Chương 17: Bạo động
Thủy Hạ
15/01/2024
Ngồi khoảng nửa tiếng trong căn phòng có nhiệt độ ấm thân thể Nhậm Hinh đã hoàn toàn hết lạnh, đầu óc cô cũng bình ổn hơn nhiều. Đặc biệt còn được bụng no, mà tất cả đều nhờ vào người đàn ông đẹp trai ấm áp tốt bụng này, cảm ơn anh ta đã xuất hiện và thương tình. Nhận được chiếu cố, Nhậm Hinh cảm thấy ngại lắm, nhưng thân trong hoàn cảnh khốn đốn mà cô không nhận không phải là cách.
Phương châm của cô, là phải sống tiếp.
Có lẽ thứ cô có thể làm là toàn tâm toàn ý tha thứ cho hành động sai lầm của anh ta vào thân thể cô tối đó.
4 giờ chiều Nhậm Hinh xin phép.
Cô theo địa chỉ trên tấm danh thiếp tới một khu phố để xem chỗ ở, tới tận nơi nhìn mắt cô mới bỏng ngang. Thoạt nhìn qua căn hộ này đã thấy mọi thứ trông rất tốt, vì là tốt nên chắc hẳn con số thuê sẽ vượt qua trí tưởng tượng bần hèn của Nhậm Hinh!
Cô biết bản thân không có nhiều tiền, hoàn toàn chỉ có thể phụ thuộc vào người đàn ông đó chi trả. Nhậm Hinh thật sự không có lựa chọn nào khác, cô không còn chỗ ở, gương mặt này phải dày lắm mới không biết xấu hổ...
Trần nhà sạch sẽ, giường rộng chăn êm, có điều hoà ấm lạnh, và giá một tháng là 40 triệu. Nhậm Hinh thật sự muốn sang chấn tâm lý khi nghe tiếp tân nói ra con số này, đây là một số tiền rất lớn đối với kẻ nghèo nàn như cô! Thật sự không dám ở căn phòng này, nhưng... không ở thì cô phải làm kẻ lang thang. Nhậm Hinh không muốn làm kẻ lang thang. Dù gì căn phòng này người đàn ông đó cũng nói sẽ chi trả, bảo cô yên tâm, đây là trách nhiệm mà anh ta muốn làm.
Trách nhiệm, trên thế giới vẫn còn một người đàn ông tốt như vậy ư? Anh ta chính là thiên thần, tốt bụng.
Trong cơn suy nghĩ, Nhậm Hinh cũng thấy tâm tình yên tâm, cũng có chút mệt mỏi, vì vậy liền thiếp ngay.
Đã qua bao nhiêu phút rồi? Mở mắt lần nữa thì Nhậm Hinh đã thấy trời âm u tôi tối, cô còn làm phục vụ ở hộp đêm. Trời đất ạ, có lẽ đã muộn rồi. Nhậm Hinh vội vàng chạy ra khỏi căn hộ, nhưng khi gặp quản lý phục vụ thì anh ta lại nói hôm nay nghỉ.
– Đã thông báo trong nhóm rồi mà. Cô không coi à?
Nhậm Hinh mím môi, khe khẽ nói:
– Tôi không có điện thoại.
Người quản lý khá ngạc nhiên trước lời nói này. Đây đã là thời đại nào rồi mà còn có người không dùng điện thoại, không thấy bất tiện ư?.
– Haizz, hôm nay nghỉ! Nhưng ngày mai phải làm việc tăng gấp đôi, một giờ có mặt, tối tùy vào lượng khách còn ít hay nhiều mới được về. Hiểu chưa.
Nhậm Hinh gật gật đầu mà không do dự.
Cô quay người ra khỏi đây. Bên ngoài đã tối mịn như vậy, không khí có chút tê buốt, gió không mạnh nhưng lại khá lạnh lẽo. Mà trên người Nhậm Hinh vẫn chỉ là bộ đồ mỏng, cô lại càng cảm thấy rét ngấm vào cơ thể nhanh chóng.
"Trời lạnh quá, mình không còn áo ấm mặc nữa! Nếu về lại nhà ông chú... chắc quần áo đã bị đám người kia dọn đi rồi.
Mình, phải kiếm thật nhiều tiền. Có lẽ... mình nên ngưng học."
Giờ nghĩ thì trong đầu cô toàn nhiều thứ cần tiền để giải quyết, đâu đâu cũng thấy cần tiền, có lẽ việc học thật sự nên dừng lại. Nhiều khi dòng đời xô đẩy, thật khiến con người thấy cay nghiệt, bắt người ta từ bỏ những thứ không muốn.
Náng lại giữa con phố một chút, Nhậm Hinh phát hiện ra chung quanh đều đã sáng đèn, khu phố hoa mỹ, đẹp diễm lệ. Cô vẫn là một người không có tiền đồ, không dám tận hưởng khung cảnh đẹp xuyến lòng này. Chỉ có ảm đạm buồn bã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hoá ra... trời đã tối nhanh như vậy! Hôm nay cô còn chưa làm được gì...
Khu phố sầm uất nhất của thành phố T vào đêm vẫn như thường ngày, các căn hộ đèn sáng chưng chẳng khác ban ngày là bao, nhưng vẫn phải nói rằng: sáng đêm vẫn trông kì ảo tuyệt đẹp hơn. Có người sau một ngày dài thấy khung cảnh này vô cùng đáng để nhìn, cũng có người nhàm chán cúi đầu. Nơi đây đông người, mỗi người lại sinh ra bao nhiêu cảm xúc khác nhau.
Khu phố đêm đêm chẳng ồn ào là bao, nhưng đột nhiên có một tiếng súng nổ lên, dưới những toà nhà đồ sộ lại có vô số người cuống cuồng chạy tán loạn. Có người không rõ chuyện gì xảy ra nên đứng lại nhìn xem, thì thấy! Một đám đàn ông vác đao, vác gậy, ôm súng ngông cuồng bước ra. Họ không ngại đạp đổ những tấm bảng cạnh cửa nhà, còn vung đao chém, gậy sắt đập đồ, nòng súng ngang nhiên chĩu lên trời.
"Pằng" một tiếng súng lại nổ lên nữa, lần này Đặng Âm Lĩnh hiểu rõ tình hình, đây là một vụ bạo loạn. Anh đang ngồi ở quán vỉa hè nhai bữa tối giản dị, nhận rõ tình hình thì liền ngồi dậy, nhìn đám người tán loạn chạy trước anh cũng vội vã chạy đi.
– Mặc áo vest chỉnh tề ngồi trong một quán ăn vỉa hè, ngoài hắn ra thì còn ai nữa đâu. Các anh em, xác định được mục tiêu rồi chứ?
– Thấy rồi.
– Một con chuột nhắt sợ hãi đang chạy bám theo đàn, ồ tản rồi! Phải lấy mạng nó ra đùa chút. Coi cái mạng chuột nhắt của hắn dai như thế nào.
Bước chân đổi thành chạy, đám người mất kiểm soát này lao về hướng Đặng Âm Lĩnh đang chạy.
Đặng Âm Lĩnh dần nhận thấy, mục tiêu của họ dường như là anh.
'Pằng' nòng súng bốc lên một làn khói xám, viên đạn găm vào bước tường của toà nhà đối diện trước mặt Đặng Âm Lĩnh. Nếu anh không chạy rẽ sang đây, viên đạn có khi xiên qua cánh tay trái mất. Trái tim anh cũng bắt đầu đập loạn xạ bởi hoang mang và hồi hộp, không thể chần chừ, anh vội chạy ra khỏi khu hẻm này.
Một người phía trước chạy chạy, trốn trốn! Còn đám người sau cứ hăng hái mà hưng phấn đuổi theo.
Khu phố sầm uất đèn sáng chẳng khác gì ban ngày rất thuận mắt cho đám người kia nhìn con chuột nhắt của họ chạy trốn. Nhưng lâu sau, con chuột nhắt tránh né rất giỏi, cơn bực cũng bắt đầu trỗi lên trong lòng họ.
– Mẹ thằng khốn, đứng lại để tao bắn chết mày. Cmm, mau đứng yên cho tao.
Đặng Âm Lĩnh thở dồn dập, cứ thế này thì thật khó chạy thoát, khắp nơi đều đóng cửa hết rồi. Anh cần một chỗ trốn, hoặc cần một không gian tối để chạy vào. Nhưng chỗ này đèn điện sáng khắp nơi, không hề có một khu vực tối nào.
Cứ chạy thế này thật sự không phải cách, mà nếu đập cửa chạy vào một căn nhà thì càng dễ bị họ tóm bắt hơn. Anh cau mày lại, liền hét lớn.
– Xin hãy tắt hết đèn...
Vừa dứt lời, cả một thành phố trong ánh đèn sáng hoa lệ bỗng trở nên tối sầm lại. Kì lạ, Đặng Âm Lĩnh khá ngạc nhiên, không thấy đường đi nên bước chân anh cũng chậm lại, phía sau anh đột nhiên truyền tới mấy lời nguyền rủa của đám bạo động.
Họ sắp chạy tới con hẻm này? Đột nhiên Đặng Âm Lĩnh bị kéo vụt đi.
Phương châm của cô, là phải sống tiếp.
Có lẽ thứ cô có thể làm là toàn tâm toàn ý tha thứ cho hành động sai lầm của anh ta vào thân thể cô tối đó.
4 giờ chiều Nhậm Hinh xin phép.
Cô theo địa chỉ trên tấm danh thiếp tới một khu phố để xem chỗ ở, tới tận nơi nhìn mắt cô mới bỏng ngang. Thoạt nhìn qua căn hộ này đã thấy mọi thứ trông rất tốt, vì là tốt nên chắc hẳn con số thuê sẽ vượt qua trí tưởng tượng bần hèn của Nhậm Hinh!
Cô biết bản thân không có nhiều tiền, hoàn toàn chỉ có thể phụ thuộc vào người đàn ông đó chi trả. Nhậm Hinh thật sự không có lựa chọn nào khác, cô không còn chỗ ở, gương mặt này phải dày lắm mới không biết xấu hổ...
Trần nhà sạch sẽ, giường rộng chăn êm, có điều hoà ấm lạnh, và giá một tháng là 40 triệu. Nhậm Hinh thật sự muốn sang chấn tâm lý khi nghe tiếp tân nói ra con số này, đây là một số tiền rất lớn đối với kẻ nghèo nàn như cô! Thật sự không dám ở căn phòng này, nhưng... không ở thì cô phải làm kẻ lang thang. Nhậm Hinh không muốn làm kẻ lang thang. Dù gì căn phòng này người đàn ông đó cũng nói sẽ chi trả, bảo cô yên tâm, đây là trách nhiệm mà anh ta muốn làm.
Trách nhiệm, trên thế giới vẫn còn một người đàn ông tốt như vậy ư? Anh ta chính là thiên thần, tốt bụng.
Trong cơn suy nghĩ, Nhậm Hinh cũng thấy tâm tình yên tâm, cũng có chút mệt mỏi, vì vậy liền thiếp ngay.
Đã qua bao nhiêu phút rồi? Mở mắt lần nữa thì Nhậm Hinh đã thấy trời âm u tôi tối, cô còn làm phục vụ ở hộp đêm. Trời đất ạ, có lẽ đã muộn rồi. Nhậm Hinh vội vàng chạy ra khỏi căn hộ, nhưng khi gặp quản lý phục vụ thì anh ta lại nói hôm nay nghỉ.
– Đã thông báo trong nhóm rồi mà. Cô không coi à?
Nhậm Hinh mím môi, khe khẽ nói:
– Tôi không có điện thoại.
Người quản lý khá ngạc nhiên trước lời nói này. Đây đã là thời đại nào rồi mà còn có người không dùng điện thoại, không thấy bất tiện ư?.
– Haizz, hôm nay nghỉ! Nhưng ngày mai phải làm việc tăng gấp đôi, một giờ có mặt, tối tùy vào lượng khách còn ít hay nhiều mới được về. Hiểu chưa.
Nhậm Hinh gật gật đầu mà không do dự.
Cô quay người ra khỏi đây. Bên ngoài đã tối mịn như vậy, không khí có chút tê buốt, gió không mạnh nhưng lại khá lạnh lẽo. Mà trên người Nhậm Hinh vẫn chỉ là bộ đồ mỏng, cô lại càng cảm thấy rét ngấm vào cơ thể nhanh chóng.
"Trời lạnh quá, mình không còn áo ấm mặc nữa! Nếu về lại nhà ông chú... chắc quần áo đã bị đám người kia dọn đi rồi.
Mình, phải kiếm thật nhiều tiền. Có lẽ... mình nên ngưng học."
Giờ nghĩ thì trong đầu cô toàn nhiều thứ cần tiền để giải quyết, đâu đâu cũng thấy cần tiền, có lẽ việc học thật sự nên dừng lại. Nhiều khi dòng đời xô đẩy, thật khiến con người thấy cay nghiệt, bắt người ta từ bỏ những thứ không muốn.
Náng lại giữa con phố một chút, Nhậm Hinh phát hiện ra chung quanh đều đã sáng đèn, khu phố hoa mỹ, đẹp diễm lệ. Cô vẫn là một người không có tiền đồ, không dám tận hưởng khung cảnh đẹp xuyến lòng này. Chỉ có ảm đạm buồn bã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hoá ra... trời đã tối nhanh như vậy! Hôm nay cô còn chưa làm được gì...
Khu phố sầm uất nhất của thành phố T vào đêm vẫn như thường ngày, các căn hộ đèn sáng chưng chẳng khác ban ngày là bao, nhưng vẫn phải nói rằng: sáng đêm vẫn trông kì ảo tuyệt đẹp hơn. Có người sau một ngày dài thấy khung cảnh này vô cùng đáng để nhìn, cũng có người nhàm chán cúi đầu. Nơi đây đông người, mỗi người lại sinh ra bao nhiêu cảm xúc khác nhau.
Khu phố đêm đêm chẳng ồn ào là bao, nhưng đột nhiên có một tiếng súng nổ lên, dưới những toà nhà đồ sộ lại có vô số người cuống cuồng chạy tán loạn. Có người không rõ chuyện gì xảy ra nên đứng lại nhìn xem, thì thấy! Một đám đàn ông vác đao, vác gậy, ôm súng ngông cuồng bước ra. Họ không ngại đạp đổ những tấm bảng cạnh cửa nhà, còn vung đao chém, gậy sắt đập đồ, nòng súng ngang nhiên chĩu lên trời.
"Pằng" một tiếng súng lại nổ lên nữa, lần này Đặng Âm Lĩnh hiểu rõ tình hình, đây là một vụ bạo loạn. Anh đang ngồi ở quán vỉa hè nhai bữa tối giản dị, nhận rõ tình hình thì liền ngồi dậy, nhìn đám người tán loạn chạy trước anh cũng vội vã chạy đi.
– Mặc áo vest chỉnh tề ngồi trong một quán ăn vỉa hè, ngoài hắn ra thì còn ai nữa đâu. Các anh em, xác định được mục tiêu rồi chứ?
– Thấy rồi.
– Một con chuột nhắt sợ hãi đang chạy bám theo đàn, ồ tản rồi! Phải lấy mạng nó ra đùa chút. Coi cái mạng chuột nhắt của hắn dai như thế nào.
Bước chân đổi thành chạy, đám người mất kiểm soát này lao về hướng Đặng Âm Lĩnh đang chạy.
Đặng Âm Lĩnh dần nhận thấy, mục tiêu của họ dường như là anh.
'Pằng' nòng súng bốc lên một làn khói xám, viên đạn găm vào bước tường của toà nhà đối diện trước mặt Đặng Âm Lĩnh. Nếu anh không chạy rẽ sang đây, viên đạn có khi xiên qua cánh tay trái mất. Trái tim anh cũng bắt đầu đập loạn xạ bởi hoang mang và hồi hộp, không thể chần chừ, anh vội chạy ra khỏi khu hẻm này.
Một người phía trước chạy chạy, trốn trốn! Còn đám người sau cứ hăng hái mà hưng phấn đuổi theo.
Khu phố sầm uất đèn sáng chẳng khác gì ban ngày rất thuận mắt cho đám người kia nhìn con chuột nhắt của họ chạy trốn. Nhưng lâu sau, con chuột nhắt tránh né rất giỏi, cơn bực cũng bắt đầu trỗi lên trong lòng họ.
– Mẹ thằng khốn, đứng lại để tao bắn chết mày. Cmm, mau đứng yên cho tao.
Đặng Âm Lĩnh thở dồn dập, cứ thế này thì thật khó chạy thoát, khắp nơi đều đóng cửa hết rồi. Anh cần một chỗ trốn, hoặc cần một không gian tối để chạy vào. Nhưng chỗ này đèn điện sáng khắp nơi, không hề có một khu vực tối nào.
Cứ chạy thế này thật sự không phải cách, mà nếu đập cửa chạy vào một căn nhà thì càng dễ bị họ tóm bắt hơn. Anh cau mày lại, liền hét lớn.
– Xin hãy tắt hết đèn...
Vừa dứt lời, cả một thành phố trong ánh đèn sáng hoa lệ bỗng trở nên tối sầm lại. Kì lạ, Đặng Âm Lĩnh khá ngạc nhiên, không thấy đường đi nên bước chân anh cũng chậm lại, phía sau anh đột nhiên truyền tới mấy lời nguyền rủa của đám bạo động.
Họ sắp chạy tới con hẻm này? Đột nhiên Đặng Âm Lĩnh bị kéo vụt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.