không gian riêng tư.

Nhà ở Lâm Hải có phòng bảo mẫu, tầng 3 cũng có phòng cho khách, tầng hai hoàn toàn có thể làm không gian riêng tư cho gia đình ba người, sân trước sân sau cũng tiện dắt trẻ con đi dạo.

Mãn Mãn kiểm tra sức khoẻ đạt yêu cầu, đặc biệt là phần phổi trước kia chưa phát dục hoàn toàn trước mắt đã phát triển tốt, sau đó liền dọn nhà về biệt thự Lâm Hải.

Đêm trước khi chuyển nhà thu dọn đồ đạc, Giang Nhược tính để lại một phần vật dụng hàng ngày và quần áo...của hai vợ chồng ở phòng ngủ, để khi cô với Lục Hoài Thâm xã giao muộn quá sang bên này dừng chân.

Lục Hoài Thâm nghe vậy, ghé đến bên tai cô nói: “Tiện sang bên này làm chuyện đó?"

Giang Nhược cũng không quay đầu, tay tiếp tục gấp quần áo, hít sâu một hơi, “Có phải trong đầu anh ngày ngày chỉ có chuyện đó không? Em thấy anh cũng không phải cái tuổi tinh lực quá thừa nữa, thế nào mà vẫn...” Cô khựng lại, ngừng một chút rồi nói, “Thử suy xét một tí cho ngày sau được không?”

Lục Hoài Thâm cười xùy một tiếng vừa khinh thường vừa không phục, “Làm chuyện này ở không cùng độ tuổi có tần suất khác nhau, vả lại, sao em phải lấy tuổi tác ra để nói, thể chất mỗi người khác nhau, tiêu chuẩn cũng không giống,” anh dựa sát vào cô từ đằng sau, thì thầm khẽ nói, “Xem ra em vẫn không đủ hiểu anh và mức độ hài hòa giữa chúng ta trong phương diện đó, mới có thể dùng tiêu chuẩn bình quân đại chúng đánh giá anh. Anh cảm thấy số lần nhiều hơn một tí, có khả năng sẽ gia tăng hiểu biết của em về anh, em thấy sao?”

Giang Nhược thẹn thùng, “Em thấy gần đây hơi mệt.”

Giọng điệu Lục Hoài Thâm càng ngày càng thấp trầm, “Thế mình có thể nghiên cứu thêm làm thế nào để em nằm là có thể thoải mái, nhở?” Anh rút lấy quần áo trong tay Giang Nhược, “Gấp cả buổi cũng chẳng thấy em gấp ra cái dạng gì, có phải muốn không?”

Giang Nhược bị tức cười, cạn lời cầm quần áo ném lên đầu anh.

Dọn về biệt thự Lâm Hải, Giang Nhược có cảm giác như thể cách mấy đời, đây dường như là một tín hiệu cuộc sống đã bước vào quỹ đạo.

Có thể là quan niệm vào trước là chủ, cùng với nơi đây chứa quá nhiều hồi ức của cô và Lục Hoài Thâm, đối với cô mà nói, đây mới xem như là ngôi nhà chân chính của cô và anh.

Chỉ là gia đình ba người hiện giờ, tất nhiên có hơi khác trước kia.

Một phần không gian trong nhà chia cho Mãn Mãn, cũng giống như Lục Hoài Thâm và Giang Nhược vậy, đều phải chia một phần tinh lực cho thành viên mới của gia đình.

Không biết có phải Mãn Mãn biết quá trình mang thai của Giang Nhược vất vả hay không, cho nên cực kì đỡ khiến người khác phải lo.

Hơn sáu tháng bắt đầu ăn dặm, thời điểm bên công ty Giang Nhược không có việc gì, sẽ tự tay làm sinh tố hoa quả và sinh tố rau cho nó, Mãn Mãn cực kì nể mặt, không từ chối món nào, đến miệng là ăn. Bởi vì không kén ăn, tình hình tăng cân nặng vô cùng lạc quan, trước mắt đã đuổi kịp cân nặng bình quân của trẻ cùng tháng sinh đủ tháng rồi.

Giang Nhược từng nghĩ chờ khi dọn về, sẽ bồi dưỡng Mãn Mãn tự chủ đi vào giấc ngủ, nhưng hiện giờ dọn về trước, nó còn nhỏ quá, mặc dù ở phòng trẻ con lắp đặt camera, Giang Nhược vẫn không nỡ lắm.

Trước đây, sau khi trạng thái tâm lí của Giang Nhược khôi phục, Lục Hoài Thâm liền đồng ý chuyển giường Mãn Mãn về phòng ngủ, khi đó thời gian tỉnh đêm của nó cơ bản có thể cố định. Nhưng khi đó Lục Hoài Thâm bận rộn công việc, Giang Nhược sợ Mãn Mãn tỉnh đêm sẽ quấy rầy anh vốn đã ngủ không đủ giấc.

Mãi đến một tháng trước, Giang Nhược bắt đầu cai sữa đêm cho nó, trừ hai hôm đâu hơi không quen, ban đêm khóc mấy lần, có điều đã thích ứng rất nhanh có thể ngủ trọn giấc, khá là khiến người ta bớt lo, về sau Giang Nhược liền chuyển nó tới phòng ngủ.

Sau khi Lục Hoài Thâm biết tâm lý Giang Nhược, kiến nghị cô tạm thời để Mãn Mãn ngủ ở phòng ngủ chính.

Ngày thường Lục Hoài Thâm vốn dĩ đã rất bận, để thích ứng tiết tấu công việc, thời gian Giang Nhược đến công ty cũng nhiều lên, thời gian có thể ở chung cũng chỉ có buổi tối.

7 giờ Mãn Mãn lên giường, Giang Nhược và Lục Hoài Thâm sẽ thay phiên chơi cùng nó một lúc, sau đó cho uống ít sữa trước lúc ngủ, khoảng 9 giờ thì vào giấc, có thể một giấc tới sáng, không hề mất cân đối với đồng hồ sinh học của hai vợ chồng.

Những ngày này công ty Lục Hoài Thâm nhiều việc hơn, sau bữa tối, Giang Nhược và Kiều Huệ tắm cho Mãn Mãn, hai người ở phòng ngủ với nó, Giang Nhược xuống tầng pha sữa cho nó.

Giường em bé của Mãn Mãn đặt bên phía Lục Hoài Thâm, sát cửa sổ, Kiều Huệ ngồi ở sofa bên cạnh chơi cùng nó.

Giang Nhược đi lên, Kiều Huệ nói: “Ban nãy luật sư Cao gọi điện thoại cho con, di động con rung, mẹ đang bảo cái gì rung, sau đấy lúc phát hiện ra di động của con thì cậu ta đã tắt rồi, con có cần gọi lại cho cậu ta không.”

Giang Nhược đưa bình sữa cho Kiều Huệ, đi qua lấy di động.

Hiện giờ tiết trời thu dần đậm, lúc Mãn Mãn về phòng ngủ Giang Nhược liền đóng cửa sổ, cô cầm di động mở cửa sổ ra ban công, ra ngoài rồi thuận tay đóng lại.

Cô mở khóa di động, mở lịch sử trò chuyện, phần đỉnh màn hình hiện một tin nhắn đẩy: Cảnh sát đã bắn chết một nghi phạm bỏ trốn trên một con tàu đỗ gần bến cảng thuộc vùng biển thành phố Đông Lâm cùng...

Vì chữ viết thông báo có hạn, nội dung phía sau không thể hiện thị, Giang Nhược nhìn qua loa, trượt bỏ, gọi lại cho Cao Tùy.

Điện thoại nối máy, Giang Nhược hỏi: “Luật sư Cao, ban nãy anh gọi điện cho tôi à?”

“Cô đang bận hả?” Giọng điệu của Cao Tùy không giống trò chuyện, hơi có vẻ đứng đắn và nghiêm túc khi làm việc.

Giang Nhược cười cười: “Pha sữa cho con.”

Cao Tùy nghe vậy, ngữ khí đột nhiên thả lỏng hơn, “Trông con không nhẹ nhàng mấy nhỉ, cũng rất khó có thời gian một mình nữa.”

“Thật ra vẫn ổn, có người tôi yên tâm hỗ trợ, thời gian cá nhân vẫn đầy đủ, chỉ là vướng bận hơn, có một số việc vẫn muốn tự tay làm lấy.” Giang Nhược nói xong, cảm thấy chuyện mình trông con hằng ngày người khác cũng không thích nghe quá nhiều, cho nên nhanh chóng trở lại chủ đề, “Anh vừa rồi gọi điện thoại cho tôi vì chuyện gì?”

“À, là thế này,” ngữ khí của Cao Tùy trong nháy mắt lại trở nên trịnh trọng, “Không biết cô đã nhận được tin tức chưa, Thủy Hỏa giúp Giang Cận chạy trốn, hai người đã bị cảnh sát bắn chết trên biển.”

Giang Nhược sững người, tay nắm lan can bỗng chốc thả ra, cũng không biết nên đặt vào đâu. Tin này tựa như đá tảng, chấn động đến mức trong đầu cô phát ra tràng dài tiếng ù ù, cổ họng cô khàn đi, không nói nên lời.

Cô nghĩ đến thông báo đẩy vừa nãy thấy trên mạng xã hội, hồi lâu cô mới tìm lại giọng nói của mình, vẫn xem như bình tĩnh, “Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã nói với tôi.”

Cao Tùy im lặng một giây, “Ừ.” Trừ cái này, anh ta không có từ thích hợp để đáp lại.

Tắt điện thoại, Giang Nhược mở mạng xã hội kiểm tra tin tức, trong bài đăng của hãng tin nào đó đều không chỉ đích danh tên nghi phạm bị bắn chết, chỉ dùng “Giang mỗ” và “Tùy mỗ” thay thế.

Trong quá trình Giang mỗ bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh, đào phạm Tùy mỗ trợ giúp chạy thoát, đồng thời bắt cóc một con tin là Đỗ mỗ, đi đến bến tàu, lái du thuyền tư nhân đỗ ở bến tàu ra biển, dự định sẽ lên tàu vận chuyển trên biển đi về hướng Đông Nam. Cảnh sát điều động ca nô và máy bay trực thăng truy đuổi, Tùy mỗ và Giang mỗ mang vũ khí trái phép, nổ súng về phía cảnh sát trước, cảnh sát giao chiến xuất phát từ tự vệ, xét thấy tính nguy hiểm của hai người cực cao, gây trọng thương cho ba nhân viên cảnh sát, còn có khả năng gây thương tích cho con tin, liền bắt chết hai người, đồng thời bắt được năm tên đồng phạm.

Việc này đã lên hot search mạng xã hội, sau tiêu đề có chữ "sôi" màu đỏ.

(Sôi: như kiểu bên mình hay dùng chữ hot đặt trước tiêu đề đấy)

Làm náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, thật ra là có liên quan đến việc con tin bọn chúng bắt cóc là một diễn viên.

Có rất nhiều dân mạng tự xưng là người chứng kiến đăng tải rằng, diễn viên họ Đỗ bị bắt cóc, chính là Đỗ Thịnh Nghi một năm nay tai tiếng ngập trời nhiều lần lên hot search.

Kỳ thật không cần đọc người chứng kiến tung tin gì, lúc Giang Nhược đang đọc đến “Đỗ mỗ” trong thông cáo của phía cảnh sát, trong lòng đã hiểu rõ, lướt xong hai trang web, không xem thêm cái khác nữa, lập tức tắt di động.

Giang Nhược đứng ngẩn người ở ban công thật lâu, nhìn đèn cắm đất trên lối đi nhỏ qua sân sau, tản ra ánh sáng lờ mờ.

Trên người cô chỉ mặc váy hai dây dài kiểu phục cổ màu xanh lục, nhiệt độ trong nhà thích hợp, không mặc áo khoác, lúc này gió lạnh thổi làm cánh tay cô nổi da gà. Không biết là gió thổi lạnh, hay cái chết của Giang Cận và Thủy Hỏa quá mức đột ngột, khiến cô cảm thấy rùng mình.

Kiều Huệ đã cho Mãn Mãn uống sữa xong từ lâu, thấy cô đứng bên ngoài đã lâu, cầm áo khoác cô đặt ở đuôi giường đi ra.

Giang Nhược ngẩn ngơ, đầu trống rỗng, lại thường xuyên giống như lóe lên một số cảnh tượng liên quan đến Giang Cận, cô không nghe thấy tiếng mở chốt cửa, mãi đến khi đầu vai ấm áp, cô nghiêng đầu đối diện ánh mắt lo lắng của Kiều Huệ.

Kiều Huệ hỏi: “Xảy ra chuyện gì đấy?”

Giang Nhược cau mày, kể việc này.

Kiều Huệ không biết nghĩ cái gì, chỉ thở dài một hơi, “Hẳn là nhân quả tuần hoàn thôi.”

Hơn 10 giờ Lục Hoài Thâm trở về, vì Mãn Mãn đang ngủ, ánh đèn trong phòng điều chỉnh về chế độ giấc ngủ, mờ nhạt ấm áp, Giang Nhược ngồi bên giường em bé nhìn mãi, cô quay lưng về phía cánh cửa phòng ngủ, tóc dài búi ở sau đầu, áo choàng khoác trên khuỷu tay, lộ ra đường cong vai cổ mảnh dẻ mượt mà, quanh người vấn vít hơi thở yên tĩnh trầm mặc.

Cô nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, ánh mắt mang theo vài phần ủ rũ, nhẹ giọng hỏi: “Về rồi à?”



Lục Hoài Thâm đi qua nhìn con trai trên giường nhỏ, lại rất tự nhiên hôn một cái lên trán cô, “Vẫn chưa tắm?”

Giang Nhược lắc đầu.

Cô cụp mắt, lông mi trải một cái bóng tối dưới mắt, cô hé môi, ngừng một lát mới nói: “Anh biết chưa...”

“Biết rồi.”

Giang Nhược nhìn về phía anh, dựa vào người anh, ôm eo anh, hơi thất thần mà nói: “Quá đột ngột, em vẫn có phần chưa tiêu hóa được.”

Cô hy vọng Giang Cận và Thủy Hỏa bị trừng phạt, hơn nữa tốt nhất là đừng đe dọa đến cuộc sống của mình, đây là một chuyện.

Nhưng cảm giác chấn động người chết mang đến, lại là một chuyện khác.

Hơn nữa là cách thức cô ngàn vạn lần không ngờ, cứng đối cứng như thế.

Giang Nhược nghĩ không thông, “Anh nói xem tại sao Giang Cận muốn chạy trốn, biết rõ cơ hội là một phần triệu.”

“Đối với hắn mà nói, cho dù là một phần triệu cơ hội được sống tự do, hắn cũng sẽ thử.” Lục Hoài Thâm khẽ vuốt sợi tóc cô, “Em cho rằng Giang Cận là loại người nào?”

Giang Nhược nghĩ ngợi, phát hiện không có cách nào phân định cụ thể Giang Cận là loại người gì. Anh ta giỏi mưu kế, nhưng dùng sai chỗ, ở một mức độ nhất định là rắp tâm đen tối, đối với cô mà nói là người có tính uy hiếp.

Nhưng đây chỉ là đứng trên góc độ của cô để xem xét.

Đối với Giang Chu Mạn, Giang Cận tuy rằng coi trọng tiền tài, nhưng cũng đối xử tử tế với em gái hết khả năng, miễn cưỡng coi như một vị anh trai tốt.

Đối với Minh Ngọc, Giang Cận có lẽ có tình cảm thật với cô ấy, nhưng cũng là người yêu đã lấy mạng cô ấy.

Đối với Giang Vị Minh, Giang Cận là một đứa con trai hoàn hảo có thể kế thừa tâm nguyện của ông ta.

Giang Nhược vốn không nhìn thấu Giang Cận, cách nhìn nhận về anh ta cũng đa số là hời hợt bề nổi, làm sao trả lời được vấn đề này.

Nhưng Lục Hoài Thâm nhắc nhở cô: “Giang Cận cũng có tính kiêu ngạo, hắn thà liều chết giành được một phần triệu cơ hội kia, cũng không muốn hoang phí 20 năm quan trọng nhất cuộc đời trong tù.”

Giang Cận đã bước qua tuổi ba mươi, 20 năm thi hành án, sau khi ra ngoài đã hơn 50 tuổi, 20 năm mất đi kia, chính là mất đi tất cả những khả năng có thể sáng tạo trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.

Giang Nhược không biết Giang Cận trước khi chết có cảm thấy lần chạy trốn này đáng giá không, nhưng cô không hy vọng Giang Cận cảm thấy giải thoát trong khoảnh khắc cuối cùng, mà hy vọng hắn có thể tìm lại một chút lòng áy náy với Minh Ngọc, ý thức được đây là báo ứng mạng đổi mạng.

Người sắp chết, nên có tỉnh ngộ như vậy.

Sau khi Giang Cận chết, Giang Chu Mạn vừa đến bờ bên kia đại dương mấy tháng đã về nước, lo liệu hậu sự cho anh cả.

Giang Nhược cũng là nghe Phương Dã kể.

Phương Dã rất bất mãn với việc này, bởi vì ngay cả phần mộ, Giang Chu Mạn cũng bảo Phạm Du bỏ tiền mua. Từ nhận thi thể đến hoả táng, chỉ dùng thời gian rất ngắn, không cử hành khâu tưởng niệm.

Giang Vị Minh nghe nói tin buồn tang con, huyết áp tăng cao, trong cơn đau đớn đã bất tỉnh nhân sự trong ngục, trải qua cứu chữa đã có chuyển biến tốt đẹp, cảnh sát sợ bố bắt chước theo con, cử thêm nhân viên canh giữ phòng bệnh.

Ngày Giang Cận hạ táng, Phạm Du vốn định đưa Giang Chu Mạn về nhà ăn cơm, đến cổng Phương Dã cũng không cho bọn họ vào, Phạm Du sợ Giang Chu Mạn mất mặt, nói dối trong nhà không có ai, dỗ con trai Phương Dã ra ngoài ăn bữa cơm với Giang Chu Mạn.

Dù sao cũng làm em trai, không thể bày ra tư thế cương quyết giống bố mẹ, hơn nữa hai anh em tuy rằng cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm từ trước đến nay đều tốt, nó không đành lòng làm anh trai mất mặt, liền đi theo.

Kết quả cơm nước xong, khuyên anh mình về nhà nhận sai với bố mẹ, nhún nhường thỏa đáng, ngược lại còn bị anh dạy dỗ một trận, bảo nó bị bố mẹ tẩy não, còn mắng nó là đồ phản bội.

Cái này làm Tiểu Phạm hết sức khó chịu, sinh ra ngăn cách với anh, càng thêm chán ghét Giang Chu Mạn làm căng thẳng mối quan hệ trong gia đình.

Giang Chu Mạn dường như cũng mấy gấp gáp với việc để người nhà họ Phạm thừa nhận mối quan hệ của cô ta và Phạm Du, ở trong nước hai ngày, rồi khởi hành về Mỹ.

Bên này Cao Tùy nghe ngóng tin tức từ chỗ Trần Tấn Nam, được biết việc hậu sự của Thủy Hỏa là Đỗ Thịnh Nghi lo. Bởi vì cô ta là nhân vật công chúng, cho nên nhờ người quản lý giúp đỡ.

Đây chỉ là một sự kiện xã hội, thời đại internet tin tức thay đổi chóng mặt, rất nhanh đã bị tin nóng khác bao trùm, sự việc lắng xuống.

Một cuối tuần cuối thu, một mình Giang Nhược đánh xe đến nghĩa trang vùng ngoại thành.

Đăng ký xong, lên lưng chừng núi tìm được mộ Giang Cận.

Cô mặc áo khoác đen, giày cao gót cùng màu, mang theo một bó hoa.

Cô không biết loại Giang Cận thích, lúc đến cửa hàng hoa, thấy trước mắt rực rỡ tươi đẹp, chóp mũi phả hương thơm, cô nghĩ đến hoa bách hợp mà Minh Ngọc yêu nhất, cho nên chọn mấy cành, bó xen kẽ với hoa thủy tiên.

Có lẽ đã qua mùa hoa, do những thứ này đều là nuôi trồng trong nhà kính, đối với hương hoa và kiểu dáng, Giang Nhược đều không vừa lòng lắm.

Giang Nhược đặt hoa ở trước mộ, khoanh tay nhìn xung quanh, lòng nghĩ Giang Chu Mạn chọn cho anh ta vị trí đẹp.

Không biết có phải cố tình không, nghĩa trang Giang Chu Mạn chọn và nghĩa trang Giang Khải Ứng đang nằm, nam bắc cách nhau khá xa.

Cô nghỉ chân một lát, nhìn ảnh chụp trên bia mộ, ảnh chọn hẳn là ảnh chụp thời điểm trẻ hơn, ngũ quan anh tuấn, mặt mày mang theo vẻ bướng bỉnh, cho dù khóe miệng dường như ngậm cười nhẹ, ánh mắt vẫn lạnh lùng, vô tình, sắc bén như cũ.

Giang Nhược nghĩ tới ánh mắt Giang Cận nhìn cô hồi mới tới nhà họ Giang, chính là như thế.

Cô với Giang Cận không có gì để nói, ánh mắt trong tấm di ảnh trên bia mộ kia cũng khiến cô hơi không thoải mái, đứng chưa đến hai phút đã đi luôn.

......

Ngày tháng bận rộn lại trôi qua tuần tự, thời điểm cuối năm, thế cục Bác Lục cơ bản ổn định, nhưng chi nhánh lớn nhất nằm ở Bắc Mỹ vẫn có một số vấn đề còn sót lại, ví dụ vì dự án đình trệ gây ra vụ kiện tụng nào đó chưa có kết quả, CEO mà Lục Hoài Thâm mới cử đi tiếp quản chi nhánh không hợp phong thổ, anh không thể không đích thân đến tận nơi.

Lục Hoài Thâm đi một cái sơ bộ cũng khoảng nửa tháng, trước khi đi Giang Nhược còn lo phải sang năm mới anh mới có thể trở về.

Song trước ngày tất niên mấy hôm, khi hai người gọi video, Lục Hoài Thâm nói sự tình bên đó tiến hành thuận lợi, phỏng chừng trước giao thừa có thể về.

Điều không khéo là, hôm sau Giang Nhược tạm thời nhận lệnh đi Singapore công tác.

Một bộ phim truyền hình của công ty trù bị đang trong giai đoạn thảo luận về diễn viên, lựa chọn nam chính đầu tiên mà công ty nhìn trúng là Tần Thư Nhiên, Tần Thư Nhiên nhận kịch bản này hơi non tay, để bày tỏ sự coi trọng, phải cử người có tầm ảnh hưởng trong công ty đi đàm phán với người ta, tỏ ý coi trọng.

Bởi vì bên đầu tư đang giục tiến độ, cần phải mau chóng quyết định diễn viên.

Nhưng cuối năm công ty công quan của Phương Dã bận kinh khủng, Vương Chiêu cùng Quý Lan Chỉ cũng phải dùng thuật phân thân phụ trách các mục công việc cuối năm, chỉ còn Giang Nhược thời gian linh hoạt dễ điều phối, hơn nữa Giang Nhược đã đọc qua kịch bản lần này trong cuộc họp ở công ty, lại hiểu về cái này, ngày thường làm nhân vật du thủ du thực khiến Giang Nhược cũng khá ngượng ngùng, vì thế không nói hai lời ôm luôn việc này.

Tần Thư Nhiên và Đỗ Thịnh Nghi trong bộ phim kỳ nghỉ hè năm ngoái, vì hình tượng nhân vật cực kỳ được yêu thích, Đỗ Thịnh Nghi lấn át nữ chính, hai người được cư dân mạng bình chọn là CP gây tiếc nuối nhất năm, cho nên về sau đã hợp tác một bộ phim đô thị hiện đại.

Hiện giờ phim này đã sắp đóng máy, đang tiến hành cảnh quay cuối cùng ở Singapore, lúc này công ty điện ảnh chờ đợi anh ta gật đầu đều vội khó dằn nổi, tới tấp phái người đích thân đàm phán với anh ta.

Giang Nhược chính là một trong số đó.

Ngày cô xuất phát, đúng vào ngày 30 tháng 12, Lục Hoài Thâm cũng về nước chuyến bay ngày 30, hai người vừa vặn chéo nhau.

Giang Nhược và trợ lý đến sân bay Changi, Singapore vào buổi chiều, lúc xếp hàng đợi nhập cảnh, Lục Hoài Thâm gửi tin nhắn hỏi cô đến chưa.

Giang Nhược chuyện vài câu với anh trên WeChat, Lục Hoài Thâm hỏi: Khi nào có thể về?



Giang Nhược: “Nếu thuận lợi có lẽ sáng mai có thể về.”

Lục Hoài Thâm: “Còn có tình huống không thuận lợi?”

Giọng Giang Nhược nói: “Vì không biết buổi tối Tần Thư Nhiên kết thúc công việc khi nào, muộn quá mà quấy rầy có vẻ không hay, em định hẹn trước thời gian với trợ lí của anh ta.”

Lục Hoài Thâm: “Được, em ở khách sạn nào?”

Giang Nhược ý thức được cái gì, khóe miệng không kìm được nhoẻn cười, “Anh định làm gì?”

Lục Hoài Thâm: “Anh đổi chuyến bay.”

Giang Nhược nhìn chằm chằm di động cười đến nỗi không khép được khóe miệng, trợ lý phì cười: “Giang tổng, chị với chồng chị ngọt ngào thế nhở?”

Giang Nhược cố giả vờ bình tĩnh cất di động rồi nói: “Đâu, chị đang đọc truyện cười đăng trên trang cá nhân của người ta.”

Giang Nhược tự biết việc thực tế mình làm không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng mang danh phó tổng, làm lãnh đạo vẫn phải có chút dáng vẻ lãnh đạo.

Được một lúc, nhân dịp trợ lý không chú ý, lại mở di động ra, gửi địa chỉ khách sạn cho Lục Hoài Thâm, đồng thời gửi nhãn dán chu miệng hôn.

Gói nhãn dán này lưu từ chỗ Vương Chiêu, là một cái miệng mọc đầy râu dài, hơi bóng mỡ, Giang Nhược trong ghét lại kèm cả thích, lúc nhắn tin với Lục Hoài Thâm đã dùng quen tay.

Một phút sau, Lục Hoài Thâm gửi lại biểu cảm mặt đổ mồ hôi.

Khách sạn lần này đi công tác vào ở là công ty đặt, khách sạn nằm ở Marina Bay Sands, biểu tượng kiến trúc của Singapore, diễn viên đoàn phim mà Tần Thư Nhiên đang theo ở ngay nơi này.

Phòng trợ lý ở tầng thấp hơn, hạng phòng của Giang Nhược tốt hơn, là căn hộ cao cấp view thành phố vịnh Marina.

Sau khi vào ở, Giang Nhược tự lấy được cách liên lạc với trợ lí Tần Thư Nhiên, tự giới thiệu, biểu thị muốn gặp mặt một lần, bề ngoài thì thái độ của đối phương cung kính, thực chất thì nghi ngờ cô ta đang làm bộ, cái gì mà lịch trình của Tần Thư Nhiên mấy ngày nay khá kín, nếu có thời gian trống, sẽ lập tức liên lạc với cô.

Giang Nhược trả lời: “Được, tôi mở máy 24/24, hoan nghênh liên lạc với tôi bất kì lúc nào.”

Cô nghĩ, nếu cô thật sự cứ đợi như lời trợ lí Tần thư nhiên nói, thì chỉ e có đợi đến khi bọn họ về thủ đô cũng không đợi được.

Trước khi tới, Vương Chiêu đã cho cô số phòng và tầng Tần Thư Nhiên ở, là trước đó Phương Dã bảo người trong công ty công quan của bà ta nhử một diễn viên nào đó từng có hợp tác cũng trong đoàn làm phim nói ra.

Khi Giang Nhược làm thủ tục vào ở, cố tình nói với lễ tân muốn một phòng tầng này.

Tới chạng vạng, Giang Nhược cùng trợ lý đến nhà hàng của khách sạn ăn bữa tối, sau đó liền trở về phòng chờ tiếp.

Cô quyết định, nếu trước trưa mai không có được hồi âm, sẽ đích thân đi gõ phòng Tần Thư Nhiên.

Song khoảng 9 giờ, thế mà trợ lí Tần Thư Nhiên lại cho hồi âm, vì thời gian ghi hình trong ngày của Tần Thư Nhiên sắp xếp tương đối kín, chỉ có khoảng 8 giờ sáng mai có thời gian rảnh rỗi, 8 rưỡi phải xuất phát đến phim trường, chỉ có thời gian nửa tiếng, hỏi cô có tiện tới phòng nói chuyện không.

Giang Nhược đương nhiên phải nắm bắt mọi thời cơ, buổi tối chuẩn bị sẵn sàng các tài liệu liên quan đến kịch bản và bên đầu tư..., ngày hôm sau, vừa sáng sớm đã trang điểm nhẹ, thay bộ âu phục phong cách thoải mái màu đen trắng, đúng 8 giờ đến gõ cửa.

Chuyên viên trang điểm đang tạo hình cho Tần Thư Nhiên, người mở cửa chính là trợ lí Tần Thư Nhiên, một cô gái chưa đến 30 tuổi.

Cô ta mở cửa, Giang Nhược cười chìa tay ra nói: “Chào cô, tôi là Giang Nhược, cộng sự của truyền thông Thịnh Ứng.”

Trợ lý bắt tay cô, mời cô đi vào.

Tần Thư Nhiên cũng đứng dậy theo, bắt tay, hàn huyên, dựa theo đúng kịch bản gặp gỡ thông thường.

Sau đó Tần Thư Nhiên nhìn cô như có gì suy tư, “Chị Giang hơi quen mặt.”

Giang Nhược cười cười: “Năm ngoái tôi từng tham gia một cuộc họp báo phim điện ảnh của cậu, quả thực có gặp mặt một lần.”

Tần Thư Nhiên hồi tưởng một chút, nhớ ngay ra, nói: “Em có ấn tượng, không ngờ lần thứ hai là dùng cách này để gặp mặt. Em nhớ rõ người lúc trước liên hệ với em, là một chị họ Vương.”

“Cô ấy tạm thời có một số việc không tới được, nên tôi đến trước thay cô ấy, muốn bàn một chút việc hợp tác với cậu.”

Tần Thư Nhiên nghiêm túc lắng nghe, trả lời cũng cực kì có thành ý: “Kịch bản công ty các chị gửi em cũng đã xem qua, chất lượng và đề tài em đều cảm thấy không tồi, chỉ là bên công ty em hy vọng kế tiếp em sẽ nhận một bộ phim cổ trang, cho nên có khả năng em cần thương lượng thêm một chút với quản lí.”

Giang Nhược tỏ vẻ thấu hiểu, cô nói: “Nếu không thì thế này, trước tiên tôi giới thiệu kĩ với cậu về đoàn đội chế tác bộ phim này cùng với tình hình cụ thể của công ty chúng tôi, tiện cho cậu và người quản lý hiểu rồi đưa ra quyết định.”

Trái lại, thái độ của Tần Thư Nhiên rất khiêm tốn, tạm dừng làm tạo hình, chăm chú nghe Giang Nhược nói.

Cô cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của Tần Thư Nhiên, cố gắng nói hết sức ngắn gọn.

Sau khi kết thúc, ý đồ hợp tác của cá nhân Tần Thư Nhiên rõ ràng, nhưng cách giải quyết không thay đổi, vẫn phải bàn bạc với bên công ty trước, “Em sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ.”

Ngoài cửa có người gõ cửa, trợ lý đi mở cửa.

Tần Thư Nhiên: “Nếu không thì chúng ta trao đổi phương thức liên lạc, chờ bên em quyết định xong sẽ nói với chị.”

Giang Nhược cũng biết không thể cưỡng ép cậu ta lập tức gật đầu ngay bây giờ, cần tôn trọng sự sắp xếp của đối phương, bèn trao đổi WeChat với cậu ta.

Giang Nhược thấy thời gian đã không còn sớm, đứng dậy tạm biệt cậu ta, trong lúc nói chuyện, quay đầu nhìn ra cửa, ánh mắt cô dừng lại, chữ cuối cùng còn lại trong “Mong chờ hợp tác với cậu” kẹt trong cổ họng.

Tay Đỗ Thịnh Nghi cầm kịch bản, uể oải dựa vào chỗ huyền quan, cách khoảng gần mười mét bốn mắt nhìn nhau với Giang Nhược.

Chỉ có điều, rất nhanh Đỗ Thịnh Nghi đã dời ánh mắt, nhìn về phía Tần Thư Nhiên, “Cậu còn chưa chuẩn bị xong?”

Tần Thư Nhiên đáp tiếng: “Xong ngay.”

Giang Nhược nhường vị trí cho Tần Thư Nhiên và nhà tạo mẫu, sau đó rời đi.

Lối huyền quan bị Đỗ Thịnh Nghi và nhân viên công tác bên cạnh cô ta chặn kín, khi Giang Nhược đi qua nói nhẹ nhàng: “Làm phiền cho qua.”

Đỗ Thịnh Nghi nghiêng người nhường cho cô, Giang Nhược ra ngoài đầu không ngoảnh lại.

Đi chưa được mấy bước, cô liền nghe thấy Đỗ Thịnh Nghi gọi cô ở phía sau, “Giang Nhược, đêm nay có thể cùng nhau ăn bữa cơm nhạt không?”

Giang Nhược xoay người, trên mặt không có gợn sóng, “Xin lỗi, tôi đã có hẹn rồi.”

Đỗ Thịnh Nghi lại hỏi: “Thế trưa thì sao?”

Giang Nhược cụp mắt, cô đang do dự, cô quả thật không muốn ở cùng Đỗ Thịnh Nghi lắm.

Đỗ Thịnh Nghi dùng giọng lạnh nhạt nhất quán nói bổ sung: “Tôi không có ý khác, chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm, coi như xin lỗi cô vì một số việc.”

Giang Nhược không kinh ngạc là giả, sự việc đã qua lâu như vậy, hiện tại đột nhiên muốn xin lỗi cô?

Đỗ Thịnh Nghi trong quá khứ để bắt cô xin lỗi, thủ đoạn có thể nói là cực đoan, hiện tại thế mà lại chịu cúi đầu cao quý của cô ta xuống?

Giang Nhược vẫn chưa cho câu trả lời chắc chắn như cũ, Đỗ Thịnh Nghi hãy còn nói: “Chỉ ở nhà hàng tầng dưới khách sạn, 12 giờ, tôi đặt xong chỗ chờ cô.”

Xong không đợi Giang Nhược trả lời, đã đi vào tìm Tần Thư Nhiên khớp lời thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Hề Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook