Chương 55
Brad Thor
05/04/2016
Harvath cho những kẻ bị bắt này được nghỉ một lát trong nhà tắm, nhưng chỉ có tay y tá là phải ở trên đống dây dợ. Anh ta thả mình bên bồn tắm.
Bắt tay y tá đi lại khiến anh dễ dàng dịch chuyển hắn đến phòng ngủ để trống trơn. Sau đó, Harvath đem vợ và con Al-Tal tới. Sau khi đã trói chặt họ, anh trở lại phòng khách.
Al-Tal đang toát mồ hôi, bộ pijama xám sọc xanh dính chặt vào cơ thể ướt sũng của hắn. Hắn cần Morphin.
Harvath cho Al-Tal ra khỏi ghế và một tay vòng quanh eo hắn, anh dìu hắn vào phòng ngủ. Sau khi kiểm tra kỹ gối và ga giường, Harvath giúp hắn ngồi dậy và đắp chăn lên. Al-Tal yếu ớt như ngọn đèn trước gió.
Khi hắn đã ở yên trên giường, Al-Tal lại ấn chiếc máy vào và Harvath dán băng dính lên chỗ kim tiêm trên mu bàn tay trái của hắn. Giống như con chó của Pavlov, cái miệng khô rát của người đàn ông Syria này bắt đầu ứa nước khi làn sóng ấm áp bắt đầu chảy dần dần khắp cơ thể hắn.
Harvath để nòng súng lên giường, nhưng ngoài tầm với của Al-Tal. Khi lão ta rướn về phía trước để lấy, Harvath đẩy lão ta lại. “Đừng có nhanh thế. Tao còn vài câu hỏi cho mày”.
Al-Tal giận dữ. “Tao đã làm mọi việc mày yêu cầu rồi”.
“Và bây giờ, mày sẽ phải làm thêm”.
“Tao để lộ một trong số các điệp viên của tao còn chưa đủ sao? Đó là một người tin tưởng tao tuyệt đối”.
Harvath lờ đi. “Ai sắp xếp để Najib được thả từ Guantanamo?”
“Tao không biết”.
“ Thế nào nếu tao bắt con trai mày và mang nó vào đây? Sẽ thế nào nếu tao tra tấn nó? Mày có muốn vậy không?” Harvath rút con dao trong túi ra, vừa mở lưỡi dao vừa hỏi. “Tao sẽ bắt đầu bằng việt gọt da ở các ngón trên bàn tay trái của nó trước. Tao sẽ làm thế cho tới khi chạm cổ tay và cả bàn tay hoàn toàn mất hết lớp bao bọc bên ngoài. Chỉ đến khi nào nó bắt đầu trở nên đau điếng người đi, tao sẽ chuẩn bị một bát nước chanh đầy ở trong bếp và bắt nó nhúng tay vào đó. Sẽ đau chưa từng có”.
Al-Tal nhắm mắt lại. “Tao sẽ trả lời”.
Harvath nhắc lại câu hỏi, “Ai thu xếp thả Najib?”.
“Tao đã nói rồi, tao không biết”.
“Tao sẽ cho con trai mày biết mày hợp tác thế nào trước khi tao bắt đầu với nó.” Harvath đứng dậy và nói.
“Tao nói thật đấy”, Al-Tal thều thào. “Tao không biết chính xác là ai đã làm”.
“Nhưng mày biết điều gì đó”.
Hắn gật đầu và liếc về phía cái máy bơm Morphin.
“Không được”, Harvath hiểu ý hắn nên nói vậy.
“Hãy cho tao biết những gì tao muốn biết, rồi tao sẽ cho mày dùng Morphin”.
Vai Al-Tal rung lên khi hắn thở hắt ra và nằm yên trên cái gối. “Người ta liên lạc để đề nghị tao”.
“Đề nghị gì?”.
“Đề nghị đúng giá, người này nói rằng hắn có thể khiến Najib được thả”.
“Và mày tin hắn?”
“Tất nhiên là không, ban đầu tao không tin. Chính phủ nước tao đã lót tiền để Najib được thả. Bọn tao cho là họ đã bắt một người đàn ông vô tội, một người mà gia đình anh ta nóng lòng mong anh ta trở về”.
“Nhưng người Mỹ không mua đấy chứ?” Harvath hỏi.
“Không phải. Vì vậy, bọn tao đã thử một cách khác. Bọn tao công nhận rằng Najib là một tội phạm cực kỳ nguy hiểm, kẻ đã gây ra cái chết của rất nhiều người. Bọn tao đã hứa xử hắn và thậm chí còn cho phép Mỹ theo dõi vụ xử, nhưng họ vẫn chưa đồng ý”.
“Và đồng thời có một người bí mật hứa có thể thả Najib ra nếu giá cả hợp lý phải không?”.
“Đúng”.
“Vậy giá thế nào?” Harvath hỏi.
“Tao đã đồng ý hủy bỏ mức thưởng đối với ai xử lý được mày”.
Harvath điếng người. “Mày đang nói gì?”
“Bọn tao đã có một cuộc mặc cả”, Al-Tal trả lời. “Tao hủy bỏ hợp đồng đó và Najib được thả”.
Harvath bắt đầu tin rằng lão ta đang chơi anh. “Làm sao có thể nếu mày không biết tao là ai?”
“Tao vẫn chưa biết mày là ai”, Al-Tal vừa nói vừa vẽ một vòng tròn quanh mặt – ám chỉ cái mặt nạ trượt tuyết anh đang đeo. “Thông thường, kẻ bắt giữ con tin chỉ giữ bí mật danh tính của mình vì họ biết đến một lúc nào đó họ sẽ thả con tin. Có phải vì vậy mà mày giấu mặt với tao không?”.
“Tao đã giữ lời và tao sẽ tiếp tục như vậy. Tình hình này sẽ đi đến đâu, hoàn toàn là do mày. Nếu mày hợp tác với tao, tao sẽ thả vợ con mày ra”.
“Thế còn người y tá của tao thì sao?”
“Kể cả anh ta”.
“Còn tao?” Al-Tal hỏi như thể hắn ta đã biết câu trả lời.
“Việc đó, tao sẽ để Naji quyết định”, Harvath nói.
Bắt tay y tá đi lại khiến anh dễ dàng dịch chuyển hắn đến phòng ngủ để trống trơn. Sau đó, Harvath đem vợ và con Al-Tal tới. Sau khi đã trói chặt họ, anh trở lại phòng khách.
Al-Tal đang toát mồ hôi, bộ pijama xám sọc xanh dính chặt vào cơ thể ướt sũng của hắn. Hắn cần Morphin.
Harvath cho Al-Tal ra khỏi ghế và một tay vòng quanh eo hắn, anh dìu hắn vào phòng ngủ. Sau khi kiểm tra kỹ gối và ga giường, Harvath giúp hắn ngồi dậy và đắp chăn lên. Al-Tal yếu ớt như ngọn đèn trước gió.
Khi hắn đã ở yên trên giường, Al-Tal lại ấn chiếc máy vào và Harvath dán băng dính lên chỗ kim tiêm trên mu bàn tay trái của hắn. Giống như con chó của Pavlov, cái miệng khô rát của người đàn ông Syria này bắt đầu ứa nước khi làn sóng ấm áp bắt đầu chảy dần dần khắp cơ thể hắn.
Harvath để nòng súng lên giường, nhưng ngoài tầm với của Al-Tal. Khi lão ta rướn về phía trước để lấy, Harvath đẩy lão ta lại. “Đừng có nhanh thế. Tao còn vài câu hỏi cho mày”.
Al-Tal giận dữ. “Tao đã làm mọi việc mày yêu cầu rồi”.
“Và bây giờ, mày sẽ phải làm thêm”.
“Tao để lộ một trong số các điệp viên của tao còn chưa đủ sao? Đó là một người tin tưởng tao tuyệt đối”.
Harvath lờ đi. “Ai sắp xếp để Najib được thả từ Guantanamo?”
“Tao không biết”.
“ Thế nào nếu tao bắt con trai mày và mang nó vào đây? Sẽ thế nào nếu tao tra tấn nó? Mày có muốn vậy không?” Harvath rút con dao trong túi ra, vừa mở lưỡi dao vừa hỏi. “Tao sẽ bắt đầu bằng việt gọt da ở các ngón trên bàn tay trái của nó trước. Tao sẽ làm thế cho tới khi chạm cổ tay và cả bàn tay hoàn toàn mất hết lớp bao bọc bên ngoài. Chỉ đến khi nào nó bắt đầu trở nên đau điếng người đi, tao sẽ chuẩn bị một bát nước chanh đầy ở trong bếp và bắt nó nhúng tay vào đó. Sẽ đau chưa từng có”.
Al-Tal nhắm mắt lại. “Tao sẽ trả lời”.
Harvath nhắc lại câu hỏi, “Ai thu xếp thả Najib?”.
“Tao đã nói rồi, tao không biết”.
“Tao sẽ cho con trai mày biết mày hợp tác thế nào trước khi tao bắt đầu với nó.” Harvath đứng dậy và nói.
“Tao nói thật đấy”, Al-Tal thều thào. “Tao không biết chính xác là ai đã làm”.
“Nhưng mày biết điều gì đó”.
Hắn gật đầu và liếc về phía cái máy bơm Morphin.
“Không được”, Harvath hiểu ý hắn nên nói vậy.
“Hãy cho tao biết những gì tao muốn biết, rồi tao sẽ cho mày dùng Morphin”.
Vai Al-Tal rung lên khi hắn thở hắt ra và nằm yên trên cái gối. “Người ta liên lạc để đề nghị tao”.
“Đề nghị gì?”.
“Đề nghị đúng giá, người này nói rằng hắn có thể khiến Najib được thả”.
“Và mày tin hắn?”
“Tất nhiên là không, ban đầu tao không tin. Chính phủ nước tao đã lót tiền để Najib được thả. Bọn tao cho là họ đã bắt một người đàn ông vô tội, một người mà gia đình anh ta nóng lòng mong anh ta trở về”.
“Nhưng người Mỹ không mua đấy chứ?” Harvath hỏi.
“Không phải. Vì vậy, bọn tao đã thử một cách khác. Bọn tao công nhận rằng Najib là một tội phạm cực kỳ nguy hiểm, kẻ đã gây ra cái chết của rất nhiều người. Bọn tao đã hứa xử hắn và thậm chí còn cho phép Mỹ theo dõi vụ xử, nhưng họ vẫn chưa đồng ý”.
“Và đồng thời có một người bí mật hứa có thể thả Najib ra nếu giá cả hợp lý phải không?”.
“Đúng”.
“Vậy giá thế nào?” Harvath hỏi.
“Tao đã đồng ý hủy bỏ mức thưởng đối với ai xử lý được mày”.
Harvath điếng người. “Mày đang nói gì?”
“Bọn tao đã có một cuộc mặc cả”, Al-Tal trả lời. “Tao hủy bỏ hợp đồng đó và Najib được thả”.
Harvath bắt đầu tin rằng lão ta đang chơi anh. “Làm sao có thể nếu mày không biết tao là ai?”
“Tao vẫn chưa biết mày là ai”, Al-Tal vừa nói vừa vẽ một vòng tròn quanh mặt – ám chỉ cái mặt nạ trượt tuyết anh đang đeo. “Thông thường, kẻ bắt giữ con tin chỉ giữ bí mật danh tính của mình vì họ biết đến một lúc nào đó họ sẽ thả con tin. Có phải vì vậy mà mày giấu mặt với tao không?”.
“Tao đã giữ lời và tao sẽ tiếp tục như vậy. Tình hình này sẽ đi đến đâu, hoàn toàn là do mày. Nếu mày hợp tác với tao, tao sẽ thả vợ con mày ra”.
“Thế còn người y tá của tao thì sao?”
“Kể cả anh ta”.
“Còn tao?” Al-Tal hỏi như thể hắn ta đã biết câu trả lời.
“Việc đó, tao sẽ để Naji quyết định”, Harvath nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.