Chương 3: Là người như thế nào?
Manyel
27/05/2022
Thời đại công nghệ 4.0 hiện tại, người ta không hiếm khi bắt gặp các mối tình bắt đầu từ mạng xã hội. Tôi khi xưa cũng là một đứa con gái hiền lành, chất phác thậm chí là có phần quê mùa. Vốn dĩ từ đầu, chuyện tình của tôi và bạn trai đầu tiên đều rất tốt đẹp. Tôi công nhận chuyện bản thân đã yêu sớm, nhưng tình yêu của tôi và bạn đấy chưa từng vượt qua mức nắm tay và hôn má của nhau. Tôi công nhận lúc đấy tình yêu đối với tôi chỉ đến mức đấy là đủ. Khi mà đến lớp gặp được người đấy thì lại cảm thấy vui vẻ, ra về thì có người tiễn bản thân đến tận khi khuất bóng.
Năm lớp 8 của tôi diễn ra như vậy trong suốt bốn tháng dài ròng rã. Tôi tự hào chứ? Chẳng bao giờ mà Võ Huỳnh Như không yêu quý bản thân mình cả. Tôi tự hào vì sau bốn tháng cậu ấy đối với tôi vẫn một mặt ngại ngùng, đáng yêu như cũ. Tôi yêu thích cái cách mà một anh chàng e thẹn khi đối diện với người mà mình yêu, mỗi lần như vậy thì tôi lại càng cảm thấy tuổi trẻ thật tốt. Nhưng rồi tiệc vui nào cũng chóng tàn. Bạn trai tôi theo thời gian cũng có những "biến thể" của riêng nó. Là một thanh niên đang phát triển, cậu ta cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi những thằng bạn chưa từng làm bao giờ nhưng vẫn cứ muốn khiêu khích người khác như thể bản thân đã từng trải vậy.
" Này... anh hôn em được không?"
Lúc đấy tôi cảm giác của tình yêu đầu đời như ngày nắng hạ vậy. Tôi còn nhớ đó là khi chúng tôi ngồi dưới sân trường, trong một góc nhỏ ít ai qua lại. Cậu ấy hỏi như vậy khiến tôi bất chợt ngượng chín cả mặt rồi lại gật gật đầu, thậm chí còn không dám thở mạnh. Tôi háo hức đến như vậy, lại càng bồn chồn đến nổi chẳng dám nhìn vào mặt của người đối diện. Nhưng rồi việc hay luôn để đến cuối cùng, khi mà tôi nhắm mắt chờ đợi thứ mà bản thân đã nhiều lần tưởng tượng đến.
" Hahaha... tụi bây thấy chưa? Tao bảo bồ của tao sẽ không từ chối đâu mà. Nó yêu tao nhất."
Vỏn vẹn ba câu nói cùng tiếng cười lũ bạn của cậu ta như đẩy tôi xuống hố sâu của vực thẳm. Tôi không hiểu được chuyện này liệu có gì đáng để mang ra cá cược, lại càng chẳng hiểu được bọn họ cười vì chuyện gì. Vốn dĩ tôi nghĩ anh chàng mà tôi chọn chắc chắn sẽ không như những người khác, vốn dĩ tôi cứ nghĩ rằng cậu ta cũng sẽ là hạng người biết suy nghĩ dù chỉ một chút.
Đó là ngày đầu tiên, khi tôi không còn nơi nào để mắng chửi, thậm chí là giải quyết tâm trạng nặng trĩu của mình để rồi dấn thân vào mạng xã hội. Tôi không biết kể từ lúc nào, tôi đã dửng dưng trở thành một kẻ vô tâm. Tôi không thèm trả lời tin nhắn của bạn trai (cũ), hay thậm chí là xuất hiện khi mọi người đang hoang mang không hiểu mối quan hệ của bọn tôi là xảy ra cái chuyện gì. Phải công nhận một điều rằng sống vô tâm rất thoải mái. Khi mà bạn ích kỷ chỉ nghĩ bản thân đầu tiên thì có là ai, có là người nào thì bạn cũng chẳng quan tâm gì cả. Tôi chỉ là chính tôi khi tôi không là ai cả. Bởi vì khi không có ai biết tôi là ai, bản thân tôi mới thực sự được giải thoát khỏi thứ gọi là "danh tiếng".
Quãng thời gian đấy tôi không cần bạn bè, cũng không thèm để ý đến tên bạn trai cũ hách dịch của chính mình nữa. Mạng xã hội, khi tôi dùng cái acc clone * acc ảo* này thì tôi bỗng dưng có bạn bè nhiều vô số kể. Nói đến đây nếu như bọn họ cảm thấy buồn, tôi sẵn sàng thức suốt đêm chỉ để an ủi bọn họ. Nếu như họ nói rằng họ ghét ai đấy, tôi sẵn sàng nghỉ chơi với người ấy (dù chỉ là trong vòng bạn bè mạng xã hội). Phải đấy, tôi khi còn non trẻ chẳng biết bản thân đã va vào trong nơi toxic tăm tối như thế nào. Tôi lên đấy để giải tỏa căng thẳng, thì bọn họ cũng như tôi vậy. Không có ai hoàn hảo khi phải đi tìm kiếm một thứ hư ảo vô thực.
Lưng chừng hai tháng sau, khi tôi vừa chập chững bước vào thì bỗng dưng tôi lại trở thành một người dễ dãi. Phải nói là tôi không hiểu gì đã bị tập tục bắt vợ của người ta cướp mất. Trong suốt từng đấy năm cuộc đời, tôi chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ xưng "em" gọi "chị" với một người chưa từng quen biết. Và tất nhiên với việc phát sinh quan hệ qua mạng lưng chừng như vậy, xử nữ là tôi sẽ không bao giờ duy trì được quá 3 tháng. Và sau đấy 3 tháng, tôi đã cắt đứt quan hệ với người chị hơn tôi tận 7 tuổi. Tôi tự nhận, và cũng tự đầu thú bản thân đúng là chẳng ra cái thứ gì cả, lại dám khiến con tim con gái người ta tan nát thế kia.
Một cuộc tình chóng váng tặng kèm việc bản thân vậy mà thật sự yêu đương đồng giới khiến tôi lọt thỏm giữa một khoảng thời gian ổn định tinh thần. Điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi tái hòa nhập với cộng đồng, đồng nghĩa luôn rằng bản thân bỏ mạng xã hội cho đến khi bình tâm thật sự.
" Như? Làm sao vậy? Em mệt quá à?"
Âm thanh của Phí Thanh Châu vang lên bên tai của tôi từng câu một nhỏ nhẹ. Không phải là tôi nhạy cảm, tôi chỉ cảm thấy chị ta thật sự có một năng lực nào đấy mà khi tiếp xúc với tôi đều khiến tôi cảm thấy rùng mình. Từ nãy đến bây giờ bọn tôi, nói đúng hơn là chỉ có mỗi mình tôi và Khuê bốn mắt nhìn nhau câm nín. Phí Thanh Châu thật sự không nhìn đến Minh Khuê, chị ta chỉ ôm lấy eo rồi chăm chăm nhìn đến từng chân tơ kẽ tóc của tôi. Thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm đến tột cùng.
" Chị buông ra!"
Tôi vùng ra khỏi vòng tay của Thanh Châu chạy đến bên Minh Khuê như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Hiện tại vẫn chưa có ai đến đây để chú ý đến một màn hài kịch này, nhưng nếu có đi chăng nữa thì tôi nghĩ tôi cũng không thể tìm kiếm sự giúp đỡ của ai ngoài Minh Khuê.
Trái với những gì tôi tưởng tượng, Minh Khuê không những không cản Thanh Châu. Cậu ta né tránh tôi, để tôi lướt ngang qua người như người dưng nước lã. Tôi thật sự không hiểu rõ, không phải tôi mới là người bị hại sao?
" Kh- Khuê?"
" Mày làm cái gì vậy Như? Mày thật sự đối với tao như vậy à? Tao làm gì có lỗi với mày à Như? Mày muốn ai mà chẳng được... mày xinh đẹp mà, mày cũng giỏi nữa. Trong cái lớp này có ai là không biết điều đấy đâu Như?"
Tôi khựng cả người thẫn thờ nhìn Minh Khuê đỏ hoe cả mắt. Cậu ta hiện tại vò đến nhăn nhúm cả áo khoác mới tinh của mình, thậm chí tôi còn không thể quay về đằng sau nhìn biểu cảm của Thanh Châu hiện tại. Đúng vậy đấy, tôi lại cảm thấy bản thân mình có lỗi thêm một lần nữa. Tôi không thể ngừng nghĩ cho cảm xúc của người khác rồi bỏ mặc bản thân mình.
"Không... Khuê... tao không phải."
" Hai đứa làm cái gì vậy? Không phải nói là đi ăn à?"
Thanh Châu điềm nhiên bước từng bước đến chỗ chúng tôi với nụ cười mãn nguyện trên môi. Tôi đứng giữa hai người bọn họ, lại không biết bản thân nên quay đầu về phía sau hay tiếp tục nhìn thẳng về phía trước. Phí Thanh Châu, chị ta thật sự không cảm thấy kỳ dị sao? Còn Minh Khuê, biểu cảm nhẫn nhịn của cậu ta như thể đã lường trước được nhưng vẫn không thể tin nổi.
" Không có gì, Như chỉ nói là sao em không nói với nhỏ là chị đến đây."
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi khi tôi quay đầu về phía Thanh Châu, Minh Khuê đã đi đến khoác lấy vai tôi mỉm cười niềm nở. Cậu ta biến chuyển nhanh đến mức tôi không thể đáp lại một câu phủ định để rồi bị bọn họ dẫn đi trong vòng vài giây ngắn ngủi. Cho đến khi đến nơi để ăn trưa, tôi mới hoàn được hồn vía của mình mà lẻn đi thông báo cho bố mẹ. Trong suốt bữa ăn đấy, ba người bọn tôi như thể là kiềng ba chân vậy.
" Em biết sao không bé con? Minh Khuê có chụp cho chị rất nhiều ảnh của em đấy. Không ngờ lớn rồi, lại thay đổi nhiều như vậy. Nếu như bảo em mặc đồ dễ thương như hồi xưa, chắc em cũng chẳng dám mặc lại đâu nhỉ?"
" Hả? Khuê..."
" Ối chời, không phải mày đồng ý rồi à? Chị Châu hôm nay đến đây vì chị ấy muốn "gặp mày" đấy."
"..."
Thanh Châu quan tâm tôi, Minh Khuê liền gắp đồ ăn cho tôi. Chủ đề mà bọn họ nói với nhau tất cả đều là về tôi.
" Khuê, ý mày là sao? Tự dưng lại thành ra như vậy?"
Ngay khi vừa thấy Minh Khuê đến lớp, tôi liền đi đến kéo nó tới ban công nơi mà chúng tôi hay thì thầm to nhỏ. Nhìn sắc mặt của Minh Khuê so với trưa hôm nay vốn dĩ là kém hơn rất nhiều. Cậu ta như diễn viên hai mặt, một là với tôi và hai là với Thanh Châu.
"Mày cũng nghe khi đi ăn rồi không phải sao? Thanh Châu ngoài mày ra thì chị ấy chẳng quan tâm đến gì hết!" Minh Khuê cười chua chát nhấn từng chữ một vào tai tôi như sợ tôi không nghe rõ chuyện gì.
" Nghe tao giải thích, Phí Thanh Châu đúng là người cũ của tao. Nhưng bọn tao chẳng còn gì cả, tao không thích chị ta."
" Mày không thích thì sao? Mày không thích như Thanh Châu thích mày."
" Nhưng tao không thích, không có đồng ý để cho mày mang tao ra như vậy? Mày có biết..."
" Như! Tụi mình là bạn đúng không? Mày là bạn tao mà đúng không?"
" Thì tụi mình là..." Giây phút Khuê nắm lấy tay tôi nghẹn ngào như sắp vỡ òa đến nơi khiến bao nhiêu bực tức của tôi đều nuốt ngược vào trong hết thảy. Tôi không hiểu bản thân có mấy phần vô tâm với chính mình, nhưng xác thực là tôi không thể phớt lờ được cảm xúc của người khác.
"Vậy thì nghe tao đi. Mày không thích thì chỉ cần khiến chị ta ghét mày là được? Mỗi lần như vậy tao sẽ là người an ủi."
"Nhưng mày không biết..."
" Vậy đi."
" Khuê..."
_ End chương 3_
Năm lớp 8 của tôi diễn ra như vậy trong suốt bốn tháng dài ròng rã. Tôi tự hào chứ? Chẳng bao giờ mà Võ Huỳnh Như không yêu quý bản thân mình cả. Tôi tự hào vì sau bốn tháng cậu ấy đối với tôi vẫn một mặt ngại ngùng, đáng yêu như cũ. Tôi yêu thích cái cách mà một anh chàng e thẹn khi đối diện với người mà mình yêu, mỗi lần như vậy thì tôi lại càng cảm thấy tuổi trẻ thật tốt. Nhưng rồi tiệc vui nào cũng chóng tàn. Bạn trai tôi theo thời gian cũng có những "biến thể" của riêng nó. Là một thanh niên đang phát triển, cậu ta cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi những thằng bạn chưa từng làm bao giờ nhưng vẫn cứ muốn khiêu khích người khác như thể bản thân đã từng trải vậy.
" Này... anh hôn em được không?"
Lúc đấy tôi cảm giác của tình yêu đầu đời như ngày nắng hạ vậy. Tôi còn nhớ đó là khi chúng tôi ngồi dưới sân trường, trong một góc nhỏ ít ai qua lại. Cậu ấy hỏi như vậy khiến tôi bất chợt ngượng chín cả mặt rồi lại gật gật đầu, thậm chí còn không dám thở mạnh. Tôi háo hức đến như vậy, lại càng bồn chồn đến nổi chẳng dám nhìn vào mặt của người đối diện. Nhưng rồi việc hay luôn để đến cuối cùng, khi mà tôi nhắm mắt chờ đợi thứ mà bản thân đã nhiều lần tưởng tượng đến.
" Hahaha... tụi bây thấy chưa? Tao bảo bồ của tao sẽ không từ chối đâu mà. Nó yêu tao nhất."
Vỏn vẹn ba câu nói cùng tiếng cười lũ bạn của cậu ta như đẩy tôi xuống hố sâu của vực thẳm. Tôi không hiểu được chuyện này liệu có gì đáng để mang ra cá cược, lại càng chẳng hiểu được bọn họ cười vì chuyện gì. Vốn dĩ tôi nghĩ anh chàng mà tôi chọn chắc chắn sẽ không như những người khác, vốn dĩ tôi cứ nghĩ rằng cậu ta cũng sẽ là hạng người biết suy nghĩ dù chỉ một chút.
Đó là ngày đầu tiên, khi tôi không còn nơi nào để mắng chửi, thậm chí là giải quyết tâm trạng nặng trĩu của mình để rồi dấn thân vào mạng xã hội. Tôi không biết kể từ lúc nào, tôi đã dửng dưng trở thành một kẻ vô tâm. Tôi không thèm trả lời tin nhắn của bạn trai (cũ), hay thậm chí là xuất hiện khi mọi người đang hoang mang không hiểu mối quan hệ của bọn tôi là xảy ra cái chuyện gì. Phải công nhận một điều rằng sống vô tâm rất thoải mái. Khi mà bạn ích kỷ chỉ nghĩ bản thân đầu tiên thì có là ai, có là người nào thì bạn cũng chẳng quan tâm gì cả. Tôi chỉ là chính tôi khi tôi không là ai cả. Bởi vì khi không có ai biết tôi là ai, bản thân tôi mới thực sự được giải thoát khỏi thứ gọi là "danh tiếng".
Quãng thời gian đấy tôi không cần bạn bè, cũng không thèm để ý đến tên bạn trai cũ hách dịch của chính mình nữa. Mạng xã hội, khi tôi dùng cái acc clone * acc ảo* này thì tôi bỗng dưng có bạn bè nhiều vô số kể. Nói đến đây nếu như bọn họ cảm thấy buồn, tôi sẵn sàng thức suốt đêm chỉ để an ủi bọn họ. Nếu như họ nói rằng họ ghét ai đấy, tôi sẵn sàng nghỉ chơi với người ấy (dù chỉ là trong vòng bạn bè mạng xã hội). Phải đấy, tôi khi còn non trẻ chẳng biết bản thân đã va vào trong nơi toxic tăm tối như thế nào. Tôi lên đấy để giải tỏa căng thẳng, thì bọn họ cũng như tôi vậy. Không có ai hoàn hảo khi phải đi tìm kiếm một thứ hư ảo vô thực.
Lưng chừng hai tháng sau, khi tôi vừa chập chững bước vào thì bỗng dưng tôi lại trở thành một người dễ dãi. Phải nói là tôi không hiểu gì đã bị tập tục bắt vợ của người ta cướp mất. Trong suốt từng đấy năm cuộc đời, tôi chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ xưng "em" gọi "chị" với một người chưa từng quen biết. Và tất nhiên với việc phát sinh quan hệ qua mạng lưng chừng như vậy, xử nữ là tôi sẽ không bao giờ duy trì được quá 3 tháng. Và sau đấy 3 tháng, tôi đã cắt đứt quan hệ với người chị hơn tôi tận 7 tuổi. Tôi tự nhận, và cũng tự đầu thú bản thân đúng là chẳng ra cái thứ gì cả, lại dám khiến con tim con gái người ta tan nát thế kia.
Một cuộc tình chóng váng tặng kèm việc bản thân vậy mà thật sự yêu đương đồng giới khiến tôi lọt thỏm giữa một khoảng thời gian ổn định tinh thần. Điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi tái hòa nhập với cộng đồng, đồng nghĩa luôn rằng bản thân bỏ mạng xã hội cho đến khi bình tâm thật sự.
" Như? Làm sao vậy? Em mệt quá à?"
Âm thanh của Phí Thanh Châu vang lên bên tai của tôi từng câu một nhỏ nhẹ. Không phải là tôi nhạy cảm, tôi chỉ cảm thấy chị ta thật sự có một năng lực nào đấy mà khi tiếp xúc với tôi đều khiến tôi cảm thấy rùng mình. Từ nãy đến bây giờ bọn tôi, nói đúng hơn là chỉ có mỗi mình tôi và Khuê bốn mắt nhìn nhau câm nín. Phí Thanh Châu thật sự không nhìn đến Minh Khuê, chị ta chỉ ôm lấy eo rồi chăm chăm nhìn đến từng chân tơ kẽ tóc của tôi. Thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm đến tột cùng.
" Chị buông ra!"
Tôi vùng ra khỏi vòng tay của Thanh Châu chạy đến bên Minh Khuê như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Hiện tại vẫn chưa có ai đến đây để chú ý đến một màn hài kịch này, nhưng nếu có đi chăng nữa thì tôi nghĩ tôi cũng không thể tìm kiếm sự giúp đỡ của ai ngoài Minh Khuê.
Trái với những gì tôi tưởng tượng, Minh Khuê không những không cản Thanh Châu. Cậu ta né tránh tôi, để tôi lướt ngang qua người như người dưng nước lã. Tôi thật sự không hiểu rõ, không phải tôi mới là người bị hại sao?
" Kh- Khuê?"
" Mày làm cái gì vậy Như? Mày thật sự đối với tao như vậy à? Tao làm gì có lỗi với mày à Như? Mày muốn ai mà chẳng được... mày xinh đẹp mà, mày cũng giỏi nữa. Trong cái lớp này có ai là không biết điều đấy đâu Như?"
Tôi khựng cả người thẫn thờ nhìn Minh Khuê đỏ hoe cả mắt. Cậu ta hiện tại vò đến nhăn nhúm cả áo khoác mới tinh của mình, thậm chí tôi còn không thể quay về đằng sau nhìn biểu cảm của Thanh Châu hiện tại. Đúng vậy đấy, tôi lại cảm thấy bản thân mình có lỗi thêm một lần nữa. Tôi không thể ngừng nghĩ cho cảm xúc của người khác rồi bỏ mặc bản thân mình.
"Không... Khuê... tao không phải."
" Hai đứa làm cái gì vậy? Không phải nói là đi ăn à?"
Thanh Châu điềm nhiên bước từng bước đến chỗ chúng tôi với nụ cười mãn nguyện trên môi. Tôi đứng giữa hai người bọn họ, lại không biết bản thân nên quay đầu về phía sau hay tiếp tục nhìn thẳng về phía trước. Phí Thanh Châu, chị ta thật sự không cảm thấy kỳ dị sao? Còn Minh Khuê, biểu cảm nhẫn nhịn của cậu ta như thể đã lường trước được nhưng vẫn không thể tin nổi.
" Không có gì, Như chỉ nói là sao em không nói với nhỏ là chị đến đây."
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi khi tôi quay đầu về phía Thanh Châu, Minh Khuê đã đi đến khoác lấy vai tôi mỉm cười niềm nở. Cậu ta biến chuyển nhanh đến mức tôi không thể đáp lại một câu phủ định để rồi bị bọn họ dẫn đi trong vòng vài giây ngắn ngủi. Cho đến khi đến nơi để ăn trưa, tôi mới hoàn được hồn vía của mình mà lẻn đi thông báo cho bố mẹ. Trong suốt bữa ăn đấy, ba người bọn tôi như thể là kiềng ba chân vậy.
" Em biết sao không bé con? Minh Khuê có chụp cho chị rất nhiều ảnh của em đấy. Không ngờ lớn rồi, lại thay đổi nhiều như vậy. Nếu như bảo em mặc đồ dễ thương như hồi xưa, chắc em cũng chẳng dám mặc lại đâu nhỉ?"
" Hả? Khuê..."
" Ối chời, không phải mày đồng ý rồi à? Chị Châu hôm nay đến đây vì chị ấy muốn "gặp mày" đấy."
"..."
Thanh Châu quan tâm tôi, Minh Khuê liền gắp đồ ăn cho tôi. Chủ đề mà bọn họ nói với nhau tất cả đều là về tôi.
" Khuê, ý mày là sao? Tự dưng lại thành ra như vậy?"
Ngay khi vừa thấy Minh Khuê đến lớp, tôi liền đi đến kéo nó tới ban công nơi mà chúng tôi hay thì thầm to nhỏ. Nhìn sắc mặt của Minh Khuê so với trưa hôm nay vốn dĩ là kém hơn rất nhiều. Cậu ta như diễn viên hai mặt, một là với tôi và hai là với Thanh Châu.
"Mày cũng nghe khi đi ăn rồi không phải sao? Thanh Châu ngoài mày ra thì chị ấy chẳng quan tâm đến gì hết!" Minh Khuê cười chua chát nhấn từng chữ một vào tai tôi như sợ tôi không nghe rõ chuyện gì.
" Nghe tao giải thích, Phí Thanh Châu đúng là người cũ của tao. Nhưng bọn tao chẳng còn gì cả, tao không thích chị ta."
" Mày không thích thì sao? Mày không thích như Thanh Châu thích mày."
" Nhưng tao không thích, không có đồng ý để cho mày mang tao ra như vậy? Mày có biết..."
" Như! Tụi mình là bạn đúng không? Mày là bạn tao mà đúng không?"
" Thì tụi mình là..." Giây phút Khuê nắm lấy tay tôi nghẹn ngào như sắp vỡ òa đến nơi khiến bao nhiêu bực tức của tôi đều nuốt ngược vào trong hết thảy. Tôi không hiểu bản thân có mấy phần vô tâm với chính mình, nhưng xác thực là tôi không thể phớt lờ được cảm xúc của người khác.
"Vậy thì nghe tao đi. Mày không thích thì chỉ cần khiến chị ta ghét mày là được? Mỗi lần như vậy tao sẽ là người an ủi."
"Nhưng mày không biết..."
" Vậy đi."
" Khuê..."
_ End chương 3_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.