Không Khép Được Chân (A Phì A)
Chương 159:
A Phì A
13/02/2023
CHƯƠNG 159: CÕNG CÔ TẢN BỘ, QUÝ TRÌNH KỂ VỀ LẦN ĐẦU TIÊN ĐỘNG TÂM ( ĐẠI KẾT CỤC)
Từ Nhuyễn thật sự quá mệt mỏi, từ nãy đến giờ vẫn luôn vận động liên tục, thể lực bị tiêu hao rất nhiều, cho nên sau khi nằm xuống giường trực tiếp ngủ luôn, chuyện tắm rửa đều là Qúy Trình hầu hạ cô, thể lực của nam nữ ở phương diện này hoàn toàn khác biệt.
Nhiều năm như vậy, thể lực của cô vẫn kém như cũ, căn bản không theo kịp tiết tấu của anh, tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, vốn dự tính muốn dậy sớm xem mặt trời mọc nhưng kết quả ngủ thẳng một hơi đến chiều, toàn thân mệt mỏi không muốn động đậy, trực tiếp ăn cơm luôn trong khách sạn, sau đó đứng ở trong phòng ngắm mặt trời lặn.
Sau khi xem xong mặt trời lặn, hai người chuân bị ra ngoài đi dạo cửa hàng, ở đây có một khu phố chợ đêm bán nhiều đồ ăn vặt, hỏi thăm một chút mọi người xung quanh rồi ra ngoài đi dạo.
Đêm xuống bờ biển hơi lạnh, gió biển thổi vô cùng sảng khoái, hai người đi tản bộ trong đêm, từ khi kết hôn rồi sinh con, hai người chưa bao giờ có một khoảng thời gian thanh nhàn như này, trước đây có một lần cùng anh chậm rãi đi tản bộ là lúc mang thai, khi mang thai phải đi bộ nhiều.
Từ Nhuyễn chưa bao giờ được đi du lịch, hai người từ nhỏ đã sống trong thôn, sau khi kết hôn sinh con cũng không có nhiều thời gian trọn vẹn dành cho nhau, bây giờ hai người đã có thế giới của riêng mình.
Cô giống như trẻ con ầm ĩ vui đùa hồi lâu, đi dạo phố hai chân đều mỏi rã rời, sau đó bắt anh cõng cô quay về, anh ngồi xuống cõng cô trên lưng, hai người lắc lư về trở về.
Vừa rồi Từ Nhuyễn mua rất nhiều đồ, cũng không biết bản thân đã mua cái gì, dù sao phố thấy trên đường có gì mới lạ hay ho đều muốn mua hết, bây giờ không thiếu tiền, thích gì thì mua nấy, ngoài ra cô còn mua một ít trái cây, dù sao trái cây ở biển vừa ngon lại vừa mới mẻ.
Hơn nữa còn vô cùng tiện nghi liền mua túi to về để ăn, hai người cũng không biết chờ ở chỗ này bao lâu, đợi đến lúc muốn về thì về, vì thế vẫn rất nhàn hạ, hai người cứ thể quay về, trên đường trở về thong thả nói chuyện.
Từ Nhuyễn được anh cõng, cảm giác bờ lưng của anh vô cùng ấm áp, cô nhéo nhéo hỏi anh: "Anh Trình, em vẫn không hiểu rõ tại sao anh thích em. Chẳng lẽ là lâu ngày sinh tình hả?"
Từ Nhuyễn biết anh yêu cô, đời trước hoặc ít hoặc nhiều cũng bị ảnh hưởng một chút, cô biết đời trước anh đối tốt với cô, biết đời trước hai người vẫn còn tình cảm, biết rõ anh là người tốt, cho nên mưới chậm rãi yêu anh, chậm rãi nảy sinh tình cảm với anh.
Nhưng cô không biết tại sao lại yêu anh đến vậy.
Cô không rõ đoạn tình cảm này phải giải thích như nào, là lâu ngày nảy sinh tình sao, chẳng qua bọn họ sống trong cái niên đại này, ở trong thôn hầu hết đều là ép duyên, người nhà giới thiệu, nếu thấy thích hợp thì kết hôn, sau đó là chuyện cả đời.
Quý Trình không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại đang đi trên đường bị cô hỏi, rất nghiêm túc suy nghĩ: "Lần đầu tiên anh gặp em thấy em vừa xinh đẹp vừa hiền hậu nên lập tức muốn đối xử tốt với em, suy nghĩ một hồi liên gật đầu đồng ý chuyện hôn sự. Hai người chúng ta cả đời là vợ chồng nên nhất định phải ở cạnh nhau. Chắc là nhất kiến chung tình đi? Lần đầu tiên anh gặp em đã cảm thấy em thật sự rất xinh đẹp."
Lần đầu tiên Qúy Trình thấy Từ Nhuyễn không phải là đêm tân hôn. Người nhà sắp xếp cho anh một mối hôn sự, muốn anh trở về kết hôn, lúc đó anh hơi chống đối, vì dù sao chưa gặp lần nào đã phải kết hôn thì không hay cho lắm, trong lòng bộn bề phức tạp, anh muốn đi xem cô một chút, nếu thấy nhà gái không thích hợp thì trực tiếp cự tuyệt luôn, cũng không thể mù quáng chắp vá được.
Thời này ép duyên khá nhiều nhưng vẫn được tự do yêu đương.
Cho nên trước khi kết hôn hai ngày anh quay về nhà, muốn đi gặp Từ Nhuyễn một chuyến, Từ Nhuyễn làm việc trong xưởng dệt, xưởng dệt trên trấn cách thôn hơi xa một chút cho nên anh cưỡi xe đạp đến nhìn cô, đứng ở cửa xưởng chờ cô.
Anh chưa thấy cô cho nên không biết là người nào, đứng ở cửa chờ một lúc, suy nghĩ sau khi mọi người tan làm sẽ mở miệng gọi một tiếng Từ Nhuyễn, đến lúc đó sẽ biết cô là ai, anh đứng bên ngoài tâm tình thấp thỏm chờ đợi.
Anh đứng ngoài cửa chờ, mới đứng một lúc đã nghe tiếng chuông đánh vang lên, nhà xưởng tan làm, người bên trong đi ra, anh thấy nhiều người như vậy trong đầu vô cùng mơ hồ, không biết ai với ai, mắt thấy nhiều người như vậy cũng không thể gặp được, chẩn bị quay xe đi thì nghe tiếng Phương Kiều Kiều gọi Từ Nhuyễn.
Anh nghe được hai chữ Từ Nhuyễn cả người phấn chấn tinh thần, xoay người nhìn sang, thấy một cô gái thắt bím hai bên từ trong nhà xưởng lẻn ra, cô đi xe đạp, hai bím tóc được tết thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, cô mặc quần dài trắng tinh hết sức sạch sẽ, không biết đang nói cái gì, mấy người xung quanh vừa nói vừa cười, anh liếc mắt nhìn cô gái đi xe đạp ở giữa, mọi người gọi cô là Từ Nhuyễn.
Anh nhìn cô gái ở giữa cười rực rỡ xán lạn, trái tim bỗng chốc nhảy lên đập loạn không yên.
Anh cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp!
Cười lên thật đáng yêu.
Đây là vợ của anh, Từ Nhuyễn.
Tương lai anh sẽ ở bên cô ấy cả đời.
[HOÀN CHÍNH VĂN].
Từ Nhuyễn thật sự quá mệt mỏi, từ nãy đến giờ vẫn luôn vận động liên tục, thể lực bị tiêu hao rất nhiều, cho nên sau khi nằm xuống giường trực tiếp ngủ luôn, chuyện tắm rửa đều là Qúy Trình hầu hạ cô, thể lực của nam nữ ở phương diện này hoàn toàn khác biệt.
Nhiều năm như vậy, thể lực của cô vẫn kém như cũ, căn bản không theo kịp tiết tấu của anh, tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, vốn dự tính muốn dậy sớm xem mặt trời mọc nhưng kết quả ngủ thẳng một hơi đến chiều, toàn thân mệt mỏi không muốn động đậy, trực tiếp ăn cơm luôn trong khách sạn, sau đó đứng ở trong phòng ngắm mặt trời lặn.
Sau khi xem xong mặt trời lặn, hai người chuân bị ra ngoài đi dạo cửa hàng, ở đây có một khu phố chợ đêm bán nhiều đồ ăn vặt, hỏi thăm một chút mọi người xung quanh rồi ra ngoài đi dạo.
Đêm xuống bờ biển hơi lạnh, gió biển thổi vô cùng sảng khoái, hai người đi tản bộ trong đêm, từ khi kết hôn rồi sinh con, hai người chưa bao giờ có một khoảng thời gian thanh nhàn như này, trước đây có một lần cùng anh chậm rãi đi tản bộ là lúc mang thai, khi mang thai phải đi bộ nhiều.
Từ Nhuyễn chưa bao giờ được đi du lịch, hai người từ nhỏ đã sống trong thôn, sau khi kết hôn sinh con cũng không có nhiều thời gian trọn vẹn dành cho nhau, bây giờ hai người đã có thế giới của riêng mình.
Cô giống như trẻ con ầm ĩ vui đùa hồi lâu, đi dạo phố hai chân đều mỏi rã rời, sau đó bắt anh cõng cô quay về, anh ngồi xuống cõng cô trên lưng, hai người lắc lư về trở về.
Vừa rồi Từ Nhuyễn mua rất nhiều đồ, cũng không biết bản thân đã mua cái gì, dù sao phố thấy trên đường có gì mới lạ hay ho đều muốn mua hết, bây giờ không thiếu tiền, thích gì thì mua nấy, ngoài ra cô còn mua một ít trái cây, dù sao trái cây ở biển vừa ngon lại vừa mới mẻ.
Hơn nữa còn vô cùng tiện nghi liền mua túi to về để ăn, hai người cũng không biết chờ ở chỗ này bao lâu, đợi đến lúc muốn về thì về, vì thế vẫn rất nhàn hạ, hai người cứ thể quay về, trên đường trở về thong thả nói chuyện.
Từ Nhuyễn được anh cõng, cảm giác bờ lưng của anh vô cùng ấm áp, cô nhéo nhéo hỏi anh: "Anh Trình, em vẫn không hiểu rõ tại sao anh thích em. Chẳng lẽ là lâu ngày sinh tình hả?"
Từ Nhuyễn biết anh yêu cô, đời trước hoặc ít hoặc nhiều cũng bị ảnh hưởng một chút, cô biết đời trước anh đối tốt với cô, biết đời trước hai người vẫn còn tình cảm, biết rõ anh là người tốt, cho nên mưới chậm rãi yêu anh, chậm rãi nảy sinh tình cảm với anh.
Nhưng cô không biết tại sao lại yêu anh đến vậy.
Cô không rõ đoạn tình cảm này phải giải thích như nào, là lâu ngày nảy sinh tình sao, chẳng qua bọn họ sống trong cái niên đại này, ở trong thôn hầu hết đều là ép duyên, người nhà giới thiệu, nếu thấy thích hợp thì kết hôn, sau đó là chuyện cả đời.
Quý Trình không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại đang đi trên đường bị cô hỏi, rất nghiêm túc suy nghĩ: "Lần đầu tiên anh gặp em thấy em vừa xinh đẹp vừa hiền hậu nên lập tức muốn đối xử tốt với em, suy nghĩ một hồi liên gật đầu đồng ý chuyện hôn sự. Hai người chúng ta cả đời là vợ chồng nên nhất định phải ở cạnh nhau. Chắc là nhất kiến chung tình đi? Lần đầu tiên anh gặp em đã cảm thấy em thật sự rất xinh đẹp."
Lần đầu tiên Qúy Trình thấy Từ Nhuyễn không phải là đêm tân hôn. Người nhà sắp xếp cho anh một mối hôn sự, muốn anh trở về kết hôn, lúc đó anh hơi chống đối, vì dù sao chưa gặp lần nào đã phải kết hôn thì không hay cho lắm, trong lòng bộn bề phức tạp, anh muốn đi xem cô một chút, nếu thấy nhà gái không thích hợp thì trực tiếp cự tuyệt luôn, cũng không thể mù quáng chắp vá được.
Thời này ép duyên khá nhiều nhưng vẫn được tự do yêu đương.
Cho nên trước khi kết hôn hai ngày anh quay về nhà, muốn đi gặp Từ Nhuyễn một chuyến, Từ Nhuyễn làm việc trong xưởng dệt, xưởng dệt trên trấn cách thôn hơi xa một chút cho nên anh cưỡi xe đạp đến nhìn cô, đứng ở cửa xưởng chờ cô.
Anh chưa thấy cô cho nên không biết là người nào, đứng ở cửa chờ một lúc, suy nghĩ sau khi mọi người tan làm sẽ mở miệng gọi một tiếng Từ Nhuyễn, đến lúc đó sẽ biết cô là ai, anh đứng bên ngoài tâm tình thấp thỏm chờ đợi.
Anh đứng ngoài cửa chờ, mới đứng một lúc đã nghe tiếng chuông đánh vang lên, nhà xưởng tan làm, người bên trong đi ra, anh thấy nhiều người như vậy trong đầu vô cùng mơ hồ, không biết ai với ai, mắt thấy nhiều người như vậy cũng không thể gặp được, chẩn bị quay xe đi thì nghe tiếng Phương Kiều Kiều gọi Từ Nhuyễn.
Anh nghe được hai chữ Từ Nhuyễn cả người phấn chấn tinh thần, xoay người nhìn sang, thấy một cô gái thắt bím hai bên từ trong nhà xưởng lẻn ra, cô đi xe đạp, hai bím tóc được tết thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, cô mặc quần dài trắng tinh hết sức sạch sẽ, không biết đang nói cái gì, mấy người xung quanh vừa nói vừa cười, anh liếc mắt nhìn cô gái đi xe đạp ở giữa, mọi người gọi cô là Từ Nhuyễn.
Anh nhìn cô gái ở giữa cười rực rỡ xán lạn, trái tim bỗng chốc nhảy lên đập loạn không yên.
Anh cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp!
Cười lên thật đáng yêu.
Đây là vợ của anh, Từ Nhuyễn.
Tương lai anh sẽ ở bên cô ấy cả đời.
[HOÀN CHÍNH VĂN].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.