Chương 89: Gia đình hạnh phúc
yenvu18
26/12/2021
Trên đường về Quỳnh cứ luyên thuyên mãi thôi, gió ban đêm mát mẻ vô
cùng, cũng đã lâu rồi nàng mới chạy xe vào ban đêm như thế này.
"Hồi nãy em đã bảo về rồi mà chị Loan bả bị cái gì á, cứ đòi ở chơi một chút, mà có hai người thì có gì đâu mà chơi, không sợ mất lòng bả thì em đã về nhà luôn rồi."
Đúng thật là chẳng có gì mà chơi thật nếu hai người là đối tác với nhau, nhưng nếu là người tình với nhau thì cũng có vài thứ hay ho đấy.
Thấy nàng không trả lời, Quỳnh ôm eo nàng chặt hơn, đầu gác vào vai nàng nũng nịu hỏi: "Kha có giận em không? Em không hề kêu bả ở lại chơi luôn á."
"Chị biết."
"Chị biết là được."
Cô nàng lại được dịp cười hề hề, ôm siết eo nàng, còn không quên nhướng người lên hôn lên má nàng một cái. Thật ra nàng tự tin vào mình là phần nhiều, theo phán đoán của nàng thì hai người họ hoàn toàn không có vấn đề gì, vấn để chỉ xảy ra ở phía người kia.
Mà cái người tên Loan này nàng cũng thấy xuất hiện trong cuộc sống của Quỳnh vài lần, đôi khi mượn điện thoại Quỳnh chơi facebook sẽ thấy tin nhắn của em ấy gửi tới, hầu như là liên quan đến việc làm, đôi khi còn có hỏi vu vơ sang những chuyện khác. Có đôi lúc nàng cũng bấm vào xem, những chuyện liên quan đến công việc thì Quỳnh sẽ trả lời nhiệt tình còn về phần không liên quan, em ấy thường gửi icon cho xong chuyện, hoặc là trả lời qua loa. Nàng tin Quỳnh của nàng, nàng mong em ấy giữ vững phong độ như bây giờ.
Tài xế Grab đã mang một giỏ hàng đứng trước cửa nhà nàng, nàng nhận hàng, kiểm tra rồi mới mang vào nhà. Trong túi còn phân rõ ra cái nào là mua cho Kha, cái nào là mua cho chị dâu, phần của nàng là túi bự nhất, sau đó mới tới túi của chị ba, rồi hai túi mỹ phẩm nhỏ hơn là của chị hai và chị tư, hầu như phụ nữ trong nhà đều có phần, riêng mẹ là ổng quên mua, nàng nghĩ kì này ổng mà phát đồ ra cho mọi người thì sẽ chết không toàn xác với mẹ.
Quỳnh lấy lòng đứng đằng sau nàng đấm lưng một hồi lâu, cái miệng nhỏ nịnh hót không ngớt. Còn không quên khoe với nàng: "Hôm qua em qua nhà ba mẹ chơi, mẹ hỏi chị đi chừng nào về, em nói là ngày mai lận. Mẹ kêu chừng nào chị về thì sang mẹ một chút."
"Sao mẹ không gọi chị?"
Nếu nàng nhớ không lầm thì nàng mới là con ruột của mẹ, không lý nào mẹ lại nhờ Quỳnh chuyển lời mà không gọi cho nàng lấy một tiếng. Tuy nói rằng nàng không phải là dạng người ham hư vinh nhưng mà từ nhỏ đến lớn nàng là út cưng trong nhà, anh chị em, cha mẹ xem nàng như một đóa hoa, nâng niu trong tay còn không đủ, chưa bao giờ thất sủng hết.
Hôm nay lại lòi ra một cô nàng tên Quỳnh chiếm hết spotlight của nàng, nàng hơi ấm ức một tẹo.
"Thì sẵn tiện á mà."
Chưa nói xong thì điện thoại Quỳnh lại reo, em ấy buông bả vai của nàng ra, nhanh nhẩu đi lại gần điện thoại để xem là ai gọi. Mắt nàng tuy không để ý đến em ấy nhưng tai nàng vẫn vểnh lên để nghe, Quỳnh vui vẻ nói: "Dạ, bọn em nhận được rồi. Dạ? Dạ, em biết rồi."
Nàng vểnh tai mình lên nghe, cố đoán xem là ai bên kia đầu dây.
"Bật loa lớn chưa?"
Nàng nghe thấy tiếng anh ba nàng, đôi mắt nàng híp lại một đường thẳng, có vẻ có chuyện gì trái ý nàng sắp xảy ra rồi.
"Dạ em bật rồi á."
Giọng Quỳnh ngoan ngoãn đáp lại.
"Ê Kha."
Giọng của anh ba nàng phát ra bên trong điện thoại, nghe thôi đã thấy khó ưa rồi. Nàng lườm điện thoại một cái, trả lời: "Cái gì vậy cha nội?"
"Túi của em á, có mấy chai nước hoa của bé Quỳnh, nhớ chia cho con bé nha. Cái nào em gửi mua anh có mua rồi á, em kiểm thử."
Một sự im lặng chết chóc lan trùm khắp cả căn phòng, Kha thấy túi đồ trong tay mình hơi nặng, hèn chi hôm nay thấy túi đồ của nàng to lạ thường, bình thường cùng lắm nàng cũng bằng chị dâu hoặc lớn hơn chút đỉnh, kì này túi của nàng lớn quá thể, thì ra là anh hai nàng mua thêm luôn cả phần Quỳnh.
Môi nàng hơi giật giật, cười một tiếng thật kinh dị.
"Ok. Đã hiểu." Nàng trả lời.
Thế là hai người họ nói chuyện một hồi rồi tắt máy, ở đây Quỳnh vừa mới tắt máy xong nàng đã chụp lấy điện thoại của mình, nhanh nhẩu nhấn số của mẹ.
Không phải nàng ganh tị với Quỳnh, nàng chỉ là ghét anh ba của nàng thôi, dám mua cho Quỳnh còn nhiều hơn bé út là nàng, nhà này riết rồi đối xử với bé út quá tàn nhẫn, nếu mua cho Quỳnh bằng nàng hoặc ít hơn một chút nàng cũng không cảm giác bị ra rìa như bây giờ. Gần bốn mươi năm làm út cưng, ai có thể chịu cho nổi.
"Mẹ hả? Mẹ đang ngủ hả mẹ?"
Mẹ nàng có vẻ không buồn ngủ, giọng vẫn còn rất tỉnh táo trả lời nàng: "Không, đang xem phim, sao vậy con?"
"Con đi mấy ngày mà mẹ không nhớ con gì cả, giận lắm. Mẹ nhắn Quỳnh nhắn con về nhà chơi hả?"
Nũng nịu như vậy nhưng còn chẳng được bà thương gì cả, bà chỉ cười hề hề trả lời: "Đâu có, mẹ kêu bé Quỳnh ngày mai có rảnh thì ghé qua mà. Con bận trăm công nghìn việc dễ gì rảnh ghé qua, mẹ kêu con bé ghé lấy về mà ăn, con đi công tác mấy hôm nhà có gì đâu mà ăn."
Đến mức này rồi thì có chết thì chết chùm vậy, những con người này đã đối xử với út cưng quá tàn nhẫn, nàng không cho bọn họ yên ổn vui vẻ vậy được. Út cưng đi đóng phim sìn đất bụi bẩn lấm lem không ai quan tâm gọi cho một cuộc nào, thật là một gia đình hạnh phúc.
"Mẹ, hôm bữa mẹ gửi anh ba mua gì bên Pháp vậy, để con soạn ra cho mẹ, con mới nhận hàng nè."
Nàng hơi cười, trước tiên hết là tế sống anh ba đã.
"Hàng gì? Mẹ có biết gì đâu."
"Anh ba không nói mẹ hả mẹ, à, vậy thôi không có gì đâu mẹ."
Nàng vội vã lấp liếm sang chuyện khác, mẹ nàng cũng không hỏi truy tới, nhưng nàng biết chỉ sau khi nàng cúp điện thoại thôi anh ba nàng sẽ chết không toàn thây. Quá can đảm cho đội anh ba, dám mua mà xót phần mẹ.
Sau khi cúp điện thoại xong, nàng cười ha ha thật vui vẻ, chờ đợi anh ba gọi lại cho nàng kiếm chuyện.
Trong lúc chờ đợi còn không quên giang tay ra, nói với Quỳnh: "Lại đây chị ôm một xíu, nhớ muốn chết."
Em ấy ngoan ngoãn nép trong vòng tay của mình, còn không quên nói với nàng một câu: "Nhìn chị gian quá."
Đúng như nàng nghĩ, tầm hai mươi phút sau anh ba đã gọi cho nàng, hai bên nói qua nói lại một hồi, nàng càng nghe càng vui.
"Em gọi cho mẹ nói anh quên mua cho mẹ hả?"
Nàng bĩu môi, giọng rất tổn thương trả lời lại: "Dạ... em xin lỗi anh ba... Em, hồi nãy em lỡ miệng hỏi mẹ mua gì để em soạn cho mẹ thôi à..."
Người kia đang cứng cổ cứng họng định mắng nàng, rốt cuộc nghe nàng xin lỗi cũng không nói gì thêm được nữa.
"Ừ, mới bị mẹ chửi một trận đây, ai mà nhớ mẹ dùng mĩ phẩm gì đâu."
"Xin lỗi anh ba nha, em hông cố ý đâu."
"Ừm, biết rồi, xu cà na ghê."
Nói rồi anh ba của nàng tắt máy, mẹ nàng gọi lại cho nàng mách lẻo chuyện anh nàng quên mua, nàng lại diễn một hồi, mẹ lại gọi cho anh ba cằn nhằn thêm một lần nữa.
"Hồi nãy em đã bảo về rồi mà chị Loan bả bị cái gì á, cứ đòi ở chơi một chút, mà có hai người thì có gì đâu mà chơi, không sợ mất lòng bả thì em đã về nhà luôn rồi."
Đúng thật là chẳng có gì mà chơi thật nếu hai người là đối tác với nhau, nhưng nếu là người tình với nhau thì cũng có vài thứ hay ho đấy.
Thấy nàng không trả lời, Quỳnh ôm eo nàng chặt hơn, đầu gác vào vai nàng nũng nịu hỏi: "Kha có giận em không? Em không hề kêu bả ở lại chơi luôn á."
"Chị biết."
"Chị biết là được."
Cô nàng lại được dịp cười hề hề, ôm siết eo nàng, còn không quên nhướng người lên hôn lên má nàng một cái. Thật ra nàng tự tin vào mình là phần nhiều, theo phán đoán của nàng thì hai người họ hoàn toàn không có vấn đề gì, vấn để chỉ xảy ra ở phía người kia.
Mà cái người tên Loan này nàng cũng thấy xuất hiện trong cuộc sống của Quỳnh vài lần, đôi khi mượn điện thoại Quỳnh chơi facebook sẽ thấy tin nhắn của em ấy gửi tới, hầu như là liên quan đến việc làm, đôi khi còn có hỏi vu vơ sang những chuyện khác. Có đôi lúc nàng cũng bấm vào xem, những chuyện liên quan đến công việc thì Quỳnh sẽ trả lời nhiệt tình còn về phần không liên quan, em ấy thường gửi icon cho xong chuyện, hoặc là trả lời qua loa. Nàng tin Quỳnh của nàng, nàng mong em ấy giữ vững phong độ như bây giờ.
Tài xế Grab đã mang một giỏ hàng đứng trước cửa nhà nàng, nàng nhận hàng, kiểm tra rồi mới mang vào nhà. Trong túi còn phân rõ ra cái nào là mua cho Kha, cái nào là mua cho chị dâu, phần của nàng là túi bự nhất, sau đó mới tới túi của chị ba, rồi hai túi mỹ phẩm nhỏ hơn là của chị hai và chị tư, hầu như phụ nữ trong nhà đều có phần, riêng mẹ là ổng quên mua, nàng nghĩ kì này ổng mà phát đồ ra cho mọi người thì sẽ chết không toàn xác với mẹ.
Quỳnh lấy lòng đứng đằng sau nàng đấm lưng một hồi lâu, cái miệng nhỏ nịnh hót không ngớt. Còn không quên khoe với nàng: "Hôm qua em qua nhà ba mẹ chơi, mẹ hỏi chị đi chừng nào về, em nói là ngày mai lận. Mẹ kêu chừng nào chị về thì sang mẹ một chút."
"Sao mẹ không gọi chị?"
Nếu nàng nhớ không lầm thì nàng mới là con ruột của mẹ, không lý nào mẹ lại nhờ Quỳnh chuyển lời mà không gọi cho nàng lấy một tiếng. Tuy nói rằng nàng không phải là dạng người ham hư vinh nhưng mà từ nhỏ đến lớn nàng là út cưng trong nhà, anh chị em, cha mẹ xem nàng như một đóa hoa, nâng niu trong tay còn không đủ, chưa bao giờ thất sủng hết.
Hôm nay lại lòi ra một cô nàng tên Quỳnh chiếm hết spotlight của nàng, nàng hơi ấm ức một tẹo.
"Thì sẵn tiện á mà."
Chưa nói xong thì điện thoại Quỳnh lại reo, em ấy buông bả vai của nàng ra, nhanh nhẩu đi lại gần điện thoại để xem là ai gọi. Mắt nàng tuy không để ý đến em ấy nhưng tai nàng vẫn vểnh lên để nghe, Quỳnh vui vẻ nói: "Dạ, bọn em nhận được rồi. Dạ? Dạ, em biết rồi."
Nàng vểnh tai mình lên nghe, cố đoán xem là ai bên kia đầu dây.
"Bật loa lớn chưa?"
Nàng nghe thấy tiếng anh ba nàng, đôi mắt nàng híp lại một đường thẳng, có vẻ có chuyện gì trái ý nàng sắp xảy ra rồi.
"Dạ em bật rồi á."
Giọng Quỳnh ngoan ngoãn đáp lại.
"Ê Kha."
Giọng của anh ba nàng phát ra bên trong điện thoại, nghe thôi đã thấy khó ưa rồi. Nàng lườm điện thoại một cái, trả lời: "Cái gì vậy cha nội?"
"Túi của em á, có mấy chai nước hoa của bé Quỳnh, nhớ chia cho con bé nha. Cái nào em gửi mua anh có mua rồi á, em kiểm thử."
Một sự im lặng chết chóc lan trùm khắp cả căn phòng, Kha thấy túi đồ trong tay mình hơi nặng, hèn chi hôm nay thấy túi đồ của nàng to lạ thường, bình thường cùng lắm nàng cũng bằng chị dâu hoặc lớn hơn chút đỉnh, kì này túi của nàng lớn quá thể, thì ra là anh hai nàng mua thêm luôn cả phần Quỳnh.
Môi nàng hơi giật giật, cười một tiếng thật kinh dị.
"Ok. Đã hiểu." Nàng trả lời.
Thế là hai người họ nói chuyện một hồi rồi tắt máy, ở đây Quỳnh vừa mới tắt máy xong nàng đã chụp lấy điện thoại của mình, nhanh nhẩu nhấn số của mẹ.
Không phải nàng ganh tị với Quỳnh, nàng chỉ là ghét anh ba của nàng thôi, dám mua cho Quỳnh còn nhiều hơn bé út là nàng, nhà này riết rồi đối xử với bé út quá tàn nhẫn, nếu mua cho Quỳnh bằng nàng hoặc ít hơn một chút nàng cũng không cảm giác bị ra rìa như bây giờ. Gần bốn mươi năm làm út cưng, ai có thể chịu cho nổi.
"Mẹ hả? Mẹ đang ngủ hả mẹ?"
Mẹ nàng có vẻ không buồn ngủ, giọng vẫn còn rất tỉnh táo trả lời nàng: "Không, đang xem phim, sao vậy con?"
"Con đi mấy ngày mà mẹ không nhớ con gì cả, giận lắm. Mẹ nhắn Quỳnh nhắn con về nhà chơi hả?"
Nũng nịu như vậy nhưng còn chẳng được bà thương gì cả, bà chỉ cười hề hề trả lời: "Đâu có, mẹ kêu bé Quỳnh ngày mai có rảnh thì ghé qua mà. Con bận trăm công nghìn việc dễ gì rảnh ghé qua, mẹ kêu con bé ghé lấy về mà ăn, con đi công tác mấy hôm nhà có gì đâu mà ăn."
Đến mức này rồi thì có chết thì chết chùm vậy, những con người này đã đối xử với út cưng quá tàn nhẫn, nàng không cho bọn họ yên ổn vui vẻ vậy được. Út cưng đi đóng phim sìn đất bụi bẩn lấm lem không ai quan tâm gọi cho một cuộc nào, thật là một gia đình hạnh phúc.
"Mẹ, hôm bữa mẹ gửi anh ba mua gì bên Pháp vậy, để con soạn ra cho mẹ, con mới nhận hàng nè."
Nàng hơi cười, trước tiên hết là tế sống anh ba đã.
"Hàng gì? Mẹ có biết gì đâu."
"Anh ba không nói mẹ hả mẹ, à, vậy thôi không có gì đâu mẹ."
Nàng vội vã lấp liếm sang chuyện khác, mẹ nàng cũng không hỏi truy tới, nhưng nàng biết chỉ sau khi nàng cúp điện thoại thôi anh ba nàng sẽ chết không toàn thây. Quá can đảm cho đội anh ba, dám mua mà xót phần mẹ.
Sau khi cúp điện thoại xong, nàng cười ha ha thật vui vẻ, chờ đợi anh ba gọi lại cho nàng kiếm chuyện.
Trong lúc chờ đợi còn không quên giang tay ra, nói với Quỳnh: "Lại đây chị ôm một xíu, nhớ muốn chết."
Em ấy ngoan ngoãn nép trong vòng tay của mình, còn không quên nói với nàng một câu: "Nhìn chị gian quá."
Đúng như nàng nghĩ, tầm hai mươi phút sau anh ba đã gọi cho nàng, hai bên nói qua nói lại một hồi, nàng càng nghe càng vui.
"Em gọi cho mẹ nói anh quên mua cho mẹ hả?"
Nàng bĩu môi, giọng rất tổn thương trả lời lại: "Dạ... em xin lỗi anh ba... Em, hồi nãy em lỡ miệng hỏi mẹ mua gì để em soạn cho mẹ thôi à..."
Người kia đang cứng cổ cứng họng định mắng nàng, rốt cuộc nghe nàng xin lỗi cũng không nói gì thêm được nữa.
"Ừ, mới bị mẹ chửi một trận đây, ai mà nhớ mẹ dùng mĩ phẩm gì đâu."
"Xin lỗi anh ba nha, em hông cố ý đâu."
"Ừm, biết rồi, xu cà na ghê."
Nói rồi anh ba của nàng tắt máy, mẹ nàng gọi lại cho nàng mách lẻo chuyện anh nàng quên mua, nàng lại diễn một hồi, mẹ lại gọi cho anh ba cằn nhằn thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.