Chương 37
Tiểu Kiều Mộc
04/10/2021
Âm tiết cuối cùng là cố ý kéo dài, mang theo ý vị thâm trường.
Lòng bàn tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô.
Nam Hạ né tránh ma trảo của anh: "Cái người tra nam này..."
Cố Thâm cười cười, lưu manh hỏi lại: "Cũng không có cách nào, ai bảo em coi trọng anh chứ?"
Anh nhìn được cô đang bối rối: "Vậy để anh nhờ Lý Khả đưa em về phòng?"
Nam Hạ: "Không cần đâu."
Cô nhìn qua mắt mèo một lúc, chắc chắn cả hành lang đều vắng vẻ liền nhón chân, rón rén ra khỏi cửa.
Mỗi lần nhìn những động tác nhát gan chột dạ giống thế này của cô, Cố Thâm liền nhịn không được mà cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Đáy lòng anh lúc này đã ngọt ngào đến tan ra.
Cố Thâm vô thức đưa tay sờ khóe môi, cười một tiếng.
*
Nam Hạ vừa về đến phòng liền bị Tô Điềm hỏi: "Hạ Hạ, hôm nay cậu chạy bộ lâu thế? Chạy đến độ trôi hết cả son môi rồi."
"..."
Nam Hạ vô thức liếm môi: "Ban nãy còn nán lại trong phòng Lý tỷ một lúc, chị ấy còn cho tớ kẹo ngậm với bình xịt thông họng nữa."
Tô Điềm ngáp một cái: "Thì ra là vậy. Vậy cậu tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Tớ ngủ trước đây, mệt muốn chết rồi."
Nam Hạ: "Vậy cậu đi ngủ trước đi."
Vào toilet chuẩn bị tắm rửa Nam Hạ mới nhớ ra lúc cô ra khỏi phòng căn bản không hề trang điểm, không tô son môi. Cánh môi lúc này có chút hồng hồng sưng mọng là vì bị anh hung hăn hôn đến thần trí không rõ ràng.
*
Sáng hôm sau, Tô Điềm cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không đúng: "Hạ Hạ, tớ nhớ ra rồi, tối qua cậu đi chạy bộ không có son môi mà?"
Nam Hạ xấu hổ nói: "Vậy hả? Tớ quên rồi."
Tô Điềm: "Hầy, cũng đúng tôi, hôm qua chúng ta là mệt đến rã rời.", Tô Điềm khôi phục lí trí, hỏi tiếp, "Nhưng sao cậu lại đi tắm trước khi chạy bộ? Trở về cũng phải tắm rửa một lúc lâu mới đi ngủ được."
"..."
Nam Hạ: "Thì như cậu nói đó, quá mệt mỏi nên mới tắm qua một lần để xốc lại tinh thần."
Tô Điềm cười cười không đáp, chuyển đề tài muốn Nam Hạ ở lại cùng cô tham quan Phù thành. Nam Hạ từ chối, nói chính mình có việc, nhanh chóng thu thập lý rồi gọi xe đến sân bay.
Sau đó cô mới nhắn tin cho Cố Thâm: "Em đi trước nha, đợi hạ cánh thì gặp lại ^^"
Cố Thâm sẽ check in ở phòng chờ VIP, hai người trong lúc đợi máy bay cũng sẽ không gặp nhau.
Các đồng nghiệp quen biết phần lớn đều ở lại du lịch, những người khác thì đều chỉ biết mặt thôi, Nam Hạ cũng không có ý định làm quen, tùy tiện ngồi một góc, lấy iPad ra tùy tiện phác thảo một chút.
Dung mạo của cô vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, không có mấy người dám tới làm quen, lớn mật lắm cũng chỉ dám ở xa xa nhìn chăm chú mà thôi.
Xa xa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.
Không biết ai đó đã hô to: "Có phải William Zhong không?"
Nam Hạ dừng động tác trên tay, theo ánh mắt mọi người nhìn sang.
Dưới ánh sáng trắng sạch sẽ của sảnh chờ, một nam nhân mặc vest đen sang trọng đi tới, sải chân dài rộng hữu lực, khuôn mặt mang nét lai vô cùng góc cạnh rõ ràng, toàn thân để lộ ra ý chất cao quý ưu nhã.
Một đồng nghiệp gần cô kích động: "Đúng đúng, chính là anh ấy, gương mặt đó tuyệt đối không thể nhầm được!"
Người này lập tức phổ cập thông tin cho những người xung quanh.
William Zhong, còn gọi là Chung Dịch Nho, là nhà thiết kế có dòng máu lại Anh - Trung, bố là một nhân vật có chức tước ở Hoàng gia Anh, mẹ là người Trung Quốc.
Xuất thân của anh vốn cao quý, tướng mạo đẹp trai xuất chúng lại phi thường tài hoa.
Ở trường đại học, anh ấy đã giành được vị trí quán quân của giải British Grand Prize mảng thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp trực tiếp trở thành nhà thiết kế của Chanel. Ba tháng trước rời Chanel lập ra nhãn hiệu Captain W của riêng mình, được giới thời trang xem là nhà thiết kế trẻ có triển vọng nhất nhì của nước Anh.
Xung quanh Chung Dịch Nho có không người đi cùng, anh như mặt trời giữa hệ thái dương, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói gì đó với người bên cạnh.
Đồng nghiệp ban nãy không nhịn được mà đi tới, muốn anh kí tên và chụp ảnh chung.
Chung Dịch Nho có chút kinh ngạc khi bị nhận ra, người kia lập tức giải thích nói mình cũng là người làm về lĩnh vực thời trang, rất thích những thiết kế của anh.
Chung Dịch Nho lịch sự gật đầu, kí tên lên sổ của cô nhưng lại từ chối chụp hình.
Nam Hạ trong suốt thời gian này đều ra sức cúi đầu, muốn dùng tóc che mặt, sợ bị nhận ra.
Bên này lại đột nhiên náo loạn, không ít người xung quanh đứng lên: "Cố tổng."
Nam Hạ ngẩng đầu.
Cố Thâm kéo hành lý chậm rãi đi tới.
Vóc dáng của anh cũng rất cao, cả người mặc một bộ vest màu xám, vạt áo cũng không cài, tản mạn để lộ hơi thở phóng khoáng không che giấu, tạo nên hình ảnh vô cùng đối lập với Chung Dịch Nho.
Lập tức có không ít người âm thầm so sánh bọn họ với nhau, cuối cùng lại cho một kết luận chắc chắn, chính là kẻ tám lạng người nửa cân.
Có người hỏi Cố Thâm vì sao không đến phòng VIP, anh chỉ cười cười, nói muốn tranh thủ thời gian hỏi ý kiến mọi người về buổi trình diễn thời trang vừa rồi.
Mọi người liền vui vẻ an vị, chuẩn bị trình bày quan điểm của mình.
Cố Thâm nhìn Nam Hạ liếc mắt.
Cô không nhìn anh, chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Nhưng không biết vì sao cô lại phá lệ khẩn trương.
Bởi vì quấn quýt giằng co hôm qua cho nên hôm nay cô mới ngại ngùng xấu hổ thế này?
Khóe miệng anh khẽ cong lên, không nhìn cô nữa, nghiêm túc nghe ý kiến của mọi người.
Chung Dịch Nho nghe ồn ào liền theo bản năng nhìn sang, thoáng nhìn thấy Cố Thâm. Loại khí chất phóng đãng không kiềm chế được của người này quá mức đặc biệt, ở trong đám đông nhất định sẽ là tiêu điểm.
Ánh mắt Cố Thâm cũng vừa vặn quét về phía Chung Dịch Nho. Vừa nhìn qua liền biết người đàn ông này là sinh viên ưu tú, quy củ theo học đại học, trở thành sinh viên xuất sắc, sau đó liền thuận lợi phát triển sự nghiệp, có điểm quy củ nghiêm túc giống như Nam Hạ.
Đồng nghiệp vừa xin được chữ ký của Chung Dịch Nho liền giới thiệu Cố Thâm là chủ quản của cô.
Chung Dịch Nho lịch sự gật đầu, nhãn thần đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng thanh thuần quen thuộc.
Bên cạnh Cố Thâm cũng có người nhỏ giọng nói tới Chung Dịch Nho với anh, hỏi anh có muốn đi qua làm quen một chút, anh không đáp ứng.
Những người thế này không phải muốn tùy ý là có thể làm thân, sẽ phải kiên nhẫn dùng thời gian mới có thể thu được tín nhiệm của bọn họ, Nam Hạ là một ví dụ.
Nhưng ánh mắt của người này?
Cố Thâm nhìn theo, là nhìn về hướng Nam Hạ? Mi tâm anh lập tức nhăn lại.
Chung Dịch Nho đã cất bước đi tới.
Nam Hạ nghe thấy tiếng bước chân, cả người không tự chủ được cứng nhắc.
Chung Dịch Nho rất nhanh đã tới trước mặt cô, gọi một tiếng: "Nancy."
Thế giới trong nháy mắt an tĩnh.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh đều rơi trên người Nam Hạ.
Nam Hạ miễn cưỡng đứng dậy, vô thức nhìn về phía Cố Thâm, anh lại dùng nhãn thần bình tĩnh nhìn cô.
Nam Hạ hít sâu một hơi, nhẹ giọng: "William."
Chung Dịch Nho theo tầm mắt cô chạm phải cái nhìn của Cố Thâm.
Không ai nhường ai.
Chung Dịch Nho quay đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn bóng dáng trước mắt: "Tránh tôi sao?"
Một câu lưu loát tiếng phổ thông được nói ra, xung quanh liền hít vào, cái thanh âm này cũng quá mê người rồi.
Nam Hạ mím môi: "Không có."
Chung Dịch Nho hỏi: "Vậy cùng đi uống một ly cà phê?"
Nam Hạ ngẩng đầu: "Một lát nữa tôi bay rồi, không kịp đâu."
Chung Dịch Nho: "Xem ra là em muốn ở đây nói chuyện hả?"
"..."
Nam Hạ lại vô thức liếc về phía Cố Thâm, vẫn là biểu tình vững vàng như thế.
Cô nói: "Mười phút."
Chung Dịch Nho nghiêng người, thân sĩ để cô đi trước.
Nam Hạ đứng lên, kéo hành lý đi về phía trước.
Chung Dịch Nho giành lấy vali, thay cô kéo, chầm chậm đi sau cô.
Hai người một trước một sau mới vừa rời đi, xung quanh lập tức xôn xao.
"Mẹ ơi, Nam Hạ thế nào lại quen biết với William Zhong cơ chứ? Quá là kinh khủng."
"Sao nghe vào tai tôi cứ như là William Zhong đang theo đuổi Nam Hạ cơ mà? Nam Hạ thế nào mà vẫn chưa đổ chứ?"
"Cũng thật là khó hiểu, tiêu chuẩn của cô ấy xem ra cũng thật cao. Nếu là tôi thì tôi đã sớm nhào tới rồi."
Bàn tán một hồi mọi người mới nhớ tới Cố Thâm vẫn còn ở đây, hoảng hốt nhìn sang thì chỉ thấy toàn thân vị Cố tổng nào đó đã tản ra hàn khí, trên mặt chính là ánh mắt lạnh lùng không chịu nổi.
*
Nam Hạ đứng tránh một bên cửa Starbuck, nhắn tin cho Cố Thâm: "Một lát em sẽ giải thích với anh sau."
Hai người mua xong cà phê cũng không có chỗ nào ngồi, đành ra một chỗ trống ngoài ban công tìm chỗ đứng.
Chung Dịch Nho: "Sao lại không thêm WeChat của tôi?"
Nam Hạ: "Chỉ là cảm thấy không cần thiết phải..."
Biểu tình của Chung Dịch Nho cũng không đổi, nhàn nhạt nói: "Không nghĩ tới em thật sự về nước. Rất to gan, cũng rất cố chấp."
Nam Hạ: "Quá khen."
Chung Dịch Nho: "Lần này tới đây là có buổi diễn thuyết, mấy ngày nữa sẽ trở về Anh. Sợ là tôi cũng không có mấy thời gian dành cho em, đành nói trọng điểm vậy."
Nam Hạ gật đầu.
Chung Dịch Nho: "Mặc dù chúng ta do hai nhà an bài sắp xếp nhưng tôi lại cảm thấy chúng ta rất thích hợp. Tôi hi vọng em nghiêm túc suy nghĩ một lần nữa chuyện giữa chúng ta. Qua mấy tháng nữa tôi sẽ trở lại, mong em sẽ cho tôi một đáp án thuyết phục."
Nam Hạ: "Không có gì phải nghĩ cả, tôi đã sớm nói nguyên nhân với anh rồi."
Chung Dịch Nho chăm chú nhìn biểu tình quật cường của Nam Hạ, không nhịn được muốn vươn tay xoa gò má mềm mại kia, lập tức bị cô tránh đi.
Cái con thỏ nhỏ này cũng rất biết cắn người, Chung Dịch Nho thu tay: "Người đàn ông kia thật sự rất xuất sắc. Tôi hiểu em lúc này muốn nghe theo tình cảm của mình nhưng vẫn phải nhắc nhở em một chút. Không ai có thể rõ ràng hơn em về vấn đề này, liệu ba em có đồng ý chuyện em ở bên anh ta không? Huống chi em cũng không ghét tôi, không phải sao?"
Anh chỉ cần một cái liếc mắt đó đã nhận ra quan hệ giữa cô và người đàn ông kia.
Nam Hạ: "Không ghét anh và kết hôn với anh là hai chuyện khác nhau."
Trợ lý của Chung Dịch Nho ở xa xa đi tới nhắc Chung Dịch Nho đã đến giờ.
Anh gật đầu, nhìn Nam Hạ: "Yêu đương và kết hôn cũng là hai chuyện khác nhau."
Anh lấy thẻ từ trong tay trợ lý đưa cho Nam Hạ: "Nghe nói ba em đã đóng băng tài khoản của em rồi. Cầm cái này dùng tạm đi."
Nam Hạ lắc đầu: "Ông ấy đã mở lại giúp tôi rồi."
Chung Dịch Nho cũng không miễn cưỡng, thu lại thẻ: "Được, từ trước đến nay em luôn độc lập như thế."
Anh không nói gì nữa, gật đầu một cái rồi rời đi.
*
Thanh âm nhắc nhở hành khách check-in liên tục vang lên.
Nam Hạ trở lại sảnh chờ, cùng mọi người xếp hàng.
Cô liếc nhìn một hàng dài phía trước, rất nhanh đã thấy Cố Thâm ở gần đầu hàng.
Làm thủ tục xong, anh quay đầu nhìn lại liền tìm thấy cô, dừng lại một chút rồi mới đi vào.
Như thể tìm được cô anh mới an tâm.
WeChat trên điện thoại Nam Hạ vang lên.
Tô Điềm đã ngửi thấy bát quái đã hỏi dồn đập: "Hạ Hạ, cậu mau nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra. Người ta nói cậu và William Zhong có chuyện mờ ám kìa. Trời ạ, thật không thể tin nổi. Bảo sao cậu còn phải tốn công nhiều như vậy, thì ra là theo đuổi nam thần hả?"
Nam Hạ: "Không có, là người quen lúc trước, đợi cậu trở về sẽ kể cho cậu nghe."
WeChat còn có tin nhắn Cố Thâm trả lời cô, một chút biểu cảm cũng không có, chỉ có đúng chữ: "Ừ."
Tâm tình Nam Hạ có chút không yên, sợ anh nổi giận.
Cố Thâm hình như chưa từng nổi giận với cô bao giờ.
Trừ lần cô nói chia tay.
Trước đây lúc hẹn hò ai ai cũng biết chuyện anh cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, cái gì cũng theo ý cô.
Cho nên lúc anh tức giận sẽ không có mấy người phát hiện.
Sau khi check-in và gửi hành lý, Nam Hạ tranh thủ thời gian nhắn cho anh một tin nhắn: "Em với anh ta không có chuyện gì, xuống máy bay em sẽ gọi xe về Phồn Duyệt. Tới lúc đó em sẽ giải thích rõ ràng với anh."
Cô còn cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần, cảm thấy không có vấn đề gì mới gởi đi.
Tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách tắt máy.
Nam Hạ tắt điện thoại, mở iPad tiếp tục phác thảo.
*
Ba giờ đồng hồ sau tại Nam thành.
Sau khi vừa xuống máy bay Nam Hạ liền thấy Lý Khả đang đợi cô.
Điện thoại vừa khởi động cũng nhận được tin nhắn của Cố Thâm: "Cùng về nhà."
Lý Khả mỉm cười: "Hạ Hạ, cô cũng ở phía tây đúng không? Chồng tôi tới đón tôi, thuận tiện cho cô đi cùng một chút."
Nam Hạ gật đầu: "Cám ơn Lý tỷ."
Cô theo Lý Khả đi tới một chiếc Mercedes.
Lý Khả mở cửa sau cho cô, quả nhiên là Cố Thâm đang ở bên trong.
Thanh âm của anh vẫn không có gì khác thường, nhàn nhạt nói: "Còn không mau lên xe?"
Lòng bàn tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô.
Nam Hạ né tránh ma trảo của anh: "Cái người tra nam này..."
Cố Thâm cười cười, lưu manh hỏi lại: "Cũng không có cách nào, ai bảo em coi trọng anh chứ?"
Anh nhìn được cô đang bối rối: "Vậy để anh nhờ Lý Khả đưa em về phòng?"
Nam Hạ: "Không cần đâu."
Cô nhìn qua mắt mèo một lúc, chắc chắn cả hành lang đều vắng vẻ liền nhón chân, rón rén ra khỏi cửa.
Mỗi lần nhìn những động tác nhát gan chột dạ giống thế này của cô, Cố Thâm liền nhịn không được mà cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Đáy lòng anh lúc này đã ngọt ngào đến tan ra.
Cố Thâm vô thức đưa tay sờ khóe môi, cười một tiếng.
*
Nam Hạ vừa về đến phòng liền bị Tô Điềm hỏi: "Hạ Hạ, hôm nay cậu chạy bộ lâu thế? Chạy đến độ trôi hết cả son môi rồi."
"..."
Nam Hạ vô thức liếm môi: "Ban nãy còn nán lại trong phòng Lý tỷ một lúc, chị ấy còn cho tớ kẹo ngậm với bình xịt thông họng nữa."
Tô Điềm ngáp một cái: "Thì ra là vậy. Vậy cậu tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Tớ ngủ trước đây, mệt muốn chết rồi."
Nam Hạ: "Vậy cậu đi ngủ trước đi."
Vào toilet chuẩn bị tắm rửa Nam Hạ mới nhớ ra lúc cô ra khỏi phòng căn bản không hề trang điểm, không tô son môi. Cánh môi lúc này có chút hồng hồng sưng mọng là vì bị anh hung hăn hôn đến thần trí không rõ ràng.
*
Sáng hôm sau, Tô Điềm cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không đúng: "Hạ Hạ, tớ nhớ ra rồi, tối qua cậu đi chạy bộ không có son môi mà?"
Nam Hạ xấu hổ nói: "Vậy hả? Tớ quên rồi."
Tô Điềm: "Hầy, cũng đúng tôi, hôm qua chúng ta là mệt đến rã rời.", Tô Điềm khôi phục lí trí, hỏi tiếp, "Nhưng sao cậu lại đi tắm trước khi chạy bộ? Trở về cũng phải tắm rửa một lúc lâu mới đi ngủ được."
"..."
Nam Hạ: "Thì như cậu nói đó, quá mệt mỏi nên mới tắm qua một lần để xốc lại tinh thần."
Tô Điềm cười cười không đáp, chuyển đề tài muốn Nam Hạ ở lại cùng cô tham quan Phù thành. Nam Hạ từ chối, nói chính mình có việc, nhanh chóng thu thập lý rồi gọi xe đến sân bay.
Sau đó cô mới nhắn tin cho Cố Thâm: "Em đi trước nha, đợi hạ cánh thì gặp lại ^^"
Cố Thâm sẽ check in ở phòng chờ VIP, hai người trong lúc đợi máy bay cũng sẽ không gặp nhau.
Các đồng nghiệp quen biết phần lớn đều ở lại du lịch, những người khác thì đều chỉ biết mặt thôi, Nam Hạ cũng không có ý định làm quen, tùy tiện ngồi một góc, lấy iPad ra tùy tiện phác thảo một chút.
Dung mạo của cô vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, không có mấy người dám tới làm quen, lớn mật lắm cũng chỉ dám ở xa xa nhìn chăm chú mà thôi.
Xa xa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.
Không biết ai đó đã hô to: "Có phải William Zhong không?"
Nam Hạ dừng động tác trên tay, theo ánh mắt mọi người nhìn sang.
Dưới ánh sáng trắng sạch sẽ của sảnh chờ, một nam nhân mặc vest đen sang trọng đi tới, sải chân dài rộng hữu lực, khuôn mặt mang nét lai vô cùng góc cạnh rõ ràng, toàn thân để lộ ra ý chất cao quý ưu nhã.
Một đồng nghiệp gần cô kích động: "Đúng đúng, chính là anh ấy, gương mặt đó tuyệt đối không thể nhầm được!"
Người này lập tức phổ cập thông tin cho những người xung quanh.
William Zhong, còn gọi là Chung Dịch Nho, là nhà thiết kế có dòng máu lại Anh - Trung, bố là một nhân vật có chức tước ở Hoàng gia Anh, mẹ là người Trung Quốc.
Xuất thân của anh vốn cao quý, tướng mạo đẹp trai xuất chúng lại phi thường tài hoa.
Ở trường đại học, anh ấy đã giành được vị trí quán quân của giải British Grand Prize mảng thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp trực tiếp trở thành nhà thiết kế của Chanel. Ba tháng trước rời Chanel lập ra nhãn hiệu Captain W của riêng mình, được giới thời trang xem là nhà thiết kế trẻ có triển vọng nhất nhì của nước Anh.
Xung quanh Chung Dịch Nho có không người đi cùng, anh như mặt trời giữa hệ thái dương, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói gì đó với người bên cạnh.
Đồng nghiệp ban nãy không nhịn được mà đi tới, muốn anh kí tên và chụp ảnh chung.
Chung Dịch Nho có chút kinh ngạc khi bị nhận ra, người kia lập tức giải thích nói mình cũng là người làm về lĩnh vực thời trang, rất thích những thiết kế của anh.
Chung Dịch Nho lịch sự gật đầu, kí tên lên sổ của cô nhưng lại từ chối chụp hình.
Nam Hạ trong suốt thời gian này đều ra sức cúi đầu, muốn dùng tóc che mặt, sợ bị nhận ra.
Bên này lại đột nhiên náo loạn, không ít người xung quanh đứng lên: "Cố tổng."
Nam Hạ ngẩng đầu.
Cố Thâm kéo hành lý chậm rãi đi tới.
Vóc dáng của anh cũng rất cao, cả người mặc một bộ vest màu xám, vạt áo cũng không cài, tản mạn để lộ hơi thở phóng khoáng không che giấu, tạo nên hình ảnh vô cùng đối lập với Chung Dịch Nho.
Lập tức có không ít người âm thầm so sánh bọn họ với nhau, cuối cùng lại cho một kết luận chắc chắn, chính là kẻ tám lạng người nửa cân.
Có người hỏi Cố Thâm vì sao không đến phòng VIP, anh chỉ cười cười, nói muốn tranh thủ thời gian hỏi ý kiến mọi người về buổi trình diễn thời trang vừa rồi.
Mọi người liền vui vẻ an vị, chuẩn bị trình bày quan điểm của mình.
Cố Thâm nhìn Nam Hạ liếc mắt.
Cô không nhìn anh, chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Nhưng không biết vì sao cô lại phá lệ khẩn trương.
Bởi vì quấn quýt giằng co hôm qua cho nên hôm nay cô mới ngại ngùng xấu hổ thế này?
Khóe miệng anh khẽ cong lên, không nhìn cô nữa, nghiêm túc nghe ý kiến của mọi người.
Chung Dịch Nho nghe ồn ào liền theo bản năng nhìn sang, thoáng nhìn thấy Cố Thâm. Loại khí chất phóng đãng không kiềm chế được của người này quá mức đặc biệt, ở trong đám đông nhất định sẽ là tiêu điểm.
Ánh mắt Cố Thâm cũng vừa vặn quét về phía Chung Dịch Nho. Vừa nhìn qua liền biết người đàn ông này là sinh viên ưu tú, quy củ theo học đại học, trở thành sinh viên xuất sắc, sau đó liền thuận lợi phát triển sự nghiệp, có điểm quy củ nghiêm túc giống như Nam Hạ.
Đồng nghiệp vừa xin được chữ ký của Chung Dịch Nho liền giới thiệu Cố Thâm là chủ quản của cô.
Chung Dịch Nho lịch sự gật đầu, nhãn thần đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng thanh thuần quen thuộc.
Bên cạnh Cố Thâm cũng có người nhỏ giọng nói tới Chung Dịch Nho với anh, hỏi anh có muốn đi qua làm quen một chút, anh không đáp ứng.
Những người thế này không phải muốn tùy ý là có thể làm thân, sẽ phải kiên nhẫn dùng thời gian mới có thể thu được tín nhiệm của bọn họ, Nam Hạ là một ví dụ.
Nhưng ánh mắt của người này?
Cố Thâm nhìn theo, là nhìn về hướng Nam Hạ? Mi tâm anh lập tức nhăn lại.
Chung Dịch Nho đã cất bước đi tới.
Nam Hạ nghe thấy tiếng bước chân, cả người không tự chủ được cứng nhắc.
Chung Dịch Nho rất nhanh đã tới trước mặt cô, gọi một tiếng: "Nancy."
Thế giới trong nháy mắt an tĩnh.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh đều rơi trên người Nam Hạ.
Nam Hạ miễn cưỡng đứng dậy, vô thức nhìn về phía Cố Thâm, anh lại dùng nhãn thần bình tĩnh nhìn cô.
Nam Hạ hít sâu một hơi, nhẹ giọng: "William."
Chung Dịch Nho theo tầm mắt cô chạm phải cái nhìn của Cố Thâm.
Không ai nhường ai.
Chung Dịch Nho quay đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn bóng dáng trước mắt: "Tránh tôi sao?"
Một câu lưu loát tiếng phổ thông được nói ra, xung quanh liền hít vào, cái thanh âm này cũng quá mê người rồi.
Nam Hạ mím môi: "Không có."
Chung Dịch Nho hỏi: "Vậy cùng đi uống một ly cà phê?"
Nam Hạ ngẩng đầu: "Một lát nữa tôi bay rồi, không kịp đâu."
Chung Dịch Nho: "Xem ra là em muốn ở đây nói chuyện hả?"
"..."
Nam Hạ lại vô thức liếc về phía Cố Thâm, vẫn là biểu tình vững vàng như thế.
Cô nói: "Mười phút."
Chung Dịch Nho nghiêng người, thân sĩ để cô đi trước.
Nam Hạ đứng lên, kéo hành lý đi về phía trước.
Chung Dịch Nho giành lấy vali, thay cô kéo, chầm chậm đi sau cô.
Hai người một trước một sau mới vừa rời đi, xung quanh lập tức xôn xao.
"Mẹ ơi, Nam Hạ thế nào lại quen biết với William Zhong cơ chứ? Quá là kinh khủng."
"Sao nghe vào tai tôi cứ như là William Zhong đang theo đuổi Nam Hạ cơ mà? Nam Hạ thế nào mà vẫn chưa đổ chứ?"
"Cũng thật là khó hiểu, tiêu chuẩn của cô ấy xem ra cũng thật cao. Nếu là tôi thì tôi đã sớm nhào tới rồi."
Bàn tán một hồi mọi người mới nhớ tới Cố Thâm vẫn còn ở đây, hoảng hốt nhìn sang thì chỉ thấy toàn thân vị Cố tổng nào đó đã tản ra hàn khí, trên mặt chính là ánh mắt lạnh lùng không chịu nổi.
*
Nam Hạ đứng tránh một bên cửa Starbuck, nhắn tin cho Cố Thâm: "Một lát em sẽ giải thích với anh sau."
Hai người mua xong cà phê cũng không có chỗ nào ngồi, đành ra một chỗ trống ngoài ban công tìm chỗ đứng.
Chung Dịch Nho: "Sao lại không thêm WeChat của tôi?"
Nam Hạ: "Chỉ là cảm thấy không cần thiết phải..."
Biểu tình của Chung Dịch Nho cũng không đổi, nhàn nhạt nói: "Không nghĩ tới em thật sự về nước. Rất to gan, cũng rất cố chấp."
Nam Hạ: "Quá khen."
Chung Dịch Nho: "Lần này tới đây là có buổi diễn thuyết, mấy ngày nữa sẽ trở về Anh. Sợ là tôi cũng không có mấy thời gian dành cho em, đành nói trọng điểm vậy."
Nam Hạ gật đầu.
Chung Dịch Nho: "Mặc dù chúng ta do hai nhà an bài sắp xếp nhưng tôi lại cảm thấy chúng ta rất thích hợp. Tôi hi vọng em nghiêm túc suy nghĩ một lần nữa chuyện giữa chúng ta. Qua mấy tháng nữa tôi sẽ trở lại, mong em sẽ cho tôi một đáp án thuyết phục."
Nam Hạ: "Không có gì phải nghĩ cả, tôi đã sớm nói nguyên nhân với anh rồi."
Chung Dịch Nho chăm chú nhìn biểu tình quật cường của Nam Hạ, không nhịn được muốn vươn tay xoa gò má mềm mại kia, lập tức bị cô tránh đi.
Cái con thỏ nhỏ này cũng rất biết cắn người, Chung Dịch Nho thu tay: "Người đàn ông kia thật sự rất xuất sắc. Tôi hiểu em lúc này muốn nghe theo tình cảm của mình nhưng vẫn phải nhắc nhở em một chút. Không ai có thể rõ ràng hơn em về vấn đề này, liệu ba em có đồng ý chuyện em ở bên anh ta không? Huống chi em cũng không ghét tôi, không phải sao?"
Anh chỉ cần một cái liếc mắt đó đã nhận ra quan hệ giữa cô và người đàn ông kia.
Nam Hạ: "Không ghét anh và kết hôn với anh là hai chuyện khác nhau."
Trợ lý của Chung Dịch Nho ở xa xa đi tới nhắc Chung Dịch Nho đã đến giờ.
Anh gật đầu, nhìn Nam Hạ: "Yêu đương và kết hôn cũng là hai chuyện khác nhau."
Anh lấy thẻ từ trong tay trợ lý đưa cho Nam Hạ: "Nghe nói ba em đã đóng băng tài khoản của em rồi. Cầm cái này dùng tạm đi."
Nam Hạ lắc đầu: "Ông ấy đã mở lại giúp tôi rồi."
Chung Dịch Nho cũng không miễn cưỡng, thu lại thẻ: "Được, từ trước đến nay em luôn độc lập như thế."
Anh không nói gì nữa, gật đầu một cái rồi rời đi.
*
Thanh âm nhắc nhở hành khách check-in liên tục vang lên.
Nam Hạ trở lại sảnh chờ, cùng mọi người xếp hàng.
Cô liếc nhìn một hàng dài phía trước, rất nhanh đã thấy Cố Thâm ở gần đầu hàng.
Làm thủ tục xong, anh quay đầu nhìn lại liền tìm thấy cô, dừng lại một chút rồi mới đi vào.
Như thể tìm được cô anh mới an tâm.
WeChat trên điện thoại Nam Hạ vang lên.
Tô Điềm đã ngửi thấy bát quái đã hỏi dồn đập: "Hạ Hạ, cậu mau nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra. Người ta nói cậu và William Zhong có chuyện mờ ám kìa. Trời ạ, thật không thể tin nổi. Bảo sao cậu còn phải tốn công nhiều như vậy, thì ra là theo đuổi nam thần hả?"
Nam Hạ: "Không có, là người quen lúc trước, đợi cậu trở về sẽ kể cho cậu nghe."
WeChat còn có tin nhắn Cố Thâm trả lời cô, một chút biểu cảm cũng không có, chỉ có đúng chữ: "Ừ."
Tâm tình Nam Hạ có chút không yên, sợ anh nổi giận.
Cố Thâm hình như chưa từng nổi giận với cô bao giờ.
Trừ lần cô nói chia tay.
Trước đây lúc hẹn hò ai ai cũng biết chuyện anh cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, cái gì cũng theo ý cô.
Cho nên lúc anh tức giận sẽ không có mấy người phát hiện.
Sau khi check-in và gửi hành lý, Nam Hạ tranh thủ thời gian nhắn cho anh một tin nhắn: "Em với anh ta không có chuyện gì, xuống máy bay em sẽ gọi xe về Phồn Duyệt. Tới lúc đó em sẽ giải thích rõ ràng với anh."
Cô còn cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần, cảm thấy không có vấn đề gì mới gởi đi.
Tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách tắt máy.
Nam Hạ tắt điện thoại, mở iPad tiếp tục phác thảo.
*
Ba giờ đồng hồ sau tại Nam thành.
Sau khi vừa xuống máy bay Nam Hạ liền thấy Lý Khả đang đợi cô.
Điện thoại vừa khởi động cũng nhận được tin nhắn của Cố Thâm: "Cùng về nhà."
Lý Khả mỉm cười: "Hạ Hạ, cô cũng ở phía tây đúng không? Chồng tôi tới đón tôi, thuận tiện cho cô đi cùng một chút."
Nam Hạ gật đầu: "Cám ơn Lý tỷ."
Cô theo Lý Khả đi tới một chiếc Mercedes.
Lý Khả mở cửa sau cho cô, quả nhiên là Cố Thâm đang ở bên trong.
Thanh âm của anh vẫn không có gì khác thường, nhàn nhạt nói: "Còn không mau lên xe?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.