Chương 23: Nghĩa vụ của cô ấy
Tây Phong Chước Chước
01/10/2022
Trong xe là một mảnh an tĩnh, bên ngoài lại là mưa gió bão bùng. Cần gạt nước vẫn dao động không ngừng, người tài xế nhìn thấy một thân hình co ro ở trước cửa lớn.
Anh ta liếc nhanh vào gương chiếu hậu, Lục Hoài Thâm đang dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại cho tỉnh rượu, môi mỏng khẽ mím, mi tâm gợi chút mệt mỏi.
"Lục tổng, trước cửa nhà có người, trông giống như là vợ anh?"
Lục Hoài Thâm từ từ mở mắt nhìn nhìn nhìn ra bên ngoài, thấy một cô gái đang ngồi trước cửa nhà anh, giống y như con cún lưu lạc đang cuộn tròn bốn chân để sưởi ấm.
Giang Nhược co chân lại, hai tay chống cằm đặt trên đầu gối, nhìn xe dừng trước bậc cửa lên xuống, Lục Hoài Thâm mở cửa xe bước ra.
Người đàn ông thân cao chân dài, bước một bước đã tới dưới mái hiên, đi thêm hai bước nữa, dừng lại trước mặt cô, cao cao tại thượng mà liếc nhìn cô một cái.
Giang Nhược xoa xoa hai bắp chân tê dại rồi đứng lên, cơn lạnh men theo cánh tay xâm nhập tới từng lỗ chân lông. Cô cố chịu đựng thân thể đang run lẩy bẩy, dịu dàng nói một câu: "Còn tưởng rằng anh sẽ không quay về."
Xem như đây là một câu chào hỏi.
Lục Hoài Thâm phớt lờ cô, cũng chẳng tiến lên mở cửa, chỉ quét mắt nhìn vali trên mặt đất, mặt không biểu cảm hỏi: "Ý gì đây?"
Do đã uống rượu nên giọng nói của anh đặc biệt trầm khàn hơn, lại giống như chịu ảnh hưởng thời tiết, nhiễm thêm vài tia thanh lạnh.
Giang Nhược hỏi một đằng đáp một nẻo: "Anh đổi mật khẩu rồi, tôi không vào nhà được, làm tôi phải đợi rõ lâu."
Lục Hoài Thâm hừ lạnh một tiếng, "Năng lực lí giải của cô có vấn đề hay là cố tình giả vờ không nghe thấy câu hỏi của tôi?"
Giang Nhược lấy dáng vẻ rất biết nghe lời mà đáp lại, "Tôi nhớ rằng đây là nhà tân hôn của tôi, lẽ nào quay về đây ở còn cần phải giải thích sao?"
"Nhà tân hôn của cô?" Khóe môi Lục Hoài Thâm nhếch lên thành một đường cong, điềm tĩnh mà nghiền ngẫm, anh châm chọc nói: "Tôi lại nhớ căn nhà này là tôi mua, trên giấy chứng nhận bất động sản hình như cũng không có bất kì chữ nào liên quan đến Giang Nhược."
"Nói tới nói lui, vẫn là muốn tán gẫu chuyện quyền lợi và nghĩa vụ vợ chồng," Giang Nhược ngẩng mặt lên, nước da trắng ngần, hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "tôi cũng nghĩ rồi, không thể dửng dưng mà đợi tới khi anh dùng lí do sống li thân để khởi kiện li hôn được."
Lục Hoài Thâm nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười, "Cô đừng nói với tôi, cô ngây thơ cho rằng cùng sống dưới một mái hiên thì đã gọi là sống chung rồi," vừa nói anh vừa chống hông, tiến lên hai bước ép sát vào cô, hơi cúi người về phía trước, giọng nói trầm thấp vương vấn hơi ấm như có như không, "sống ở nhà tôi là quyền của cô, vậy cô đã từng cô gắng hoàn thành nghĩa vụ làm vợ chưa? Hả?"
Vừa mới bắt đầu, Giang Nhược miễn cưỡng còn có thể giữ được bình tĩnh đối diện với ánh nhìn của anh, tới khi anh dựa sát lại, khoảnh khắc anh cúi đầu, cô ngửi được mùi khói rượu vẫn còn lưu lại trên cơ thể anh nhưng chỉ là phảng phất dư vị thoang thoảng, bị gió lạnh thổi qua, mang tới cho người ta cảm giác mát rượi, dung hòa với hơi thở nam tính mạnh mẽ thanh khiết vốn có trên người anh khiến trái tim Giang Nhược chao đảo, vô thức lùi về sau một bước để kéo giãn khoảng cách.
Khi tới đây, Giang Nhược đã đổi thành phong cách đơn giản áo phông kết hợp với quần bootcut jean màu đen, còn đi thêm một đôi giày đế bằng. Vì vậy mà thấp hơn anh rất nhiều, dáng người lại mảnh khảnh, so về khí thế lại càng chẳng bằng được, vẫn thường xuyên là như thế, chính là có xu hướng chưa lâm trận đã tự mình làm loạn thế cục.
Lục Hoài Thâm đứng thẳng người lên, trên mặt đã khôi phục vẻ thờ ơ: "Còn muốn đi vào không?"
Giang Nhược không hiểu hành động và lời nói của anh lúc trước là dọa nạt hay là cảnh cáo nhưng đích thực đã khiến cô sinh ra tâm lí thấp thỏm và muốn chùn bước, chỉ là cánh cửa này, trước sau gì cô cũng vẫn phải đi vào.
Áp lực trong lòng Giang Nhược đang chất chứa tầng tầng lớp lớp lại phải cố hết sức làm ra vẻ như bản thân không có chuyện gì, khom lưng kéo vali lên, không nói lời nào lẳng lặng nhìn Lục Hoài Thâm, chờ anh mở cửa.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm từng chút từng chút dần trở nên trầm lạnh, như thể sự thiếu hiểu biết của cô đã gây thêm phiền phức cho anh.
Anh nhìn cô vài giây rồi trực tiếp bước qua, nhập mật khẩu mở cửa.
Translator: Phương Nhược Vũ
Hà Nội, 27/8/2020
Anh ta liếc nhanh vào gương chiếu hậu, Lục Hoài Thâm đang dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại cho tỉnh rượu, môi mỏng khẽ mím, mi tâm gợi chút mệt mỏi.
"Lục tổng, trước cửa nhà có người, trông giống như là vợ anh?"
Lục Hoài Thâm từ từ mở mắt nhìn nhìn nhìn ra bên ngoài, thấy một cô gái đang ngồi trước cửa nhà anh, giống y như con cún lưu lạc đang cuộn tròn bốn chân để sưởi ấm.
Giang Nhược co chân lại, hai tay chống cằm đặt trên đầu gối, nhìn xe dừng trước bậc cửa lên xuống, Lục Hoài Thâm mở cửa xe bước ra.
Người đàn ông thân cao chân dài, bước một bước đã tới dưới mái hiên, đi thêm hai bước nữa, dừng lại trước mặt cô, cao cao tại thượng mà liếc nhìn cô một cái.
Giang Nhược xoa xoa hai bắp chân tê dại rồi đứng lên, cơn lạnh men theo cánh tay xâm nhập tới từng lỗ chân lông. Cô cố chịu đựng thân thể đang run lẩy bẩy, dịu dàng nói một câu: "Còn tưởng rằng anh sẽ không quay về."
Xem như đây là một câu chào hỏi.
Lục Hoài Thâm phớt lờ cô, cũng chẳng tiến lên mở cửa, chỉ quét mắt nhìn vali trên mặt đất, mặt không biểu cảm hỏi: "Ý gì đây?"
Do đã uống rượu nên giọng nói của anh đặc biệt trầm khàn hơn, lại giống như chịu ảnh hưởng thời tiết, nhiễm thêm vài tia thanh lạnh.
Giang Nhược hỏi một đằng đáp một nẻo: "Anh đổi mật khẩu rồi, tôi không vào nhà được, làm tôi phải đợi rõ lâu."
Lục Hoài Thâm hừ lạnh một tiếng, "Năng lực lí giải của cô có vấn đề hay là cố tình giả vờ không nghe thấy câu hỏi của tôi?"
Giang Nhược lấy dáng vẻ rất biết nghe lời mà đáp lại, "Tôi nhớ rằng đây là nhà tân hôn của tôi, lẽ nào quay về đây ở còn cần phải giải thích sao?"
"Nhà tân hôn của cô?" Khóe môi Lục Hoài Thâm nhếch lên thành một đường cong, điềm tĩnh mà nghiền ngẫm, anh châm chọc nói: "Tôi lại nhớ căn nhà này là tôi mua, trên giấy chứng nhận bất động sản hình như cũng không có bất kì chữ nào liên quan đến Giang Nhược."
"Nói tới nói lui, vẫn là muốn tán gẫu chuyện quyền lợi và nghĩa vụ vợ chồng," Giang Nhược ngẩng mặt lên, nước da trắng ngần, hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "tôi cũng nghĩ rồi, không thể dửng dưng mà đợi tới khi anh dùng lí do sống li thân để khởi kiện li hôn được."
Lục Hoài Thâm nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười, "Cô đừng nói với tôi, cô ngây thơ cho rằng cùng sống dưới một mái hiên thì đã gọi là sống chung rồi," vừa nói anh vừa chống hông, tiến lên hai bước ép sát vào cô, hơi cúi người về phía trước, giọng nói trầm thấp vương vấn hơi ấm như có như không, "sống ở nhà tôi là quyền của cô, vậy cô đã từng cô gắng hoàn thành nghĩa vụ làm vợ chưa? Hả?"
Vừa mới bắt đầu, Giang Nhược miễn cưỡng còn có thể giữ được bình tĩnh đối diện với ánh nhìn của anh, tới khi anh dựa sát lại, khoảnh khắc anh cúi đầu, cô ngửi được mùi khói rượu vẫn còn lưu lại trên cơ thể anh nhưng chỉ là phảng phất dư vị thoang thoảng, bị gió lạnh thổi qua, mang tới cho người ta cảm giác mát rượi, dung hòa với hơi thở nam tính mạnh mẽ thanh khiết vốn có trên người anh khiến trái tim Giang Nhược chao đảo, vô thức lùi về sau một bước để kéo giãn khoảng cách.
Khi tới đây, Giang Nhược đã đổi thành phong cách đơn giản áo phông kết hợp với quần bootcut jean màu đen, còn đi thêm một đôi giày đế bằng. Vì vậy mà thấp hơn anh rất nhiều, dáng người lại mảnh khảnh, so về khí thế lại càng chẳng bằng được, vẫn thường xuyên là như thế, chính là có xu hướng chưa lâm trận đã tự mình làm loạn thế cục.
Lục Hoài Thâm đứng thẳng người lên, trên mặt đã khôi phục vẻ thờ ơ: "Còn muốn đi vào không?"
Giang Nhược không hiểu hành động và lời nói của anh lúc trước là dọa nạt hay là cảnh cáo nhưng đích thực đã khiến cô sinh ra tâm lí thấp thỏm và muốn chùn bước, chỉ là cánh cửa này, trước sau gì cô cũng vẫn phải đi vào.
Áp lực trong lòng Giang Nhược đang chất chứa tầng tầng lớp lớp lại phải cố hết sức làm ra vẻ như bản thân không có chuyện gì, khom lưng kéo vali lên, không nói lời nào lẳng lặng nhìn Lục Hoài Thâm, chờ anh mở cửa.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm từng chút từng chút dần trở nên trầm lạnh, như thể sự thiếu hiểu biết của cô đã gây thêm phiền phức cho anh.
Anh nhìn cô vài giây rồi trực tiếp bước qua, nhập mật khẩu mở cửa.
Translator: Phương Nhược Vũ
Hà Nội, 27/8/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.