Chương 9
Tòng Hạ
10/07/2023
10
Qua năm mới, vào tháng ba, phụ thân Hạ Hồng Diệp dẫn binh bắt được thủ lĩnh Nam Man, lập được chiến công hiển hách.
Lý Viễn miễn cưỡng nén chịu phong thưởng, còn phải ân sủng cho quý phi ở hậu cung.
Hắn cũng xem như có tâm, còn nhớ rõ Hạ Miên Miên đang thê thảm trong lãnh cung, ban cho phụ thân nàng ta một công việc tốt.
Bây giờ Nam Man không làm nên trò trống gì, phụ thân của Hạ Miên Miên dẫn binh đi thu dọn những tán binh còn sót lại của Nam Man, đây vốn là chuyện dễ dàng, chỉ cần đợi lúc trở về được phong thưởng, sau đó cầu tình cho nữ nhi là được.
Nếu thật sự để cho hắn thuận lợi như vậy thì không phải chuyện Hạ Hồng Diệp trùng sinh đều trở nên vô ích sao?
Nàng đã sớm trao đổi tin tức với phụ thân nàng, lúc đuổi g.iết tàn binh, Hạ đại tướng quân đã trực tiếp đưa đường đệ đến tiền chiến đ.ánh tiên phong.
Phụ thân của Hạ Miên Miên cũng không làm mọi người thất vọng, tự mình đuổi theo một kẻ đào binh mà rơi vào bẫy, vẫn là Hạ đại tướng quân phải dẫn người đi cứu viện.
Ai da, lúc được kéo trở về, tay chân của phụ thân Hạ Miên Miên đều đã bị gãy, xem ra trước mắt sẽ không thể lên chiến trường được rồi.
Đáng thương cho Miên Miên cô nương, cơ hội tốt ở phía trước, phụ thân nàng ta lại không nắm chắc được, nàng ta đành phải quay về lãnh cung tiếp tục ăn rau ăn cháo.
Lúc Hạ Hồng Diệp đến tìm ta, cười đến mức suýt chút nữa không thở nổi.
“Ngươi không biết đường thúc của ta ngu xuẩn như thế nào đâu, phụ thân ta giăng một cái bẫy, ông ta liền chui vào không do dự một chút nào.”
“Ta thấy bệ hạ của chúng ta đã tức giận đến mức mặt cũng đã lệch đi, còn phải an ủi ta đừng quá thương tâm.”
“Thương tâm? Ta có nằm mơ cũng có thể cười thành tiếng.”
Ta cười lắc đầu: “Chỉ như vậy mà ngươi đã hài lòng rồi?”
“Đường thúc của ngươi chẳng qua chỉ là một con tốt thí, kẻ đầu sỏ vẫn còn đang sống rất tốt.”
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy bệ hạ uống thuốc xong cũng vui vẻ phấn khởi lắm, nhưng cũng không còn được bao lâu nữa.”
Dứt lời, nàng thở dài một tiếng: “Nếu không phải kiếp trước có ngươi ngăn cản, hắn còn có thể sống sót sao?”
“Chúc cho bệ hạ của chúng ta, sớm đi về miền cực lạc.”
Dưới chiến sự lần này, Hạ gia giống như liệt hỏa phanh du, Hạ đại tướng quân có chiến công hiển hách, quả thật đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Lý Viễn.
*Liệt hỏa phanh du, tiên hoa trước cẩm (烈火烹油, 鲜花着锦): Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là thêm dầu vào lửa, thêm hoa lên gấm. Ngụ ý nói chuyện vốn đã tốt thì lại càng tốt hơn, sống động hơn, phô trương hơn.
Có lẽ là do Lý Viễn đã uống quá nhiều đan dược, đầu óc hắn càng trở nên không tỉnh táo, vậy mà lại đ.ánh chủ ý lên người ta.
“Tử đồng, nàng gả cho trẫm cũng đã tám năm rồi.”
Hắn cảm khái ôm lấy vai ta, không biết trong miệng heo của hắn lại muốn nói cái gì đây.
“Năm tháng quả thật không tha cho con người, ngay cả hài nhi của chúng ta cũng đã biết đọc sách vỡ lòng rồi.”
Ta thở dài: “Bệ hạ, ta và người là phu thê nhất thể, có chuyện gì mà không thể nói thẳng đây?”
Lý Viễn ôn hòa cười rộ lên, hai mắt thâm quầng, tròng mắt trắng đục, sắc mặt ố vàng, chậc chậc, thật sự là đan dược thượng phẩm.
“Trong lòng trẫm thật sự khó an.”
“Hai năm nay, thân thể trẫm càng ngày càng không tốt, trẫm lo lắng cho tiền đồ của Chính nhi.”
“Bệ hạ đang lúc hưng thịnh, Chính nhi có người làm phụ mẫu, có gì phải lo lắng?”
Hắn bi thương nhìn ta: “Hạ gia lừng lẫy như thế, Hạ quý phi ở trong cung hành sự càng lúc càng không có phép tắc, trong lòng trẫm cảm thất rất khó chịu.”
“Tử đồng, nàng có hiểu được ý của trẫm không?”
“Thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ là của Chính nhi, người làm phụ mẫu như chúng ta, phải quét sạch hết chướng ngại cho nó mới đúng.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu: “Không phải Hạ đại tướng quân rất trung thành tận tâm với bệ hạ sao?”
“Cái gì mà trung thành tận tâm?”
Lý Viễn nổi giận đùng đùng: “Thần tử vì trẫm phân ưu chính là bổn phận, hiện giờ môn đình hắn lừng lẫy như thế, cũng không nghĩ tới tình cảnh của trẫm sao?”
“Cạnh giường, há có thể để cho kẻ khác ngủ say*?”
*(卧榻之侧, 怎容旁人酣睡): Ví với việc không cho phép người khác xâm nhập vào phạm vi thế lực của mình.
Nói rất hay, ta cũng không muốn để cho ngươi ngủ say bên cạnh ta.
“Thần thiếp hiểu được tâm tư của bệ hạ, chỉ là dù sao Hạ quý phi cũng đã bồi bạn bên xa giá nhiều năm, đối với người tình thâm thắm thiết.”
Lý Viễn khẽ giật khóe miệng hừ một tiếng, âm u lạnh lẽo nói: “Đến lúc đó trẫm sẽ bồi thường cho nàng ấy sau.”
Bồi thường như thế nào? Uống một ly rượu độc, bồi thường cho đường muội của nàng sao?
Lý Viễn, con người này lòng dạ độc ác, lạnh lẽo vô tình.
Quả nhiên không đáng để phó thác.
Sau ngày đó, Lý Viễn tự cảm thấy một lòng một dạ với ta, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ ta và Hạ quý phi đối đầu, hắn chỉ việc tọa sơn quan hổ đấu.
*Tọa sơn quan hổ đấu (坐山观虎斗): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là khi hai bên đ.ánh nhau thì sẽ áp dụng thái độ bàng quan để quan sát, đợi đến khi cả hai bên đều bị thiệt hại thì sẽ là ngư ông đắc lợi.
Hắn tự cho rằng dùng tiền đồ của Chính nhi thì sẽ có thể trói buộc được ta, nhưng thật đáng tiếc, con đường này ta đã sớm đi qua một lần rồi.
Dùng lời của Hạ Hồng Diệp mà nói thì: “Sao hắn có thể tự tin đến như vậy?”
Đúng vậy, vì sao Lý Viễn lại tự tin đến như vậy, hắn cảm thấy chỉ dựa vào đôi câu vài lời là có thể hù dọa được ta sao?
Kiếp trước, Lý Viễn chăm lo quốc sự, ta và Hạ Hồng Diệp đều không làm trái ý hắn, hắn còn phải mất mười mấy năm mới nhổ bỏ được hai người chúng ta.
Kiếp này, hắn dường như càng nôn nóng hơn rồi.
Hạ Hồng Diệp tự mình rót một chén rượu: “Thân thể không dùng được, đầu óc cũng vô dụng.”
Ta nhếch môi, thầm nghĩ, thân thể của Lý Viễn e là thật sự không được nữa rồi.
Thành phần của đan độc kia ta đến bây giờ vẫn chưa quên, vì để cho dược hiệu phát huy tác dụng nhanh hơn, ta còn cho thêm một mồi lửa, kiếp này phỏng chừng sẽ phát tác nhanh hơn.
Qua năm mới, vào tháng ba, phụ thân Hạ Hồng Diệp dẫn binh bắt được thủ lĩnh Nam Man, lập được chiến công hiển hách.
Lý Viễn miễn cưỡng nén chịu phong thưởng, còn phải ân sủng cho quý phi ở hậu cung.
Hắn cũng xem như có tâm, còn nhớ rõ Hạ Miên Miên đang thê thảm trong lãnh cung, ban cho phụ thân nàng ta một công việc tốt.
Bây giờ Nam Man không làm nên trò trống gì, phụ thân của Hạ Miên Miên dẫn binh đi thu dọn những tán binh còn sót lại của Nam Man, đây vốn là chuyện dễ dàng, chỉ cần đợi lúc trở về được phong thưởng, sau đó cầu tình cho nữ nhi là được.
Nếu thật sự để cho hắn thuận lợi như vậy thì không phải chuyện Hạ Hồng Diệp trùng sinh đều trở nên vô ích sao?
Nàng đã sớm trao đổi tin tức với phụ thân nàng, lúc đuổi g.iết tàn binh, Hạ đại tướng quân đã trực tiếp đưa đường đệ đến tiền chiến đ.ánh tiên phong.
Phụ thân của Hạ Miên Miên cũng không làm mọi người thất vọng, tự mình đuổi theo một kẻ đào binh mà rơi vào bẫy, vẫn là Hạ đại tướng quân phải dẫn người đi cứu viện.
Ai da, lúc được kéo trở về, tay chân của phụ thân Hạ Miên Miên đều đã bị gãy, xem ra trước mắt sẽ không thể lên chiến trường được rồi.
Đáng thương cho Miên Miên cô nương, cơ hội tốt ở phía trước, phụ thân nàng ta lại không nắm chắc được, nàng ta đành phải quay về lãnh cung tiếp tục ăn rau ăn cháo.
Lúc Hạ Hồng Diệp đến tìm ta, cười đến mức suýt chút nữa không thở nổi.
“Ngươi không biết đường thúc của ta ngu xuẩn như thế nào đâu, phụ thân ta giăng một cái bẫy, ông ta liền chui vào không do dự một chút nào.”
“Ta thấy bệ hạ của chúng ta đã tức giận đến mức mặt cũng đã lệch đi, còn phải an ủi ta đừng quá thương tâm.”
“Thương tâm? Ta có nằm mơ cũng có thể cười thành tiếng.”
Ta cười lắc đầu: “Chỉ như vậy mà ngươi đã hài lòng rồi?”
“Đường thúc của ngươi chẳng qua chỉ là một con tốt thí, kẻ đầu sỏ vẫn còn đang sống rất tốt.”
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy bệ hạ uống thuốc xong cũng vui vẻ phấn khởi lắm, nhưng cũng không còn được bao lâu nữa.”
Dứt lời, nàng thở dài một tiếng: “Nếu không phải kiếp trước có ngươi ngăn cản, hắn còn có thể sống sót sao?”
“Chúc cho bệ hạ của chúng ta, sớm đi về miền cực lạc.”
Dưới chiến sự lần này, Hạ gia giống như liệt hỏa phanh du, Hạ đại tướng quân có chiến công hiển hách, quả thật đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Lý Viễn.
*Liệt hỏa phanh du, tiên hoa trước cẩm (烈火烹油, 鲜花着锦): Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là thêm dầu vào lửa, thêm hoa lên gấm. Ngụ ý nói chuyện vốn đã tốt thì lại càng tốt hơn, sống động hơn, phô trương hơn.
Có lẽ là do Lý Viễn đã uống quá nhiều đan dược, đầu óc hắn càng trở nên không tỉnh táo, vậy mà lại đ.ánh chủ ý lên người ta.
“Tử đồng, nàng gả cho trẫm cũng đã tám năm rồi.”
Hắn cảm khái ôm lấy vai ta, không biết trong miệng heo của hắn lại muốn nói cái gì đây.
“Năm tháng quả thật không tha cho con người, ngay cả hài nhi của chúng ta cũng đã biết đọc sách vỡ lòng rồi.”
Ta thở dài: “Bệ hạ, ta và người là phu thê nhất thể, có chuyện gì mà không thể nói thẳng đây?”
Lý Viễn ôn hòa cười rộ lên, hai mắt thâm quầng, tròng mắt trắng đục, sắc mặt ố vàng, chậc chậc, thật sự là đan dược thượng phẩm.
“Trong lòng trẫm thật sự khó an.”
“Hai năm nay, thân thể trẫm càng ngày càng không tốt, trẫm lo lắng cho tiền đồ của Chính nhi.”
“Bệ hạ đang lúc hưng thịnh, Chính nhi có người làm phụ mẫu, có gì phải lo lắng?”
Hắn bi thương nhìn ta: “Hạ gia lừng lẫy như thế, Hạ quý phi ở trong cung hành sự càng lúc càng không có phép tắc, trong lòng trẫm cảm thất rất khó chịu.”
“Tử đồng, nàng có hiểu được ý của trẫm không?”
“Thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ là của Chính nhi, người làm phụ mẫu như chúng ta, phải quét sạch hết chướng ngại cho nó mới đúng.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu: “Không phải Hạ đại tướng quân rất trung thành tận tâm với bệ hạ sao?”
“Cái gì mà trung thành tận tâm?”
Lý Viễn nổi giận đùng đùng: “Thần tử vì trẫm phân ưu chính là bổn phận, hiện giờ môn đình hắn lừng lẫy như thế, cũng không nghĩ tới tình cảnh của trẫm sao?”
“Cạnh giường, há có thể để cho kẻ khác ngủ say*?”
*(卧榻之侧, 怎容旁人酣睡): Ví với việc không cho phép người khác xâm nhập vào phạm vi thế lực của mình.
Nói rất hay, ta cũng không muốn để cho ngươi ngủ say bên cạnh ta.
“Thần thiếp hiểu được tâm tư của bệ hạ, chỉ là dù sao Hạ quý phi cũng đã bồi bạn bên xa giá nhiều năm, đối với người tình thâm thắm thiết.”
Lý Viễn khẽ giật khóe miệng hừ một tiếng, âm u lạnh lẽo nói: “Đến lúc đó trẫm sẽ bồi thường cho nàng ấy sau.”
Bồi thường như thế nào? Uống một ly rượu độc, bồi thường cho đường muội của nàng sao?
Lý Viễn, con người này lòng dạ độc ác, lạnh lẽo vô tình.
Quả nhiên không đáng để phó thác.
Sau ngày đó, Lý Viễn tự cảm thấy một lòng một dạ với ta, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ ta và Hạ quý phi đối đầu, hắn chỉ việc tọa sơn quan hổ đấu.
*Tọa sơn quan hổ đấu (坐山观虎斗): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là khi hai bên đ.ánh nhau thì sẽ áp dụng thái độ bàng quan để quan sát, đợi đến khi cả hai bên đều bị thiệt hại thì sẽ là ngư ông đắc lợi.
Hắn tự cho rằng dùng tiền đồ của Chính nhi thì sẽ có thể trói buộc được ta, nhưng thật đáng tiếc, con đường này ta đã sớm đi qua một lần rồi.
Dùng lời của Hạ Hồng Diệp mà nói thì: “Sao hắn có thể tự tin đến như vậy?”
Đúng vậy, vì sao Lý Viễn lại tự tin đến như vậy, hắn cảm thấy chỉ dựa vào đôi câu vài lời là có thể hù dọa được ta sao?
Kiếp trước, Lý Viễn chăm lo quốc sự, ta và Hạ Hồng Diệp đều không làm trái ý hắn, hắn còn phải mất mười mấy năm mới nhổ bỏ được hai người chúng ta.
Kiếp này, hắn dường như càng nôn nóng hơn rồi.
Hạ Hồng Diệp tự mình rót một chén rượu: “Thân thể không dùng được, đầu óc cũng vô dụng.”
Ta nhếch môi, thầm nghĩ, thân thể của Lý Viễn e là thật sự không được nữa rồi.
Thành phần của đan độc kia ta đến bây giờ vẫn chưa quên, vì để cho dược hiệu phát huy tác dụng nhanh hơn, ta còn cho thêm một mồi lửa, kiếp này phỏng chừng sẽ phát tác nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.