Không Hiểu Sao Tất Cả Nam Chính Bị Tôi Công Lược Đều Hắc Hóa
Chương 9: Nhiệm Vụ Nhánh
Anh A Mộc
15/07/2023
Tạ Chỉ Thiên có EQ rất cao.
Cô ta biết rõ khi một người thật sự quan tâm đến một người khác thì từ ánh mắt, nét mặt và từ những động tác nhỏ đều lộ ra sự quan tâm đó.
Lúc trước, Thẩm Diễm trông có vẻ rất nghiêm khắc với Thẩm Thanh nhưng thật ra hắn rất thờ ơ, chẳng hề quan tâm.
Hắn đã sớm mất hết kiên nhẫn với đứa trẻ nhu nhược, bất tài này rồi, hắn chỉ đang làm tròn trách nhiệm của người cha thôi chứ chẳng hề dành cho Thẩm Thanh một chút tình cảm nào. Mỗi tuần một lần chữa trị, đa số đều làm qua loa cho xong.
Bệnh tình của Thẩm Thanh tốt hay xấu, hắn đã từng để ý chưa?
Thực ra cũng khá dễ hiểu, kiểu gia tộc lớn thế này chẳng bao giờ thiếu người thừa kế, Thẩm Thanh không phải lựa chọn duy nhất.
Thậm chí cô ta còn hoài nghi không biết Thẩm Thanh có phải là con ruột của Thẩm Diễm không.
Nhưng nhận thức đó đã bị đảo lộn vào giờ khắc này.
Người đàn ông luôn lạnh lùng, xa cách kia đang nắm cổ tay mảnh khảnh của con trai, ánh mắt phức tạp không rõ nhưng chắc chắn đó không phải là sự thờ ơ như trước.
Một vết thương nhỏ xíu, không, thậm chí còn không được tính là vết thương nhưng hắn lại quan tâm.
Việc này thể hiện điều gì?
Trong mắt hắn, bắt đầu có đứa trẻ này rồi.
Tạ Chỉ Thiên có dã tâm riêng, nói chính xác hơn thì cô ta muốn trở thành bà Thẩm, vợ Thẩm Diễm. Một người đàn ông như này, dù là sức hút của bản thân hay là thế lực đằng sau hắn thì đều có lực hấp dẫn trí mạng với phụ nữ.
Để đạt được mục đích này, tất nhiên Thẩm Thanh là một công cụ rất hữu ích.
Hơn nữa sau khi dùng xong cũng dễ xử lý.
Nhưng cô ta không ngờ một thứ phế thải chắc chắn sẽ bị vứt đi lại có ngày được chủ nhân để ý tới.
Tạ Chỉ Thiên càng bất ngờ hơn, đứa trẻ luôn thu mình trong bóng tối lại có một khuôn mặt khiến cô ta phải đố kỵ.
Khuôn mặt đó, thật sự quá đẹp.
Cô ta cố nén những bất an trong lòng, bước nhanh về phía trước hỏi thăm: "Có cần phải xử lý vết thương không? Chỗ tôi có một hòm thuốc."
Cô ta chỉ khách sáo hỏi vậy thôi, một vết cấu thôi mà, chẳng ai sát trùng băng bó cả.
Nhưng...
"Ừ, phiền cô rồi."
Giọng người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt hắn luôn dán chặt vào lòng bàn tay của thiếu niên.
Tạ Chỉ Thiên sững người mất mấy giây rồi mới xoay người đi lấy hòm thuốc.
Khó giải quyết hơn cô ta tưởng.
Thẩm Miên rũ mi, co rụt người lại, mặc cho người đàn ông nắm cổ tay anh, dùng cồn sát trùng vết thương.
Sau khi vào phòng anh đã cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.
Muốn lợi dụng anh ư? Còn non và xanh lắm.
Anh và cô ta cũng coi như là đồng nghiệp trong nghề tán trai, nhưng bất kể ngành nghề nào cũng đều phải có đạo đức nghề nghiệp.
Lợi dụng một đứa trẻ mắc bệnh, không thấy cắn rứt lương tâm à?
Người ta còn là em bé đó!
Có điều... Cồn chạm vào vết thương rát quá.
Anh nhíu mày, hình như người đàn ông cũng cảm nhận được cơn đau của anh, hắn ngừng tay, hỏi: "Đau à?"
Thẩm Miên chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu, sau đó anh lặng lẽ lùi về sau như sợ bị mắng.
Bộ dạng khiếp đảm như thế, đáng thương đến mức có chút đáng yêu.
Ánh mắt Thẩm Diễm càng phức tạp hơn.
Không chỉ mình Tạ Chỉ Thiên mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không ngờ rằng có một ngày đứa trẻ mà hắn đã bỏ rơi hơn chục năm qua sẽ làm hắn phải quan tâm đến vậy.
Nhưng hắn là người trung thành với ý muốn của bản thân.
Hắn nhìn thiếu niên như chim sợ cành cong, cố hết sức nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng nhất có thể: "Nếu con không thích đến đây thì sau này bố sẽ không bắt con đến đây nữa."
Tuy hơi gượng gạo nhưng vẫn tỏ rõ ý trấn an.
Thẩm Miên sửng sốt.
Dù sợ OOC nhưng anh vẫn cẩn thận hỏi lại: "Có thật không ạ?"
Người đàn ông gật đầu.
Tạ Chỉ Thiên âm thầm sốt ruột, cô ta vội khuyên: "Ngài Thẩm, bệnh tình của Thanh..."
Thẩm Diễm ngắt lời: "Sau này làm phiền bác sĩ Tạ đến biệt thự nhà họ Thẩm mỗi tuần một lần, còn chuyện tiền lương thì cô hãy bàn bạc với thư ký Lý."
Tất nhiên Tạ Chỉ Thiên không có ý kiến gì, khẽ cười, nói: "Cũng được, điều trị tại nhà sẽ khiến bệnh nhân thả lỏng hơn, nếu có trợ giúp thì quá tốt."
Cô ta biết rõ khi một người thật sự quan tâm đến một người khác thì từ ánh mắt, nét mặt và từ những động tác nhỏ đều lộ ra sự quan tâm đó.
Lúc trước, Thẩm Diễm trông có vẻ rất nghiêm khắc với Thẩm Thanh nhưng thật ra hắn rất thờ ơ, chẳng hề quan tâm.
Hắn đã sớm mất hết kiên nhẫn với đứa trẻ nhu nhược, bất tài này rồi, hắn chỉ đang làm tròn trách nhiệm của người cha thôi chứ chẳng hề dành cho Thẩm Thanh một chút tình cảm nào. Mỗi tuần một lần chữa trị, đa số đều làm qua loa cho xong.
Bệnh tình của Thẩm Thanh tốt hay xấu, hắn đã từng để ý chưa?
Thực ra cũng khá dễ hiểu, kiểu gia tộc lớn thế này chẳng bao giờ thiếu người thừa kế, Thẩm Thanh không phải lựa chọn duy nhất.
Thậm chí cô ta còn hoài nghi không biết Thẩm Thanh có phải là con ruột của Thẩm Diễm không.
Nhưng nhận thức đó đã bị đảo lộn vào giờ khắc này.
Người đàn ông luôn lạnh lùng, xa cách kia đang nắm cổ tay mảnh khảnh của con trai, ánh mắt phức tạp không rõ nhưng chắc chắn đó không phải là sự thờ ơ như trước.
Một vết thương nhỏ xíu, không, thậm chí còn không được tính là vết thương nhưng hắn lại quan tâm.
Việc này thể hiện điều gì?
Trong mắt hắn, bắt đầu có đứa trẻ này rồi.
Tạ Chỉ Thiên có dã tâm riêng, nói chính xác hơn thì cô ta muốn trở thành bà Thẩm, vợ Thẩm Diễm. Một người đàn ông như này, dù là sức hút của bản thân hay là thế lực đằng sau hắn thì đều có lực hấp dẫn trí mạng với phụ nữ.
Để đạt được mục đích này, tất nhiên Thẩm Thanh là một công cụ rất hữu ích.
Hơn nữa sau khi dùng xong cũng dễ xử lý.
Nhưng cô ta không ngờ một thứ phế thải chắc chắn sẽ bị vứt đi lại có ngày được chủ nhân để ý tới.
Tạ Chỉ Thiên càng bất ngờ hơn, đứa trẻ luôn thu mình trong bóng tối lại có một khuôn mặt khiến cô ta phải đố kỵ.
Khuôn mặt đó, thật sự quá đẹp.
Cô ta cố nén những bất an trong lòng, bước nhanh về phía trước hỏi thăm: "Có cần phải xử lý vết thương không? Chỗ tôi có một hòm thuốc."
Cô ta chỉ khách sáo hỏi vậy thôi, một vết cấu thôi mà, chẳng ai sát trùng băng bó cả.
Nhưng...
"Ừ, phiền cô rồi."
Giọng người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt hắn luôn dán chặt vào lòng bàn tay của thiếu niên.
Tạ Chỉ Thiên sững người mất mấy giây rồi mới xoay người đi lấy hòm thuốc.
Khó giải quyết hơn cô ta tưởng.
Thẩm Miên rũ mi, co rụt người lại, mặc cho người đàn ông nắm cổ tay anh, dùng cồn sát trùng vết thương.
Sau khi vào phòng anh đã cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.
Muốn lợi dụng anh ư? Còn non và xanh lắm.
Anh và cô ta cũng coi như là đồng nghiệp trong nghề tán trai, nhưng bất kể ngành nghề nào cũng đều phải có đạo đức nghề nghiệp.
Lợi dụng một đứa trẻ mắc bệnh, không thấy cắn rứt lương tâm à?
Người ta còn là em bé đó!
Có điều... Cồn chạm vào vết thương rát quá.
Anh nhíu mày, hình như người đàn ông cũng cảm nhận được cơn đau của anh, hắn ngừng tay, hỏi: "Đau à?"
Thẩm Miên chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu, sau đó anh lặng lẽ lùi về sau như sợ bị mắng.
Bộ dạng khiếp đảm như thế, đáng thương đến mức có chút đáng yêu.
Ánh mắt Thẩm Diễm càng phức tạp hơn.
Không chỉ mình Tạ Chỉ Thiên mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không ngờ rằng có một ngày đứa trẻ mà hắn đã bỏ rơi hơn chục năm qua sẽ làm hắn phải quan tâm đến vậy.
Nhưng hắn là người trung thành với ý muốn của bản thân.
Hắn nhìn thiếu niên như chim sợ cành cong, cố hết sức nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng nhất có thể: "Nếu con không thích đến đây thì sau này bố sẽ không bắt con đến đây nữa."
Tuy hơi gượng gạo nhưng vẫn tỏ rõ ý trấn an.
Thẩm Miên sửng sốt.
Dù sợ OOC nhưng anh vẫn cẩn thận hỏi lại: "Có thật không ạ?"
Người đàn ông gật đầu.
Tạ Chỉ Thiên âm thầm sốt ruột, cô ta vội khuyên: "Ngài Thẩm, bệnh tình của Thanh..."
Thẩm Diễm ngắt lời: "Sau này làm phiền bác sĩ Tạ đến biệt thự nhà họ Thẩm mỗi tuần một lần, còn chuyện tiền lương thì cô hãy bàn bạc với thư ký Lý."
Tất nhiên Tạ Chỉ Thiên không có ý kiến gì, khẽ cười, nói: "Cũng được, điều trị tại nhà sẽ khiến bệnh nhân thả lỏng hơn, nếu có trợ giúp thì quá tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.