Không Kịp Chờ Đến Lúc Bình Minh
Chương 3
Đầu Ngã Mộc Qua
21/08/2022
Dịch: Mộc Thanh Mạn
Thường Hiểu Xuân không thể cưỡng lại sự cám dỗ, quyết định từ bỏ một bữa tối đi ngắm mây.
Cha của Thời Quang đúng thật đã đến như lời đã hứa. Ông mặc một chiếc áo ngoài trông rất bảnh bao, đeo kính râm, uể oải dựa vào chiếc xe bên cạnh. Vài cô gái đi ngang qua lén lút ngoảnh lại nhìn ông vài ba lần, lặng lẽ đánh giá, liệu đây có phải là ngôi sao Hong Kong nào đó không?
“Cháu chào chú ạ.” Thường Hiểu Xuân lễ phép chào, đồng thanh lúc đó cô nghe thấy từ phía sau, hình như có tiếng ai đó đang gọi mình.
Nương theo tiếng gọi, cô nhìn thấy một cô gái đứng dưới bóng cây bên đường đang mỉm cười vẫy tay với mình. Cô ấy mặc chiếc áo trắng, kết hợp với bộ váy đỏ, đứng dưới bóng cây xanh rợp mát, đẹp như từ trong tranh bước ra.
Thường Hiểu Xuân không tin vào mắt mình. Cô vội vàng chạy tới ôm chầm lấy cô trẻ, người cô cũng cười dịu dàng ôm lấy cô và nói: ” Mấy năm nay cô cô phải đi thực tập, ban nãy cô cô vừa mới xuống tàu liền vội vã đi đón Hiểu Xuân.” Thường Hiểu Xuân nghe xong vui mừng khôn xiết, kéo cô trẻ của mình tự hào giới thiệu với Thời Quang.
Thời Quang ngơ ngác nhìn cô gái trẻ trước mặt, ngạc nhiên nói: “Cô giống với cô gái trong bức tranh sơn dầu mà cha cháu vẽ quá.”
Cậu đẩy đẩy cha: “Cha, cha đã từng gặp cô Thường chưa?”
Thời Trung Nguyên từ từ tháo kính râm, lúc nhìn thấy cô của Thường Hiểu Xuân cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?” Ông hỏi.
Cô Thường lắc lắc đầu, mái tóc dài bị gió phơn thổi nhẹ, cô nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau tai, mỉm cười rồi đưa tay ra: “Rất vui được gặp anh.”
Hai bàn tay một lớn một nhỏ chắp lại trước mắt Thời Quang.
Thời Quang nói với Thường Hiểu Xuân: “Hay cậu bảo cô của cậu đi cùng cậu tới tòa nhà Tam Nguyên ngắm mây đi.”
Thường Hiểu Xuân hí hửng đáp ứng, quay sang nói với cô trẻ về thỏa thuận ban nãy của mình và Thời Quang, cô Thường thoái mái đồng ý, bốn người lần lượt bước lên xe.
Hai người lớn ngồi ở hàng ghế đầu, Thời Quang và Thường Hiểu Xuân cùng ngồi hàng ghế sau.
Lúc cha của Thời Quang bỏ kính râm ra, ông trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của Thường Hiểu Xuân. Thời Trung Nguyên ăn mặc gọn gàng, tươm tất không thua kém gì một sinh viên đại học.
“Ba cậu đẹp trai quá.” Thường Hiểu Xuân ghé vào tai Thời Quang nói.
Thời Quang: “Cô của cậu cũng rất xinh đẹp.”
Thường Hiểu Xuân tự hào lớn giọng đáp: “Tất nhiên rồi! Cô của tớ là cô gái đẹp nhất mà tớ từng gặp đấy nhé.”
Thời Trung Nguyên mỉm cười, ánh mắt lại khẽ rơi trên người cô gái ngồi bên cạnh mình, cô Thường dường như cảm nhận được điều gì đó, ngượng ngùng khẽ đỏ mặt.
Hôm nay, trên tầng cao nhất của tòa nhà Tam Nguyên không có mây, nhưng lại có bầu trời ửng hồng đẹp hơn bao giờ hết. Thường Hiểu Xuân thích thú nở một nụ cười rạng rỡ.
Thời Quang lặng lẽ nắm lấy bàn tay cô.
Ánh hoàng hôn tinh nghịch vương vãi trên gương mặt hai đứa trẻ.
Thoang thoảng trong gió là thanh âm trò chuyện của người lớn, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi cha rời đi, Thường Hiểu Xuân cảm nhận được hơi thở của niềm hạnh phúc.
Lúc mặt trời còn chưa kịp lặn, cha của Thời Quang đã lấy xe đưa hai cô cháu Thường Hiểu Xuân về tới nhà.
Trong con hẻm nhỏ, cô Thường hỏi Thường Hiểu Xuân: “Cháu có thích Thời Quang không?”
“Có chứ ạ.”
Cô Thường thở dài một hơi rồi lại cười: “Mấy đứa trẻ như các cháu thật tốt, muốn thích ai thì có thể thích người đó.”
Thường Hiểu Xuân hỏi lại: “Vậy làm người lớn thì không thể nữa ạ?”
Cô im lặng không đáp.
Thường Hiểu Xuân nhớ rằng, buổi hoàng hôn ngày hôm đó, ánh dương đỏ rực chiếu rọi cả một vùng trời.
Người cô dắt tay một bé gái, bước từng bước về phía bầu trời rực cháy ấy.
Cô của Hiểu Xuân ở nhà ba tháng. Ba tháng đó là chuỗi ngày vui vẻ nhất với Thường Hiểu Xuân, cô có người cô yêu thương mình ở bên, có cả Thời Quang làm bạn.
Nhưng quãng thời gian như thể thiên đường ấy kéo dài chưa được bao lâu thì lại đột ngột kết thúc.
Thường Hiểu Xuân thậm chí còn chưa kịp nói một lời tạm biệt thì đã bị cấm không được ra khỏi cửa.
Ba tháng sau, vào một đêm mưa, Thời Trung Nguyên cùng cô của Thường Hiểu Xuân, mỗi người để lại gia đình một lá thư, tay trong tay cùng nhau bỏ trốn.
Lúc Dư Quang đọc được bức thư mà cô của Hiểu Xuân để lại, bà bật cười đến mức rơi cả nước mắt. Vỗ đùi vui sướng mà hét lớn: “Thì ra thứ này cũng có thể di truyền. Haha, Thường Hiểu Xuân, sau này lớn lên mày cũng sẽ cùng một thằng đàn ông mà bỏ trốn chứ?”
Thường Hiểu Xuân ngây ngốc ngồi trên sô pha. Cô ấy cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ kiên cường để chấp nhận những điều như này xảy ra.
Ngay buổi tối hôm đó, cánh cửa nhà cô bị người ta đá văng.
Mẹ của Thời Quang dẫn theo người cùng con trai đến tìm nhà cô.
Trước ô cửa bị đạp tung cánh, Thời Quang đứng đối diện bất động nhìn Thường Hiểu Xuân như thể cả hai chỉ là những kẻ xa lạ. Xung quanh bọn họ bắt đầu vang lên tiếng đánh đập té tát, mắng chửi lẫn nhau.
Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã hung dữ kéo lấy vai của Thường Hiểu Xuân đẩy một cái thật mạnh, làm cô ngã xuống đất một cách nặng nề.
Thời Quang vẫn chỉ thờ ơ nhìn cô.
“Quách Ngọc, dừng tay!”
Một người đàn ông vội vàng lao tới, cố gắng giữ chặt lấy người phụ nữ đang mất bình tĩnh trước mặt.
Quách Ngọc vùng vẫy, vẫn cố chấp điên cuồng xông tới đánh người, bà hét lớn: “Giao Thời Trung Nguyên ra đây cho tôi!”
Mẹ của Thường Hiểu Xuân khinh thường nhổ một bãi nước bọt: “Con đàn bà điên, cho dù tao biết tên khốn đó ở đâu, tao cũng không nói cho mày biết.”
Quách Ngọc lửa giận bừng bừng, phẫn nộ quay đầu lại và gào lên: “Thời Quang, con chết rồi sao hả? Đã theo đến đây rồi sao còn không biết tới giúp mẹ?”
Thời Quang mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập bi thương.
Người đàn ông hét lên: “Quách Ngọc. Đủ rồi. Đừng làm đứa trẻ phải khó xử!”
“Đứa nhỏ khó xử hay là anh khó xử? Hả?” Quách Ngọc chỉ tay về phía người đàn ông: “Đám người họ Thời các người chỉ nghĩ đến bản thân mà thôi, các người chỉ quan tâm đến thể diện của chính mình. Có một ai quan tâm đến tôi không? Tôi vất vả làm ăn nuôi gia đình, nhưng anh ta lại còn ngoại tình bỏ tôi đi theo một con phụ nữ khác. Chẳng lẽ bây giờ ngay cả tư cách đến cửa đòi lấy người đàn ông của mình về tôi cũng không có nữa sao? Nực cười!”
Quách Ngọc đầu tóc rối bù xù, ra sức cào cấu người đàn ông đang giữ chặt mình. Chỉ thấy ông ta cố gắng kiềm chế bà, quay người ra cửa hét lớn: “Thời Quang, con về nhà đi.”
Tâm trí của Thời Quang lúc này nặng như trì, dường như không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Người đàn ông lại hét lên: “Nghe lời chú, về nhà!”
Về nhà! Vâng, về nhà. Cậu không muốn nhìn thấy tất cả những điều này một lần nào nữa. Cậu phải về nhà!
Đôi mắt đỏ ngầu của Thời Quang nhanh chóng liếc qua Thường Hiểu Xuân. Cậu dứt khoát quay người chạy đi không ngoảnh lại.
Thường Hiểu Xuân nghe thấy âm thanh vội vã, quyết đoán của cậu bước xuống cầu thang. Rầm! Rầm! Rầm! Từng tiếng từng tiếng bước chân nặng nề vang lên, tiếng bước sau còn vang hơn tiếng trước…cho đến khi không còn nghe thanh âm gì nữa, cô đau đớn nhắm mắt lại, cảm xúc cô đơn, xấu hổ, sợ hãi và cuối cùng là hụt hẫng lần lượt kéo đến bao bọc lấy cô, kéo cô xuống vực thẳm.
Cô ruột của bạn cùng lớp bỏ trốn với một người đàn ông là một câu chuyện hay để đem ra bàn tán, nhưng đối tượng bỏ trốn cùng người cô đó lại là cha của một bạn học khác, đó là một tin tức động trời.
Thời Quang xin nghỉ học một tuần, mọi người xung quanh đều có thể thông cảm cho cậu. Nhưng Thường Hiểu Xuân thì vẫn thản nhiên đến lớp, trái lại ai ai cũng đều cảm thấy thật khinh thường.
Không cần chờ Thời Quang mở lời, một số bạn học đã chủ động tìm tới Thường Hiểu Xuân trút giận thay cho cậu.
Kỳ thi tốt nghiệp đang đến gần, mà nay lại có một bạn học lại trở thành đối tượng bị bắt nạt công khai, trong lòng đám trẻ ai nấy đều rất vui mừng, vậy là đã có người để bọn họ trêu đùa giải tỏa áp lực thi cử rồi.
Sau giờ học, đám nam sinh cùng lớp liên tục chạy ùa ra đuổi theo Hiểu Xuân, thi nhau đổ rác lên đầu cô.
Mỗi ngày đến lớp, cô đều bị người ta đuổi mắng, bọn họ trêu chọc, chặn đường không cho cô đi, bám theo từ sáng sớm đi học cho đến tận chiều tối lúc về. Thường Hiểu Xuân bị cản đường, cô không cách nào kịp về đúng giờ làm thêm. Bữa tối hiếm hoi nay cũng không còn, đành phải nhịn đói.
Cô định kể lại chuyện này cho cô giáo, mong cô ấy giúp đỡ nhưng lại cảm thấy có lỗi với Thời Quang, lời định nói ra cuối cùng vẫn ngập ngừng thu về.
Cô mình rời đi, mọi chuyện sẽ trở về như lúc trước, đối với cô đấy chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng Thời Quang thì khác, đối với cậu, người cha mình kính trọng bấy lâu nay lại bất ngờ ngoại tình, còn rũ bỏ tất cả trách nhiệm cùng người mới bỏ trốn. Đó chính là đại diện cho dấu chấm hết kết thúc tất cả.
Tất cả sự thống khổ, đau đớn của cậu cô đều từng trải qua, cô hiểu rõ nỗi đau ấy hơn ai hết. Cô trách cô của mình vì sao lại thiếu lý trí đến vậy, vì sao lại ích kỷ đến vậy? Rồi lại tự trách chính mình… nếu Thời Quang không gặp cô, cha của cậu ấy cũng sẽ không gặp cô của mình.
Có phải cô bị mọi người bắt nạt một chút, Thời Quang sẽ cảm thấy dễ chịu hơn không?
Sau một tuần, cuối cùng, cô không chạy nổi nữa, bước chân loạng choạng, ngã xuống đất.
Kiệt sức.
Mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm đi.
Đang suy nghĩ trong đầu như thế, một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô. Thường Hiểu Xuân mệt mỏi ngước đầu lên, là khuôn mặt nhợt nhạt của Thời Quang.
“Cậu về rồi!” Cô bất ngờ lên tiếng. Hiểu Xuân ngỡ rằng Thời Quang đã nghĩ thông suốt.
Thời Quang cúi đầu.
Đôi mắt dịu dàng đã từng cùng cô ngắm nhìn bầu trời đẹp đẽ nhất kia, bây giờ trở nên lạnh lùng xa lạ. Cô thậm chí có thể cảm thấy từng mảnh băng sắc nhọn từ ánh mắt của cậu ghim thẳng vào khuôn mặt mình.
“Thời Quang.” Một nam sinh nói, “Để chúng tớ thay cậu dạy dỗ cậu ta một chút.”
Thời Quang im lặng không nói, dửng dưng giẫm lên mái tóc xõa ra trên mặt đất của Thường Hiểu Xuân, thản nhiên rời đi.
Sống mũi cay cay, Thường Hiểu Xuân hiểu từ nay cô đã thật sự mất đi người bạn duy nhất của mình rồi.
“Giữ cậu ta lại!”
Một nhóm người xông lên, ghìm chặt lấy tay chân của Thường Hiểu Xuân.
Quả bóng cuộn tròn từ giấy, vỏ cam, vỏ bút chì, kem chảy, bánh ga tô thừa, táo mốc và vô số thứ màu đen không thể phân biệt nổi cứ thể bị đổ hết xuống đầu cô.
Xung quanh, mọi người đứng xem trò vui đều cười nhạo, chế giễu như thể cô cũng là một thứ rác rưởi.
Bỗng khuôn mặt bọn họ dần thay đổi.
Thường Tiểu Xuân cầm lấy một quả táo mốc bên cạnh, liếc nhìn đám con trai cao lớn hơn mình một cái, rành mạch nói: “Tôi không sợ các cậu!”
Cô vung tay ném quả táo qua. Trước khi đám con trai kịp phản ứng, vỏ hướng dương ẩm mốc, vỏ chuối thiu đã có mùi cũng lần lượt bị cô ném hết vào người bọn họ. Mấy gương mặt vừa rồi còn há miệng cười đắc thắng nay mếu máo kêu gào mất mặt.
Có người bị cô ném phải một cục khăn giấy toàn nước mũi màu vàng vàng, sợ hãi khóc thét lên.
“Lũ hèn nhát.” Thường Hiểu Xuân cầm lấy quả bóng cuộn bằng giấy trong tay cười khinh thường: “Một đám người hèn nhát bắt nạt một đứa con gái sao! Cút ngay cho tao! Cút đi!”
Cô cố gắng dùng hết sức ném mọi thứ có thể vơ lấy ở bên cạnh, đem quẳng hết vào người bọn họ.
Đám con trai hùng hổ ban nãy bây giờ đều tỏ ra khiếp sợ không dám chạy tới chỗ cô, thi nhau tránh xa tháo chạy thảm hại.
Hiểu Xuân cười, cô buông lỏng đầu gối, quỳ khuỵu xuống nền đất.
Cô đã mất đi người bạn quan trọng nhất, cô không muốn bây giờ đến lòng tự trọng của bản thân cũng bị người khác cướp đi chà đạp.
Mấy ngày sau đó, cũng không có ai dám đến tìm cô để bới lông tìm vết nữa. Cô vẫn nỗ lực liều mạng chạy trên con đường sống riêng của mình, thỉnh thoảng nếu có đi ngang qua Thời Quang, cùng lắm bên tai sẽ cảm nhận được từng đợt gió buốt thổi lướt qua, làm cô rùng mình.
Không lâu sau, kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng cũng đến.
Buổi họp phụ huynh cuối cùng được diễn ra rất hoành tráng. Tất cả học sinh được yêu cầu tập trung đầy đủ ở sân trường, xếp hàng theo quy củ, phải chờ khi phụ huynh tới nhận thì mới có thể rời hàng tới ngồi tham dự cùng gia đình.
Giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp lần lướt phát cho phụ huynh kết quả của bài thi thử đợt vừa qua, thời khắc đó đặc biệt thê thảm.
Giữa biển người ồn ào huyên náo, Thường Hiểu Xuân yên tĩnh đứng dựa vào một góc tường. Trên người cô bây giờ rất đau. Mẹ cô đêm qua uống rượu đến mức say mèm, lại lôi cô ra đánh đập một trận mới thôi. Có lẽ bà ấy cũng quên mất hôm nay có buổi họp phụ huynh.
Đám đông ồn ào dần dần tản đi, chỉ còn lại cô và Thời Quang ở lớp bên cạnh, đứng trên hành lang trống trải.
Cậu dựa vào tường, lưng thẳng tắp, quay mặt đi.
Hiểu Xuân lơ đãng nhìn qua, vô tình nhìn thấy Thời Quang, cô sửng sốt.
Thời Quang cũng bối rối, bây giờ cậu rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào trong.
Ngay lúc đó, cô giáo đến tìm cậu.
Cô giáo nói: “Mẹ của em gọi điện cho cô, nói bà ấy không có thời gian đến đón em. Hôm nay em tự về nhà nhé.”
Thời Quang vẫn đứng yên không nhúc nhích, như thể đang cố gắng chờ đợi điều gì đó.
Cô giáo thở dài, ánh mắt đầy thương cảm, nắm lấy tay cậu: “Cô biết bình thường cha em vẫn luôn đến họp phụ huynh cho em, nhưng…”
Thời Quang như bị điện giật, vùng rút tay ra, xoay người bỏ chạy.
Thường Hiểu Xuân không kịp nhìn rõ, nhưng mơ hồ thấy khuôn mặt sưng tấy của Thời Quang, hình như là vết hằn của bàn tay.
Dù sao thì mẹ cô cũng chẳng đến đón nhân lúc cô giáo không chú ý, Hiểu Xuân lén bỏ chạy, lặng lẽ đi theo Thời Quang.
Thời Quang thở hổn hển chạy ra khỏi cổng trường, ho sặc sụa không ngừng.
Thường Hiểu Xuân thấy vậy, không khỏi lo lắng chạy lại xem.
Thời Quang đột nhiên quay lại, kinh ngạc nói: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Tớ … mặt cậu bị làm sao vậy.”
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt cậu, với kinh nghiệm của mình, Hiểu Xuân khẳng định Thời Quang đã bị đánh.
“Không phải chuyện của cậu!”
Thời Quang vô thức đưa tay lên, chạm vào vết thương trên mặt mình, vết đánh đã sưng lên, trong cảm giác đau đớn ấy, những ký ức tồi tệ lại ùa về.
Sau khi cha bỏ trốn, mẹ cậu xé hết tranh mà ông vẽ. Cậu ngồi trong phòng ngủ, lắng nghe mọi thứ, có tiếng đổ vỡ, tiếng xé rách, tất cả đều giống như tiếng dao đang rạch nát máu thịt của cậu. Cậu không thể chịu đựng được nữa, lao vào phòng vẽ giành lại bức tranh của cha mình.
“Đều là do mẹ!” Cậu tức giận “Tất cả là do mẹ chỉ chăm chăm kiếm tiền mà không quan tâm cha. Tất cả là do mẹ mất bình tĩnh mà xé tan tành bức tranh cha dùng ba năm tâm huyết để vẽ! Tất cả đều do mẹ mà cha mới bỏ nhà ra đi!!”
Một cái tát vào mặt, ngay lập tức tai cậu ù ù,
“Tao không sai! Mỗi ngày tao phải làm việc nỗ lực như vậy làm gì? Còn chẳng phải để nuôi cái gia đình này và mày sao! Cha mày không những không biết ơn tao, còn ra ngoài tìm phụ nữ!? Mày nói đi, có lí gì mà tao không thể tức giận? Tao hận chỉ muốn giết chết hắn ngay lập tức!”
Mắt bà rưng rưng nước mắt.
Thường Hiểu Xuân không thể cưỡng lại sự cám dỗ, quyết định từ bỏ một bữa tối đi ngắm mây.
Cha của Thời Quang đúng thật đã đến như lời đã hứa. Ông mặc một chiếc áo ngoài trông rất bảnh bao, đeo kính râm, uể oải dựa vào chiếc xe bên cạnh. Vài cô gái đi ngang qua lén lút ngoảnh lại nhìn ông vài ba lần, lặng lẽ đánh giá, liệu đây có phải là ngôi sao Hong Kong nào đó không?
“Cháu chào chú ạ.” Thường Hiểu Xuân lễ phép chào, đồng thanh lúc đó cô nghe thấy từ phía sau, hình như có tiếng ai đó đang gọi mình.
Nương theo tiếng gọi, cô nhìn thấy một cô gái đứng dưới bóng cây bên đường đang mỉm cười vẫy tay với mình. Cô ấy mặc chiếc áo trắng, kết hợp với bộ váy đỏ, đứng dưới bóng cây xanh rợp mát, đẹp như từ trong tranh bước ra.
Thường Hiểu Xuân không tin vào mắt mình. Cô vội vàng chạy tới ôm chầm lấy cô trẻ, người cô cũng cười dịu dàng ôm lấy cô và nói: ” Mấy năm nay cô cô phải đi thực tập, ban nãy cô cô vừa mới xuống tàu liền vội vã đi đón Hiểu Xuân.” Thường Hiểu Xuân nghe xong vui mừng khôn xiết, kéo cô trẻ của mình tự hào giới thiệu với Thời Quang.
Thời Quang ngơ ngác nhìn cô gái trẻ trước mặt, ngạc nhiên nói: “Cô giống với cô gái trong bức tranh sơn dầu mà cha cháu vẽ quá.”
Cậu đẩy đẩy cha: “Cha, cha đã từng gặp cô Thường chưa?”
Thời Trung Nguyên từ từ tháo kính râm, lúc nhìn thấy cô của Thường Hiểu Xuân cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?” Ông hỏi.
Cô Thường lắc lắc đầu, mái tóc dài bị gió phơn thổi nhẹ, cô nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau tai, mỉm cười rồi đưa tay ra: “Rất vui được gặp anh.”
Hai bàn tay một lớn một nhỏ chắp lại trước mắt Thời Quang.
Thời Quang nói với Thường Hiểu Xuân: “Hay cậu bảo cô của cậu đi cùng cậu tới tòa nhà Tam Nguyên ngắm mây đi.”
Thường Hiểu Xuân hí hửng đáp ứng, quay sang nói với cô trẻ về thỏa thuận ban nãy của mình và Thời Quang, cô Thường thoái mái đồng ý, bốn người lần lượt bước lên xe.
Hai người lớn ngồi ở hàng ghế đầu, Thời Quang và Thường Hiểu Xuân cùng ngồi hàng ghế sau.
Lúc cha của Thời Quang bỏ kính râm ra, ông trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của Thường Hiểu Xuân. Thời Trung Nguyên ăn mặc gọn gàng, tươm tất không thua kém gì một sinh viên đại học.
“Ba cậu đẹp trai quá.” Thường Hiểu Xuân ghé vào tai Thời Quang nói.
Thời Quang: “Cô của cậu cũng rất xinh đẹp.”
Thường Hiểu Xuân tự hào lớn giọng đáp: “Tất nhiên rồi! Cô của tớ là cô gái đẹp nhất mà tớ từng gặp đấy nhé.”
Thời Trung Nguyên mỉm cười, ánh mắt lại khẽ rơi trên người cô gái ngồi bên cạnh mình, cô Thường dường như cảm nhận được điều gì đó, ngượng ngùng khẽ đỏ mặt.
Hôm nay, trên tầng cao nhất của tòa nhà Tam Nguyên không có mây, nhưng lại có bầu trời ửng hồng đẹp hơn bao giờ hết. Thường Hiểu Xuân thích thú nở một nụ cười rạng rỡ.
Thời Quang lặng lẽ nắm lấy bàn tay cô.
Ánh hoàng hôn tinh nghịch vương vãi trên gương mặt hai đứa trẻ.
Thoang thoảng trong gió là thanh âm trò chuyện của người lớn, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi cha rời đi, Thường Hiểu Xuân cảm nhận được hơi thở của niềm hạnh phúc.
Lúc mặt trời còn chưa kịp lặn, cha của Thời Quang đã lấy xe đưa hai cô cháu Thường Hiểu Xuân về tới nhà.
Trong con hẻm nhỏ, cô Thường hỏi Thường Hiểu Xuân: “Cháu có thích Thời Quang không?”
“Có chứ ạ.”
Cô Thường thở dài một hơi rồi lại cười: “Mấy đứa trẻ như các cháu thật tốt, muốn thích ai thì có thể thích người đó.”
Thường Hiểu Xuân hỏi lại: “Vậy làm người lớn thì không thể nữa ạ?”
Cô im lặng không đáp.
Thường Hiểu Xuân nhớ rằng, buổi hoàng hôn ngày hôm đó, ánh dương đỏ rực chiếu rọi cả một vùng trời.
Người cô dắt tay một bé gái, bước từng bước về phía bầu trời rực cháy ấy.
Cô của Hiểu Xuân ở nhà ba tháng. Ba tháng đó là chuỗi ngày vui vẻ nhất với Thường Hiểu Xuân, cô có người cô yêu thương mình ở bên, có cả Thời Quang làm bạn.
Nhưng quãng thời gian như thể thiên đường ấy kéo dài chưa được bao lâu thì lại đột ngột kết thúc.
Thường Hiểu Xuân thậm chí còn chưa kịp nói một lời tạm biệt thì đã bị cấm không được ra khỏi cửa.
Ba tháng sau, vào một đêm mưa, Thời Trung Nguyên cùng cô của Thường Hiểu Xuân, mỗi người để lại gia đình một lá thư, tay trong tay cùng nhau bỏ trốn.
Lúc Dư Quang đọc được bức thư mà cô của Hiểu Xuân để lại, bà bật cười đến mức rơi cả nước mắt. Vỗ đùi vui sướng mà hét lớn: “Thì ra thứ này cũng có thể di truyền. Haha, Thường Hiểu Xuân, sau này lớn lên mày cũng sẽ cùng một thằng đàn ông mà bỏ trốn chứ?”
Thường Hiểu Xuân ngây ngốc ngồi trên sô pha. Cô ấy cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ kiên cường để chấp nhận những điều như này xảy ra.
Ngay buổi tối hôm đó, cánh cửa nhà cô bị người ta đá văng.
Mẹ của Thời Quang dẫn theo người cùng con trai đến tìm nhà cô.
Trước ô cửa bị đạp tung cánh, Thời Quang đứng đối diện bất động nhìn Thường Hiểu Xuân như thể cả hai chỉ là những kẻ xa lạ. Xung quanh bọn họ bắt đầu vang lên tiếng đánh đập té tát, mắng chửi lẫn nhau.
Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã hung dữ kéo lấy vai của Thường Hiểu Xuân đẩy một cái thật mạnh, làm cô ngã xuống đất một cách nặng nề.
Thời Quang vẫn chỉ thờ ơ nhìn cô.
“Quách Ngọc, dừng tay!”
Một người đàn ông vội vàng lao tới, cố gắng giữ chặt lấy người phụ nữ đang mất bình tĩnh trước mặt.
Quách Ngọc vùng vẫy, vẫn cố chấp điên cuồng xông tới đánh người, bà hét lớn: “Giao Thời Trung Nguyên ra đây cho tôi!”
Mẹ của Thường Hiểu Xuân khinh thường nhổ một bãi nước bọt: “Con đàn bà điên, cho dù tao biết tên khốn đó ở đâu, tao cũng không nói cho mày biết.”
Quách Ngọc lửa giận bừng bừng, phẫn nộ quay đầu lại và gào lên: “Thời Quang, con chết rồi sao hả? Đã theo đến đây rồi sao còn không biết tới giúp mẹ?”
Thời Quang mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập bi thương.
Người đàn ông hét lên: “Quách Ngọc. Đủ rồi. Đừng làm đứa trẻ phải khó xử!”
“Đứa nhỏ khó xử hay là anh khó xử? Hả?” Quách Ngọc chỉ tay về phía người đàn ông: “Đám người họ Thời các người chỉ nghĩ đến bản thân mà thôi, các người chỉ quan tâm đến thể diện của chính mình. Có một ai quan tâm đến tôi không? Tôi vất vả làm ăn nuôi gia đình, nhưng anh ta lại còn ngoại tình bỏ tôi đi theo một con phụ nữ khác. Chẳng lẽ bây giờ ngay cả tư cách đến cửa đòi lấy người đàn ông của mình về tôi cũng không có nữa sao? Nực cười!”
Quách Ngọc đầu tóc rối bù xù, ra sức cào cấu người đàn ông đang giữ chặt mình. Chỉ thấy ông ta cố gắng kiềm chế bà, quay người ra cửa hét lớn: “Thời Quang, con về nhà đi.”
Tâm trí của Thời Quang lúc này nặng như trì, dường như không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Người đàn ông lại hét lên: “Nghe lời chú, về nhà!”
Về nhà! Vâng, về nhà. Cậu không muốn nhìn thấy tất cả những điều này một lần nào nữa. Cậu phải về nhà!
Đôi mắt đỏ ngầu của Thời Quang nhanh chóng liếc qua Thường Hiểu Xuân. Cậu dứt khoát quay người chạy đi không ngoảnh lại.
Thường Hiểu Xuân nghe thấy âm thanh vội vã, quyết đoán của cậu bước xuống cầu thang. Rầm! Rầm! Rầm! Từng tiếng từng tiếng bước chân nặng nề vang lên, tiếng bước sau còn vang hơn tiếng trước…cho đến khi không còn nghe thanh âm gì nữa, cô đau đớn nhắm mắt lại, cảm xúc cô đơn, xấu hổ, sợ hãi và cuối cùng là hụt hẫng lần lượt kéo đến bao bọc lấy cô, kéo cô xuống vực thẳm.
Cô ruột của bạn cùng lớp bỏ trốn với một người đàn ông là một câu chuyện hay để đem ra bàn tán, nhưng đối tượng bỏ trốn cùng người cô đó lại là cha của một bạn học khác, đó là một tin tức động trời.
Thời Quang xin nghỉ học một tuần, mọi người xung quanh đều có thể thông cảm cho cậu. Nhưng Thường Hiểu Xuân thì vẫn thản nhiên đến lớp, trái lại ai ai cũng đều cảm thấy thật khinh thường.
Không cần chờ Thời Quang mở lời, một số bạn học đã chủ động tìm tới Thường Hiểu Xuân trút giận thay cho cậu.
Kỳ thi tốt nghiệp đang đến gần, mà nay lại có một bạn học lại trở thành đối tượng bị bắt nạt công khai, trong lòng đám trẻ ai nấy đều rất vui mừng, vậy là đã có người để bọn họ trêu đùa giải tỏa áp lực thi cử rồi.
Sau giờ học, đám nam sinh cùng lớp liên tục chạy ùa ra đuổi theo Hiểu Xuân, thi nhau đổ rác lên đầu cô.
Mỗi ngày đến lớp, cô đều bị người ta đuổi mắng, bọn họ trêu chọc, chặn đường không cho cô đi, bám theo từ sáng sớm đi học cho đến tận chiều tối lúc về. Thường Hiểu Xuân bị cản đường, cô không cách nào kịp về đúng giờ làm thêm. Bữa tối hiếm hoi nay cũng không còn, đành phải nhịn đói.
Cô định kể lại chuyện này cho cô giáo, mong cô ấy giúp đỡ nhưng lại cảm thấy có lỗi với Thời Quang, lời định nói ra cuối cùng vẫn ngập ngừng thu về.
Cô mình rời đi, mọi chuyện sẽ trở về như lúc trước, đối với cô đấy chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng Thời Quang thì khác, đối với cậu, người cha mình kính trọng bấy lâu nay lại bất ngờ ngoại tình, còn rũ bỏ tất cả trách nhiệm cùng người mới bỏ trốn. Đó chính là đại diện cho dấu chấm hết kết thúc tất cả.
Tất cả sự thống khổ, đau đớn của cậu cô đều từng trải qua, cô hiểu rõ nỗi đau ấy hơn ai hết. Cô trách cô của mình vì sao lại thiếu lý trí đến vậy, vì sao lại ích kỷ đến vậy? Rồi lại tự trách chính mình… nếu Thời Quang không gặp cô, cha của cậu ấy cũng sẽ không gặp cô của mình.
Có phải cô bị mọi người bắt nạt một chút, Thời Quang sẽ cảm thấy dễ chịu hơn không?
Sau một tuần, cuối cùng, cô không chạy nổi nữa, bước chân loạng choạng, ngã xuống đất.
Kiệt sức.
Mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm đi.
Đang suy nghĩ trong đầu như thế, một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô. Thường Hiểu Xuân mệt mỏi ngước đầu lên, là khuôn mặt nhợt nhạt của Thời Quang.
“Cậu về rồi!” Cô bất ngờ lên tiếng. Hiểu Xuân ngỡ rằng Thời Quang đã nghĩ thông suốt.
Thời Quang cúi đầu.
Đôi mắt dịu dàng đã từng cùng cô ngắm nhìn bầu trời đẹp đẽ nhất kia, bây giờ trở nên lạnh lùng xa lạ. Cô thậm chí có thể cảm thấy từng mảnh băng sắc nhọn từ ánh mắt của cậu ghim thẳng vào khuôn mặt mình.
“Thời Quang.” Một nam sinh nói, “Để chúng tớ thay cậu dạy dỗ cậu ta một chút.”
Thời Quang im lặng không nói, dửng dưng giẫm lên mái tóc xõa ra trên mặt đất của Thường Hiểu Xuân, thản nhiên rời đi.
Sống mũi cay cay, Thường Hiểu Xuân hiểu từ nay cô đã thật sự mất đi người bạn duy nhất của mình rồi.
“Giữ cậu ta lại!”
Một nhóm người xông lên, ghìm chặt lấy tay chân của Thường Hiểu Xuân.
Quả bóng cuộn tròn từ giấy, vỏ cam, vỏ bút chì, kem chảy, bánh ga tô thừa, táo mốc và vô số thứ màu đen không thể phân biệt nổi cứ thể bị đổ hết xuống đầu cô.
Xung quanh, mọi người đứng xem trò vui đều cười nhạo, chế giễu như thể cô cũng là một thứ rác rưởi.
Bỗng khuôn mặt bọn họ dần thay đổi.
Thường Tiểu Xuân cầm lấy một quả táo mốc bên cạnh, liếc nhìn đám con trai cao lớn hơn mình một cái, rành mạch nói: “Tôi không sợ các cậu!”
Cô vung tay ném quả táo qua. Trước khi đám con trai kịp phản ứng, vỏ hướng dương ẩm mốc, vỏ chuối thiu đã có mùi cũng lần lượt bị cô ném hết vào người bọn họ. Mấy gương mặt vừa rồi còn há miệng cười đắc thắng nay mếu máo kêu gào mất mặt.
Có người bị cô ném phải một cục khăn giấy toàn nước mũi màu vàng vàng, sợ hãi khóc thét lên.
“Lũ hèn nhát.” Thường Hiểu Xuân cầm lấy quả bóng cuộn bằng giấy trong tay cười khinh thường: “Một đám người hèn nhát bắt nạt một đứa con gái sao! Cút ngay cho tao! Cút đi!”
Cô cố gắng dùng hết sức ném mọi thứ có thể vơ lấy ở bên cạnh, đem quẳng hết vào người bọn họ.
Đám con trai hùng hổ ban nãy bây giờ đều tỏ ra khiếp sợ không dám chạy tới chỗ cô, thi nhau tránh xa tháo chạy thảm hại.
Hiểu Xuân cười, cô buông lỏng đầu gối, quỳ khuỵu xuống nền đất.
Cô đã mất đi người bạn quan trọng nhất, cô không muốn bây giờ đến lòng tự trọng của bản thân cũng bị người khác cướp đi chà đạp.
Mấy ngày sau đó, cũng không có ai dám đến tìm cô để bới lông tìm vết nữa. Cô vẫn nỗ lực liều mạng chạy trên con đường sống riêng của mình, thỉnh thoảng nếu có đi ngang qua Thời Quang, cùng lắm bên tai sẽ cảm nhận được từng đợt gió buốt thổi lướt qua, làm cô rùng mình.
Không lâu sau, kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng cũng đến.
Buổi họp phụ huynh cuối cùng được diễn ra rất hoành tráng. Tất cả học sinh được yêu cầu tập trung đầy đủ ở sân trường, xếp hàng theo quy củ, phải chờ khi phụ huynh tới nhận thì mới có thể rời hàng tới ngồi tham dự cùng gia đình.
Giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp lần lướt phát cho phụ huynh kết quả của bài thi thử đợt vừa qua, thời khắc đó đặc biệt thê thảm.
Giữa biển người ồn ào huyên náo, Thường Hiểu Xuân yên tĩnh đứng dựa vào một góc tường. Trên người cô bây giờ rất đau. Mẹ cô đêm qua uống rượu đến mức say mèm, lại lôi cô ra đánh đập một trận mới thôi. Có lẽ bà ấy cũng quên mất hôm nay có buổi họp phụ huynh.
Đám đông ồn ào dần dần tản đi, chỉ còn lại cô và Thời Quang ở lớp bên cạnh, đứng trên hành lang trống trải.
Cậu dựa vào tường, lưng thẳng tắp, quay mặt đi.
Hiểu Xuân lơ đãng nhìn qua, vô tình nhìn thấy Thời Quang, cô sửng sốt.
Thời Quang cũng bối rối, bây giờ cậu rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào trong.
Ngay lúc đó, cô giáo đến tìm cậu.
Cô giáo nói: “Mẹ của em gọi điện cho cô, nói bà ấy không có thời gian đến đón em. Hôm nay em tự về nhà nhé.”
Thời Quang vẫn đứng yên không nhúc nhích, như thể đang cố gắng chờ đợi điều gì đó.
Cô giáo thở dài, ánh mắt đầy thương cảm, nắm lấy tay cậu: “Cô biết bình thường cha em vẫn luôn đến họp phụ huynh cho em, nhưng…”
Thời Quang như bị điện giật, vùng rút tay ra, xoay người bỏ chạy.
Thường Hiểu Xuân không kịp nhìn rõ, nhưng mơ hồ thấy khuôn mặt sưng tấy của Thời Quang, hình như là vết hằn của bàn tay.
Dù sao thì mẹ cô cũng chẳng đến đón nhân lúc cô giáo không chú ý, Hiểu Xuân lén bỏ chạy, lặng lẽ đi theo Thời Quang.
Thời Quang thở hổn hển chạy ra khỏi cổng trường, ho sặc sụa không ngừng.
Thường Hiểu Xuân thấy vậy, không khỏi lo lắng chạy lại xem.
Thời Quang đột nhiên quay lại, kinh ngạc nói: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Tớ … mặt cậu bị làm sao vậy.”
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt cậu, với kinh nghiệm của mình, Hiểu Xuân khẳng định Thời Quang đã bị đánh.
“Không phải chuyện của cậu!”
Thời Quang vô thức đưa tay lên, chạm vào vết thương trên mặt mình, vết đánh đã sưng lên, trong cảm giác đau đớn ấy, những ký ức tồi tệ lại ùa về.
Sau khi cha bỏ trốn, mẹ cậu xé hết tranh mà ông vẽ. Cậu ngồi trong phòng ngủ, lắng nghe mọi thứ, có tiếng đổ vỡ, tiếng xé rách, tất cả đều giống như tiếng dao đang rạch nát máu thịt của cậu. Cậu không thể chịu đựng được nữa, lao vào phòng vẽ giành lại bức tranh của cha mình.
“Đều là do mẹ!” Cậu tức giận “Tất cả là do mẹ chỉ chăm chăm kiếm tiền mà không quan tâm cha. Tất cả là do mẹ mất bình tĩnh mà xé tan tành bức tranh cha dùng ba năm tâm huyết để vẽ! Tất cả đều do mẹ mà cha mới bỏ nhà ra đi!!”
Một cái tát vào mặt, ngay lập tức tai cậu ù ù,
“Tao không sai! Mỗi ngày tao phải làm việc nỗ lực như vậy làm gì? Còn chẳng phải để nuôi cái gia đình này và mày sao! Cha mày không những không biết ơn tao, còn ra ngoài tìm phụ nữ!? Mày nói đi, có lí gì mà tao không thể tức giận? Tao hận chỉ muốn giết chết hắn ngay lập tức!”
Mắt bà rưng rưng nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.