Không Khoảng Cách

Chương 31: Đơn giản thôi... là vì tớ thích cậu

Yosi

24/01/2018

Một màn kịch hay tức nhiên là cần một người chỉ đạo tài tình và diễn viên giỏi. Vở kịch tôi chuẩn bị chứng kiến đây chắc cũng đáng cho nó vào đội ngũ những tác phẩm kinh điển. Vì nếu tôi không tình cờ nghe được "kịch bản" của họ, tôi cũng chẳng nghĩ họ đang diễn kịch trước mắt tôi. Đúng là nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài.

Từ lúc tôi đi đổ rác vào, thái độ bọn họ liền thay đổi hẳn, bỗng chốc thân thiện với tôi hơn. Một tiếng cũng chị, hai tiếng cũng chị, cứ như biến thành những con người khác vậy.

"Chị à, cả một buổi sáng bọn em làm phiền chị quá. Nào, đến đây ngồi nghỉ chút đi chị"

"Không cần đâu, chị không cảm thấy mệt"

"Thật là, chị cứ ngồi xuống đây trước đi"

Thanh An một mực lôi kéo tôi ngồi xuống. Sau đó đến lượt Cẩm Ngọc tươi cười như hoa mùa xuân, ân cần đến hỏi tôi "Từ sáng đến giờ chị chỉ lo giúp đỡ bọn em nên chắc chưa thử qua cafe của tiệm rồi. Ở đây đợi đi, em đi lấy cho chị nếm thử"

Rất muốn nói là tôi đã nếm thử từ đời nào rồi và mùi vị cafe thì không có gì đặc biệt để bình phẩm. Nhưng cô ấy nhanh nhảu đi vào khu pha chế khiến tôi không kịp mở lời từ chối.

Tiếp đó Thanh An cùng tôi trò chuyện vài câu, chủ yếu là cô ấy hỏi tôi làm sao quen được Vương Nguyên Minh nhưng tôi chỉ cười ậm ừ rồi cho qua. Nói chuyện chưa quá ba phút, cô ấy bắt đầu cảm thấy chán nản với cách nói chuyện nửa thật nửa đùa của tôi, rất may là Cẩm Ngọc mang cafe kịp trở lại nếu không chắc Thanh An đã không nhịn được mà nổi điên với tôi rồi.

"Cafe đến đây" chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, từ cửa phòng pha chế bước ra, Cẩm Ngọc cho tôi một nụ cười hoạt bát biết bao. Nhưng cũng chính nụ cười này là sự khởi nguồn cho một trò đùa bắt đầu.

Ly cafe cả đoạn đường vẫn an vị trên khay, không chạm, không lắc, không có bất cứ điều gì tác động. Thế mà khi đến chỗ tôi đang ngồi, nó rời khỏi chiếc khay như một điều hiển nhiên, tuôn thứ chất lỏng sóng sánh được gọi là cafe ấy vào cả người tôi. Trong phút chốc chiếc áo sơmi trắng tôi đang mặc được nhuộm một màu nâu và cơ thể thì nhơn nhớt đầy mùi cafe.

"Ôi không chị Bối My! Em xin lỗi! Chị không sao chứ?"

Câu hỏi thừa thải nhất tôi từng nghe. Tôi muốn hỏi Cẩm Ngọc cô ấy có mắt để làm gì mà không thấy hiện tại tôi nhếch nhác cỡ nào. Còn tỏ vẻ hốt hoảng trước tội đồ của mình gây ra, diễn xuất quả thật không tệ.

"Trời ơi Cẩm Ngọc! Cậu lóng ngóng thế nào mà để cafe đổ hết lên người chị Bối My vậy?"

"Tớ......tớ thật sự không biết sao nữa. Lúc nãy chắc là sàn nhà hơi trơn nên tớ đã trượt chân, lỡ tay...... đem cafe hất cả vào người chị Bối My. Thật sự xin lỗi chị!"

"Thật tình! Sao cậu vụng về vậy không biết. Bẩn hết áo chị Bối My rồi này"

Khâm phục thật! Kẻ xướng người tuỳ, họ làm rất tròn vai. Một người đứng một bên tỏ vẻ hối lỗi, một người thì nhiệt tình dùng khăn giấy lau đi vết cafe trên áo tôi. Tôi quyết định không nói gì để xem bước tiếp theo họ định giở trò gì.

"Chuyện gì vậy?"

"A, Cao Trân. Cậu đến đúng lúc lắm. Cậu xem Cẩm Ngọc vụng về làm đổ hết cafe lên áo chị Bối My rồi này"

Lần này là "biên kịch" đích thân ra mặt ư? Thú vị đây!

Cao Trân đến gần tôi xem xét tình hình, nhìn một hồi cô ấy cũng chịu lên tiếng "Cẩm Ngọc không cố ý đâu, chị đừng để bụng nhé"

Bọn họ mỗi người hở một câu là tử tế, một câu là hối lỗi. Nếu tôi còn không lên tiếng tha thứ thì chắc chắn mọi người có mặt ở đây nghĩ tôi là chị lớn mà nhỏ nhen. Nói chung tình thế này, bọn họ đã đưa tôi vào tròng rồi.

"Không sao đâu. Chị tức nhiên là người lớn nên không so đo rồi. Chỉ là vết cafe hơi ố trên áo thôi"

"Như vậy mặc đi ra ngoài rất kì. Chị nên thay một cái áo khác mới được"

Cao Trân vừa đưa ra lời đề nghị, rất nhanh Cẩm Ngọc đã phản ứng "Để chuộc lỗi, em dẫn chị đi thay áo mới nhé? Em có dư một chiếc áo mang theo đây"

Từ trong balo của mình, Cẩm Ngọc lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xanh khiến tôi tí nữa đã thốt lên "May mắn vậy à?". Trò hay của họ nếu thiếu sự phối hợp của tôi thì không phải sẽ đổ vỡ sao? Thế thì tôi nên thuận theo một chút vậy.

"Cũng được. Làm phiền em" tôi đáp

"Làm phiền gì chứ? Em mới là người phiền chị đấy. Chị đi theo em vào nhà vệ để thay áo nha?"

Tôi gật đầu xem như đồng ý, theo sau Cẩm Ngọc rời khỏi gian hàng đi đến nhà vệ sinh cách đó không xa. Vì là giữa trưa nên nhà vệ sinh có hơi vắng vẻ, lúc tôi và Cẩm Ngọc đi vào đúng lúc trong này không có ai cả.



"Chị chọn một phòng vào thay đi, em ở ngoài đợi chị"

"Chắc chứ?"

"Sao chị hỏi lạ vậy? Tức nhiên là em phải đợi chị ra rồi"

Bảo tôi hỏi lạ? Rồi cô ấy sẽ biết tôi hỏi thế có lạ không. Tôi chọn đại một buồng vệ sinh rồi vào trong đấy, từ bên trong tôi nói vọng ra "Em chưa đưa áo sơ mi cho chị"

"Chị đợi em một chút. Chị cứ thay áo trước đi"

"À"

Tôi biết Cẩm Ngọc làm gì ngoài đó nên mới bắt tôi phải đợi. Không sao, tôi có thể kiên nhẫn chơi trò chơi này với cô ấy. Nhưng Cẩm Ngọc cũng rất thức thời, sợ tôi nghi ngờ nên liền lên tiếng ngay "Áo đây, chị thay đi"

Thông qua khe hở của cửa buồng vệ sinh, Cẩm Ngọc luồn tay cầm áo vào đưa cho tôi. Không đợi chờ gì nữa, thay vì là chiếc áo, tôi chọn nắm chặt lấy bàn tay mịn màng của Cẩm Ngọc kéo vào bên trong buồng vệ sinh. Khỏi phải nói cô ấy bất ngờ thế nào với hành động đột xuất của tôi, hai mắt tròn xoe mở to ngạc nhiên hỏi lớn "Chị làm gì vậy?"

Trái ngược, tôi bình tĩnh trả lời "Ngạc nhiên sao? Thế thì ngạc nhiên thêm chút nữa đi"

Nói xong tôi tranh thủ Cẩm Ngọc còn chưa kịp thích ứng đẩy cô ấy ngã ngồi xuống bồn vệ sinh, sau đó bản thân chuồn ra khỏi đó rồi nhanh tay lấy thanh chắn chặn cửa buồng vệ sinh lại. Hỏi tôi thanh chắn ở đâu ư? Tất cả đều là nhờ người con gái bên trong này chuẩn bị cho tôi cả đấy, nhưng rất tiếc tôi phải phụ lòng nhường lại cho cô ấy dùng rồi.

"Chị làm gì vậy? Thả tôi ra! Thả tôi ra!" vừa đập cửa, Cẩm Ngọc không ngừng thể hiện chất giọng khỏe khoắn của mình.

"Trò vui chỉ mới bắt đầu thôi. Không cần phải tốn sức để hét thế đâu"

Nhìn xô nước bên cạnh chân mình, đây cũng là thứ do Cẩm Ngọc chuẩn bị khiến tôi có chút đắn đo. Dù sao thì cô ấy cũng chưa thực hiện ý đồ này với tôi, làm vậy thì có hơi quá.

"Con mụ điên xấu xí kia! Mau thả tôi ra!"

Con mụ điên xấu xí? Tôi đổi ý rồi, đối với cô gái mang danh "thiên thần" này nên dạy cho cách xử sự phải phép mới đúng.

Lôi kéo xô nước đến gần khu rửa tay, mượn thành bệ của nó hỗ trợ thêm chiều cao có hạn của tôi, tôi mang theo xô nước trèo lên đó. Chuẩn bị xong tất cả, tôi hít sâu một hơi lấy sức nói "Này, trời hơi nóng nên để chị đây tắm mát cho một chút nhé?"

Cứ thế tôi nâng trọn xô nước trên tay nhắm thẳng buồng vệ sinh có tiếng hét chói tai của Cẩm Ngọc hắt xuống. Chưa đầy ba giây sau tiếng hét ấy càng được dịp tăng đề xi ben hơn.

"Aaaaa......tôi, nguyền, rủ, chị" Cẩm Ngọc tức giận đến mức cho giọng luồng qua kẽ răng, có lẽ giờ cô ấy đã ướt như chuột lột ở trong đó.

Tôi nhảy xuống thành bệ bồn rửa tay tiến tới lấy thanh chắn ra, mở toan cửa nhìn Cẩm Ngọc quần áo rũ rượi, tóc bết dính nhỏ từng giọt nước ton ton. Sau đó chưa đợi cô ấy nức nở than khóc đã mạnh bạo nắm chặt tay cô ấy lôi đi.

"Chị còn định làm gì nữa hả? Buông tôi ra"

Cùng là nữ nhưng so với cô tiểu thư này thì sức tôi có chênh hơn một chút. Thế nên dẫu có chút khó khăn trong sự vùng vẫy của Cẩm Ngọc, tôi vẫn có thể kìm chặt tay cô ấy kéo ra khỏi nhà vệ sinh. Còn về sự kháng cự yếu ớt của cô ấy bằng lời nói, tôi xem như gió thoảng qua tai, không thèm quan tâm.

Mất kha khá sức lực để lôi Cẩm Ngọc trở lại quán cafe, vừa đến nơi đã nghe giọng các cô gái lớn tiếng cười cợt "Haha, phải trụng nước cho chị ta biết mặt. Giờ chắc đã thành một con chuột lột đáng thương rồi, haha"

"Chúng ta chỉ cần đợi Cẩm Ngọc mang tin tốt về nữa thôi"

"Haha, đúng rồi"

Cả một đám người chỉ lo túm tụm cười nhạo nói xấu, không ai quan tâm đến sự xuất hiện của tôi và Cẩm Ngọc. Chỉ tội cho cô gái ướt mem cạnh tôi đã muốn khóc tới nơi, nhưng đã làm thì làm cho trót, tôi không khách khí đẩy Cẩm Ngọc chen ngang vào chỗ bọn người kia đang tụ tập, nơi đó còn có Cao Trân trên môi đang không ngớt nụ cười.

Đột ngột như thế khiến cả bọn được phen kinh ngạc đồng thanh "Aaaaa...... cái gì vậy?"

"Là Cẩm Ngọc? Cậu sao vậy?" người quan tâm lên tiếng đầu tiên là Thanh An.

Cẩm Ngọc cũng chỉ đợi có vậy, cất giọng nức nở "Huhu, các cậu phải trả thù cho tớ. Chị ta thật là quá đáng mà, huhu"

"Chị ta đã làm gì cậu?" lần này người hỏi là Cao Trân.



"Chị ta nhốt tớ trong nhà vệ sinh rồi hất nước vào người tớ. Đúng là quá đáng mà, huhu. Các cậu nhất định phải lấy lại công bằng cho tớ" Cẩm Ngọc không thôi tiếp tục bù lu bù loa

"Cái gì? Tại sao người bị tạt nước không phải là chị ta mà là cậu?"

"Thanh An!"

Cao Trân lớn giọng nhắc nhở Thanh An khi cô ấy buộc miệng nói ra hành vi xấu của họ. Tôi nghe xong chỉ cười khẩy một tiếng "Tốn sức che giấu làm gì. Thay vì như vậy thì nên nghĩ cách để xin lỗi đi"

"Xin lỗi? Thật buồn cười!" Cao Trân cho tôi nụ cười trào phúng rồi nói tiếp "Chị nghĩ mình là ai mà bắt tụi này phải xin lỗi. Cứ cho rằng bọn tôi có mưu đồ xấu đi nhưng bọn tôi vẫn chưa làm gì với chị. Ngược lại, chính chị là người đã ức hiếp Cẩm Ngọc trước"

"Chưa làm gì sao? Có cần chị đây thuật lại kế hoạch của mấy cô để mấy cô biết mấy cô đã làm gì với chị rồi không?"

"Kế......hoạch gì chứ? Bằng chứng đâu?" Thanh An to tiếng đáp trả

"Đến nước này còn cố không nhận? Muốn bằng chứng chứ gì? Nghe cái này đi"

Nói nhiều với người không hiểu chuyện sẽ chẳng được kết quả. Chuyện lần trước của tên đại ca, tôi đã học được từ Vương Nguyên Minh một điều, đó là khi muốn nói lí lẽ thứ cần nhất chính là bằng chứng. Thế nên lúc nghe lén họ nói chuyện, tôi đã âm thầm ghi âm để chuẩn bị cho lúc này đây phản công lại họ.

"Đầu tiên, các cậu phải tiếp cận lấy được lòng tin của chị ta trước đã. Sau đó, hai cậu hãy dàn cảnh mời cafe, khéo léo sắp đặt vô tình đổ cafe lên áo chị ta để dụ chị ta vào nhà vệ sinh thay áo. Nhất định phải tìm cách nhốt chị ta trong buồng vệ sinh, nếu được thì lấy luôn áo của chị ta. Đến đây thì...... hãy giúp cho chị ta được tắm mát một chút"

"Wow wow wow, trò này hay đấy! Nghĩ đến cảnh chị ta ướt mem thôi đã thấy vui rồi"

"Đúng đấy, nghĩ đến thôi đã hả dạ. Cho chị ta biết tiếp cận anh Nguyên Minh không phải đơn giản như chị ta nghĩ"

Kết thúc đoạn ghi âm, ba người ba giọng không sót một ai. Cả ba bọn họ nghe xong đều tái mặt đi, còn những người có mặt xung quanh không ngừng bàn tán sầm sì. Tôi đã không định đi đến bước phải vạch tội xấu họ trước mặt mọi người thế đâu nhưng vì họ cố tình không nhận nên đừng trách tôi là chị lớn mà ức hiếp đàn em.

Tưởng rằng sau đoạn ghi âm họ sẽ cho tôi được một lời xin lỗi, dù không phải là chân thành cũng được. Ấy vậy mà tôi đã nhầm rồi, nhầm to nữa là, vì thứ tôi nhận được không phải câu xin lỗi mà chính là một tách cafe tạt thẳng vào mặt. Buồn cười làm sao khi đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay tôi biết đến hương vị cafe theo cách tệ hại nhất.

"Đã thế thì sao? Đây chính là thay Cẩm Ngọc trả lại cho chị" Cao Trân kiêu ngạo đáp trả sau khi cho tôi "rửa mặt" bằng cafe, cô ấy tiếp tục lên tiếng "Bọn tôi chơi xấu chị đó. Đã có gan đặt chân đến trường này, có gan dòm ngó đến anh Nguyên Minh thì chút trò đùa cỏn con này có là gì. Không bọn tôi thì chị cũng bị người khác chơi thôi. Thế nào? Không chấp nhận được à?"

Đúng là không chấp nhận được, vì không ngờ Vương Nguyên Minh đã vô tình biến một bộ phận nữ sinh trở nên xấu xa đấu đá nhau đến vậy.

Tôi từ tốn lau đi cafe trên mặt, không màn tóc đang bê bết kết dính đến khó chịu, bình tĩnh đối mắt với Cao Trân "Chuyện bọn cô trêu chọc người khác là việc làm quá đáng của các người, nó chẳng liên quan gì đến Nguyên Minh cả. Mấy người lấy quyền gì để quyết định người theo đuổi Nguyên Minh? Cậu ấy đâu phải của riêng ai. Vì thế các cô có thể, thì chị đây cũng có thể"

Cao Trân càng đanh mặt hơn, nhìn tôi như muốn xuyên thấu "Bằng một câu có thể thì có thể sao? Tôi đã biết anh Nguyên Minh được ba năm rồi. Chị so với tôi thì hiểu anh Nguyên Minh được bao nhiêu? Có biết anh ấy là ai không? Anh ấy thích làm gì? Thích ăn gì? Uống gì? Mặc gì? Chị rõ sao? Nói đi, chị biết gì?"

Liên tục đặt cho tôi câu hỏi, mỗi lần như thế Cao Trân lấn át tôi bằng cách tiến tới một bước cho đến khi cả người áp sát tôi, dùng khí thế bức người đẩy vai tôi khiến tôi lùi về sau một bước.

Sự thật chứng minh tôi không biết gì về Vương Nguyên Minh cả, chỉ biết từ xa dõi theo bóng hình của cậu ấy. Thời gian Cao Trân ở bên và thấu hiểu cậu ấy đúng là tôi không thể sánh bằng. Nhưng ngay lúc này tôi không thể thua khí thế cô ấy được, nếu đã không có gì thì cứ biến thành có gì đấu với cô ấy vậy.

Ngước mắt cho Cao Trân cái nhìn ngang tàng, sau đó lôi điện thoại ra áp vào tai, thâm sâu mỉm cười với cô ấy nói "Đúng là tôi không biết gì về Nguyên Minh. Nhưng bây giờ tôi sẽ cho cô thấy tôi có gì"

Không để cho Cao Trân thể hiện bất cứ biểu cảm nào, tôi nói to vào điện thoại "Là tớ đây. Có phải lúc trước cậu hỏi tớ tại sao biến mất hai tuần liền không? Bây giờ tớ trả lời cậu. Là vì tớ hiểu lầm Cao Trân là bạn gái của cậu. Nhưng sao đó lại không kiềm lòng được mà quay trở lại tìm cậu. Và rồi như đứa ngốc buồn bã bỏ về khi thấy cậu và Cao Trân thân thiết. Cậu có biết tại sao tớ hành động kì lạ với một người không thân thiết như cậu không? Đơn giản thôi...... là vì tớ thích cậu" câu nói tôi tưởng chừng như sẽ nặng nhọc và khó khăn lắm khi nói ra, bây giờ tôi có thể nói với tâm thế tự tin nhất.

Quan sát thấy biểu cảm của Cao Trân đã muốn biến thành núi lửa phun trào, cô ấy đang rất kiềm chế cơn tức giận của mình đến thở dốc khiến tôi tràn đầy sự thoải mái. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, tôi muốn Cao Trân hoàn toàn mất đi vẻ cao ngạo của mình nên đặc biệt nói thêm "Bây giờ tớ đã biết Cao Trân không phải là bạn gái của cậu rồi. Vì vậy Nguyên Minh...... chấp nhận cho tớ theo đuổi cậu nhé?"

"Lời đề nghị của cậu tôi có thể không trả lời ở đây được không?"

Ơ? Sao tiếng điện thoại lại chân thật vậy? Nên biết rằng cuộc gọi này là giả, thực chất tôi không hề điện thoại cho Vương Nguyên Minh. Từ nãy đến giờ chỉ là diễn cho Cao Trân xem thôi. Đã là giả nhưng nếu nghe được giọng nói của chính chủ thì khả năng duy nhất......

Tôi vội vàng quay ra sau ngó tìm lung tung trong đám đông vây quanh chỉ mong là mình nghe nhầm. Thế nhưng, tôi không nghe nhầm. Thứ tôi nhầm chính là chọn sai cách để chọc tức Cao Trân. Tại sao sớm không đến, muộn không đến, cứ phải chọn ngay lúc tôi bày tỏ lại đến?

Nhìn thấy Vương Nguyên Minh tách đám đông bước đến bên cạnh, tôi như hoá đá tí nữa là không giữ vững được điện thoại trong tay. Cậu ấy cười như không cười nhìn tôi nói "Chờ lát nữa sẽ nói cho cậu nghe đáp án"

Trời à! Hay người trực tiếp hoá đá tôi luôn đi. Xấu hổ chết đi được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Khoảng Cách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook