Chương 2
Vu Triết
21/10/2021
“Bác sĩ ơi qua đây xem với, gãy chân cần bao nhiêu tiền khám thế?”
Người rơi xuống đất trước mặt Hạng Tây và Màn Thầu là Lý Tuệ, con gái của vợ Nhị Bàn.
Mẹ Lý Tuệ mang Lý Tuệ tới đây sống chung với Nhị Bàn, bà ta nói đây là con của Nhị Bàn, chỉ có điều Nhị Bàn không nhận đứa con này.
Cô bé mười bốn tuổi gầy như con khỉ con, Hạng Tây cứ cảm thấy gió mà to hơn chút nữa là thổi bay cô bé ra xa hai dặm rồi.
Mấy tầng nhà ở đây đều thấp, cú rơi này của Lý Tuệ không nặng, nằm trên đất một lúc mới vật lộn đứng lên.
Màn Thầu do dự liếc qua ban công, đưa tay dìu Lý Tuệ đang lo lắng nhìn lên ban công, đẩy Màn Thầu ra, cúi đầu đứng dưới chân tường.
“Ai dà,” Giọng Nhị Bàn vang lên từ ban công tầng hai, “Màn Thầu lại thương hoa tiếc ngọc rồi nhỉ.”
“Anh,” Hình như Màn Thầu bị dọa hết hồn, ngẩng đầu lên cười cười, khập khiễng chạy vào trong nhà, “Anh à, chỗ em có…..”
Hạng Tây nhìn Lý Tuệ một cái rồi lướt qua người cô bé, chuẩn bị về số 17.
“Tiểu Triển,” Lý Tuệ sau lưng dùng chất giọng khàn khàn gọi cậu, dùng tông giọng thấp đến nỗi coi như nghe không thấy, “Cứu em với.”
Bước chân Hạng Tây không hề dừng lại, đi thẳng đến số 17, trở tay đóng cửa lại.
Người trong nhà hơi nhiều, sở thích của chú Bình chính là uống trà đánh bài, bây giờ đang ngồi trong phòng khách uống trà với vài người mà Hạng Tây đều quen mặt. Chú Bình không có “băng tội phạm” đúng nghĩa, mà nếu có thì mấy người này đều chủ lực trong băng.
“Về rồi à.” Nhìn thấy cậu vuốt cái ly nói một câu, động tác uống trà chậm lại, vẻ mặt hưởng thụ.
“Ừm.” Hạng Tây đứng cạnh bàn trà cúi thấp đầu.
“Đúng là trưởng thành thật rồi.” Chú Bình đặt ly xuống thở dài, “Bây giờ tay không mà cũng dám chạy về.”
Hạng Tây không nói năng gì.
“Năm nay làm ăn khó khăn nhỉ.” Chú Bình lại uống thêm một ngụm trà, dựa vào sofa.
Mấy người trong phòng cũng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn cậu, Hạng Tây cũng im lặng, mỗi lần chú Bình nói chuyện đều sẽ thế này, không giống như Nhị Bàn lúc làm lão đại thì động tay động chân miễn phí.
Chú Bình nói chuyện luôn luôn thong thả niềm nở như vậy, nhưng Hạng Tây biết chắc tay không quay về chắc chắn sẽ bị trừng phạt rất thảm.
“Ăn cơm chưa?” Chú Bình hỏi.
“Ăn tạm một chút rồi,” Hạng Tây thoáng nhìn hành lang thông qua sân sau tầng một, “Hôm nay đau dạ dày.”
“Lại đau dạ dày, dạ dày của mày bị gì thế,” Chú Bình nhíu mày, “Trong bếp còn chút canh nóng, mày đi uống chút đi.”
“Ờ.” Hạng Tây vào phòng bếp, uống một bát canh.
Thực ra bây giờ cậu chẳng có hứng ăn, nhưng canh thì bắt buộc phải uống, chú Bình bảo cậu uống thì cậu phải uống.
Uống canh xong rồi, cậu đi qua hành lang đến sân sau, huýt sáo một tiếng.
Gọi là sân sau vậy thôi chứ cũng không phải là một cái sân, chỉ là một cái cửa sau riêng tự xây của mỗi nhà, cách tường một mét bằng khoảng cách của đường lớn, rất dài, đen bẩn.
Tiếng huýt sáo vang lên một tiếng, cậu nghe thấy tiếng Nhị Bàn đang mắng chửi Màn Thầu.
Cậu lại huýt thêm tiếng nữa, tiếng huýt sáo này đang gọi chó.
Hạng Tây có nuôi một con chó, đúng hơn là không phải của cậu nuôi, cũng không biết của nhà nào, lúc vào thu chạy vào trong Đại Oa kiếm ăn trong thùng rác.
Hạng Tây thấy đáng thương nên cho một chút đồ ăn, từ đó luôn ngồi chờ ở đây, Hạng Tây không đặt tên cho nó, nhưng chỉ cần huýt sáo là nó liền chạy qua.
Hôm nay đã huýt sáo ba lần mà vẫn không thấy bóng dáng vui mừng nhảy cẫng của nó đâu.
Cậu quay vào trong nhà, đi đến cạnh chú Bình: “Chú, chó đâu?”
Chú Bình cầm Nhị Bàn nhìn cậu một cái, ngoài nhà có tiếng hét thảm thiết, Màn Thầu bị Nhị Bàn đánh ra ngoài cửa.
“Chó đâu?” Hạng Tây nhìn ra được một chút gì đó trong ánh mắt của chú Bình, nhưng không dám khẳng định, chỉ cố chấp hỏi lại lần nữa, “Là cái con chó màu vàng ấy, nó đâu rồi?”
Trong phòng có người cười lạnh một tiếng, để lộ ý cười trong nỗi đau của người khác.
Chú Bình vẫn không nói gì, đầu nghiêng nghiêng, như đang lắng nghe tiếng Nhị Bàn đánh Màn Thầu.
Hạng Tây không hỏi lại,quay người ra khỏi cửa, hai bước chạy đến ngăn cái chân đang Nhị Bàn đang chuẩn bị đạp lên bụng Màn Thầu.
“Cút ra!” Nhị Bàn trừng mắt nhìn cậu.
“Chó của tôi đâu?” Hạng Tây nhìn gã hỏi một câu.
“Con mẹ nó ai mà biết chó gì ở đây, cút!” Nhị Bàn vung mạnh tay đẩy Hạng Tây ra.
“Tiểu Triển…..” Màn Thầu đang nửa quỳ nửa ngồi đằng sau kêu cậu một tiếng.
“Tôi hỏi ông,” Hạng Tây lảo đảo hai bước, không để ý đến Màn Thầu, lại nhanh chóng phi đến ngăn Nhị Bàn trước mặt, gần như đối mặt cùng gã, “Chó đâu?”
“Má nó mày có bệnh hả!” Nhị Bàn gào lên một tiếng, giơ tay đánh vào mặt Hạng Tây.
Hạng Tây né người tránh, không đợi Nhị Bàn còn chưa kịp thu lại nắm đấm thì đã đánh lại còn đẩy mạnh Nhị Bàn một cái, cũng gào lên: “Chó của tôi đâu!”
“Đệt mẹ mày,” Nhị Bàn chắc cũng bị phần cố chấp khó hiểu của cậu đánh động, vung mạnh tay cậu đập lên tường, “Chó chó mẹ mày, ông đây ăn rồi!”
Hạng Tây sững sờ, bả vai bị đập vào tường truyền đến cơn đau chưa từng có.
“Ông nói cái gì?” Cậu quay phắt đầu lại trừng Nhị Bàn.
“Tao nói là con chó kia của mày ông đây ăn rồi! Hầm được cả một nồi đấy!” Nhị Bàn phụt một bãi nước bọt trên đất, hùng hùng hổ hổ lướt qua đến trước mặt Màn Thầu, “Con mẹ nó toàn ăn không ngồi rồi, nuôi cmn có ích gì!”
Lúc Nhị Bàn nhấc chân định đạp Màn Thầu đang trốn về phía sau, Hạng Tây gào lên một tiếng, nhào qua phía sau đập một cùi chỏ lên cổ gã: “Mẹ nó ai cho ông ăn chó của tôi!”
Hạng Tây biết lúc này nhào qua chẳng khác nào trứng cút chọi đá, Nhị Bàn cao to y chang cái tòa tháp, mỗi lần đứng cạnh gã cậu đều cảm thấy cát đá cuồn cuồn che lấp bầu trời.
Nhưng cậu vẫn nhào qua, một giây sau đó bị Nhị Bàn nắm lấy tay ném cậu qua vai ngã xuống đất.
Cậu bị ngã như vậy có chút choáng đầu, hôm nay chưa ăn miếng nào, còn bị ngã xuống đất như thế, mắt hoa hết cả lên, còn thấy chân Màn Thầu dài hẳn ra…….
Cú ném này vẫn chưa đủ làm Nhị Bàn bõ tức, sau đó lại đạp lên chân một cái.
Hạng Tây há miệng, kêu không thành tiếng.
Đau quá đi, cơn đau trong phút chốc này làm cậu chỉ còn sức nằm trên đất thở dốc.
Nhị Bàn còn muốn đạp thêm cái nữa, Màn Thầu ôm chặt chân gã, im lặng cắn răng không hé miệng.
“***!” Nhị Bàn tát hắn, trong lúc đang mắng mắng chửi chửi thế này, chú Bình từ số 17 đi ra, gã nhìn chú Bình một cái rồi dừng tay.
“Có thấy phiền không đây?” Chú Bình tay lắc lắc Nhị Bàn, giọng điệu không cao nói, “Đường này do nhà mày mở à? Cũng không thấy mất mặt sao, đánh con cái nhà mình ác như vậy, có triển vọng!”
Nói xong chú Bình nắm cằm Màn Thầu: “Dìu nó vào trong.”
Màn Thầu vội vàng đi qua kéo Hạng Tây dậy, chân Hạng Tây vừa dùng sức đã cau mày đặt mông ngồi lại xuống đất, Màn Thầu thò tay muốn sờ chân cậu bị ngăn lại: “Đừng có đụng vào, đau.”
“Gãy rồi hả?” Giọng Màn Thầu hơi run run, chắc đang nhớ tới cái năm mình bị đánh què chân.
“Không biết.” Hạng Tây cắn răng vịn vai Màn Thầu đứng dậy, trong thời gian ngắn ngủi vậy cảm thấy chân bị sưng tấy, không gãy xương mới lạ.
Màn Thầu nhanh chóng đỡ cậu vào nhà, lúc đi ngang qua chú Bình thấp giọng nói một câu: “Chú Bình, chắc cần phải…..đi bệnh viện khám.”
“Gãy rồi?” Chú Bình nhìn Hạng Tây một cái.
“Chắc vậy.” Hạng Tây nói.
“Vậy sao,” Chú Bình cười cười, “Đúng lúc thế, năm mới đến rồi, cố gắng làm việc hết sức đi.”
Hạng Tây không nói gì thêm, cậu hiểu ý của chú Bình, ngoài miệng thì nói giúp cậu nhưng thật ra lúc Nhị Bàn đánh cậu, chú Bình thấy cũng thích thú lắm chứ, bây giờ gãy chân cũng đúng lúc.
Cứ coi như là trừng phạt đi, chắc dạo gần đây mình làm chú chướng mắt lắm.
Sau khi vào đông người đến khoa chỉnh hình khám chỉ có nhiều hơn chứ không có ít, đa phần là gãy xương các loại, trượt tuyết ngã gãy chân, trượt tuyết trượt chân chống tay xuống đất thì gãy cổ tay…… Khu nội trú và phòng khám bệnh đều bận, hôm nay Trình Bác Diễn ở phòng khám bệnh tối mắt tối mũi, phòng cấp cứu còn đưa thêm mấy người té ngã bị thương đến nữa.
Lại không thể tan làm đúng giờ, sau khi kiểm tra xong cho bệnh nhân cuối cùng đến tái khám, anh dựa vào lưng ghế duỗi người, nghĩ ngợi tối đi ăn cái gì ngon mới được, nhưng trong đầu tự nhiên lại vang lên giọng nói của mẹ.
Ăn tối phải ăn thế nào mới tốt cho sức khỏe…… Bài học dinh dưỡng của mẹ bắt đầu rồi……
Bên cấp cứu có người đang gào lên, giọng cũng lớn đấy, Trình Bác Diễn dừng bước nhìn lướt qua bên kia.
Trong phòng cấp cứu có tiếng như thế không tính là kỳ quái, nhưng anh vẫn xoay người đi qua, tuần trước có một cậu chàng uống say nghênh ngang đi trên đường ngã té dập mặt vào bậc thềm làm mặt đầy máu, không tóm lấy bác sĩ muốn đóng dấu, mà giơ tay lên chụp hình lại cái mặt, nói đóng xong cái dấu sẽ đi một chuyến đến mặt trăng.
Tiếng gào lúc đó cũng không khác lúc này cho lắm.
Sau khi qua đó Trình Bác Diễn mới biết người kia không phải uống say, có người đang cúi đầu ngồi trên ghế trước phòng cấp cứu, còn có ba người đang đứng quanh cậu ta la la hét hét.
“Không phải ông muốn đến bệnh viện sao, chúng tôi tới cùng ông rồi đây,” Một thanh niên có khuôn mặt côn đồ chỉ vào người đàn ông hét lên, “Bây giờ bác sĩ nói là gãy xương, ông còn muốn nói gì nữa không! Đưa tiền nhanh đí!”
“Tôi có nói sẽ không đưa tiền sao!” Người đàn ông cũng hét lên, “Gãy chân thì gãy chân, ai biết gãy thành kiểu gì, chẳng lẽ cậu muốn bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu à!”
“Xe ông chạy nhanh vãi, giới hạn tốc độ ở chỗ đó là 20 đó có biết không, lúc đó chân ông nhấn không lên 60 chắc mặt trăng bị dọa rơi xuống luôn quá!” Một cậu trai trẻ tuổi đứng bên cạnh nói.
“Bác sĩ!” Cậu trai này nói xong liền đi hai bước qua phòng cấp cứu, “Bác sĩ ơi qua đây xem với, gãy chân cần bao nhiêu tiền khám thế?”
Chân què? Trình Bác Diễn nhìn chân hắn chằm chằm.
Lúc này phòng cấp cứu có không ít người, ba bác sĩ cũng chẳng rảnh rang gì, có một người quay đầu nhìn về phía này, thấy Trình Bác Diễn liền nói một câu: “Tiểu Trình cậu có rảnh…..”
“Để tôi xem.” Trình Bác Diễn nói rồi đi đến trước mặt người đang ngồi trên ghế.
“Anh là bác sĩ?” Người đàn ông đó nhìn anh chằm chằm.
“Ừ, khoa chỉnh hình.” Trình Bác Diễn gật gật đầu, “Bác sĩ cấp cứu đang bận lắm, để tôi xem cho, mấy người đừng lo lắng.”
“Khoa chỉnh hình? May quá!” Người đàn ông chỉ người đang ngồi trên ghế, lại nhìn đồng hồ trên tay, có chút gấp gáp nói, “Anh xem xem, có nghiêm trọng không? Gãy xương hả?”
“Đụng trúng chỗ nào thế?” Trình Bác Diễn ngồi xổm trước mặt người này hỏi.
Người ngồi trên ghế cứ một mực cúi đầu, Trình Bác Diễn hỏi thì cậu mới ngẩng đầu lên.
Nói thực á cấp cứu rất hay có người giả bị đụng đến khám, nếu mà có gãy chân thật thì cũng là gãy được ba tuần trở lên rồi, nghe nói phải chụp phim thì chuồn luôn, tình hình trước mắt chắc cũng không khác lắm.
Trình Bác Diễn tạm thời gắn mác cho đám người này, đặc biệt là vị bị đụng đây, Trình Bác Diễn qua đây vừa thấy cái mái đầu Mohican (1) thì chẳng có hảo cảm gì, còn thêm cái đôi boots gắn khóa đồng kia và cái quần không biết là quần dài hay quần lửng…… Trời lạnh vậy mà.
(1) Quả đầu Mohican đây.
Sau khi người này ngẩng đầu lên Trình Bác Diễn mới thấy rõ mặt cậu, dưới khóe mắt phải có dán băng cá nhân hoạt hình, nhìn thì có vẻ hình như nhỏ hơn cậu què một chút, khá thanh tú, ánh mắt lộ vẻ hoang mang không giống với tạo hình trên người cậu, ngây thơ vô tội.
“Chỗ bắp chân trái.” Người này chỉ vào chân mình, giọng nói rất bình tĩnh, so với mấy người bạn cứ la hét nãy giờ làm người ta đau đầu thì cậu có vẻ biết phải trái hơn.
“Để tôi xem nào,” Trình Bác Diễn ra hiệu cậu xắn ống quần lên, “Đau không?”
“Là bác sĩ khoa chỉnh hình nhỉ,” Người này vừa xắn ống quần vừa không nhanh không chậm nói, “Khoa chỉnh hình các anh có gặp thần thánh nào bị tông thành thế này mà không đau chưa?”
Lời này nói quá đúng, Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, không đáp trả.
Bắp chân đã bị sưng lên, vậy mà lại là vết thương mới, hơn nữa còn không nhẹ, không chừng còn phải nhập viện, Trình Bác Diễn đưa tay ra muốn xác nhận một chút, vừa đụng vào da thì cậu đẩy tay anh ra.
“Anh ơi,” Cậu cau mày, “Đau lắm.”
Trình Bác Diễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu mấy giây, đứng lên: “Tên gì thế? Cần phải chụp phim.”
“Triển Hoành Đồ.” Người này trả lời, nói đến tên mình thì cười cười, “Triển Hoành Đồ trong Đại triển hoành đồ.”
Vừa nghe thấy là gãy xương, còn gãy không nhẹ, mấy người bên cạnh lại gào lên, vây người đàn ông bắt đầu la hét, người đàn ông nhìn đồng hồ, hỏi Trình Bác Diễn: “Bác sĩ, bao lâu nữa mới xong?”
“Khoảng chừng hơn một tiếng, phải xem mức độ gãy xương.” Trình Bác Diễn rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho khoa phóng xạ, xem xem có thể chuẩn bị làm ngay không.
Mấy người bên cạnh cứ ầm ĩ nãy giờ làm người ta bực dọc, anh đi qua hành lang bên cạnh gọi điện thoại.
Liên hệ với khoa phóng xa xong, lúc quay lại trước cửa phòng cấp cứu, Trình Bác Diễn phát hiện xung quanh yên lặng đi không ít, người đàn ông kia hình như đã đi rồi, chỉ còn lại ba người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế.
Một người trong đó đang cầm một cọc tiền.
Đưa tiền rồi à?
“Đi nộp viện phí đi, lên tầng hai chụp phim, thang máy ở bên kia,” Trình Bác Diễn cũng không hỏi nhiều, dặn dò một chút, “Kiểm tra xong sẽ có bác sĩ trực ban xử lý cho cậu.”
“Cảm ơn bác sĩ Trình.” Cậu trai tên Triển Hoành Đồ nhìn anh nói một câu.
“Hả?” Trình Bác Diễn ngây người.
“Không phải bác sĩ cấp cứu gọi anh là Tiểu Trình sao?”
“À, ừ,” Trình Bác Diễn nói, “Không có gì.”
Trình Bác Diễn vừa về đến nhà lại cảm thấy đói, nhưng không muốn ăn cho lắm, vừa nghĩ đến phải tự mình làm cơm thì phiền não không thôi, hết muốn ăn luôn.
Anh thay đồ rồi ngồi dựa vào ghế sofa nhắm mắt, suy nghĩ xem có nên gọi đồ ăn ngoài hay không.
Vừa mới nhắm mắt lại nghe thấy hai đôi vẹt yến phụng ở ban công tầng hai tòa đối diện kêu điên cuồng.
“Hầy……” Anh thở dài một hơi, nhéo nhéo ấn đường.
Khoảng cách giữa hai tòa quá gần, nghe như tiếng bán thức ăn giữa chợ làm Trình Bác Diễn bất đắc dĩ phải mở mắt ra, cau mày lấy lại bình tĩnh, lại nhắm mắt lại, cố gắng kiểm soát tâm tình của mình rồi hít sâu vào thở mấy lần, mới không mở cửa sổ ra dùng ná cao su bắn rớt hai con vẹt bên kia.
Hai đôi vẹt yến phụng tháng trước mới được nhận nuôi, vì tất cả đều có màu xanh dương, so với mấy con màu vàng màu xanh lá thì đẹp hơn nhiều, Trình Bác Diễn còn thấy thích thúc mà nhìn chúng nó từ cửa sổ, lặng lẽ đặt tên cho chúng nó, Xanh Cả Xanh Hai Xanh Ba và Xanh Tư.
Giờ nghĩ lại mới thấy bản thân ngây thơ quá, bây giờ chỉ muốn gọi chúng nó là Bát Cả Bát Hai Bát Ba và Bát Tư.
Bát nghĩa là hăng hái, khí thế, đanh đá.
Cuối cùng anh phải vào phòng mở máy chạy bộ, đeo tai nghe lên, mở tiếng lớn nhất bắt đầu chạy bộ.
Bỏ đi, khỏi ăn luôn.
“Về hả?” Màn Thầu đỡ Hạng Tây đứng bên đường xem xem, muốn tìm một cái xe ba bánh.
“Ừ.” Hạng Tây cau mày đáp một tiếng.
“Hôm nay ăn vạ được mấy người rồi, vừa nãy cũng được coi là chảy nhiều máu, hay là mày đi chữa đi,” Màn Thầu cúi đầu nhìn chân cậu, “Đừng kéo dài thời gian để rồi bị như tao…..”
“Cút mợ mày đi.” Hạng Tây nhìn hắn.
“Hả?” Màn Thầu ngây người.
“Mồm mày đen như quạ,” Hạng Tây nhảy lò cò, “Tối nay vận may không tệ, ngày mai lại thêm lần nữa, nếu không chú Bình sẽ không tha cho tao.”
Màn Thầu không nói gì, qua rất lâu mới thở dài một hơi.
Hạng Tây chưa bao giờ làm cái chuyện giả vờ bị xe đụng thế này, trước kia Màn Thầu làm rất vui, hắn bị tàn phế, ngã xuống đất một cái, lết cái què gào lên, đương sự nào xui xẻo thì phải móc tiền ra mua im lặng.
Hạng Tây luôn khinh loại chuyện này, nhưng lần này bị chú Bình bức đến đường cùng rồi, nếu không cậu cũng không cùng “bạn hợp tác” bình thường cậu luôn ngứa mắt lăn lộn hai ngày để cơn giận của chú Bình giảm xuống, không thì năm mới không đến được.
“Ầy, nãy tao sợ tên bác sĩ nói cái gì cơ, hai người chúng ta một người thì bị thương một người thì tật, người ta mà phát hiện thì có chạy hết sức cũng không nhanh được.” Màn Thầu nói.
“Sợ cái quần.” Hạng Tây kéo kéo cổ áo, Trình Bác Diễn à.
Màn Thầu nghiêng đầu nhìn thấy có một cái xe ba bánh từ hẻm đối diện chui ra, lập tức nhảy cẫng lên hét: “Này! Các anh ơi! Đến đây!”
Cái xe ba bánh chạy chậm, sau đó tăng tốc chạy vụt đi.
“Á **! Cái thái độ phục vụ gì vậy!” Màn Thầu rất không thoải mái.
“Mày gấp lắm à?” Hạng Tây nhìn hắn, dựa vào cái cây bên cạnh hỏi một câu.
“Mày không về à? Trời lạnh quá, tao vừa nói hai tên kia lái xe đi mày lại không chịu.” Màn Thầu thở dài.
“Mày vội vàng muốn về làm gì?” Hạng Tây ngẩng đầu nhìn trời, hình như có mấy bông hoa tuyết mỏng manh rơi xuống, “Mày gấp gáp muốn qua cái ngày xui xẻo này, mày chạy về phía trước, phía trước có cái gì nhỉ?”
“Hả?” Màn Thầu nghe không hiểu cậu đang nói gì.
“Phía trước có Nhị Bàn đang chờ mày đó.” Hạng Tây cười rộ lên.
“Đệt!” Màn Thầu kêu một tiếng rất không vui.
Người rơi xuống đất trước mặt Hạng Tây và Màn Thầu là Lý Tuệ, con gái của vợ Nhị Bàn.
Mẹ Lý Tuệ mang Lý Tuệ tới đây sống chung với Nhị Bàn, bà ta nói đây là con của Nhị Bàn, chỉ có điều Nhị Bàn không nhận đứa con này.
Cô bé mười bốn tuổi gầy như con khỉ con, Hạng Tây cứ cảm thấy gió mà to hơn chút nữa là thổi bay cô bé ra xa hai dặm rồi.
Mấy tầng nhà ở đây đều thấp, cú rơi này của Lý Tuệ không nặng, nằm trên đất một lúc mới vật lộn đứng lên.
Màn Thầu do dự liếc qua ban công, đưa tay dìu Lý Tuệ đang lo lắng nhìn lên ban công, đẩy Màn Thầu ra, cúi đầu đứng dưới chân tường.
“Ai dà,” Giọng Nhị Bàn vang lên từ ban công tầng hai, “Màn Thầu lại thương hoa tiếc ngọc rồi nhỉ.”
“Anh,” Hình như Màn Thầu bị dọa hết hồn, ngẩng đầu lên cười cười, khập khiễng chạy vào trong nhà, “Anh à, chỗ em có…..”
Hạng Tây nhìn Lý Tuệ một cái rồi lướt qua người cô bé, chuẩn bị về số 17.
“Tiểu Triển,” Lý Tuệ sau lưng dùng chất giọng khàn khàn gọi cậu, dùng tông giọng thấp đến nỗi coi như nghe không thấy, “Cứu em với.”
Bước chân Hạng Tây không hề dừng lại, đi thẳng đến số 17, trở tay đóng cửa lại.
Người trong nhà hơi nhiều, sở thích của chú Bình chính là uống trà đánh bài, bây giờ đang ngồi trong phòng khách uống trà với vài người mà Hạng Tây đều quen mặt. Chú Bình không có “băng tội phạm” đúng nghĩa, mà nếu có thì mấy người này đều chủ lực trong băng.
“Về rồi à.” Nhìn thấy cậu vuốt cái ly nói một câu, động tác uống trà chậm lại, vẻ mặt hưởng thụ.
“Ừm.” Hạng Tây đứng cạnh bàn trà cúi thấp đầu.
“Đúng là trưởng thành thật rồi.” Chú Bình đặt ly xuống thở dài, “Bây giờ tay không mà cũng dám chạy về.”
Hạng Tây không nói năng gì.
“Năm nay làm ăn khó khăn nhỉ.” Chú Bình lại uống thêm một ngụm trà, dựa vào sofa.
Mấy người trong phòng cũng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn cậu, Hạng Tây cũng im lặng, mỗi lần chú Bình nói chuyện đều sẽ thế này, không giống như Nhị Bàn lúc làm lão đại thì động tay động chân miễn phí.
Chú Bình nói chuyện luôn luôn thong thả niềm nở như vậy, nhưng Hạng Tây biết chắc tay không quay về chắc chắn sẽ bị trừng phạt rất thảm.
“Ăn cơm chưa?” Chú Bình hỏi.
“Ăn tạm một chút rồi,” Hạng Tây thoáng nhìn hành lang thông qua sân sau tầng một, “Hôm nay đau dạ dày.”
“Lại đau dạ dày, dạ dày của mày bị gì thế,” Chú Bình nhíu mày, “Trong bếp còn chút canh nóng, mày đi uống chút đi.”
“Ờ.” Hạng Tây vào phòng bếp, uống một bát canh.
Thực ra bây giờ cậu chẳng có hứng ăn, nhưng canh thì bắt buộc phải uống, chú Bình bảo cậu uống thì cậu phải uống.
Uống canh xong rồi, cậu đi qua hành lang đến sân sau, huýt sáo một tiếng.
Gọi là sân sau vậy thôi chứ cũng không phải là một cái sân, chỉ là một cái cửa sau riêng tự xây của mỗi nhà, cách tường một mét bằng khoảng cách của đường lớn, rất dài, đen bẩn.
Tiếng huýt sáo vang lên một tiếng, cậu nghe thấy tiếng Nhị Bàn đang mắng chửi Màn Thầu.
Cậu lại huýt thêm tiếng nữa, tiếng huýt sáo này đang gọi chó.
Hạng Tây có nuôi một con chó, đúng hơn là không phải của cậu nuôi, cũng không biết của nhà nào, lúc vào thu chạy vào trong Đại Oa kiếm ăn trong thùng rác.
Hạng Tây thấy đáng thương nên cho một chút đồ ăn, từ đó luôn ngồi chờ ở đây, Hạng Tây không đặt tên cho nó, nhưng chỉ cần huýt sáo là nó liền chạy qua.
Hôm nay đã huýt sáo ba lần mà vẫn không thấy bóng dáng vui mừng nhảy cẫng của nó đâu.
Cậu quay vào trong nhà, đi đến cạnh chú Bình: “Chú, chó đâu?”
Chú Bình cầm Nhị Bàn nhìn cậu một cái, ngoài nhà có tiếng hét thảm thiết, Màn Thầu bị Nhị Bàn đánh ra ngoài cửa.
“Chó đâu?” Hạng Tây nhìn ra được một chút gì đó trong ánh mắt của chú Bình, nhưng không dám khẳng định, chỉ cố chấp hỏi lại lần nữa, “Là cái con chó màu vàng ấy, nó đâu rồi?”
Trong phòng có người cười lạnh một tiếng, để lộ ý cười trong nỗi đau của người khác.
Chú Bình vẫn không nói gì, đầu nghiêng nghiêng, như đang lắng nghe tiếng Nhị Bàn đánh Màn Thầu.
Hạng Tây không hỏi lại,quay người ra khỏi cửa, hai bước chạy đến ngăn cái chân đang Nhị Bàn đang chuẩn bị đạp lên bụng Màn Thầu.
“Cút ra!” Nhị Bàn trừng mắt nhìn cậu.
“Chó của tôi đâu?” Hạng Tây nhìn gã hỏi một câu.
“Con mẹ nó ai mà biết chó gì ở đây, cút!” Nhị Bàn vung mạnh tay đẩy Hạng Tây ra.
“Tiểu Triển…..” Màn Thầu đang nửa quỳ nửa ngồi đằng sau kêu cậu một tiếng.
“Tôi hỏi ông,” Hạng Tây lảo đảo hai bước, không để ý đến Màn Thầu, lại nhanh chóng phi đến ngăn Nhị Bàn trước mặt, gần như đối mặt cùng gã, “Chó đâu?”
“Má nó mày có bệnh hả!” Nhị Bàn gào lên một tiếng, giơ tay đánh vào mặt Hạng Tây.
Hạng Tây né người tránh, không đợi Nhị Bàn còn chưa kịp thu lại nắm đấm thì đã đánh lại còn đẩy mạnh Nhị Bàn một cái, cũng gào lên: “Chó của tôi đâu!”
“Đệt mẹ mày,” Nhị Bàn chắc cũng bị phần cố chấp khó hiểu của cậu đánh động, vung mạnh tay cậu đập lên tường, “Chó chó mẹ mày, ông đây ăn rồi!”
Hạng Tây sững sờ, bả vai bị đập vào tường truyền đến cơn đau chưa từng có.
“Ông nói cái gì?” Cậu quay phắt đầu lại trừng Nhị Bàn.
“Tao nói là con chó kia của mày ông đây ăn rồi! Hầm được cả một nồi đấy!” Nhị Bàn phụt một bãi nước bọt trên đất, hùng hùng hổ hổ lướt qua đến trước mặt Màn Thầu, “Con mẹ nó toàn ăn không ngồi rồi, nuôi cmn có ích gì!”
Lúc Nhị Bàn nhấc chân định đạp Màn Thầu đang trốn về phía sau, Hạng Tây gào lên một tiếng, nhào qua phía sau đập một cùi chỏ lên cổ gã: “Mẹ nó ai cho ông ăn chó của tôi!”
Hạng Tây biết lúc này nhào qua chẳng khác nào trứng cút chọi đá, Nhị Bàn cao to y chang cái tòa tháp, mỗi lần đứng cạnh gã cậu đều cảm thấy cát đá cuồn cuồn che lấp bầu trời.
Nhưng cậu vẫn nhào qua, một giây sau đó bị Nhị Bàn nắm lấy tay ném cậu qua vai ngã xuống đất.
Cậu bị ngã như vậy có chút choáng đầu, hôm nay chưa ăn miếng nào, còn bị ngã xuống đất như thế, mắt hoa hết cả lên, còn thấy chân Màn Thầu dài hẳn ra…….
Cú ném này vẫn chưa đủ làm Nhị Bàn bõ tức, sau đó lại đạp lên chân một cái.
Hạng Tây há miệng, kêu không thành tiếng.
Đau quá đi, cơn đau trong phút chốc này làm cậu chỉ còn sức nằm trên đất thở dốc.
Nhị Bàn còn muốn đạp thêm cái nữa, Màn Thầu ôm chặt chân gã, im lặng cắn răng không hé miệng.
“***!” Nhị Bàn tát hắn, trong lúc đang mắng mắng chửi chửi thế này, chú Bình từ số 17 đi ra, gã nhìn chú Bình một cái rồi dừng tay.
“Có thấy phiền không đây?” Chú Bình tay lắc lắc Nhị Bàn, giọng điệu không cao nói, “Đường này do nhà mày mở à? Cũng không thấy mất mặt sao, đánh con cái nhà mình ác như vậy, có triển vọng!”
Nói xong chú Bình nắm cằm Màn Thầu: “Dìu nó vào trong.”
Màn Thầu vội vàng đi qua kéo Hạng Tây dậy, chân Hạng Tây vừa dùng sức đã cau mày đặt mông ngồi lại xuống đất, Màn Thầu thò tay muốn sờ chân cậu bị ngăn lại: “Đừng có đụng vào, đau.”
“Gãy rồi hả?” Giọng Màn Thầu hơi run run, chắc đang nhớ tới cái năm mình bị đánh què chân.
“Không biết.” Hạng Tây cắn răng vịn vai Màn Thầu đứng dậy, trong thời gian ngắn ngủi vậy cảm thấy chân bị sưng tấy, không gãy xương mới lạ.
Màn Thầu nhanh chóng đỡ cậu vào nhà, lúc đi ngang qua chú Bình thấp giọng nói một câu: “Chú Bình, chắc cần phải…..đi bệnh viện khám.”
“Gãy rồi?” Chú Bình nhìn Hạng Tây một cái.
“Chắc vậy.” Hạng Tây nói.
“Vậy sao,” Chú Bình cười cười, “Đúng lúc thế, năm mới đến rồi, cố gắng làm việc hết sức đi.”
Hạng Tây không nói gì thêm, cậu hiểu ý của chú Bình, ngoài miệng thì nói giúp cậu nhưng thật ra lúc Nhị Bàn đánh cậu, chú Bình thấy cũng thích thú lắm chứ, bây giờ gãy chân cũng đúng lúc.
Cứ coi như là trừng phạt đi, chắc dạo gần đây mình làm chú chướng mắt lắm.
Sau khi vào đông người đến khoa chỉnh hình khám chỉ có nhiều hơn chứ không có ít, đa phần là gãy xương các loại, trượt tuyết ngã gãy chân, trượt tuyết trượt chân chống tay xuống đất thì gãy cổ tay…… Khu nội trú và phòng khám bệnh đều bận, hôm nay Trình Bác Diễn ở phòng khám bệnh tối mắt tối mũi, phòng cấp cứu còn đưa thêm mấy người té ngã bị thương đến nữa.
Lại không thể tan làm đúng giờ, sau khi kiểm tra xong cho bệnh nhân cuối cùng đến tái khám, anh dựa vào lưng ghế duỗi người, nghĩ ngợi tối đi ăn cái gì ngon mới được, nhưng trong đầu tự nhiên lại vang lên giọng nói của mẹ.
Ăn tối phải ăn thế nào mới tốt cho sức khỏe…… Bài học dinh dưỡng của mẹ bắt đầu rồi……
Bên cấp cứu có người đang gào lên, giọng cũng lớn đấy, Trình Bác Diễn dừng bước nhìn lướt qua bên kia.
Trong phòng cấp cứu có tiếng như thế không tính là kỳ quái, nhưng anh vẫn xoay người đi qua, tuần trước có một cậu chàng uống say nghênh ngang đi trên đường ngã té dập mặt vào bậc thềm làm mặt đầy máu, không tóm lấy bác sĩ muốn đóng dấu, mà giơ tay lên chụp hình lại cái mặt, nói đóng xong cái dấu sẽ đi một chuyến đến mặt trăng.
Tiếng gào lúc đó cũng không khác lúc này cho lắm.
Sau khi qua đó Trình Bác Diễn mới biết người kia không phải uống say, có người đang cúi đầu ngồi trên ghế trước phòng cấp cứu, còn có ba người đang đứng quanh cậu ta la la hét hét.
“Không phải ông muốn đến bệnh viện sao, chúng tôi tới cùng ông rồi đây,” Một thanh niên có khuôn mặt côn đồ chỉ vào người đàn ông hét lên, “Bây giờ bác sĩ nói là gãy xương, ông còn muốn nói gì nữa không! Đưa tiền nhanh đí!”
“Tôi có nói sẽ không đưa tiền sao!” Người đàn ông cũng hét lên, “Gãy chân thì gãy chân, ai biết gãy thành kiểu gì, chẳng lẽ cậu muốn bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu à!”
“Xe ông chạy nhanh vãi, giới hạn tốc độ ở chỗ đó là 20 đó có biết không, lúc đó chân ông nhấn không lên 60 chắc mặt trăng bị dọa rơi xuống luôn quá!” Một cậu trai trẻ tuổi đứng bên cạnh nói.
“Bác sĩ!” Cậu trai này nói xong liền đi hai bước qua phòng cấp cứu, “Bác sĩ ơi qua đây xem với, gãy chân cần bao nhiêu tiền khám thế?”
Chân què? Trình Bác Diễn nhìn chân hắn chằm chằm.
Lúc này phòng cấp cứu có không ít người, ba bác sĩ cũng chẳng rảnh rang gì, có một người quay đầu nhìn về phía này, thấy Trình Bác Diễn liền nói một câu: “Tiểu Trình cậu có rảnh…..”
“Để tôi xem.” Trình Bác Diễn nói rồi đi đến trước mặt người đang ngồi trên ghế.
“Anh là bác sĩ?” Người đàn ông đó nhìn anh chằm chằm.
“Ừ, khoa chỉnh hình.” Trình Bác Diễn gật gật đầu, “Bác sĩ cấp cứu đang bận lắm, để tôi xem cho, mấy người đừng lo lắng.”
“Khoa chỉnh hình? May quá!” Người đàn ông chỉ người đang ngồi trên ghế, lại nhìn đồng hồ trên tay, có chút gấp gáp nói, “Anh xem xem, có nghiêm trọng không? Gãy xương hả?”
“Đụng trúng chỗ nào thế?” Trình Bác Diễn ngồi xổm trước mặt người này hỏi.
Người ngồi trên ghế cứ một mực cúi đầu, Trình Bác Diễn hỏi thì cậu mới ngẩng đầu lên.
Nói thực á cấp cứu rất hay có người giả bị đụng đến khám, nếu mà có gãy chân thật thì cũng là gãy được ba tuần trở lên rồi, nghe nói phải chụp phim thì chuồn luôn, tình hình trước mắt chắc cũng không khác lắm.
Trình Bác Diễn tạm thời gắn mác cho đám người này, đặc biệt là vị bị đụng đây, Trình Bác Diễn qua đây vừa thấy cái mái đầu Mohican (1) thì chẳng có hảo cảm gì, còn thêm cái đôi boots gắn khóa đồng kia và cái quần không biết là quần dài hay quần lửng…… Trời lạnh vậy mà.
(1) Quả đầu Mohican đây.
Sau khi người này ngẩng đầu lên Trình Bác Diễn mới thấy rõ mặt cậu, dưới khóe mắt phải có dán băng cá nhân hoạt hình, nhìn thì có vẻ hình như nhỏ hơn cậu què một chút, khá thanh tú, ánh mắt lộ vẻ hoang mang không giống với tạo hình trên người cậu, ngây thơ vô tội.
“Chỗ bắp chân trái.” Người này chỉ vào chân mình, giọng nói rất bình tĩnh, so với mấy người bạn cứ la hét nãy giờ làm người ta đau đầu thì cậu có vẻ biết phải trái hơn.
“Để tôi xem nào,” Trình Bác Diễn ra hiệu cậu xắn ống quần lên, “Đau không?”
“Là bác sĩ khoa chỉnh hình nhỉ,” Người này vừa xắn ống quần vừa không nhanh không chậm nói, “Khoa chỉnh hình các anh có gặp thần thánh nào bị tông thành thế này mà không đau chưa?”
Lời này nói quá đúng, Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, không đáp trả.
Bắp chân đã bị sưng lên, vậy mà lại là vết thương mới, hơn nữa còn không nhẹ, không chừng còn phải nhập viện, Trình Bác Diễn đưa tay ra muốn xác nhận một chút, vừa đụng vào da thì cậu đẩy tay anh ra.
“Anh ơi,” Cậu cau mày, “Đau lắm.”
Trình Bác Diễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu mấy giây, đứng lên: “Tên gì thế? Cần phải chụp phim.”
“Triển Hoành Đồ.” Người này trả lời, nói đến tên mình thì cười cười, “Triển Hoành Đồ trong Đại triển hoành đồ.”
Vừa nghe thấy là gãy xương, còn gãy không nhẹ, mấy người bên cạnh lại gào lên, vây người đàn ông bắt đầu la hét, người đàn ông nhìn đồng hồ, hỏi Trình Bác Diễn: “Bác sĩ, bao lâu nữa mới xong?”
“Khoảng chừng hơn một tiếng, phải xem mức độ gãy xương.” Trình Bác Diễn rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho khoa phóng xạ, xem xem có thể chuẩn bị làm ngay không.
Mấy người bên cạnh cứ ầm ĩ nãy giờ làm người ta bực dọc, anh đi qua hành lang bên cạnh gọi điện thoại.
Liên hệ với khoa phóng xa xong, lúc quay lại trước cửa phòng cấp cứu, Trình Bác Diễn phát hiện xung quanh yên lặng đi không ít, người đàn ông kia hình như đã đi rồi, chỉ còn lại ba người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế.
Một người trong đó đang cầm một cọc tiền.
Đưa tiền rồi à?
“Đi nộp viện phí đi, lên tầng hai chụp phim, thang máy ở bên kia,” Trình Bác Diễn cũng không hỏi nhiều, dặn dò một chút, “Kiểm tra xong sẽ có bác sĩ trực ban xử lý cho cậu.”
“Cảm ơn bác sĩ Trình.” Cậu trai tên Triển Hoành Đồ nhìn anh nói một câu.
“Hả?” Trình Bác Diễn ngây người.
“Không phải bác sĩ cấp cứu gọi anh là Tiểu Trình sao?”
“À, ừ,” Trình Bác Diễn nói, “Không có gì.”
Trình Bác Diễn vừa về đến nhà lại cảm thấy đói, nhưng không muốn ăn cho lắm, vừa nghĩ đến phải tự mình làm cơm thì phiền não không thôi, hết muốn ăn luôn.
Anh thay đồ rồi ngồi dựa vào ghế sofa nhắm mắt, suy nghĩ xem có nên gọi đồ ăn ngoài hay không.
Vừa mới nhắm mắt lại nghe thấy hai đôi vẹt yến phụng ở ban công tầng hai tòa đối diện kêu điên cuồng.
“Hầy……” Anh thở dài một hơi, nhéo nhéo ấn đường.
Khoảng cách giữa hai tòa quá gần, nghe như tiếng bán thức ăn giữa chợ làm Trình Bác Diễn bất đắc dĩ phải mở mắt ra, cau mày lấy lại bình tĩnh, lại nhắm mắt lại, cố gắng kiểm soát tâm tình của mình rồi hít sâu vào thở mấy lần, mới không mở cửa sổ ra dùng ná cao su bắn rớt hai con vẹt bên kia.
Hai đôi vẹt yến phụng tháng trước mới được nhận nuôi, vì tất cả đều có màu xanh dương, so với mấy con màu vàng màu xanh lá thì đẹp hơn nhiều, Trình Bác Diễn còn thấy thích thúc mà nhìn chúng nó từ cửa sổ, lặng lẽ đặt tên cho chúng nó, Xanh Cả Xanh Hai Xanh Ba và Xanh Tư.
Giờ nghĩ lại mới thấy bản thân ngây thơ quá, bây giờ chỉ muốn gọi chúng nó là Bát Cả Bát Hai Bát Ba và Bát Tư.
Bát nghĩa là hăng hái, khí thế, đanh đá.
Cuối cùng anh phải vào phòng mở máy chạy bộ, đeo tai nghe lên, mở tiếng lớn nhất bắt đầu chạy bộ.
Bỏ đi, khỏi ăn luôn.
“Về hả?” Màn Thầu đỡ Hạng Tây đứng bên đường xem xem, muốn tìm một cái xe ba bánh.
“Ừ.” Hạng Tây cau mày đáp một tiếng.
“Hôm nay ăn vạ được mấy người rồi, vừa nãy cũng được coi là chảy nhiều máu, hay là mày đi chữa đi,” Màn Thầu cúi đầu nhìn chân cậu, “Đừng kéo dài thời gian để rồi bị như tao…..”
“Cút mợ mày đi.” Hạng Tây nhìn hắn.
“Hả?” Màn Thầu ngây người.
“Mồm mày đen như quạ,” Hạng Tây nhảy lò cò, “Tối nay vận may không tệ, ngày mai lại thêm lần nữa, nếu không chú Bình sẽ không tha cho tao.”
Màn Thầu không nói gì, qua rất lâu mới thở dài một hơi.
Hạng Tây chưa bao giờ làm cái chuyện giả vờ bị xe đụng thế này, trước kia Màn Thầu làm rất vui, hắn bị tàn phế, ngã xuống đất một cái, lết cái què gào lên, đương sự nào xui xẻo thì phải móc tiền ra mua im lặng.
Hạng Tây luôn khinh loại chuyện này, nhưng lần này bị chú Bình bức đến đường cùng rồi, nếu không cậu cũng không cùng “bạn hợp tác” bình thường cậu luôn ngứa mắt lăn lộn hai ngày để cơn giận của chú Bình giảm xuống, không thì năm mới không đến được.
“Ầy, nãy tao sợ tên bác sĩ nói cái gì cơ, hai người chúng ta một người thì bị thương một người thì tật, người ta mà phát hiện thì có chạy hết sức cũng không nhanh được.” Màn Thầu nói.
“Sợ cái quần.” Hạng Tây kéo kéo cổ áo, Trình Bác Diễn à.
Màn Thầu nghiêng đầu nhìn thấy có một cái xe ba bánh từ hẻm đối diện chui ra, lập tức nhảy cẫng lên hét: “Này! Các anh ơi! Đến đây!”
Cái xe ba bánh chạy chậm, sau đó tăng tốc chạy vụt đi.
“Á **! Cái thái độ phục vụ gì vậy!” Màn Thầu rất không thoải mái.
“Mày gấp lắm à?” Hạng Tây nhìn hắn, dựa vào cái cây bên cạnh hỏi một câu.
“Mày không về à? Trời lạnh quá, tao vừa nói hai tên kia lái xe đi mày lại không chịu.” Màn Thầu thở dài.
“Mày vội vàng muốn về làm gì?” Hạng Tây ngẩng đầu nhìn trời, hình như có mấy bông hoa tuyết mỏng manh rơi xuống, “Mày gấp gáp muốn qua cái ngày xui xẻo này, mày chạy về phía trước, phía trước có cái gì nhỉ?”
“Hả?” Màn Thầu nghe không hiểu cậu đang nói gì.
“Phía trước có Nhị Bàn đang chờ mày đó.” Hạng Tây cười rộ lên.
“Đệt!” Màn Thầu kêu một tiếng rất không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.