Không Kiềm Chế Được

Chương 51: Chương 38-2

Tiểu Kiều Mộc

20/10/2021

Không đến một phút sau, toàn bộ phòng thiết kế xuất hiện tiếng reo vang.

Nhưng không khí vui mừng này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Nam Hạ.

Tô Điềm khẽ gọi: "Hạ Hạ, không cần gấp gáp như vậy, Lâm tổng đã dời deadline rồi. Chúng ta có thêm hai ngày nữa mới phải nộp bản vẽ."

Nam Hạ: "Xuỵt."

Tô Điềm nhìn Nam Hạ đang vô cùng tập trung, không quấy rầy nữa.

Thông báo dời deadline vừa tới, bộ phận thiết kế trong nháy mắt đã tan làm không ít.

Qua thêm nửa giờ, chỉ còn lại có Tô Điềm cùng Nam Hạ.

Tô Điềm kỳ thực đã sớm không chịu nổi, mí mắt đã díp lại, chỉ là muốn đợi Nam Hạ, cô không nhịn được, hỏi: "Hạ Hạ, cậu định mấy giờ về?"

Nam Hạ nói: "Cậu về trước đi."

Cố Thâm lại từ phòng làm việc đi ra.

Anh nhìn Tô Điềm, hỏi: "Chưa về sao?"

Tô Điềm đáp: "Xong cái này sẽ về."

Cố Thâm gật đầu, đi tới trước bàn Nam Hạ, đem hộp cơm cùng canh gà hâm lại lần nữa.

Tô Điềm liếc nhìn, lúc này mới phát hiện ngón áp út của Cố Thâm có một chiếc nhẫn.

Cô kích động vỗ bàn, định nói với Nam Hạ phát hiện to lớn này nhưng lại thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô gái bên cạnh, đành nhịn xuống mà len lén gởi tin nhắn.

Mấy phút sau, Cố Thâm đem đồ ăn đặt lên bàn.

Tô Điềm mệt muốn chết: "Tớ không đợi nổi nữa Hạ Hạ à, tớ về trước nhé."

Nam Hạ không ngẩng đầu, nói Tô Điềm đi về cẩn thận.

Lúc ra khỏi cửa, Tô Điềm không nhịn được mà nhìn Nam Hạ một lúc lâu.

Tô Điềm cảm thán, cô gái nhìn qua tưởng bé nhỏ kia thật ra cũng rất quật cường. Người ta được dời deadline liền thả lỏng bản thân một chút, người này ngược lại một chút cũng không ảnh hưởng.

*

Phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh.

Không có ai khác, Cố Thâm cũng không cố kị, trực tiếp đi tới đập bàn: "Không biết nghe lời có phải không?"

Nam Hạ: "Anh đừng ầm ĩ."

"...."

Một chút ảnh hưởng cũng không có.

Cố Thâm nhìn hộp cơm cùng canh gà bắt đầu nguội lạnh, hạ giọng thúc giục cô ăn cơm.

Anh vươn tay cố trụ cằm cô, hoàn toàn không để cho cô cắm cúi trong bản thảo nữa.

Nam Hạ buông bút: "Cố tổng."

Cố Thâm đưa muỗng và hộp canh gà tới, miễn cưỡng: "Ừ?"

Mày rậm của anh nhăn lại.

Đã lâu không tỏ thái độ với anh, thi thoảng nghe thì cũng có chút thú vị.

Nam Hạ tức giận, không biết thế nào lại nghĩ tới mấy lời anh nói lúc cô mới vào công ty, lạnh giọng: "Cố tổng, tôi hi vọng anh không nên vì tình cảm riêng tư mà làm ảnh hưởng công việc."

Cố Thâm bật cười, biết cô không giận thật, mở hộp canh gà đặt vào tay cô, nhỏ giọng bên tai cô nhàn nhạt nói: "Nói nghe một chút, tôi có tình cảm riêng tư gì với em sao?"

Nam Hạ nhìn chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay anh.

Đúng là cái người không biết xấu hổ.

Nhẫn cũng đã đeo rồi mà còn hỏi mấy lời như vậy.

Như thể biết được suy nghĩ của cô, Cố Thâm trực tiếp choàng tay lên vai cô, lưu manh nói: "Chưa gì đã vội mắng anh không biết xấu hổ sao? Nhưng anh đây rõ ràng là chưa vừa lòng em, làm gì mà có tình cảm riêng tư chứ?"

Sau đó anh nghiêm túc nói: "Đem canh ăn trước lót dạ, sau đó uống thuốc. Bằng không....", anh lại kề sát tai cô, "Anh đây liền phiền chết em..."

Xung quanh không có ai, Nam Hạ biết anh khẳng định sẽ làm được loại chuyện này, đành ngoan ngoãn ăn canh uống thuốc.

Cố Thâm nhìn cô: "Đau khổ như vậy người ta còn tưởng anh để cho em uống thuốc độc."

Nam Hạ im lặng ăn thật nhanh, sau đó lập tức đuổi Cố Thâm tránh xa cô một chút.

Cố Thâm cuối cùng cũng không quấy rầy cô nữa.

Một lúc lâu sau, Nam Hạ dừng bút, chính thức hoàn thành tác phẩm của mình.

Cô thở phào một cái đứng dậy, duỗi cơ một chút, nhấp một hớp nước ấm, sau đó mới nhìn thời gian: Đã trễ đến vậy rồi sao?

Cô hoàn toàn không chú ý.

Phòng làm việc bên kia vẫn sáng đèn, Cố Thâm vẫn chưa về? Còn đang chờ cô?



Nam Hạ liền vội vàng đi qua.

Anh quả thật chưa đi, ở trong phòng làm việc đang dùng máy tính, thấy cô đi tới đã hỏi: "Xong rồi?"

Thanh âm Nam Hạ mang theo chút ảo não: "Em quên nói với anh để anh về trước. Ngại quá, để anh chờ lâu như vậy."

Cố Thâm không hài lòng: "Khách khí với anh như vậy?"

Cả tầng lầu cũng không có ai khác, Nam Hạ tiến tới ôm cổ anh làm nũng: "Anh là tốt nhất."

Cố Thâm tắt máy tính, ôm lấy thắt lưng cô: "Không gọi Cố tổng nữa? Không thấy phiền nữa?"

Nam Hạ nhẹ giọng: "Nào có, sao em có thể cảm thấy anh phiền được chứ?"

Cố Thâm cũng lười cãi cọ với cô: "Về nhà thôi."

Hai người cả ngày mệt nhọc, sau khi về nhà liền nhanh chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

*

Sáng hôm sau Cố Thâm đã sớm đi làm, Nam Hạ nhận được thông báo bộ phận thiết kế hôm nay có thể làm việc tại nhà, liền đem toàn bộ bản thảo chỉnh sửa thật tốt.

Một bộ thiết kế này cùng với số lượng công việc khổng lồ mà Lâm Man Man giao cho thật sự ép Nam Hạ đến rã rời.

Cả ngày thứ bảy sau đó cô ở nhà cả ngày, Cố Thâm bận rộn tăng ca. Chủ nhật Cố Thâm lại có việc, ra cửa từ sớm.

Ngay cả cuối tuần hai người cũng không có thời gian cho nhau.

Cứ vậy, bộ phận thiết kế của Nam Hạ sau khi nộp bản thảo thì được thả lỏng hơn một chút nhưng Cố Thâm lại bận rộn cùng bộ phận thị trường thực hiện một chiến dịch tuyên truyền mới. Suốt một tuần đó bọn họ cũng không nói được với nhau mấy câu.

Đảo mắt đã đến Giáng Sinh.

Dù sao cũng là một ngày lễ, không ít người đúng giờ liền tan tầm về nhà.

Tô Điềm hỏi Nam Hạ chuyện hôm sinh nhật.

Nam Hạ suy nghĩ một chút: "Không có gì đặc biệt."

Tô Điềm hỏi lại: "Không phải đang theo đuổi nam thần sao? Không có kích tình một đêm?"

"...."

Nam Hạ buồn bực: "Cái gì cũng không có, chắc là anh ấy vẫn còn muốn khảo sát tớ."

Tô Điềm: "Nam thần đúng là nam thần, thật phiền phức."

Nam Hạ gật đầu.

Tô Điềm tiếp tục nhiều chuyện: "Cố tổng cũng chưa tan việc sao? Không biết hôm nay anh ấy với vị hôn thê sẽ thế nào đây, đêm Giáng Sinh đấy...."

Nam Hạ hỏi lại: "Hôn thê?"

Tô Điềm: "Đúng vậy, cậu không để ý sao? Dạo gần đây Cố tổng đeo nhẫn rồi đấy, trước đây chưa từng thấy bao giờ. Đoán chừng hai người này đính hôn rồi."

"...."

Nam Hạ: Cậu nghĩ nhiều rồi, người ta còn chưa đồng ý làm bạn trai nữa cơ.

Đã lâu không có thời gian cho nhau, Nam Hạ dự định cùng Cố Thâm trở về.

Không nghĩ tới anh nhắn tin nói cô về trước, công việc có chút vấn đề, còn không biết đến mấy giờ, cô về nhà nghỉ ngơi trước không cần đợi anh.

Nam Hạ không thể làm gì hơn đành rời đi, dặn Cố Thâm nhớ chú ý ăn uống.

Đến hơn 12 giờ đêm anh vẫn chưa về.

Nam Hạ làm ổ trên ghế salon đợi anh, chờ đến ngủ gật.

Trong mơ mơ màng màng, có người nhẹ nhàng xoa mặt cô.

Nam Hạ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhìn Cố Thâm trước mặt, vươn tay ôm cổ anh.

Cố Thâm cúi người để cô tùy ý ôm.

Thanh âm của Nam Hạ vẫn có chút mơ màng: "Mấy giờ rồi?"

Cố Thâm: "Hơn một giờ."

Nam Hạ ngồi dậy: "Đã trễ vậy sao, anh có đói không? Em làm cái gì cho anh ăn khuya nhé?"

Cố Thâm thấp giọng: "Anh ăn ở công ty rồi.", anh dừng một chút, hỏi, "Em mệt rồi sao không về phòng ngủ?"

Nam Hạ: "Muốn đợi anh. Nếu anh không đói vậy em đi ngủ trước."

Cô ngáp một cái, khả ái muốn chết.

Như một chú mèo nhỏ vẫn còn mê ngủ mơ mơ màng màng.

Cố Thâm khẽ nhéo nhéo gò má non nịn: "Đợi một chút, mang em đến một nơi."

Nam Hạ buồn ngủ đến không mở mắt nổi, tư duy hơi đình trệ: "Đi đâu? Ngày mai đi!"

Cố Thâm nhìn dáng dấp biếng nhác của cô, bất đắc dĩ bế Nam Hạ lên: "Rất buồn ngủ sao?"



Nam Hạ đẩy đẩy lồng ngực anh: "Đã mấy giờ rồi, em không buồn ngủ mới là khác thường."

Cố Thâm cũng rất kiên trì, nhỏ giọng dỗ dành: "Mai là cuối tuần, em có thể ngủ bù. Cái này chỉ tối nay mới có thể xem được, ngoan."

"...."

Anh từ trước tới nay đều là theo ý cô, rất ít khi ép buộc cô thế này.

Nam Hạ thanh tỉnh hơn một chút, nghĩ tới hôm nay là Giáng Sinh, chắc là Cố Thâm đã chuẩn bị gì đó, thả pháo hoa sao?

Cô khẽ đáp: "Vậy anh đợi em một lát. Em đi thay quần áo, trang điểm nữa."

Cố Thâm thả cô xuống: "Không cần dài dòng, không thay đồ cũng được, mang theo áo khoác lông giữ ấm là đủ. Chỗ này không có người ngoài."

Anh vừa nói vậy, cô đoán anh muốn cùng cô thả pháo hoa. Như vậy sẽ tìm một địa phương trống trải, thời gian này cũng không có mấy người, chắc là không có vấn đề gì. Nam Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng, không đổi trang phục, chỉ khoác thêm áo lông dày cùng anh ra ngoài.

*

Đêm đông rất lạnh, bầu trời tối đen một mảnh, không trăng không sao.

Nam Hạ bị gió đông làm tỉnh táo, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe, câu được câu chăng nói chuyện phiếm với Cố Thâm.

Qua một lát, Nam Hạ cảm thấy khung cảnh hai bên đường có chút quen mắt.

Cô hỏi: "Đây không phải là..."

Cố Thâm liếc nhìn cô, ừ một tiếng.

Nam Hạ mấp máy môi, không nói tiếp.

Thì ra anh mang cô đến phụ cận biệt thự nhà cô để thả pháo hoa.

Khu biệt thự an tĩnh, hầu như không có tiếng động.

Rolls-Royce màu đen dừng trước cửa biệt thự.

Cố Thâm xuống xe trước, từ đầu xe đi vòng qua thay cô mở cửa.

Nam Hạ nói: "Sớm biết anh muốn đến đây thì em đã mang chìa khóa theo."

Cố Thâm nhíu mày: "Em có chìa khóa à?"

Nam Hạ gật đầu: "Ba em đã giao cho Phương bá đưa lại chìa khóa cho em rồi. Nhưng em cũng không muốn một mình quay về biệt thự rộng lớn này."

Cố Thâm ừ một tiếng, đem cô ôm vào ngực, giọng nói mang theo cợt nhả: "Chứ không phải là vì muốn ở cùng anh sao?"

Nam Hạ gật đầu một cái: "Cái đó cũng đúng."

Cố Thâm mang cô đi vào vườn hoa, vào thẳng đình viện lần trước anh nói là nơi hẹn hò của Roméo cùng Juliet.

Mấy năm không có trở về, vườn hoa vẫn được chăm chút rất kĩ.

Hai người ngồi xuống băng ghế năm đó, Nam Hạ nhìn bầu trời cao: "Muốn dẫn em đi nhìn cái gì?"

Cố Thâm đùa cô: "Không phải chỗ này. Mấy năm em không về rồi, hẳn là nên nhìn qua một chút?"

"..."

Vậy thì cần gì nửa đêm nửa hôm chạy đến đây?

Nam Hạ nhìn anh chăm chú.

Đột nhiên cảm giác có tuyết lạnh bay bay.

Cô ngửa đầu, ngạc nhiên: "Tuyết rơi?"

Từng hạt bông tuyết nho nhỏ từ từ rơi xuống.

Nam Hạ: "Sao đột nhiên lại có tuyết? Mấy hôm trước rõ ràng còn..."

Cô dừng lại.

Cố Thâm cầm hai tay cô, ở trước mặt cô quỳ một chân.

Tà áo vest quét trên mặt đất, hai mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn cô.

Cái người đàn ông này mặc dù đang quỳ, khí chất vẫn là tùy ý không kiềm chế được.

Anh lấy ra một hộp nhẫn, mở ra trước mặt cô.

Một bông tuyết nhỏ rơi vào viên ngọc xanh thiên thanh nho nhỏ trên nhẫn.

Cố Thâm nói: "Sao em không thắc mắc chuyện anh không đồng ý với em?"

Anh ngẩn đầu, trang trọng nhìn cô: "Loại chuyện này, sao có thể để nữ nhân mở lời trước? Hơn nữa còn tận...2 lần. Cả hai lần đều là nhà gái mở lời trước?"

"Cho nên lúc này đây...", Nam Hạ khẽ nói.

Tuyết trắng đậu trên vai anh, rơi xuống hóa thành bọt nước.

Lời của anh hòa tan đáy lòng cô.

"Nhất định phải để anh mở lời." Anh tiếp lời cô, rõ ràng rành mạch nói: "Nam Hạ, anh muốn nói với em, anh thích em. Làm bạn gái của anh có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Kiềm Chế Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook