Chương 19: Một ngày vui
tiểu su su
04/04/2021
Tôi nghe xong mà tức giận đùng đùng, đầu muốn xì khói, và rất muốn đánh người!!!
Thế là tôi không thèm suy nghĩ mà gọi điện thẳng cho anh, rất nhanh điện thoại được kết nối, tôi trực tiếp hét vào điện thoại:" Mộ Thiếu Quân chết tiệt, bây giờ mới biết anh bỉ ổi như vậy a! Dám lấy số phận người khác ra đe dọa tôi. Tôi phải kiện anh tội ép người quá đáng!"
"Hình như trong pháp luật không có quy định phải xử phạt khi bị người khác ép buộc đâu!"
Mộ Thiếu Quân đang họp thì thấy chuông điện thoại reo lên, bất ngờ là thấy tên của cô hiện lên màn hình đen.
Khi ấy, anh thấy mình vui kỳ lạ, bởi đây là lần đầu tiên hai người liên lạc qua điện thoại.
Anh nhanh chóng bắt máy, khoé miệng còn hơi cong lên làm mọi người trong phòng họp hết hồn.
Có người còn nhìn ra ngoài trời xem có tụ mây đen báo hiệu trời sẽ mưa không, nhưng trời vẫn rất trong xanh nắng vẫn vàng ươm chiếu rọi cái lên tấm cửa kính.
Thế là họ nhìn nhau trò chuyện bằng đôi mắt cực kỳ kịch liệt, sau lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên từ vị chủ tịch nào đó thì linh hồn chính thức lìa khỏi xác.
Họ than rằng, cô gái nào có bản lĩnh này vậy? Chắc kiếp trước cứu cả thế giới a!!!
Mộ Thiếu Quân thấy cô tức giận, cái giọng dễ nghe hét vào tai anh cảm tưởng lại như con mèo nhỏ xù lông giận dỗi, lòng anh không tức giận được trêu cô càng vui hơn.
"Hơn nữa nha, theo quy định của pháp luật, vợ mà chửi chồng xa xả như vậy sẽ bị phạt nha!!! Có muốn biết phạt cái gì không ?" Tại sao bây giờ mới biết trêu chọc cô thú vị như vậy nhỉ?
!!!!!!!!!
Các nhân viên có mặt trong phòng họp, ai nấy đều hét lên trong lòng: A a a a a là chủ tịch phu nhân, hoá ra là chủ tịch phu nhân. Công lực thật thâm hậu nha. Ôi, nét cười dịu dàng kia, ánh mắt ôn nhu kiaaa!!! Thì ra tảng băng ngàn năm này vẫn có ngày tan chảy nha!!! Thiện tai, thiện tại, chúng sinh có thể phổ độ rồi!....Ơ...nhưng sao chủ tịch lấy vợ mà chẳng ai biết thế nhỉ???
Mà người nào đó đã trở thành chúa cứu thế trong lòng con dân công ty Mộ thị lại không hề hay biết, mà hiện tại đang vừa tức vừa đau đầu nhớ lại xem trong luật hôn nhân nhà nước có quy định như lời anh nói không!!! >-<
Nghĩ mãi không nhớ, tôi càng tức nói:" Anh, anh nói bậy!!! Hình như pháp luật đâu có luật ấy đâu. Anh đợi đi để tôi lên mạng tra lại xem."
Nghe thấy lời cò kè tức giận đáng yêu của cô, Mộ Thiếu Quân thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.
Nữ nhân ngốc nghếch này....!!!!
Mộ Thiếu Quân không kìm lòng được mắng:"Cô bị ngốc sao!!!"
Đây là mắng sao?!!!
Sao mọi người thấy nó giống mắng yêu thế nhỉ?!!!
Sao tự dưng cảm thấy được ăn cẩu lương nhỉ?!!!
"Ngốc???" Tôi ngớ người khi bị anh mắng. Khi nãy nghe thấy tiếng cười vui vẻ và giọng điệu khác thường của anh, không dám nói là nhẹ nhàng, tôi đã cố cho là mình nghe nhầm đi.
Nhưng bây giờ lại bị mắng cái kiểu này, tôi cũng chẳng rõ nó có phải là mắng hay không, nhưng đầu tiên là tôi thấy bất ngờ.
Vì Mộ Thiếu Quân chẳng bao giờ có hứng thú nói nhiều với tôi như hôm nay, sau nghe rõ ý tứ trêu đùa của anh, tôi thấy tức và giận lắm!
Vậy là tôi không ngần ngại nói:" Tôi không ngốc, anh nghe chưa? Anh mới là đồ ngốc! Cả nhà anh mới là đồ ngốc!"
Sau đó tôi lập tức cúp điện thoại, lấy lại vali quần áo của mình trên tay người đàn ông áo đen kia rồi đi vào trong nhà.
Cho nên tôi mới không thể nghe được tiếng cười vang của anh ở đầu dây bên kia.
Bên công ty Mộ thị, trong lòng các nhân viên tại phòng họp như nở hoa, bởi, thứ nhất họ nghe được nụ cười xuất thần nhập quỷ của chủ tịch, thứ hai là họ được giải thoát ra khỏi phòng họp rồi.
Chủ tịch phu nhân quả là người không tầm thường nha, sau này có cơ hội bọn họ nhất định phải gây ấn tượng tốt với chủ tịch phu nhân mới được a!!!
Hic!!!! Thiện tai, thiện tai!!!!
Mộ Thiếu Quân thấy cô tức giận cúp máy thì bật cười to. Anh cho nhân viên giải tán, buổi họp đến đây kết thúc. Trở lại phòng làm việc, tâm trạng cứ vui vui lạ thường. Càng nghĩ tới cuộc nói chuyện kia với cô là càng thấy vui vẻ, thú vị!
Người phụ nữ này... ngày càng vị thú vị a!!!!
Cho nên mới có một truyện kinh dị thế này xuất hiện trong công ty.
Lúc các nhân viên đang trong giờ làm việc hăng say, đột nhiên thấy thư ký đẹp troai ngời ngời của chủ tịch đại giá quang lâm đến từng bộ phận của toàn thể nhân viên, trên tay là những thùng bánh, kèm theo một câu nói như thấy này:" Mọi người nghỉ tay một chút, chủ tịch có mời mọi người ăn bánh."
Rồi sau đó là cảnh tượng như các nhân viên trong công ty kích động la hét, hào hứng xếp hàng để chờ tới lượt mình nhận bánh từ tay soái ca thư ký, khiến anh bạn thư ký nào đó chưa bao giờ phải chịu cảnh này toát hết cả mồ hôi.
Nhân viên trong công ty bắt đầu rỉ tai nhau chuyện này là công lao do chủ tịch phu nhân đấy, bọn họ nhất định ghi ơn chủ tịch phu nhân!!!
Điều này cũng vào tai một người, đó là Lục Thanh Hoa. Khi cô ta đến công ty tìm anh thì nghe thấy lời bàn tán của các nhân viên trong công ty về việc này.
Chủ tịch phu nhân???
Đương nhiên không phải cô ta, cô ta cũng biết Mộ Thiếu Quân và vợ cũ chưa ly hôn. Cho nên, bốn chữ 'chủ tịch phu nhân' này là nói đến Lâm Tuyết Dung rồi.
Lục Thanh Hoa tức điên người, đen mặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lộ vẻ ghen ghét, đố kỵ:" Lâm Tuyết Dung, cô giỏi lắm! Còn giỏi hơn cả chị cô. Còn tưởng cô biết điều mà bỏ đi, bây giờ quay lại để quyến rũ anh ấy. Tôi sẽ không để cô cướp Quân ca ca của tôi đâu. Cứ đợi đấy!!!"
Thế là tôi không thèm suy nghĩ mà gọi điện thẳng cho anh, rất nhanh điện thoại được kết nối, tôi trực tiếp hét vào điện thoại:" Mộ Thiếu Quân chết tiệt, bây giờ mới biết anh bỉ ổi như vậy a! Dám lấy số phận người khác ra đe dọa tôi. Tôi phải kiện anh tội ép người quá đáng!"
"Hình như trong pháp luật không có quy định phải xử phạt khi bị người khác ép buộc đâu!"
Mộ Thiếu Quân đang họp thì thấy chuông điện thoại reo lên, bất ngờ là thấy tên của cô hiện lên màn hình đen.
Khi ấy, anh thấy mình vui kỳ lạ, bởi đây là lần đầu tiên hai người liên lạc qua điện thoại.
Anh nhanh chóng bắt máy, khoé miệng còn hơi cong lên làm mọi người trong phòng họp hết hồn.
Có người còn nhìn ra ngoài trời xem có tụ mây đen báo hiệu trời sẽ mưa không, nhưng trời vẫn rất trong xanh nắng vẫn vàng ươm chiếu rọi cái lên tấm cửa kính.
Thế là họ nhìn nhau trò chuyện bằng đôi mắt cực kỳ kịch liệt, sau lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên từ vị chủ tịch nào đó thì linh hồn chính thức lìa khỏi xác.
Họ than rằng, cô gái nào có bản lĩnh này vậy? Chắc kiếp trước cứu cả thế giới a!!!
Mộ Thiếu Quân thấy cô tức giận, cái giọng dễ nghe hét vào tai anh cảm tưởng lại như con mèo nhỏ xù lông giận dỗi, lòng anh không tức giận được trêu cô càng vui hơn.
"Hơn nữa nha, theo quy định của pháp luật, vợ mà chửi chồng xa xả như vậy sẽ bị phạt nha!!! Có muốn biết phạt cái gì không ?" Tại sao bây giờ mới biết trêu chọc cô thú vị như vậy nhỉ?
!!!!!!!!!
Các nhân viên có mặt trong phòng họp, ai nấy đều hét lên trong lòng: A a a a a là chủ tịch phu nhân, hoá ra là chủ tịch phu nhân. Công lực thật thâm hậu nha. Ôi, nét cười dịu dàng kia, ánh mắt ôn nhu kiaaa!!! Thì ra tảng băng ngàn năm này vẫn có ngày tan chảy nha!!! Thiện tai, thiện tại, chúng sinh có thể phổ độ rồi!....Ơ...nhưng sao chủ tịch lấy vợ mà chẳng ai biết thế nhỉ???
Mà người nào đó đã trở thành chúa cứu thế trong lòng con dân công ty Mộ thị lại không hề hay biết, mà hiện tại đang vừa tức vừa đau đầu nhớ lại xem trong luật hôn nhân nhà nước có quy định như lời anh nói không!!! >-<
Nghĩ mãi không nhớ, tôi càng tức nói:" Anh, anh nói bậy!!! Hình như pháp luật đâu có luật ấy đâu. Anh đợi đi để tôi lên mạng tra lại xem."
Nghe thấy lời cò kè tức giận đáng yêu của cô, Mộ Thiếu Quân thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.
Nữ nhân ngốc nghếch này....!!!!
Mộ Thiếu Quân không kìm lòng được mắng:"Cô bị ngốc sao!!!"
Đây là mắng sao?!!!
Sao mọi người thấy nó giống mắng yêu thế nhỉ?!!!
Sao tự dưng cảm thấy được ăn cẩu lương nhỉ?!!!
"Ngốc???" Tôi ngớ người khi bị anh mắng. Khi nãy nghe thấy tiếng cười vui vẻ và giọng điệu khác thường của anh, không dám nói là nhẹ nhàng, tôi đã cố cho là mình nghe nhầm đi.
Nhưng bây giờ lại bị mắng cái kiểu này, tôi cũng chẳng rõ nó có phải là mắng hay không, nhưng đầu tiên là tôi thấy bất ngờ.
Vì Mộ Thiếu Quân chẳng bao giờ có hứng thú nói nhiều với tôi như hôm nay, sau nghe rõ ý tứ trêu đùa của anh, tôi thấy tức và giận lắm!
Vậy là tôi không ngần ngại nói:" Tôi không ngốc, anh nghe chưa? Anh mới là đồ ngốc! Cả nhà anh mới là đồ ngốc!"
Sau đó tôi lập tức cúp điện thoại, lấy lại vali quần áo của mình trên tay người đàn ông áo đen kia rồi đi vào trong nhà.
Cho nên tôi mới không thể nghe được tiếng cười vang của anh ở đầu dây bên kia.
Bên công ty Mộ thị, trong lòng các nhân viên tại phòng họp như nở hoa, bởi, thứ nhất họ nghe được nụ cười xuất thần nhập quỷ của chủ tịch, thứ hai là họ được giải thoát ra khỏi phòng họp rồi.
Chủ tịch phu nhân quả là người không tầm thường nha, sau này có cơ hội bọn họ nhất định phải gây ấn tượng tốt với chủ tịch phu nhân mới được a!!!
Hic!!!! Thiện tai, thiện tai!!!!
Mộ Thiếu Quân thấy cô tức giận cúp máy thì bật cười to. Anh cho nhân viên giải tán, buổi họp đến đây kết thúc. Trở lại phòng làm việc, tâm trạng cứ vui vui lạ thường. Càng nghĩ tới cuộc nói chuyện kia với cô là càng thấy vui vẻ, thú vị!
Người phụ nữ này... ngày càng vị thú vị a!!!!
Cho nên mới có một truyện kinh dị thế này xuất hiện trong công ty.
Lúc các nhân viên đang trong giờ làm việc hăng say, đột nhiên thấy thư ký đẹp troai ngời ngời của chủ tịch đại giá quang lâm đến từng bộ phận của toàn thể nhân viên, trên tay là những thùng bánh, kèm theo một câu nói như thấy này:" Mọi người nghỉ tay một chút, chủ tịch có mời mọi người ăn bánh."
Rồi sau đó là cảnh tượng như các nhân viên trong công ty kích động la hét, hào hứng xếp hàng để chờ tới lượt mình nhận bánh từ tay soái ca thư ký, khiến anh bạn thư ký nào đó chưa bao giờ phải chịu cảnh này toát hết cả mồ hôi.
Nhân viên trong công ty bắt đầu rỉ tai nhau chuyện này là công lao do chủ tịch phu nhân đấy, bọn họ nhất định ghi ơn chủ tịch phu nhân!!!
Điều này cũng vào tai một người, đó là Lục Thanh Hoa. Khi cô ta đến công ty tìm anh thì nghe thấy lời bàn tán của các nhân viên trong công ty về việc này.
Chủ tịch phu nhân???
Đương nhiên không phải cô ta, cô ta cũng biết Mộ Thiếu Quân và vợ cũ chưa ly hôn. Cho nên, bốn chữ 'chủ tịch phu nhân' này là nói đến Lâm Tuyết Dung rồi.
Lục Thanh Hoa tức điên người, đen mặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lộ vẻ ghen ghét, đố kỵ:" Lâm Tuyết Dung, cô giỏi lắm! Còn giỏi hơn cả chị cô. Còn tưởng cô biết điều mà bỏ đi, bây giờ quay lại để quyến rũ anh ấy. Tôi sẽ không để cô cướp Quân ca ca của tôi đâu. Cứ đợi đấy!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.