Chương 13: Nhà mở cửa
Thủy Hạ
15/01/2024
Cả một buổi tối Nhậm Hinh cứ lắng lo không chợp mắt được do có... kẻ kia cũng ở trong đây, dù biết Đặng Âm Lĩnh không phải hạng biến thái, nhưng tâm thái của cô vẫn dè chừng cảnh giác! Mà anh ta cũng rất im ắng, nằm trên sofa chật hẹp mà không động đậy chút nào. Mãi cho tới khi thật sự không tỉnh táo nổi trước cơn buồn ngủ nữa cô mới nhắm mắt, tỉnh lại thì chẳng còn thấy anh ta đâu nữa.
Nhậm Hinh vẫn cảm thấy thiếu ngủ, thân thể đầy mệt mỏi lại uể oải, đầu hơi đau lại lười nhác không muốn dậy! Nhưng cơ thể không thể ở yên, mà phải bắt buộc rời giường. Cô ngáp một hơi dài nhưng chợt dừng lại giữa chừng, đôi mắt mở tròn nhìn dưới bàn có đặt đồ ăn. Nhậm Hinh ghé đầu gần xuống, phát hiện một tờ giấy với dòng nhắn: "Ăn cũng được, không ăn cũng được."
Nhậm Hinh ngớ người ra khi đọc dòng nhắn này. Nét chữ uyển chuyển mượn mà đẹp sắc như vậy, thế mà lời nhắn lại có hơi cứng ngác. Vậy xác định đây là bữa sáng mà anh ta cho cô! Một ly sữa trắng, đĩa đồ có trứng có rau, trông thật phong phú. Nhậm Hinh không nghĩ thêm mà liền ngồi xuống ăn uống nhanh nhanh.
Có lẽ đây là bữa sáng giàu chất mà cô ăn yên ổn nhất trong những năm nay. Trước kia mải lo thứ này thứ kia, cô chỉ có thể nhịn bụng tiết kiệm ăn một chiếc bánh bao hoặc bánh mì, chưa từng được ngồi im ăn lại còn có sữa uống nữa. Giờ hoàng này mà có người thân nữa, thì thật tốt.
Dùng bữa xong Nhậm Hinh liền nhanh chân rời đi, trên con đường quen thuộc vấn còn vương lại chút ê ẩm của cơn mưa giông tối qua, lá vàng trên đường rụng đầy. Hiện tại thời khí không còn gió nhưng lại khá lạnh, ngẩng mặt lên, phía xa Nhậm Hinh thấy cửa nhà đã mở. Thấy vậy cô liền chạy về, trong lòng mừng rỡ biết bao.
Ông chú đã về rồi.
– Chú.
Đập vào mắt cô là mấy tên đàn ông lạ mặt, khoảng bảy người, họ đang bưng đống đồ trong nhà cô ra.
– Mấy người là ai vậy? Sao... sao tùy tiện dọn nhà chú tôi?
Một tên đàn ông da ngăm vẫy tay: – Tiếp tục dọn.
Xong hắn xoay người lại bước tới trước mặt Nhậm Hinh.
– Mày là cháu của Nhậm Chử Toàn?
Mắt người đàn ông này trừng hung dữ thật, nhưng Nhậm Hinh vẫn đứng vững trả lời.
– Thì sao? Mấy chú mau dừng tay lại! Không được dọn đồ của nhà này ra.
Nhậm Hinh hét lên, cô lại chạy tới chắn đường mấy kẻ kia, thế nhưng họ không dừng lại, hai tên kia vẫn tiếp tục bước đi mặc kệ cô đang cản đường, làm cho Nhậm Hinh không nghĩ ngợi được gì nên cô liền ôm đống đồ đó, theo đó bị mang ra ngoài.
Đồ vật trên mảng gỗ lớn rơi ra tứ tung, Nhậm Hinh cứ vậy ôm chặt, hét lớn: – Mấy chú mau dừng lại, mau dừng lại đi! Làm vậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
Toàn vật bị ném xuống dưới đất không một chút thương xót, kể cả Nhậm Hinh. Không may thanh gỗ nặng rơi xuống trúng đùi cô, một cơn đau ập tới khiến Nhậm Hinh cau mày lại, nhắm nghiền mắt chịu đựng.
– Ư.
Người đàn ông da ngăm lúc này bước ra khỏi cửa, nhìn Nhậm Hinh rất chăm chú.
– Không ngờ hắn lại có một đứa cháu gái xinh xắn yếu đuối như vậy đấy!
Nhậm Hinh cắn chặt môi một cái, từ từ đẩy tấm gỗ đi, mặt không biến sắc ngẩng lên nhìn hắn.
– Rốt cuộc ông chú đã làm gì mà mấy người lại tới tận đây phá nhà.
– À, ha ha... hắn á! Ăn nợ sòng bạc nhà tao mấy năm nay không trả, nay tao tìm được nhà rồi thì dùng thế chấp cho phần nợ kia thôi. Bé cưng, có nợ phải trả đúng không nào.
Nợ ư! Nhậm Hinh bất chợt nghĩ lại, ông chú thường hay vào sòng bạc nhưng bao năm nay lại không hề có ai tới đòi nợ. Rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Cô không hiểu, cô không hiểu tại sao.
Bàn tay cô bất giác siết chặt rồi lại cảm thấy có vật gì đó đâm, cô nhìn lên thì thấy một tấm hình. Không nghĩ nhiều Nhậm Hinh liền thả lỏng cầm lên xem, thì phát hiện, là mẹ.
Nhậm Hinh không nhớ nhầm hình ảnh của mẹ được, một năm lang thang mỗi ngày cô không ngừng nhớ về gương mặt của mẹ, vì thế bóng hình đấy thật sự khó phai trong đầu cô. Người trong bức hình này chính là mẹ cô, còn đứa trẻ con được bọc kín ẵm trên tay chắc chắn là cô, còn người bên trái... có phải là bố cô không?
Không thiết nghĩ nhiều, Nhậm Hinh chỉ cảm thấy vui vì đã tìm được bức này. Nhưng niềm vui chưa qua năm giây thì đã trở nên ảm đạm, họ đang ở đâu?
– Cô gái, chú của em vẫn nợ chúng tôi một số tiền khá lớn! Khoảng năm mươi tỷ, nhưng hắn giờ vào tù rồi, chắc chắn... em sẽ là người trả thay số nợ còn lại rồi.
Cặp mắt Nhậm Hinh mở to ra nhìn lên hắn, chưa kịp sắp xếp cảm xúc, suy nghĩ thì đã bị hắn kéo đi. Cô nhanh chóng phản ứng giãy giụa, la toáng.
– Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, tôi không hiểu gì hết! Chú mau thả tôi ra, thả tôi ra.
Bị kéo lang đi như vậy Nhậm Hinh chỉ biết dùng cả sinh hét, lực giọng của cô thành công khiến những người quanh đó chạy tới. Người đàn ông này định bịt miệng cô lại, nhưng không muộn rồi, người người kéo tới như một cỗ dư luận bức ép.
– Bắt cóc con gái người ta giữa ban ngày ban mặt à, mau thả cô gái ra.
...
Trước sức ép của mọi người, gã đàn ông buộc phải thả Nhậm Hinh ra, tâm trạng Nhậm Hinh kinh hoảng tột cùng nên khi vừa được thả ra cô đã chạy ngay bằng tất cả sức lực có thể, bất giác chân đau cũng không ngừng lại. Cô sợ bị bắt và, cô chẳng biết nên làm gì nữa rồi.
Nhậm Hinh vẫn cảm thấy thiếu ngủ, thân thể đầy mệt mỏi lại uể oải, đầu hơi đau lại lười nhác không muốn dậy! Nhưng cơ thể không thể ở yên, mà phải bắt buộc rời giường. Cô ngáp một hơi dài nhưng chợt dừng lại giữa chừng, đôi mắt mở tròn nhìn dưới bàn có đặt đồ ăn. Nhậm Hinh ghé đầu gần xuống, phát hiện một tờ giấy với dòng nhắn: "Ăn cũng được, không ăn cũng được."
Nhậm Hinh ngớ người ra khi đọc dòng nhắn này. Nét chữ uyển chuyển mượn mà đẹp sắc như vậy, thế mà lời nhắn lại có hơi cứng ngác. Vậy xác định đây là bữa sáng mà anh ta cho cô! Một ly sữa trắng, đĩa đồ có trứng có rau, trông thật phong phú. Nhậm Hinh không nghĩ thêm mà liền ngồi xuống ăn uống nhanh nhanh.
Có lẽ đây là bữa sáng giàu chất mà cô ăn yên ổn nhất trong những năm nay. Trước kia mải lo thứ này thứ kia, cô chỉ có thể nhịn bụng tiết kiệm ăn một chiếc bánh bao hoặc bánh mì, chưa từng được ngồi im ăn lại còn có sữa uống nữa. Giờ hoàng này mà có người thân nữa, thì thật tốt.
Dùng bữa xong Nhậm Hinh liền nhanh chân rời đi, trên con đường quen thuộc vấn còn vương lại chút ê ẩm của cơn mưa giông tối qua, lá vàng trên đường rụng đầy. Hiện tại thời khí không còn gió nhưng lại khá lạnh, ngẩng mặt lên, phía xa Nhậm Hinh thấy cửa nhà đã mở. Thấy vậy cô liền chạy về, trong lòng mừng rỡ biết bao.
Ông chú đã về rồi.
– Chú.
Đập vào mắt cô là mấy tên đàn ông lạ mặt, khoảng bảy người, họ đang bưng đống đồ trong nhà cô ra.
– Mấy người là ai vậy? Sao... sao tùy tiện dọn nhà chú tôi?
Một tên đàn ông da ngăm vẫy tay: – Tiếp tục dọn.
Xong hắn xoay người lại bước tới trước mặt Nhậm Hinh.
– Mày là cháu của Nhậm Chử Toàn?
Mắt người đàn ông này trừng hung dữ thật, nhưng Nhậm Hinh vẫn đứng vững trả lời.
– Thì sao? Mấy chú mau dừng tay lại! Không được dọn đồ của nhà này ra.
Nhậm Hinh hét lên, cô lại chạy tới chắn đường mấy kẻ kia, thế nhưng họ không dừng lại, hai tên kia vẫn tiếp tục bước đi mặc kệ cô đang cản đường, làm cho Nhậm Hinh không nghĩ ngợi được gì nên cô liền ôm đống đồ đó, theo đó bị mang ra ngoài.
Đồ vật trên mảng gỗ lớn rơi ra tứ tung, Nhậm Hinh cứ vậy ôm chặt, hét lớn: – Mấy chú mau dừng lại, mau dừng lại đi! Làm vậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
Toàn vật bị ném xuống dưới đất không một chút thương xót, kể cả Nhậm Hinh. Không may thanh gỗ nặng rơi xuống trúng đùi cô, một cơn đau ập tới khiến Nhậm Hinh cau mày lại, nhắm nghiền mắt chịu đựng.
– Ư.
Người đàn ông da ngăm lúc này bước ra khỏi cửa, nhìn Nhậm Hinh rất chăm chú.
– Không ngờ hắn lại có một đứa cháu gái xinh xắn yếu đuối như vậy đấy!
Nhậm Hinh cắn chặt môi một cái, từ từ đẩy tấm gỗ đi, mặt không biến sắc ngẩng lên nhìn hắn.
– Rốt cuộc ông chú đã làm gì mà mấy người lại tới tận đây phá nhà.
– À, ha ha... hắn á! Ăn nợ sòng bạc nhà tao mấy năm nay không trả, nay tao tìm được nhà rồi thì dùng thế chấp cho phần nợ kia thôi. Bé cưng, có nợ phải trả đúng không nào.
Nợ ư! Nhậm Hinh bất chợt nghĩ lại, ông chú thường hay vào sòng bạc nhưng bao năm nay lại không hề có ai tới đòi nợ. Rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Cô không hiểu, cô không hiểu tại sao.
Bàn tay cô bất giác siết chặt rồi lại cảm thấy có vật gì đó đâm, cô nhìn lên thì thấy một tấm hình. Không nghĩ nhiều Nhậm Hinh liền thả lỏng cầm lên xem, thì phát hiện, là mẹ.
Nhậm Hinh không nhớ nhầm hình ảnh của mẹ được, một năm lang thang mỗi ngày cô không ngừng nhớ về gương mặt của mẹ, vì thế bóng hình đấy thật sự khó phai trong đầu cô. Người trong bức hình này chính là mẹ cô, còn đứa trẻ con được bọc kín ẵm trên tay chắc chắn là cô, còn người bên trái... có phải là bố cô không?
Không thiết nghĩ nhiều, Nhậm Hinh chỉ cảm thấy vui vì đã tìm được bức này. Nhưng niềm vui chưa qua năm giây thì đã trở nên ảm đạm, họ đang ở đâu?
– Cô gái, chú của em vẫn nợ chúng tôi một số tiền khá lớn! Khoảng năm mươi tỷ, nhưng hắn giờ vào tù rồi, chắc chắn... em sẽ là người trả thay số nợ còn lại rồi.
Cặp mắt Nhậm Hinh mở to ra nhìn lên hắn, chưa kịp sắp xếp cảm xúc, suy nghĩ thì đã bị hắn kéo đi. Cô nhanh chóng phản ứng giãy giụa, la toáng.
– Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, tôi không hiểu gì hết! Chú mau thả tôi ra, thả tôi ra.
Bị kéo lang đi như vậy Nhậm Hinh chỉ biết dùng cả sinh hét, lực giọng của cô thành công khiến những người quanh đó chạy tới. Người đàn ông này định bịt miệng cô lại, nhưng không muộn rồi, người người kéo tới như một cỗ dư luận bức ép.
– Bắt cóc con gái người ta giữa ban ngày ban mặt à, mau thả cô gái ra.
...
Trước sức ép của mọi người, gã đàn ông buộc phải thả Nhậm Hinh ra, tâm trạng Nhậm Hinh kinh hoảng tột cùng nên khi vừa được thả ra cô đã chạy ngay bằng tất cả sức lực có thể, bất giác chân đau cũng không ngừng lại. Cô sợ bị bắt và, cô chẳng biết nên làm gì nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.