Chương 6: Không thể bù trừ, thấu hiểu
Thủy Hạ
15/01/2024
Bây giờ Nhậm Hinh đang cần tiền gấp, cần một khoản để đóng học phí ngay cho nhà trường. Hôm qua nghỉ làm, điện thoại hư không có tiền sửa nên không thể điện báo cho quản lí, Nhậm Hinh đang lo lắng không biết bản thân có bị quản lí đuổi việc không nữa.
Nhậm Hinh không muốn bị đuổi việc trong tình cảnh này, có điều trong khu khách sạn đó có kẻ đã cưỡng h.iếp cô. Cô rất lo lắng sẽ gặp mặt, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại cô cần tiền như vậy, hiện tại lại khó kiếm việc mới nên cô còn chỗ để chùn bước ư?
Hiện giờ Nhậm Hinh chỉ khấn trời đừng cho gặp Kiều Lăng, gặp hắn chắc chắn sẽ lại là một ngày trì hoãn.
Vừa ngó đường phía trước đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Nhậm Hinh, cô giật mình quay người lại, thấy đó là một người đàn ông lạ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
– Xin chào, có người gửi đồ cho cô! Phiền cô nhận giúp tôi.
Ấn hộp đồ vào tay Nhậm Hinh người đàn ông liền rời đi, Nhậm Hinh chưa kịp nghĩ điều gì thì thấy trên hộp có một lời nhắn: "Biết điều mà dùng, đừng lơ tin nhắn hay cuộc gọi của tôi."
Đọc xong lời nhắn kia Nhậm Hinh liền biết đây là hộp di động của ai, cô sẽ không nhận đồ của hắn lần nữa, cất lại đợi khi nào gặp lại cô sẽ trả.
Không bị kẻ bắt nạt trì hoãn công việc, nhưng hôm nay Nhậm Hinh vẫn không thể đi làm được, ông chú muốn đuổi cô ra khỏi nhà. Hành lí đã dọn ra ngoài đầy đủ, chú ấy định không cần cô?
– Nhà này không muốn chứa mày nữa, mau cầm hành lí của mày đi đi.
Nhậm Chử Toàn hiếm hoi được một ngày không say, nhưng lại làm càn muốn đuổi Nhậm Hinh đi? Chú ấy thật sự muốn vứt bỏ cô, không cần cô nữa! Nhậm Hinh bắt đầu hoảng loạn rống lên.
– Chú không thể đuổi cháu, chú biết cháu không còn chỗ nào đi mà! Chú đừng nói... đùa, cháu rất lo sợ!...
Nhậm Hinh lo sợ ôm chặt túi hành lí.
– Tao không nói đùa, mày lớn rồi tự mà kiếm sống! Cút đi mau nhanh.
Dứt lời Nhậm Chử Toàn liền vào nhà khoá chốt cửa lại, Nhậm Hinh hoảng sợ thò tay vào suýt nữa còn bị cửa kẹp. Cô chậm một bước, chỉ có thể đập cửa van xin chú mau mở cửa.
Thế nhưng gọi đến lúc khô họng, bàn tay đỏ lạnh bên trong vẫn không vang ra một tiếng phản hồi. Nhậm Hinh bắt đầu bất lực mà dừng lại, lặng thinh đứng trước cửa, toàn thân bắt đầu trở nên âu sầu u ám.
Cô... từng là trẻ bị bỏ rơi, nên không muốn chuyện đó lại thêm một lần tiếp diễn nữa. Cảm giác hồi đó vẫn ám ảnh trong tâm trí Nhậm Hinh, thiếu thốn về mặt vật chất lẫn tinh thần, gặp bao nhiêu chuyện kinh khủng, quá đáng sợ. Cô không muốn rời khỏi gia đình hiện tại, có bị đánh chết cô cũng không đi, làm kẻ lang thang rất cô đơn và buồn bã.
Vào xế chiều, thành phố ùa về gió lạnh. Cánh cửa cũng mở ra, Nhậm Hinh lập tức kích động vui vẻ nhìn chú đang bước ra.
– Chú cho cháu vào rồi sao?
Nhậm Chử Toàn nốc hốc rượu lên, rồi liếc nhìn Nhậm Hinh, mặt sắc bỗng lạnh lại.
– Sao mày còn chưa ra khỏi nhà tao? Tao tưởng mày biết điều tự xách hết đồ mà đi rồi mà, biến đi, chướng mắt tao.
Nhậm Chử Toàn đẩy mạnh Nhậm Hinh ra.
– Cháu không đi, chú bảo cháu đi thì cháu biết phải sống sao đây hả! Chú là người giám hộ của cháu, là người thân hiện tại mà cháu yêu quý... nên chú không thể đuổi cháu. Chú không có lí do nên đuổi cháu đi...
Nhậm Hinh nghẹn ngào nén nước mắt mếu máo nói.
Nhậm Chử Toàn cau mày lại, nhìn chai đã cạn rượu nên liền phăng vào người Nhậm Hinh, giận dữ quát lớn.
– Tao cho mày sống nhờ nhà tao lớn chừng này rồi nên giờ muốn cuốm cái sổ đỏ của tao mới không đi đúng không? Nói cho mày biết đừng có diễn chú cháu ở đây, bây giờ tao muốn mày biến mày phải biến, nghe thấy chưa?
Không phải, Nhậm Hinh mím chặt môi lắc lắc đầu, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ chiếm ngôi nhà chật hẹp nơi đô thị xuồng xã đông đúc này.
– Cháu ngoan mà, cháu chưa từng có ý định đó... nên chú đừng có dùng lí do bừa để đuổi cháu đi.
– Sự tồn tại của mày đáng lẽ ra không nên có, còn đòi lí do sao? Mau cút đi cho tao, nghe rõ chưa con ngáo này.
Thật sự chú ấy không cần cô nữa rồi, Nhậm Hinh đau tim đến quặn thắt, cô rưng rưng nước mắt nhìn chú ấy. Thế nhưng vẫn không lấy được sự thương cảm nào từ chú, ngay khi Nhậm Chử Toàn quay lưng đi, Nhậm Hinh càng kinh hãi mà chạy qua ngồi thụp xuống ôm chặt lấy đùi chú ấy.
Ông chú đối với Nhậm Hinh như là ngọn cỏ cứu mạng, nếu chú ấy không cần cô thì cô nên biết sống sao đây? Không còn tình thương và sự cưu mang của chú, Nhậm Hinh liền cảm thấy bản thân sẽ không sống nổi. Từ lâu cô đã phụ thuộc ý trí vào chú ấy rồi.
– Con này mau thả ra. Mày nên biết điều mà rời đi, sao cứ bám dai vào tao thế hả?
Nhậm Chử Toàn muốn đạp Nhậm Hinh đi, nhưng chẳng nhúc nhích được chân do cô nhóc ôm chân quá chặt.
Nhậm Hinh khóc sù sịt, cô không dám buông lỏng ngón tay ra dù một chút, lỏng ra một tí cô đã sợ tái mặt mày cho rằng chú ấy sẽ có thể trốn đi ngay.
Chú ấy quá hắt hủi, không muốn cho ở lại nên Nhậm Hinh bắt đầu quỳ gối, gục đầu liên tục cầu xin chú ấy cho cô ở lại, dáng vẻ thê thảm đáng thương khiến những người xung quanh cũng nói giúp.
– Con bé nó chăm chỉ lại ngoan ngoãn, sao tự nhiên cậu lại đuổi đi hả! Không thấy đáng thương như. Dù sao cũng là người thân ruột thịt lẫn nhau, đừng có khắc nghiệt quá cậu Toàn ạ.
– Cậu đã không ra dáng người bình thường, cũng không lấy vợ, cho con bé ở lại thì có sao đâu hả.
Áp lực dư luận đè nặng lên đầu, khiến Nhậm Chử Toàn không thể làm được gì.
– Cửa không khoá nữa, vào đi. Không đuổi mày đi nữa, vừa lòng rồi chứ?!.
Nhậm Hinh không bị đuổi đi nữa nên mừng rỡ thả tay ra, quay lại xác nhận đúng là cửa không khoá.
Nhìn bóng lưng chú, rõ ràng Nhậm Hinh cảm thấy hai người đều có phần cô đơn giống nhau. Nhưng tại sao lại không thể bù trừ, thấu hiểu cho nhau được chứ?
Nhậm Hinh không muốn bị đuổi việc trong tình cảnh này, có điều trong khu khách sạn đó có kẻ đã cưỡng h.iếp cô. Cô rất lo lắng sẽ gặp mặt, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại cô cần tiền như vậy, hiện tại lại khó kiếm việc mới nên cô còn chỗ để chùn bước ư?
Hiện giờ Nhậm Hinh chỉ khấn trời đừng cho gặp Kiều Lăng, gặp hắn chắc chắn sẽ lại là một ngày trì hoãn.
Vừa ngó đường phía trước đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Nhậm Hinh, cô giật mình quay người lại, thấy đó là một người đàn ông lạ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
– Xin chào, có người gửi đồ cho cô! Phiền cô nhận giúp tôi.
Ấn hộp đồ vào tay Nhậm Hinh người đàn ông liền rời đi, Nhậm Hinh chưa kịp nghĩ điều gì thì thấy trên hộp có một lời nhắn: "Biết điều mà dùng, đừng lơ tin nhắn hay cuộc gọi của tôi."
Đọc xong lời nhắn kia Nhậm Hinh liền biết đây là hộp di động của ai, cô sẽ không nhận đồ của hắn lần nữa, cất lại đợi khi nào gặp lại cô sẽ trả.
Không bị kẻ bắt nạt trì hoãn công việc, nhưng hôm nay Nhậm Hinh vẫn không thể đi làm được, ông chú muốn đuổi cô ra khỏi nhà. Hành lí đã dọn ra ngoài đầy đủ, chú ấy định không cần cô?
– Nhà này không muốn chứa mày nữa, mau cầm hành lí của mày đi đi.
Nhậm Chử Toàn hiếm hoi được một ngày không say, nhưng lại làm càn muốn đuổi Nhậm Hinh đi? Chú ấy thật sự muốn vứt bỏ cô, không cần cô nữa! Nhậm Hinh bắt đầu hoảng loạn rống lên.
– Chú không thể đuổi cháu, chú biết cháu không còn chỗ nào đi mà! Chú đừng nói... đùa, cháu rất lo sợ!...
Nhậm Hinh lo sợ ôm chặt túi hành lí.
– Tao không nói đùa, mày lớn rồi tự mà kiếm sống! Cút đi mau nhanh.
Dứt lời Nhậm Chử Toàn liền vào nhà khoá chốt cửa lại, Nhậm Hinh hoảng sợ thò tay vào suýt nữa còn bị cửa kẹp. Cô chậm một bước, chỉ có thể đập cửa van xin chú mau mở cửa.
Thế nhưng gọi đến lúc khô họng, bàn tay đỏ lạnh bên trong vẫn không vang ra một tiếng phản hồi. Nhậm Hinh bắt đầu bất lực mà dừng lại, lặng thinh đứng trước cửa, toàn thân bắt đầu trở nên âu sầu u ám.
Cô... từng là trẻ bị bỏ rơi, nên không muốn chuyện đó lại thêm một lần tiếp diễn nữa. Cảm giác hồi đó vẫn ám ảnh trong tâm trí Nhậm Hinh, thiếu thốn về mặt vật chất lẫn tinh thần, gặp bao nhiêu chuyện kinh khủng, quá đáng sợ. Cô không muốn rời khỏi gia đình hiện tại, có bị đánh chết cô cũng không đi, làm kẻ lang thang rất cô đơn và buồn bã.
Vào xế chiều, thành phố ùa về gió lạnh. Cánh cửa cũng mở ra, Nhậm Hinh lập tức kích động vui vẻ nhìn chú đang bước ra.
– Chú cho cháu vào rồi sao?
Nhậm Chử Toàn nốc hốc rượu lên, rồi liếc nhìn Nhậm Hinh, mặt sắc bỗng lạnh lại.
– Sao mày còn chưa ra khỏi nhà tao? Tao tưởng mày biết điều tự xách hết đồ mà đi rồi mà, biến đi, chướng mắt tao.
Nhậm Chử Toàn đẩy mạnh Nhậm Hinh ra.
– Cháu không đi, chú bảo cháu đi thì cháu biết phải sống sao đây hả! Chú là người giám hộ của cháu, là người thân hiện tại mà cháu yêu quý... nên chú không thể đuổi cháu. Chú không có lí do nên đuổi cháu đi...
Nhậm Hinh nghẹn ngào nén nước mắt mếu máo nói.
Nhậm Chử Toàn cau mày lại, nhìn chai đã cạn rượu nên liền phăng vào người Nhậm Hinh, giận dữ quát lớn.
– Tao cho mày sống nhờ nhà tao lớn chừng này rồi nên giờ muốn cuốm cái sổ đỏ của tao mới không đi đúng không? Nói cho mày biết đừng có diễn chú cháu ở đây, bây giờ tao muốn mày biến mày phải biến, nghe thấy chưa?
Không phải, Nhậm Hinh mím chặt môi lắc lắc đầu, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ chiếm ngôi nhà chật hẹp nơi đô thị xuồng xã đông đúc này.
– Cháu ngoan mà, cháu chưa từng có ý định đó... nên chú đừng có dùng lí do bừa để đuổi cháu đi.
– Sự tồn tại của mày đáng lẽ ra không nên có, còn đòi lí do sao? Mau cút đi cho tao, nghe rõ chưa con ngáo này.
Thật sự chú ấy không cần cô nữa rồi, Nhậm Hinh đau tim đến quặn thắt, cô rưng rưng nước mắt nhìn chú ấy. Thế nhưng vẫn không lấy được sự thương cảm nào từ chú, ngay khi Nhậm Chử Toàn quay lưng đi, Nhậm Hinh càng kinh hãi mà chạy qua ngồi thụp xuống ôm chặt lấy đùi chú ấy.
Ông chú đối với Nhậm Hinh như là ngọn cỏ cứu mạng, nếu chú ấy không cần cô thì cô nên biết sống sao đây? Không còn tình thương và sự cưu mang của chú, Nhậm Hinh liền cảm thấy bản thân sẽ không sống nổi. Từ lâu cô đã phụ thuộc ý trí vào chú ấy rồi.
– Con này mau thả ra. Mày nên biết điều mà rời đi, sao cứ bám dai vào tao thế hả?
Nhậm Chử Toàn muốn đạp Nhậm Hinh đi, nhưng chẳng nhúc nhích được chân do cô nhóc ôm chân quá chặt.
Nhậm Hinh khóc sù sịt, cô không dám buông lỏng ngón tay ra dù một chút, lỏng ra một tí cô đã sợ tái mặt mày cho rằng chú ấy sẽ có thể trốn đi ngay.
Chú ấy quá hắt hủi, không muốn cho ở lại nên Nhậm Hinh bắt đầu quỳ gối, gục đầu liên tục cầu xin chú ấy cho cô ở lại, dáng vẻ thê thảm đáng thương khiến những người xung quanh cũng nói giúp.
– Con bé nó chăm chỉ lại ngoan ngoãn, sao tự nhiên cậu lại đuổi đi hả! Không thấy đáng thương như. Dù sao cũng là người thân ruột thịt lẫn nhau, đừng có khắc nghiệt quá cậu Toàn ạ.
– Cậu đã không ra dáng người bình thường, cũng không lấy vợ, cho con bé ở lại thì có sao đâu hả.
Áp lực dư luận đè nặng lên đầu, khiến Nhậm Chử Toàn không thể làm được gì.
– Cửa không khoá nữa, vào đi. Không đuổi mày đi nữa, vừa lòng rồi chứ?!.
Nhậm Hinh không bị đuổi đi nữa nên mừng rỡ thả tay ra, quay lại xác nhận đúng là cửa không khoá.
Nhìn bóng lưng chú, rõ ràng Nhậm Hinh cảm thấy hai người đều có phần cô đơn giống nhau. Nhưng tại sao lại không thể bù trừ, thấu hiểu cho nhau được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.