Chương 56
Vu Triết
21/10/2021
“Chim trên cành thành đôi…….”
Lúc Trình Bác Diễn chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, thuận tay vỗ lên mông Hạng Tây một cái, đi được hai bước lại lui về bóp thêm một cái.
Hạng Tây cầm cái ly rửa sạch định đi ra ngoài, mông bị bóp một cái làm cậu giật mình, gào lên: “Anh làm gì vậy!”
“Nãy em vỗ mông tôi mà.” Trình Bác Diễn chính đáng vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
“Em cũng có bóp mông anh đâu, anh bóp em làm gì!” Hạng Tây sờ mông kêu.
“Vậy em bóp lại đi,” Trình Bác Diễn đứng ở cửa phòng tắm, giơ tay lên cởi áo thun, Hạng Tây còn chưa phản ứng kịp, anh lại kéo quần thể thao xuống, chỉ mặc cái quần lót đưa lưng về phía cậu, xoay đầu lại, “Bóp không?”
“Lão già vô liêm sỉ!” Hạng Tây ngẩn người, mắng một câu rồi chạy về phòng khách.
Nghe thấy tiếng Trình Bác Diễn đóng cửa phòng tắm lại, cậu mới thở phào ra, ngồi lên ghế sô pha.
Cậu cảm thấy mình nhất định rất thích Trình Bác Diễn, tuy không rõ rốt cuộc thích là gì, nhưng cậu cũng không kháng cự những hành động thân mật Trình Bác Diễn làm với cậu…… Không chỉ không kháng cự, cậu còn rất thích, rất thoải mái, ôm với Trình Bác Diễn, cọ tới cọ lui, mỗi lần tiếp xúc đều cảm thấy rất dễ chịu.
Đương nhiên, có đôi lúc không nhịn được mà….. muốn tiêu hao một chút.
Nhưng khi bất thình lình nhìn thấy cơ thể gần như trần trụi của Trình Bác Diễn, cậu vẫn sẽ sợ hãi né tránh, mà mỗi lần nhớ tới mấy mảnh phim nhỏ cậu mới liếc được vài lần kia, cậu lại càng cảm thấy sợ hãi đến dựng tóc gáy.
Cái lão lưu manh này!
Lúc Trình Bác Diễn tắm xong đi ra, Hạng Tây đang ngồi trước máy tính, ảnh chụp đã lưu hết vào máy tính, đang xem từng bức ảnh một.
Lúc trước cậu lưu ảnh vào đây, Trình Bác Diễn đều sửa tên từng bức ảnh dựa theo ngày tháng, còn tạo thêm mấy thư mục để phân loại cảnh đường phố cảnh trong phòng gì gì đó.
“Em lưu ở bên ngoài trước đi, tôi sửa xong rồi thì phân vào giúp em.” Trình Bác Diễn lau tóc.
“Phiền phức lắm.” Hạng Tây nhỏ giọng nói.
“Không phiền, cứ để lung tung một đống thế thì tôi xem khó chịu,” Trình Bác Diễn đến bên cạnh cậu, “Chụp càng ngày càng lên tay rồi, chỉnh xong rồi thì sau này có thể xem mình chụp càng ngày càng đẹp theo thời gian, thú vị lắm.”
Hạng Tây ngẩng đầu nhìn Trình Bác Diễn cười.
Trình Bác Diễn đứng quay lưng với đèn chùm trong phòng khách, ánh đèn chiếu đến sau lưng anh, ánh sáng nhiễm lên từng sợi tóc, tạo nên vầng sáng nho nhỏ.
Hạng Tây bắt lấy máy ảnh, nâng lên chĩa vào Trình Bác Diễn: “Đừng nhúc nhích.”
Trình Bác Diễn cười cười, đứng im.
Hạng Tây chụp mấy bức liên tiếp mới cúi đầu kiểm tra từng bức.
“Chụp thế nào?” Trình Bác Diễn đến gần hỏi.
“Bức này đẹp nè,” Hạng Tây cho anh xem bức ảnh mình rất hài lòng, “Anh cười lên thật đẹp.”
“Bức này tên là gì?” Trình Bác Diễn cười, “Soái ca như thiên thần, thấp thoáng ánh cười, tôi nhìn thấy ánh sáng?”
“Không,” Hạng Tây đặt máy ảnh xuống nhìn anh một cái, “Là Quan Âm Bồ Tát.”
Xem hết ảnh chụp, Hạng Tây nhìn thời gian dưới góc trái máy tính, không còn sớm nữa, cậu nên về lại siêu thị thôi, nhưng cậu vẫn ngồi im, nhìn Trình Bác Diễn ngồi trên sofa sấy tóc.
“Nhìn nửa ngày rồi đó,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, tắt máy sấy đi, đưa cho cậu, “Giúp tôi sấy nhé?”
“Được,” Hạng Tây đứng lên đi qua, cậu chỉ mới sấy tóc lúc làm quả đầu Mohican ở tiệm cắt tóc, cậu không có máy sấy, cũng chưa từng dùng bao giờ, khi chăm chút kiểu tóc Mohican cũng chỉ dùng ít gel xịt lên rồi dùng tay vuốt. Cậu cầm lấy máy sấy, “Để em thử.”
“Nhiệt độ và độ lớn của gió cứ mở mức lớn là được,” Trình Bác Diễn nói, “Không cần tạo hình đâu.”
Tóc Trình Bác Diễn không khác tóc cậu lắm, rất cứng cáp, khô rồi sẽ không còn rũ xuống nữa, cứ thổi đại là được.
Hạng Tây mở gió to, sấy lên đầu Trình Bác Diễn.
Mới sấy còn chưa được một giây, Trình Bác Diễn đột ngột né về phía trước: “Á.”
“Sao thế?” Hạng Tây hỏi.
“Bỏng chết mất, em không ngửi thấy mùi khét à?” Trình Bác Diễn xoa tóc, “Để xa ra một chút.”
“À,” Hạng Tây để xích máy sấy ra xa, lại thở dài, “Nấu ăn cháy, làm socola cháy, sấy đầu thôi mà cũng cháy tóc được, em có được coi là người đàn ông mang lời nguyền làm vật bị cháy không.”
“Em còn mang lời nguyền nấu cơm vỡ nồi đấy.” Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây nhìn gáy anh cười rất lâu.
Sấy tóc xong, Trình Bác Diễn xoay đầu, tóc trên đầu đã dựng lên, anh nhìn cậu: “Em phải về siêu thị hả?”
“Ừm, phải về chứ, trực ban nữa,” Hạng Tây lại bắt đầu cười, “Tóc anh sao lại thế này chứ, trồng cây chuối rồi kìa.”
“Em lại sấy thêm một lúc thì ngày mai nó không nằm xuống được đâu,” Trình Bác Diễn đứng dậy, “Anh đưa em về.”
“Em ngồi xe bus.” Hạng Tây xoa mũi.
“Giờ này không còn xe đâu,” Trình Bác Diễn vào phòng ngủ thay đồ rồi đi ra, khoác vai cậu, “Đi thôi.”
“Người em đầy mồ hôi đấy, còn chưa tắm đâu.” Hạng Tây nói.
“Tí về tắm lại là được.” Trình Bác Diễn không buông tay.
“Ông vua nghiện sạch mang lời nguyền bồn tắm…..” Hạng Tây chậc một tiếng.
Tuy thời gian không còn sớm nữa, nhưng trời vào hè, cuộc sống về đêm trên phố giờ mới bắt đầu, đèn neon hai bên đường cao thấp lấp lóe, tiếng nhạc khi có khi không phát lên.
Hạng Tây dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, đã rất lâu rồi cậu không đi trên con đường thế này nữa.
Vô số ban đêm trước kia, hai người cậu và Màn Thầu, đi dưới bóng đèn đường, lúc không có việc gì thì nhàn nhã đi dạo, lúc thì đi kiếm sống.
Trong hoàn cảnh đèn đường sáng trưng cùng tiếng người hỗn loạn như vậy, cậu bất giác sợ hãi.
Nỗi sợ về những người đã từng bao vây áp sát cậu đang bay, sợ tâm trôi nổi, sợ cuộc sống lơ lửng, sợ đôi chân này vĩnh viễn không chạm được đất.
Cậu cúi đầu xuống, dậm chân, không nhìn ra ngoài nữa.
“Muốn nói về Màn Thầu hả?” Trình Bác Diễn bỗng mở miệng hỏi một câu.
Tay Hạng Tây run nhè nhẹ, thở dài một hơi, một lúc sau mới nói: “Màn Thầu đến siêu thị tìm em, chỉ ở chừng mấy phút rồi đi, nói là đến từ biệt.”
“Đến siêu thị tìm em?” Trình Bác Diễn thả lỏng chân ga, nhìn cậu.
“Ừm,” Hạng Tây cũng nhìn anh, trọng điểm trong câu nói của Trình Bác Diễn khác hẳn với cậu, nhưng lại làm cậu cảm nhận được lo lắng trong đó, lòng ấm lên mềm nhũn ra, cười lên, “Cậu ta đến lặng lẽ lắm, không có ai theo cậu ta hết.”
“Đến từ biệt? Cậu ta muốn đi đâu?” Lúc này Trình Bác Diễn mới hỏi đúng trọng tâm của Hạng Tây.
“Không biết nữa,” Hạng Tây nhíu mày, “Cậu ấy không nói, em luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”
Hạng Tây nói hết suy nghĩ của mình, muốn giúp nhưng lại bất lực, cũng sợ mang đến rắc rối cho Trình Bác Diễn, điều quan trọng là Màn Thầu rõ ràng không định nhờ cậu giúp.
“Em cũng biết chuyện này chỉ đành phải như vậy thôi, chỉ là thấy khó chịu trong lòng,” Hạng Tây nói nhẹ nhàng, “Cũng sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện thật.”
Trình Bác Diễn không nói gì, im lặng lái xe, lúc lái gần đến siêu thị, anh mới nói một câu: “Báo cảnh sát đi.”
“Báo cảnh sát?” Hạng Tây hết hồn, nhổm người dậy nhìn anh chằm chằm.
“Không phải cái kiểu báo cảnh sát đó,” Trình Bác Diễn đặt một tay lên vai cậu ấn xuống, “Không phải cậu ta bị bắt cóc sao, tuy không tra ra được ngày hôm ấy, nhưng nếu cha mẹ cậu ta báo án thì hẳn là sẽ có ghi chép, chúng ta báo cảnh sát, có lẽ sẽ giúp cậu ta tìm được nhà.”
Hạng Tây không lên tiếng, nỗi sợ cảnh sát ăn sâu vào trong tủy làm cậu không thể đáp lại lời nói của Trình Bác Diễn.
“Tôi sẽ đi báo cảnh sát,” Trình Bác Diễn nói, “Tuy không chắc sẽ có tác dụng, nhưng ít ra bên chúng ta sẽ có một ghi chép, nếu có thể liên lạc với cha mẹ cậu ta thì người nhà có thể đến tìm, có lẽ sẽ giúp được cậu ta.”
Chỉ có một cái tên, tuổi tác năm bị bắt cóc, một thành phố miền Nam, chỉ dựa vào những cái này mà tìm được người nhà Màn Thầu, Hạng Tây căn bản không dám nghĩ xác suất thành công là bao nhiêu.
“Có thể tìm được không?” Cậu hỏi.
“Hy vọng không lớn,” Trình Bác Diễn nói thật, “Nhưng tốt hơn là không làm gì cả, hơn nữa đây là chuyện duy nhất có thể làm được bây giờ.”
“Duy nhất sao?” Hạng Tây khẽ thở dài.
“Hạng Tây, em không làm gì sai cả,” Trình Bác Diễn quay xe vào con đường nhỏ, dừng ngay ven đường, “Đương nhiên, trừ cái này ra, em còn một chuyện có thể làm nữa, chính là đi vững trên con đường của mình.”
Hạng Tây nghiêng mặt nhìn anh.
“Đứng cho vững, đứng cho thật chắc, thì mới làm được nhiều chuyện hơn, đơn giản thế đó,” Trình Bác Diễn nói, “Màn Thầu bảo em cố gắng sống cho tốt, vậy thì phải sống thật tốt, chúng ta nói trừu tượng một chút, em đừng chỉ thấy mỗi ánh sáng, mà còn phải biến thành ánh sáng, em phải để cho Màn Thầu thấy được rằng, chung quy vẫn có người sống thật tốt sau khi rời khỏi cái nơi tồi tàn kia, em không những cần phải thấy ánh sáng, bản thân em cũng có thể là ánh sáng, em cũng có thể đứng tại nơi đó…….”
Trình Bác Diễn nói được một nửa thì ngập ngừng, hình như đang tìm từ, nghĩ rất lâu mới nói tiếp: “Đứng tại nơi đó……biến thành……biến thành một cái……đèn đường?”
Hạng Tây đang nghe rất cảm động, cậu không ngờ Trình Bác Diễn sẽ nói như thế, đang chờ Trình Bác Diễn cho cậu một vị trí thật cao, lại không nghĩ tới cuối cùng Trình Bác Diễn lại biến cậu thành một cái đèn đường.
Cậu không nhịn được, đập đầu vào cửa sổ mà cười:” Ôi da em đúng là thấy được mở đầu mà lại không ngờ tới đoạn cuối….”
“Xin lỗi, không buồn nôn tiếp được,” Trình Bác Diễn cũng cười, “Tôi chỉ nói một đạo lý như thế.”
“Em hiểu mà,” Hạng Tây cười một lúc nữa mới từ từ dừng lại, nhìn Trình Bác Diễn, “Thật ra em cũng nghĩ như thế, anh nói gì em hiểu hết, cũng có thể làm thế, chỉ là em…….muốn nghe anh nói, anh nói với em, lòng mới vững chắc.”
“Xe lu hiệu Tiểu Phu Diễn,” Trình Bác Diễn khởi động xe lần nữa, lái về hướng siêu thị, “Bảo đảm sẽ ép em đến rắn chắc vững vàng.”
Trình Bác Diễn báo cảnh sát lúc nào, Hạng Tây không biết, Trình Bác Diễn cũng không đề cập với cậu chuyện này nữa.
Nhưng chuyện Trình Bác Diễn đã đáp ứng, cậu rất yên tâm, nên cậu cũng không hỏi, đương nhiên là có hơi không dám hỏi, một là sợ cảnh sát, hai là sợ người ta mặc kệ.”
Rất nhanh đã đến thứ bảy, cuối tuần người khá đông, tuy cậu chỉ làm có nửa ngày mà còn rất mệt, nhưng sau khi ăn chút đồ ăn thì hứng thú bừng bừng chen chúc trên xe bus đến nhà ông lão Lục.
Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức đến nhà ông lão Lục học trà, ông lão bảo cậu chiều đến, dẫn cậu đi xem phòng trà*.
Trước một ngày Trình Bác Diễn đưa cho cậu một cái vòng hạt, bảo cậu tặng cho ông lão.
Hạng Tây mang theo, cũng không biết vòng hạt này làm bằng chất liệu gì, sờ thấy giống gỗ, Trình Bác Diễn nói không đắt, tâm ý là chính.
Ông lão Lục thấy vòng hạt cũng không từ chối, chỉ cười rồi vỗ vai cậu, sau đó dẫn cậu ra ngoài: “Đi thôi, đến phòng trà của ta.”
Phòng trà riêng của ông lão Lục không ở trong nhà, ở cạnh ngọn núi đằng sau viện nghiên cứu trà, vì không quá xa nên ông lão Lục dẫn cậu đi bộ qua đó.
Cả đường đi Hạng Tây hết ngó đông thì tới ngắm tây, môi trường bên này rất tốt, tìm được sự yên tĩnh trong cái ồn ào, bên này có non nước sông nước, cây hai bên đường không bị cắt tỉa quá nhiều, làm mái che bao trùm cả con đường, đi trên đường vào mùa hè cũng không thấy nóng nực.
Nhìn bên ngoài phòng trà của ông lão Lục cũng rất bình thường, tầng cao nhất của tòa bên cạnh căn nhà nhỏ ba tầng bình thường nông dân tự xây, tầng dưới nông dân ở, trên tầng này thì ông lão Lục thuê.
“Phong cảnh rất đẹp,” Ông lão Lục dẫn cậu lên trên, “Chủ yếu là thanh tĩnh.”
“Thầy thường đến đây uống trà ạ?” Hạng Tây hỏi.
“Uống trà thì uống chỗ nào chẳng được,” Ông lão Lục nói, “Đến đây để tĩnh tâm, học cái gì cũng cần phải tĩnh tâm, nên cần phải xem xét ảnh hưởng của hoàn cảnh.”
Khác với nhà ông lão Lục, phòng trà này không quá chú trọng, nhưng vẫn có trang trí, một cái bàn gỗ lớn, một bộ trà cụ đặt trên bàn, kệ gỗ bên cạnh có các loại trà cụ và lá trà, vậy mà còn có một cái đàn để tùy ý sát cửa sổ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ còn thấy được một cái ban công có lan can gỗ, đối diện là núi, Hạng Tây qua đó nhìn xem: “Trên núi trồng trà ạ?”
“Ừ,” Ông lão Lục đi qua, “Đây chỉ là đồi trà nhỏ thôi.”
Hạng Tây không nói gì, đứng cạnh cửa sổ ngắm một lúc lâu, ánh nắng ngoài cửa sổ rất tốt, từng sắc xanh trùng trùng điệp điệp của cây trà thẳng hàng trên núi, đôi lúc lại có chim hót hai tiếng.
An tĩnh trong ánh nắng chiều tà, làm người ta thanh thản lòng mình ngay tức khắc.
“Thầy còn đánh đàn sao?” Hạng Tây nhìn cái đàn đặt bên cạnh.
“Ta không đàn,” Ông lão Lục cười cười, “Đây là của đồ đệ ta, chắc con từng nghe nó đàn rồi.”
“Là cái người đánh đàn ở Vân Thủy Phàm Tâm ấy ạ?” Hạng Tây nhớ tới người đàn ông mặc áo dài trắng đánh đàn bên cạnh ông lão Lục.
“Đúng,” Ông lão Lục gảy hai dây đàn, “Ta đi nấu nước, sau đó chúng ta vừa uống vừa trò chuyện.”
“Nghe như muốn uống rượu ấy, thêm đĩa đậu nành luộc nào,” Hạng Tây cười nói, lấy máy ảnh trong balo ra, đứng nơi cửa sổ chĩa ống kính về phía đồi trà bên ngoài, “Sư phụ, lát nữa con chụp hình cho người có được không?”
“Được chứ,” Ông lão Lục nói, “Con còn thích chụp ảnh à?”
“Chơi cho vui thôi ạ,” Hạng Tây chụp hai bức, quay đầu cười, “Con……chưa từng đi học, không biết viết chữ, có suy nghĩ gì đó thì con sẽ chụp hình, tiện lắm ạ.”
“Rất được,” Ông lão Lục không có kinh ngạc và tò mò chuyện cậu chưa từng đi học, “Con người chỉ cần nguyện ý nhìn, nguyện ý nghe, nguyện ý suy nghĩ, là được rồi.”
Sau khi nước sôi, ông lão Lục lấy lá trà ra, ngồi xuống cạnh bàn trà: “Nếm thử trà mới năm nay của viện nghiên cứu đi, trà trồng từ trên núi này đấy.”
“Dạ.” Hạng Tây đặt máy ảnh xuống, ngồi xuống trước mặt ông.
Ông lão Lục không giảng về trình tự pha trà cho cậu, chỉ là bày trà cụ trước mặt rất chậm, lấy lá trà ra, tráng trà pha trà.
Hạng Tây yên lặng nhìn xem.
“Tiểu Tây à,” Ông lão Lục chầm chậm châm trà, “Uống trà, không cần biết là đang ở đâu, dùng dụng cụ gì, uống trà chính là uống trà, là bản chất của trà đạo. Còn muốn thể nghiệm sâu hơn ấy à, trừ hương trà vị trà ra, chính là cái ‘tĩnh’ mà quá trình này mang đến.”
“Dạ.” Hạng Tây cầm lấy chén trà, ngửi xem, rồi uống một ngụm.
“Thân tĩnh tai tĩnh tâm tĩnh,” Ông lão Lục tiếp tục châm trà, “Mỗi ngày chúng ta đều chạy đông chạy tây, lúc này chính là lúc cần phải thả lỏng, tĩnh rồi mới có thể động, nói thì đơn giản, làm mới không dễ.”
Hôm nay Trình Bác Diễn được nghỉ, lúc đầu định gọi Hạng Tây ra ngoài đi dạo, mua cho cậu hai bộ quần áo hoặc là ép cậu tự mua hai bộ quần áo, nhưng Hạng Tây phải đến phòng trà, Trình Bác Diễn đành phải rúc trong nhà đọc sách.
Đọc sách xong thì định vận động một chút, vào thư phòng thấy máy chạy bộ, đột nhiên muốn cười.
Đứng trên máy chạy bộ một lúc mới ấn công tắc, chỉnh tốc độ không quá nhanh từ từ chạy.
Chạy chưa được bao lâu, điện thoại vang lên.
Đề phòng xuất hiện Tiểu Phu Diễn nhào lộn, Trình Bác Diễn dùng tay vịn chắc máy chạy bộ trước, chỉnh tốc độ chậm lại mới nhận máy.
“Ra ngoài quẩy đi.” Điện thoại vừa kết nối, giọng Lâm Hách đã truyền đến.
“Lý do?” Trình Bác Diễn hỏi, giọng anh hơi run, còn hơi thở dốc.
“Cậu…….đang làm gì thế?” Lâm Hách sững sờ, sau đó hét lên, “Đậu móa Bác Diễn cậu ghê thật, bây giờ nhận điện thoại cũng không dừng cậu được hả?”
“Dạo này Tống Nhất không cho cậu uống thuốc à,” Trình Bác Diễn cười nói, “Tôi đang chạy bộ, nói đi có chuyện gì.”
“Không có gì hết, chỉ là cả đám này lâu rồi không gặp cậu thôi, nhớ cậu rồi,” Lâm Hách nói, “Tối đi KTV hát đi, cổ họng ngứa ngáy quá, dẫn Hạng Tây theo luôn.”
Trình Bác Diễn không lên tiếng, nghĩ một lúc mới nói: “Để tôi hỏi em ấy.”
Lần trước đi ăn cơm với đám người này, được nửa đường thì Hạng Tây khóc hết cả nước mũi còn chạy đi, anh không biết Hạng Tây còn muốn đi ăn cơm ca hát chung với bọn anh hay không.
“Vậy cậu hỏi đi,” Lâm Hách nói địa điểm cho anh, “Tối mà đến được thì đến thẳng đây đi.”
Trình Bác Diễn không gọi điện cho Hạng Tây, anh sợ ảnh hưởng đến việc ông lão Lục giảng trà cho Hạng Tây, sau khi tắm xong thì trực tiếp lái xe ra ngoài.
Lúc trước Hạng Tây chỉ nói phòng trà của ông lão Lục nằm cạnh ngọn núi đằng sau viện nghiên cứu trà, anh nhìn đồng hồ vẫn đủ thời gian, định lái xe qua đó chậm rãi đi tìm.
Phong cảnh nơi viện nghiên cứu trà rất đẹp, người thưa thớt xe không nhiều, Trình Bác Diễn lái xe trên đường cả nửa ngày rồi cũng không thấy chiếc xe thứ hai nào.
Mặc dù sau khi tới đây còn dạo thêm gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ, nhưng Trình Bác Diễn lại không hề thấy bực bội, cảm giác này khác hoàn toàn với đi trên đường tìm chỗ đậu xe trong thành phố.
Cứ dạo vòng thế này cũng là một loại hưởng thụ.
Lại lái thêm một đoạn nữa, Trình Bác Diễn nhìn giờ đoán hẳn sắp kết thúc rồi, mới lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại cho Hạng Tây hỏi cậu.
Còn chưa bấm gọi đã thấy hai người từ con đường nhỏ trước mặt rẽ ra giao lộ.
Một người trước mặt vừa nhìn đã biết là Hạng Tây, cậu nhảy ra, còn người đằng sau thì là một ông lão, chính là ông lão Lục.
Trình Bác Diễn nhẹ ấn còi bíp bíp lái xe qua.
“Bạn con!” Hạng Tây vẫy tay với cái xe, xoay đầu nói với ông lão Lục, “Là anh ấy đề nghị con đến theo thầy học đấy.”
“Vậy sao.” Ông lão Lục cười cười.
Trình Bác Diễn dừng xe lại, anh xuống xe, cười đí tới vươn tay ra với ông lão Lục: “Chào Lục tiên sinh ạ, con là bạn của Hạng Tây, Trình Bác Diễn.”
“Chào cậu,” Ông lão Lục bắt tay anh, “Tới đón Hạng Tây à?”
“Ông lên xe đi, con chở ông về.” Trình Bác Diễn nói.
“Đừng khách khí thế,” Ông lão Lục cười cười, “Tôi đi dạo một lúc, đoạn đường này rất thích hợp để đi bộ, cậu với Hạng Tây có việc thì đi trước đi.”
“Tụi con không có việc gì đâu,” Trình Bác Diễn do dự một chút, “Hạng Tây đi dạo với ông nhé.”
“Dạ để con đi bộ về với thầy.” Hạng Tây lập tức nói.
Ông lão Lục cười lên, không nói gì thêm, chầm chậm đi về phía trước với Hạng Tây.
Trình Bác Diễn xoay người lên xe, khởi động xe chậm rãi đi theo sau hai người, anh định chạy vượt lên rồi chờ ở đằng trước, nhưng đường quá hẹp, ông lão và Hạng Tây đang vừa đi vừa nói chuyện ở phía trước cũng không có ý định nhường đường.
Anh chỉ đành tiếp tục theo sau, bảo trì tốc độ bò lết.
Lái được một đoạn, ông lão dừng chân, quay đầu: “Chúng ta lên xe đi.”
“Không đi dạo nữa ạ?” Hạng Tây hỏi.
“Cảnh tượng khí thế quá,” Ông lão Lục cười lên, “Ai không biết cứ tưởng lão già nhà nào đi ra ngoài còn mang theo bảo tiêu……..”
“Con đi quá gần à?” Trình Bác Diễn cũng cười, xuống xe mở cửa cho ông lão Lục.
“Cậu mà gần thêm chút nữa thì tôi sẽ cảm thấy mình bị xe rượt mất, đi chậm chút là chạm cái mông rồi.” Ông lão Lục cười, vỗ quần mình.
Trình Bác Diễn lái xe chở ông lão Lục về nhà, đường về không xe, đúng là có thể đi bộ về nhà.
“Tối thứ ba thì đến phòng trà luôn đi,” Ông lão Lục nói với Hạng Tây, “Cảnh đêm nơi đồi trà đẹp lắm, đến lúc đó chúng ta nói về đàn.”
“Dạ,” Hạng Tây gật đầu, “Sư phụ thầy đi nghỉ đi, tụi con đi đây.”
Ông lão Lục vào nhà rồi thì Hạng Tây nhảy lên ghế phó lái, đóng cửa xe lại: “Đi!”
“Không phải học trà đạo hả, sao còn nói sang đàn rồi?” Trình Bác Diễn quay đầu xe, “Sự phụ em còn biết đánh đàn à?”
“Cái gì ông ấy cũng nói hết, hôm nay còn nói về hội họa cả một lúc đấy,” Hạng Tây thoải mái dựa vào lưng ghế, “Anh tới đón sao không gọi điện thoại cho em? Em vừa thấy xe anh thì suýt chút nữa cười văng cả nước miếng rồi.”
“Vui đến thế cơ à?” Trình Bác Diễn đưa tay ra sờ mặt cậu.
“Ừm, do không ngờ đến nên đột nhiên nhìn thấy, sẽ vô cùng vui vẻ,” Hạng Tây cười nói, “Hai ta đi ăn cơm hả?”
“Nãy Lâm Hách gọi điện tới, nói ăn cơm,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Với vài người bạn, em muốn đi không?”
“Lâm Hách?” Hạng Tây ngệt ra, trong phút chốc không nhớ ra được là ai.
“Bạn trai của Tống Nhất.” Trình Bác Diễn nói thêm một câu.
“…….À.” Hạng Tây lại ngệt ra, tuy cậu biết quan hệ giữa Lâm Hách và Tống Nhất, chợt nghe thấy cụm từ “bạn trai của Tống Nhất” cậu vẫn còn hơi hoang mang.
Nếu nói thế……
Bạn trai của Trình Bác Diễn?
Bạn trai của……Hạng Tây?
“Đi không? Toàn là mấy người em từng gặp rồi, là mấy người bạn trong………..bữa tiệc sinh nhật lần trước, không phải có hết, Trần Béo và…….” Trình Bác Diễn giải thích rất cẩn thận.
“Đi chứ.” Hạng Tây gật đầu.
“Đi?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Ừm, đi thôi,” Hạng Tây cười cười, “Ăn xong thì đi hát hả?”
“…….Bọn họ nói là muốn đi hát,” Trình Bác Diễn nói, “Nếu em không muốn đi thì chúng ta không đi.”
“Đi đi, không có không muốn đi,” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, thuận tay lấy hộp sữa ở ghế sau uống, “Nếu có đi hát, anh hát không?”
“Vẫn còn ghim chuyện này à?” Trình Bác Diễn cười, “Em muốn nghe thì tôi hát.”
“Hát bài gì?” Hạng Tây hỏi.
“Chúng ta song ca đi.” Trình Bác Diễn nói.
“Song ca bài….” Hạng Tây còn chưa hỏi xong thì Trình Bác Diễn đã ngắt lời cậu.
“Chim trên cành thành đôi…….” Trình Bác Diễn nhéo cổ họng hát mọt câu, lại nói, “Chính là bài này, Đôi vợ chồng về chung một nhà.”
Lúc Trình Bác Diễn chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, thuận tay vỗ lên mông Hạng Tây một cái, đi được hai bước lại lui về bóp thêm một cái.
Hạng Tây cầm cái ly rửa sạch định đi ra ngoài, mông bị bóp một cái làm cậu giật mình, gào lên: “Anh làm gì vậy!”
“Nãy em vỗ mông tôi mà.” Trình Bác Diễn chính đáng vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
“Em cũng có bóp mông anh đâu, anh bóp em làm gì!” Hạng Tây sờ mông kêu.
“Vậy em bóp lại đi,” Trình Bác Diễn đứng ở cửa phòng tắm, giơ tay lên cởi áo thun, Hạng Tây còn chưa phản ứng kịp, anh lại kéo quần thể thao xuống, chỉ mặc cái quần lót đưa lưng về phía cậu, xoay đầu lại, “Bóp không?”
“Lão già vô liêm sỉ!” Hạng Tây ngẩn người, mắng một câu rồi chạy về phòng khách.
Nghe thấy tiếng Trình Bác Diễn đóng cửa phòng tắm lại, cậu mới thở phào ra, ngồi lên ghế sô pha.
Cậu cảm thấy mình nhất định rất thích Trình Bác Diễn, tuy không rõ rốt cuộc thích là gì, nhưng cậu cũng không kháng cự những hành động thân mật Trình Bác Diễn làm với cậu…… Không chỉ không kháng cự, cậu còn rất thích, rất thoải mái, ôm với Trình Bác Diễn, cọ tới cọ lui, mỗi lần tiếp xúc đều cảm thấy rất dễ chịu.
Đương nhiên, có đôi lúc không nhịn được mà….. muốn tiêu hao một chút.
Nhưng khi bất thình lình nhìn thấy cơ thể gần như trần trụi của Trình Bác Diễn, cậu vẫn sẽ sợ hãi né tránh, mà mỗi lần nhớ tới mấy mảnh phim nhỏ cậu mới liếc được vài lần kia, cậu lại càng cảm thấy sợ hãi đến dựng tóc gáy.
Cái lão lưu manh này!
Lúc Trình Bác Diễn tắm xong đi ra, Hạng Tây đang ngồi trước máy tính, ảnh chụp đã lưu hết vào máy tính, đang xem từng bức ảnh một.
Lúc trước cậu lưu ảnh vào đây, Trình Bác Diễn đều sửa tên từng bức ảnh dựa theo ngày tháng, còn tạo thêm mấy thư mục để phân loại cảnh đường phố cảnh trong phòng gì gì đó.
“Em lưu ở bên ngoài trước đi, tôi sửa xong rồi thì phân vào giúp em.” Trình Bác Diễn lau tóc.
“Phiền phức lắm.” Hạng Tây nhỏ giọng nói.
“Không phiền, cứ để lung tung một đống thế thì tôi xem khó chịu,” Trình Bác Diễn đến bên cạnh cậu, “Chụp càng ngày càng lên tay rồi, chỉnh xong rồi thì sau này có thể xem mình chụp càng ngày càng đẹp theo thời gian, thú vị lắm.”
Hạng Tây ngẩng đầu nhìn Trình Bác Diễn cười.
Trình Bác Diễn đứng quay lưng với đèn chùm trong phòng khách, ánh đèn chiếu đến sau lưng anh, ánh sáng nhiễm lên từng sợi tóc, tạo nên vầng sáng nho nhỏ.
Hạng Tây bắt lấy máy ảnh, nâng lên chĩa vào Trình Bác Diễn: “Đừng nhúc nhích.”
Trình Bác Diễn cười cười, đứng im.
Hạng Tây chụp mấy bức liên tiếp mới cúi đầu kiểm tra từng bức.
“Chụp thế nào?” Trình Bác Diễn đến gần hỏi.
“Bức này đẹp nè,” Hạng Tây cho anh xem bức ảnh mình rất hài lòng, “Anh cười lên thật đẹp.”
“Bức này tên là gì?” Trình Bác Diễn cười, “Soái ca như thiên thần, thấp thoáng ánh cười, tôi nhìn thấy ánh sáng?”
“Không,” Hạng Tây đặt máy ảnh xuống nhìn anh một cái, “Là Quan Âm Bồ Tát.”
Xem hết ảnh chụp, Hạng Tây nhìn thời gian dưới góc trái máy tính, không còn sớm nữa, cậu nên về lại siêu thị thôi, nhưng cậu vẫn ngồi im, nhìn Trình Bác Diễn ngồi trên sofa sấy tóc.
“Nhìn nửa ngày rồi đó,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, tắt máy sấy đi, đưa cho cậu, “Giúp tôi sấy nhé?”
“Được,” Hạng Tây đứng lên đi qua, cậu chỉ mới sấy tóc lúc làm quả đầu Mohican ở tiệm cắt tóc, cậu không có máy sấy, cũng chưa từng dùng bao giờ, khi chăm chút kiểu tóc Mohican cũng chỉ dùng ít gel xịt lên rồi dùng tay vuốt. Cậu cầm lấy máy sấy, “Để em thử.”
“Nhiệt độ và độ lớn của gió cứ mở mức lớn là được,” Trình Bác Diễn nói, “Không cần tạo hình đâu.”
Tóc Trình Bác Diễn không khác tóc cậu lắm, rất cứng cáp, khô rồi sẽ không còn rũ xuống nữa, cứ thổi đại là được.
Hạng Tây mở gió to, sấy lên đầu Trình Bác Diễn.
Mới sấy còn chưa được một giây, Trình Bác Diễn đột ngột né về phía trước: “Á.”
“Sao thế?” Hạng Tây hỏi.
“Bỏng chết mất, em không ngửi thấy mùi khét à?” Trình Bác Diễn xoa tóc, “Để xa ra một chút.”
“À,” Hạng Tây để xích máy sấy ra xa, lại thở dài, “Nấu ăn cháy, làm socola cháy, sấy đầu thôi mà cũng cháy tóc được, em có được coi là người đàn ông mang lời nguyền làm vật bị cháy không.”
“Em còn mang lời nguyền nấu cơm vỡ nồi đấy.” Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây nhìn gáy anh cười rất lâu.
Sấy tóc xong, Trình Bác Diễn xoay đầu, tóc trên đầu đã dựng lên, anh nhìn cậu: “Em phải về siêu thị hả?”
“Ừm, phải về chứ, trực ban nữa,” Hạng Tây lại bắt đầu cười, “Tóc anh sao lại thế này chứ, trồng cây chuối rồi kìa.”
“Em lại sấy thêm một lúc thì ngày mai nó không nằm xuống được đâu,” Trình Bác Diễn đứng dậy, “Anh đưa em về.”
“Em ngồi xe bus.” Hạng Tây xoa mũi.
“Giờ này không còn xe đâu,” Trình Bác Diễn vào phòng ngủ thay đồ rồi đi ra, khoác vai cậu, “Đi thôi.”
“Người em đầy mồ hôi đấy, còn chưa tắm đâu.” Hạng Tây nói.
“Tí về tắm lại là được.” Trình Bác Diễn không buông tay.
“Ông vua nghiện sạch mang lời nguyền bồn tắm…..” Hạng Tây chậc một tiếng.
Tuy thời gian không còn sớm nữa, nhưng trời vào hè, cuộc sống về đêm trên phố giờ mới bắt đầu, đèn neon hai bên đường cao thấp lấp lóe, tiếng nhạc khi có khi không phát lên.
Hạng Tây dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, đã rất lâu rồi cậu không đi trên con đường thế này nữa.
Vô số ban đêm trước kia, hai người cậu và Màn Thầu, đi dưới bóng đèn đường, lúc không có việc gì thì nhàn nhã đi dạo, lúc thì đi kiếm sống.
Trong hoàn cảnh đèn đường sáng trưng cùng tiếng người hỗn loạn như vậy, cậu bất giác sợ hãi.
Nỗi sợ về những người đã từng bao vây áp sát cậu đang bay, sợ tâm trôi nổi, sợ cuộc sống lơ lửng, sợ đôi chân này vĩnh viễn không chạm được đất.
Cậu cúi đầu xuống, dậm chân, không nhìn ra ngoài nữa.
“Muốn nói về Màn Thầu hả?” Trình Bác Diễn bỗng mở miệng hỏi một câu.
Tay Hạng Tây run nhè nhẹ, thở dài một hơi, một lúc sau mới nói: “Màn Thầu đến siêu thị tìm em, chỉ ở chừng mấy phút rồi đi, nói là đến từ biệt.”
“Đến siêu thị tìm em?” Trình Bác Diễn thả lỏng chân ga, nhìn cậu.
“Ừm,” Hạng Tây cũng nhìn anh, trọng điểm trong câu nói của Trình Bác Diễn khác hẳn với cậu, nhưng lại làm cậu cảm nhận được lo lắng trong đó, lòng ấm lên mềm nhũn ra, cười lên, “Cậu ta đến lặng lẽ lắm, không có ai theo cậu ta hết.”
“Đến từ biệt? Cậu ta muốn đi đâu?” Lúc này Trình Bác Diễn mới hỏi đúng trọng tâm của Hạng Tây.
“Không biết nữa,” Hạng Tây nhíu mày, “Cậu ấy không nói, em luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”
Hạng Tây nói hết suy nghĩ của mình, muốn giúp nhưng lại bất lực, cũng sợ mang đến rắc rối cho Trình Bác Diễn, điều quan trọng là Màn Thầu rõ ràng không định nhờ cậu giúp.
“Em cũng biết chuyện này chỉ đành phải như vậy thôi, chỉ là thấy khó chịu trong lòng,” Hạng Tây nói nhẹ nhàng, “Cũng sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện thật.”
Trình Bác Diễn không nói gì, im lặng lái xe, lúc lái gần đến siêu thị, anh mới nói một câu: “Báo cảnh sát đi.”
“Báo cảnh sát?” Hạng Tây hết hồn, nhổm người dậy nhìn anh chằm chằm.
“Không phải cái kiểu báo cảnh sát đó,” Trình Bác Diễn đặt một tay lên vai cậu ấn xuống, “Không phải cậu ta bị bắt cóc sao, tuy không tra ra được ngày hôm ấy, nhưng nếu cha mẹ cậu ta báo án thì hẳn là sẽ có ghi chép, chúng ta báo cảnh sát, có lẽ sẽ giúp cậu ta tìm được nhà.”
Hạng Tây không lên tiếng, nỗi sợ cảnh sát ăn sâu vào trong tủy làm cậu không thể đáp lại lời nói của Trình Bác Diễn.
“Tôi sẽ đi báo cảnh sát,” Trình Bác Diễn nói, “Tuy không chắc sẽ có tác dụng, nhưng ít ra bên chúng ta sẽ có một ghi chép, nếu có thể liên lạc với cha mẹ cậu ta thì người nhà có thể đến tìm, có lẽ sẽ giúp được cậu ta.”
Chỉ có một cái tên, tuổi tác năm bị bắt cóc, một thành phố miền Nam, chỉ dựa vào những cái này mà tìm được người nhà Màn Thầu, Hạng Tây căn bản không dám nghĩ xác suất thành công là bao nhiêu.
“Có thể tìm được không?” Cậu hỏi.
“Hy vọng không lớn,” Trình Bác Diễn nói thật, “Nhưng tốt hơn là không làm gì cả, hơn nữa đây là chuyện duy nhất có thể làm được bây giờ.”
“Duy nhất sao?” Hạng Tây khẽ thở dài.
“Hạng Tây, em không làm gì sai cả,” Trình Bác Diễn quay xe vào con đường nhỏ, dừng ngay ven đường, “Đương nhiên, trừ cái này ra, em còn một chuyện có thể làm nữa, chính là đi vững trên con đường của mình.”
Hạng Tây nghiêng mặt nhìn anh.
“Đứng cho vững, đứng cho thật chắc, thì mới làm được nhiều chuyện hơn, đơn giản thế đó,” Trình Bác Diễn nói, “Màn Thầu bảo em cố gắng sống cho tốt, vậy thì phải sống thật tốt, chúng ta nói trừu tượng một chút, em đừng chỉ thấy mỗi ánh sáng, mà còn phải biến thành ánh sáng, em phải để cho Màn Thầu thấy được rằng, chung quy vẫn có người sống thật tốt sau khi rời khỏi cái nơi tồi tàn kia, em không những cần phải thấy ánh sáng, bản thân em cũng có thể là ánh sáng, em cũng có thể đứng tại nơi đó…….”
Trình Bác Diễn nói được một nửa thì ngập ngừng, hình như đang tìm từ, nghĩ rất lâu mới nói tiếp: “Đứng tại nơi đó……biến thành……biến thành một cái……đèn đường?”
Hạng Tây đang nghe rất cảm động, cậu không ngờ Trình Bác Diễn sẽ nói như thế, đang chờ Trình Bác Diễn cho cậu một vị trí thật cao, lại không nghĩ tới cuối cùng Trình Bác Diễn lại biến cậu thành một cái đèn đường.
Cậu không nhịn được, đập đầu vào cửa sổ mà cười:” Ôi da em đúng là thấy được mở đầu mà lại không ngờ tới đoạn cuối….”
“Xin lỗi, không buồn nôn tiếp được,” Trình Bác Diễn cũng cười, “Tôi chỉ nói một đạo lý như thế.”
“Em hiểu mà,” Hạng Tây cười một lúc nữa mới từ từ dừng lại, nhìn Trình Bác Diễn, “Thật ra em cũng nghĩ như thế, anh nói gì em hiểu hết, cũng có thể làm thế, chỉ là em…….muốn nghe anh nói, anh nói với em, lòng mới vững chắc.”
“Xe lu hiệu Tiểu Phu Diễn,” Trình Bác Diễn khởi động xe lần nữa, lái về hướng siêu thị, “Bảo đảm sẽ ép em đến rắn chắc vững vàng.”
Trình Bác Diễn báo cảnh sát lúc nào, Hạng Tây không biết, Trình Bác Diễn cũng không đề cập với cậu chuyện này nữa.
Nhưng chuyện Trình Bác Diễn đã đáp ứng, cậu rất yên tâm, nên cậu cũng không hỏi, đương nhiên là có hơi không dám hỏi, một là sợ cảnh sát, hai là sợ người ta mặc kệ.”
Rất nhanh đã đến thứ bảy, cuối tuần người khá đông, tuy cậu chỉ làm có nửa ngày mà còn rất mệt, nhưng sau khi ăn chút đồ ăn thì hứng thú bừng bừng chen chúc trên xe bus đến nhà ông lão Lục.
Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức đến nhà ông lão Lục học trà, ông lão bảo cậu chiều đến, dẫn cậu đi xem phòng trà*.
Trước một ngày Trình Bác Diễn đưa cho cậu một cái vòng hạt, bảo cậu tặng cho ông lão.
Hạng Tây mang theo, cũng không biết vòng hạt này làm bằng chất liệu gì, sờ thấy giống gỗ, Trình Bác Diễn nói không đắt, tâm ý là chính.
Ông lão Lục thấy vòng hạt cũng không từ chối, chỉ cười rồi vỗ vai cậu, sau đó dẫn cậu ra ngoài: “Đi thôi, đến phòng trà của ta.”
Phòng trà riêng của ông lão Lục không ở trong nhà, ở cạnh ngọn núi đằng sau viện nghiên cứu trà, vì không quá xa nên ông lão Lục dẫn cậu đi bộ qua đó.
Cả đường đi Hạng Tây hết ngó đông thì tới ngắm tây, môi trường bên này rất tốt, tìm được sự yên tĩnh trong cái ồn ào, bên này có non nước sông nước, cây hai bên đường không bị cắt tỉa quá nhiều, làm mái che bao trùm cả con đường, đi trên đường vào mùa hè cũng không thấy nóng nực.
Nhìn bên ngoài phòng trà của ông lão Lục cũng rất bình thường, tầng cao nhất của tòa bên cạnh căn nhà nhỏ ba tầng bình thường nông dân tự xây, tầng dưới nông dân ở, trên tầng này thì ông lão Lục thuê.
“Phong cảnh rất đẹp,” Ông lão Lục dẫn cậu lên trên, “Chủ yếu là thanh tĩnh.”
“Thầy thường đến đây uống trà ạ?” Hạng Tây hỏi.
“Uống trà thì uống chỗ nào chẳng được,” Ông lão Lục nói, “Đến đây để tĩnh tâm, học cái gì cũng cần phải tĩnh tâm, nên cần phải xem xét ảnh hưởng của hoàn cảnh.”
Khác với nhà ông lão Lục, phòng trà này không quá chú trọng, nhưng vẫn có trang trí, một cái bàn gỗ lớn, một bộ trà cụ đặt trên bàn, kệ gỗ bên cạnh có các loại trà cụ và lá trà, vậy mà còn có một cái đàn để tùy ý sát cửa sổ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ còn thấy được một cái ban công có lan can gỗ, đối diện là núi, Hạng Tây qua đó nhìn xem: “Trên núi trồng trà ạ?”
“Ừ,” Ông lão Lục đi qua, “Đây chỉ là đồi trà nhỏ thôi.”
Hạng Tây không nói gì, đứng cạnh cửa sổ ngắm một lúc lâu, ánh nắng ngoài cửa sổ rất tốt, từng sắc xanh trùng trùng điệp điệp của cây trà thẳng hàng trên núi, đôi lúc lại có chim hót hai tiếng.
An tĩnh trong ánh nắng chiều tà, làm người ta thanh thản lòng mình ngay tức khắc.
“Thầy còn đánh đàn sao?” Hạng Tây nhìn cái đàn đặt bên cạnh.
“Ta không đàn,” Ông lão Lục cười cười, “Đây là của đồ đệ ta, chắc con từng nghe nó đàn rồi.”
“Là cái người đánh đàn ở Vân Thủy Phàm Tâm ấy ạ?” Hạng Tây nhớ tới người đàn ông mặc áo dài trắng đánh đàn bên cạnh ông lão Lục.
“Đúng,” Ông lão Lục gảy hai dây đàn, “Ta đi nấu nước, sau đó chúng ta vừa uống vừa trò chuyện.”
“Nghe như muốn uống rượu ấy, thêm đĩa đậu nành luộc nào,” Hạng Tây cười nói, lấy máy ảnh trong balo ra, đứng nơi cửa sổ chĩa ống kính về phía đồi trà bên ngoài, “Sư phụ, lát nữa con chụp hình cho người có được không?”
“Được chứ,” Ông lão Lục nói, “Con còn thích chụp ảnh à?”
“Chơi cho vui thôi ạ,” Hạng Tây chụp hai bức, quay đầu cười, “Con……chưa từng đi học, không biết viết chữ, có suy nghĩ gì đó thì con sẽ chụp hình, tiện lắm ạ.”
“Rất được,” Ông lão Lục không có kinh ngạc và tò mò chuyện cậu chưa từng đi học, “Con người chỉ cần nguyện ý nhìn, nguyện ý nghe, nguyện ý suy nghĩ, là được rồi.”
Sau khi nước sôi, ông lão Lục lấy lá trà ra, ngồi xuống cạnh bàn trà: “Nếm thử trà mới năm nay của viện nghiên cứu đi, trà trồng từ trên núi này đấy.”
“Dạ.” Hạng Tây đặt máy ảnh xuống, ngồi xuống trước mặt ông.
Ông lão Lục không giảng về trình tự pha trà cho cậu, chỉ là bày trà cụ trước mặt rất chậm, lấy lá trà ra, tráng trà pha trà.
Hạng Tây yên lặng nhìn xem.
“Tiểu Tây à,” Ông lão Lục chầm chậm châm trà, “Uống trà, không cần biết là đang ở đâu, dùng dụng cụ gì, uống trà chính là uống trà, là bản chất của trà đạo. Còn muốn thể nghiệm sâu hơn ấy à, trừ hương trà vị trà ra, chính là cái ‘tĩnh’ mà quá trình này mang đến.”
“Dạ.” Hạng Tây cầm lấy chén trà, ngửi xem, rồi uống một ngụm.
“Thân tĩnh tai tĩnh tâm tĩnh,” Ông lão Lục tiếp tục châm trà, “Mỗi ngày chúng ta đều chạy đông chạy tây, lúc này chính là lúc cần phải thả lỏng, tĩnh rồi mới có thể động, nói thì đơn giản, làm mới không dễ.”
Hôm nay Trình Bác Diễn được nghỉ, lúc đầu định gọi Hạng Tây ra ngoài đi dạo, mua cho cậu hai bộ quần áo hoặc là ép cậu tự mua hai bộ quần áo, nhưng Hạng Tây phải đến phòng trà, Trình Bác Diễn đành phải rúc trong nhà đọc sách.
Đọc sách xong thì định vận động một chút, vào thư phòng thấy máy chạy bộ, đột nhiên muốn cười.
Đứng trên máy chạy bộ một lúc mới ấn công tắc, chỉnh tốc độ không quá nhanh từ từ chạy.
Chạy chưa được bao lâu, điện thoại vang lên.
Đề phòng xuất hiện Tiểu Phu Diễn nhào lộn, Trình Bác Diễn dùng tay vịn chắc máy chạy bộ trước, chỉnh tốc độ chậm lại mới nhận máy.
“Ra ngoài quẩy đi.” Điện thoại vừa kết nối, giọng Lâm Hách đã truyền đến.
“Lý do?” Trình Bác Diễn hỏi, giọng anh hơi run, còn hơi thở dốc.
“Cậu…….đang làm gì thế?” Lâm Hách sững sờ, sau đó hét lên, “Đậu móa Bác Diễn cậu ghê thật, bây giờ nhận điện thoại cũng không dừng cậu được hả?”
“Dạo này Tống Nhất không cho cậu uống thuốc à,” Trình Bác Diễn cười nói, “Tôi đang chạy bộ, nói đi có chuyện gì.”
“Không có gì hết, chỉ là cả đám này lâu rồi không gặp cậu thôi, nhớ cậu rồi,” Lâm Hách nói, “Tối đi KTV hát đi, cổ họng ngứa ngáy quá, dẫn Hạng Tây theo luôn.”
Trình Bác Diễn không lên tiếng, nghĩ một lúc mới nói: “Để tôi hỏi em ấy.”
Lần trước đi ăn cơm với đám người này, được nửa đường thì Hạng Tây khóc hết cả nước mũi còn chạy đi, anh không biết Hạng Tây còn muốn đi ăn cơm ca hát chung với bọn anh hay không.
“Vậy cậu hỏi đi,” Lâm Hách nói địa điểm cho anh, “Tối mà đến được thì đến thẳng đây đi.”
Trình Bác Diễn không gọi điện cho Hạng Tây, anh sợ ảnh hưởng đến việc ông lão Lục giảng trà cho Hạng Tây, sau khi tắm xong thì trực tiếp lái xe ra ngoài.
Lúc trước Hạng Tây chỉ nói phòng trà của ông lão Lục nằm cạnh ngọn núi đằng sau viện nghiên cứu trà, anh nhìn đồng hồ vẫn đủ thời gian, định lái xe qua đó chậm rãi đi tìm.
Phong cảnh nơi viện nghiên cứu trà rất đẹp, người thưa thớt xe không nhiều, Trình Bác Diễn lái xe trên đường cả nửa ngày rồi cũng không thấy chiếc xe thứ hai nào.
Mặc dù sau khi tới đây còn dạo thêm gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ, nhưng Trình Bác Diễn lại không hề thấy bực bội, cảm giác này khác hoàn toàn với đi trên đường tìm chỗ đậu xe trong thành phố.
Cứ dạo vòng thế này cũng là một loại hưởng thụ.
Lại lái thêm một đoạn nữa, Trình Bác Diễn nhìn giờ đoán hẳn sắp kết thúc rồi, mới lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại cho Hạng Tây hỏi cậu.
Còn chưa bấm gọi đã thấy hai người từ con đường nhỏ trước mặt rẽ ra giao lộ.
Một người trước mặt vừa nhìn đã biết là Hạng Tây, cậu nhảy ra, còn người đằng sau thì là một ông lão, chính là ông lão Lục.
Trình Bác Diễn nhẹ ấn còi bíp bíp lái xe qua.
“Bạn con!” Hạng Tây vẫy tay với cái xe, xoay đầu nói với ông lão Lục, “Là anh ấy đề nghị con đến theo thầy học đấy.”
“Vậy sao.” Ông lão Lục cười cười.
Trình Bác Diễn dừng xe lại, anh xuống xe, cười đí tới vươn tay ra với ông lão Lục: “Chào Lục tiên sinh ạ, con là bạn của Hạng Tây, Trình Bác Diễn.”
“Chào cậu,” Ông lão Lục bắt tay anh, “Tới đón Hạng Tây à?”
“Ông lên xe đi, con chở ông về.” Trình Bác Diễn nói.
“Đừng khách khí thế,” Ông lão Lục cười cười, “Tôi đi dạo một lúc, đoạn đường này rất thích hợp để đi bộ, cậu với Hạng Tây có việc thì đi trước đi.”
“Tụi con không có việc gì đâu,” Trình Bác Diễn do dự một chút, “Hạng Tây đi dạo với ông nhé.”
“Dạ để con đi bộ về với thầy.” Hạng Tây lập tức nói.
Ông lão Lục cười lên, không nói gì thêm, chầm chậm đi về phía trước với Hạng Tây.
Trình Bác Diễn xoay người lên xe, khởi động xe chậm rãi đi theo sau hai người, anh định chạy vượt lên rồi chờ ở đằng trước, nhưng đường quá hẹp, ông lão và Hạng Tây đang vừa đi vừa nói chuyện ở phía trước cũng không có ý định nhường đường.
Anh chỉ đành tiếp tục theo sau, bảo trì tốc độ bò lết.
Lái được một đoạn, ông lão dừng chân, quay đầu: “Chúng ta lên xe đi.”
“Không đi dạo nữa ạ?” Hạng Tây hỏi.
“Cảnh tượng khí thế quá,” Ông lão Lục cười lên, “Ai không biết cứ tưởng lão già nhà nào đi ra ngoài còn mang theo bảo tiêu……..”
“Con đi quá gần à?” Trình Bác Diễn cũng cười, xuống xe mở cửa cho ông lão Lục.
“Cậu mà gần thêm chút nữa thì tôi sẽ cảm thấy mình bị xe rượt mất, đi chậm chút là chạm cái mông rồi.” Ông lão Lục cười, vỗ quần mình.
Trình Bác Diễn lái xe chở ông lão Lục về nhà, đường về không xe, đúng là có thể đi bộ về nhà.
“Tối thứ ba thì đến phòng trà luôn đi,” Ông lão Lục nói với Hạng Tây, “Cảnh đêm nơi đồi trà đẹp lắm, đến lúc đó chúng ta nói về đàn.”
“Dạ,” Hạng Tây gật đầu, “Sư phụ thầy đi nghỉ đi, tụi con đi đây.”
Ông lão Lục vào nhà rồi thì Hạng Tây nhảy lên ghế phó lái, đóng cửa xe lại: “Đi!”
“Không phải học trà đạo hả, sao còn nói sang đàn rồi?” Trình Bác Diễn quay đầu xe, “Sự phụ em còn biết đánh đàn à?”
“Cái gì ông ấy cũng nói hết, hôm nay còn nói về hội họa cả một lúc đấy,” Hạng Tây thoải mái dựa vào lưng ghế, “Anh tới đón sao không gọi điện thoại cho em? Em vừa thấy xe anh thì suýt chút nữa cười văng cả nước miếng rồi.”
“Vui đến thế cơ à?” Trình Bác Diễn đưa tay ra sờ mặt cậu.
“Ừm, do không ngờ đến nên đột nhiên nhìn thấy, sẽ vô cùng vui vẻ,” Hạng Tây cười nói, “Hai ta đi ăn cơm hả?”
“Nãy Lâm Hách gọi điện tới, nói ăn cơm,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Với vài người bạn, em muốn đi không?”
“Lâm Hách?” Hạng Tây ngệt ra, trong phút chốc không nhớ ra được là ai.
“Bạn trai của Tống Nhất.” Trình Bác Diễn nói thêm một câu.
“…….À.” Hạng Tây lại ngệt ra, tuy cậu biết quan hệ giữa Lâm Hách và Tống Nhất, chợt nghe thấy cụm từ “bạn trai của Tống Nhất” cậu vẫn còn hơi hoang mang.
Nếu nói thế……
Bạn trai của Trình Bác Diễn?
Bạn trai của……Hạng Tây?
“Đi không? Toàn là mấy người em từng gặp rồi, là mấy người bạn trong………..bữa tiệc sinh nhật lần trước, không phải có hết, Trần Béo và…….” Trình Bác Diễn giải thích rất cẩn thận.
“Đi chứ.” Hạng Tây gật đầu.
“Đi?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Ừm, đi thôi,” Hạng Tây cười cười, “Ăn xong thì đi hát hả?”
“…….Bọn họ nói là muốn đi hát,” Trình Bác Diễn nói, “Nếu em không muốn đi thì chúng ta không đi.”
“Đi đi, không có không muốn đi,” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, thuận tay lấy hộp sữa ở ghế sau uống, “Nếu có đi hát, anh hát không?”
“Vẫn còn ghim chuyện này à?” Trình Bác Diễn cười, “Em muốn nghe thì tôi hát.”
“Hát bài gì?” Hạng Tây hỏi.
“Chúng ta song ca đi.” Trình Bác Diễn nói.
“Song ca bài….” Hạng Tây còn chưa hỏi xong thì Trình Bác Diễn đã ngắt lời cậu.
“Chim trên cành thành đôi…….” Trình Bác Diễn nhéo cổ họng hát mọt câu, lại nói, “Chính là bài này, Đôi vợ chồng về chung một nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.