Không Hiểu Sao Tất Cả Nam Chính Bị Tôi Công Lược Đều Hắc Hóa
Chương 28:
Anh A Mộc
18/07/2023
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Lại đến thứ sáu, Tạ Chỉ Thiên có mặt đúng giờ ở nhà họ Thẩm để tiến hành chữa trị tâm lý cho cậu chủ nhỏ của nhà này.
Vừa bước vào những người hầu được đào tạo bài bản mang trà lên cho cô ta, rồi dẫn cô ta đến phòng tư vấn.
Đây là phòng mà Thẩm Diễm đã cho người sắp xếp từ trước, có thể nói căn phòng này được xây dựng theo tiêu chuẩn cao nhất của nước ngoài, không những tiên tiến, khoa học mà còn thoải mái dễ chịu.
Tạ Chỉ Thiên lại cảm nhận được địa vị của Thẩm Thanh trong cái nhà này đã khác xưa rồi.
Thậm chí đôi lúc cô ta còn hoài nghi, chuyện Thẩm Thanh là một người bị coi thường, là thứ râu ria chẳng quan trọng có phải là suy nghĩ chủ quan của mình không?
Cô ta nhìn quản gia đang dẫn đường, thăm dò: "Dạo này Thanh sao rồi, tình hình của em ấy có gì thay đổi không?"
Quản gia ngước mắt nhìn Tạ Chỉ Thiên, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên sự sắc bén khiến Tạ Chỉ Thiên sững người.
Quản gia dùng giọng điệu nghiêm túc, nói một cách từ tốn: "Cậu chủ của chúng tôi, mọi chuyện đều tốt."
Trong tích tắc, Tạ Chỉ Thiên gần như nghĩ rằng đối phương đã nhận ra tâm tư của mình.
Chỉ là một lão già thôi mà.
Cô ta mỉm cười gượng gạo, nói: "Vậy thì tốt quá, là bác sĩ điều trị của Thanh nên tôi cứ luôn sợ bệnh tình của em ấy sẽ tiếp tục chuyển biến xấu."
Quản gia hỏi: "Nếu tiếp tục chuyển biến xấu thì sao?"
Tạ Chỉ Thiên châm chước nói: "Xét theo tình hình của Thanh, nếu tiếp tục chuyển biến xấu thì có khả năng em ấy sẽ bị trầm cảm, tất nhiên đó là tình huống xấu nhất. Chỉ cần Thanh tích cực phối hợp thì tôi tin mình sẽ chữa khỏi cho em ấy."
Quản gia chẳng ừ hử gì, giơ tay lên nói: "Đến phòng tư vấn rồi."
"Cảm ơn."
Phòng tư vấn.
Tạ Chỉ Thiên đẩy cửa bước vào, dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng nhất thời cô ta vẫn không thấy thoải mái.
Trong phòng có một chiếc ghế sô pha to màu trắng gạo, Thẩm Thanh đang nằm ngủ trên đó.
Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi nằm nghiêng trên sô pha, cậu mặc một cái áo len màu trắng, quần jean sáng màu, những lọn tóc mềm rủ xuống sau vành tai, hàng mi dài rậm, cánh môi hồng nhạt hé mở, thấp thoáng nghe thấy tiếng thở nhẹ.
Dáng ngủ vừa đẹp vừa yên bình.
Mà thiếu niên đang gối đầu lên đùi của người đàn ông.
Người đàn ông này chẳng phải ai khác, hắn chính là chủ nhân của nơi này, là người nắm quyền của tập đoàn Thẩm thị, cha của thiếu niên - Thẩm Diễm.
Từ khi nào mà người đàn ông luôn lãnh đạm và xa cách này lại trở nên dịu dàng đến thế?
"..."
Tạ Chỉ Thiên đang muốn mở miệng thì người đàn ông kia ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt không sắc bén nhưng lại có uy đến nỗi khiến cô ta không dám tự tiện mở miệng.
Cô ta ngồi bên cạnh, kiên nhẫn chờ thiếu niên tỉnh dậy.
Người đàn ông quyền cao chức trọng kia vẫn giữ nguyên một tư thế từ đầu đến cuối, hắn chỉ rũ mi, dùng ánh mắt "từ ái" nhìn người đẹp nhỏ đang say giấc nồng.
Tạ Chỉ Thiên nhìn lướt qua khuôn mặt của thiếu niên, lại thầm cảm thán ông trời bất công.
Cậu thiếu niên kia lại đẹp hơn rồi.
Cậu như một kiệt tác hoàn mỹ không tì vết của trời cao, bị cất trong một chiếc hộp sơ sài không người biết đến. Cuối cùng, chiếc hộp đó bị một người phát hiện rồi từ từ mở ra, hào quang từ bên trong tỏa ra ngoài.
Có lẽ Thẩm Diễm đang hưởng thụ quá trình này.
Trên thực tế, Tạ Chỉ Thiên đã đoán không sai, Thẩm Diễm thật sự đang hưởng thụ.
Đứa trẻ này bị giấu dưới mắt hắn hơn mười năm nay, chuyện nghe rất vô lý nhưng hoàn toàn có thật.
Hắn đã từng nghĩ cậu là một loại quả khô héo, thấp kém vô dụng, chắc chắn sẽ bị vứt đi. Nhưng sau khi hắn bóc lớp vỏ sần sùi xấu xí ra thì bên trong tỏa ra mùi hương ngọt ngào hấp dẫn mà hắn chưa từng ngửi thấy.
Chưa chín nhưng đã tỏa ra hương thơm làm say lòng người.
Lại đến thứ sáu, Tạ Chỉ Thiên có mặt đúng giờ ở nhà họ Thẩm để tiến hành chữa trị tâm lý cho cậu chủ nhỏ của nhà này.
Vừa bước vào những người hầu được đào tạo bài bản mang trà lên cho cô ta, rồi dẫn cô ta đến phòng tư vấn.
Đây là phòng mà Thẩm Diễm đã cho người sắp xếp từ trước, có thể nói căn phòng này được xây dựng theo tiêu chuẩn cao nhất của nước ngoài, không những tiên tiến, khoa học mà còn thoải mái dễ chịu.
Tạ Chỉ Thiên lại cảm nhận được địa vị của Thẩm Thanh trong cái nhà này đã khác xưa rồi.
Thậm chí đôi lúc cô ta còn hoài nghi, chuyện Thẩm Thanh là một người bị coi thường, là thứ râu ria chẳng quan trọng có phải là suy nghĩ chủ quan của mình không?
Cô ta nhìn quản gia đang dẫn đường, thăm dò: "Dạo này Thanh sao rồi, tình hình của em ấy có gì thay đổi không?"
Quản gia ngước mắt nhìn Tạ Chỉ Thiên, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên sự sắc bén khiến Tạ Chỉ Thiên sững người.
Quản gia dùng giọng điệu nghiêm túc, nói một cách từ tốn: "Cậu chủ của chúng tôi, mọi chuyện đều tốt."
Trong tích tắc, Tạ Chỉ Thiên gần như nghĩ rằng đối phương đã nhận ra tâm tư của mình.
Chỉ là một lão già thôi mà.
Cô ta mỉm cười gượng gạo, nói: "Vậy thì tốt quá, là bác sĩ điều trị của Thanh nên tôi cứ luôn sợ bệnh tình của em ấy sẽ tiếp tục chuyển biến xấu."
Quản gia hỏi: "Nếu tiếp tục chuyển biến xấu thì sao?"
Tạ Chỉ Thiên châm chước nói: "Xét theo tình hình của Thanh, nếu tiếp tục chuyển biến xấu thì có khả năng em ấy sẽ bị trầm cảm, tất nhiên đó là tình huống xấu nhất. Chỉ cần Thanh tích cực phối hợp thì tôi tin mình sẽ chữa khỏi cho em ấy."
Quản gia chẳng ừ hử gì, giơ tay lên nói: "Đến phòng tư vấn rồi."
"Cảm ơn."
Phòng tư vấn.
Tạ Chỉ Thiên đẩy cửa bước vào, dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng nhất thời cô ta vẫn không thấy thoải mái.
Trong phòng có một chiếc ghế sô pha to màu trắng gạo, Thẩm Thanh đang nằm ngủ trên đó.
Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi nằm nghiêng trên sô pha, cậu mặc một cái áo len màu trắng, quần jean sáng màu, những lọn tóc mềm rủ xuống sau vành tai, hàng mi dài rậm, cánh môi hồng nhạt hé mở, thấp thoáng nghe thấy tiếng thở nhẹ.
Dáng ngủ vừa đẹp vừa yên bình.
Mà thiếu niên đang gối đầu lên đùi của người đàn ông.
Người đàn ông này chẳng phải ai khác, hắn chính là chủ nhân của nơi này, là người nắm quyền của tập đoàn Thẩm thị, cha của thiếu niên - Thẩm Diễm.
Từ khi nào mà người đàn ông luôn lãnh đạm và xa cách này lại trở nên dịu dàng đến thế?
"..."
Tạ Chỉ Thiên đang muốn mở miệng thì người đàn ông kia ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt không sắc bén nhưng lại có uy đến nỗi khiến cô ta không dám tự tiện mở miệng.
Cô ta ngồi bên cạnh, kiên nhẫn chờ thiếu niên tỉnh dậy.
Người đàn ông quyền cao chức trọng kia vẫn giữ nguyên một tư thế từ đầu đến cuối, hắn chỉ rũ mi, dùng ánh mắt "từ ái" nhìn người đẹp nhỏ đang say giấc nồng.
Tạ Chỉ Thiên nhìn lướt qua khuôn mặt của thiếu niên, lại thầm cảm thán ông trời bất công.
Cậu thiếu niên kia lại đẹp hơn rồi.
Cậu như một kiệt tác hoàn mỹ không tì vết của trời cao, bị cất trong một chiếc hộp sơ sài không người biết đến. Cuối cùng, chiếc hộp đó bị một người phát hiện rồi từ từ mở ra, hào quang từ bên trong tỏa ra ngoài.
Có lẽ Thẩm Diễm đang hưởng thụ quá trình này.
Trên thực tế, Tạ Chỉ Thiên đã đoán không sai, Thẩm Diễm thật sự đang hưởng thụ.
Đứa trẻ này bị giấu dưới mắt hắn hơn mười năm nay, chuyện nghe rất vô lý nhưng hoàn toàn có thật.
Hắn đã từng nghĩ cậu là một loại quả khô héo, thấp kém vô dụng, chắc chắn sẽ bị vứt đi. Nhưng sau khi hắn bóc lớp vỏ sần sùi xấu xí ra thì bên trong tỏa ra mùi hương ngọt ngào hấp dẫn mà hắn chưa từng ngửi thấy.
Chưa chín nhưng đã tỏa ra hương thơm làm say lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.