Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Chương 20

Lâm Phi

24/12/2015

“Anh… Anh chỉ hy vọng em biết đến anh” “Anh muốn tôi biết đến anh?” La Thanh Nhạc cảm thấy khó hiểu. “Biết rằng anh so với trước kia đã thay đổi” Đổng Hoài Sướng có chút không chắc chắn, nhưng sau đó hắn lại khôi phục sự trấn định “Anh biết trước kia anh là một tên khốn, nhưng anh đã thay đổi, anh không còn như vậy, có lẽ… em có nghĩ tới hay không… có lẽ nhờ trải qua những việc này mà chúng ta đã có được sự thành thục?Mấy năm qua chúng ta đều đang dần trưởng thành, cũng càng hiểu cách xử lý những chuyện khi chúng ta còn trẻ. Nếu bây giờ chúng ta mới gặp nhau, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không giống năm đó” “Tôi chỉ hy vọng anh có thể biến mất trước mắt tôi. Anh cứ phải quấn quít lấy tôi, tiếp tục nhắc nhở với tôi những chuyện trước kia, những chuyện mà tôi đã cố gắng quên đi sao? Tôi thật không hiểu anh đang muốn chứng minh cái gì? Chứng minh tôi từng giống như một đứa ngốc quyết định kết hôn với anh, như vậy thì anh sẽ vui vẻ như đạt được thành tựu sao? Đổng Hoài Sướng, anh nên quên hết mọi chuyện đi, đừng đến tìm tôi nữa. Cuộc sống của tôi đã không còn quan hệ gì với anh. Anh cứ nhiễu loạn cuộc sống của tôi thì cũng sẽ không thay đổi được điều gì đâu” “Chẳng lẽ em không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Chúng ta có con rồi, chúng ta cũng từng vui vẻ hạnh phúc. Em chỉ là muốn trốn tranh…” “Tôi trốn tranh? Vậy anh nên biết rõ tôi ghét anh bao nhiêu mới đúng! Anh còn muốn tôi phải nói rõ ràng hơn mới chịu sao?” La Thanh Nhạc nhíu chặt mi, trên mặt lộ ra sự chán ghét đến cực độ. “Tôi tình nguyện ở bên cạnh Robert, cũng sẽ không ở với anh. Robert ít nhất còn là một người lịch sự đàng hoàng, biết tiến biết lùi. Nói như thế nào cũng đều có phẩm cách hơn so với anh.Tác phong của anh cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn! Nếu anh thật sự chờ mong tôi với anh sẽ có chuyện gì xảy ra, tôi đây chỉ có thể khuyên anh đừng nằm mộng nữa! Bây giờ, mời anh rời khỏi phòng làm việc của tôi. Lần sau nếu anh lại không mời mà tới, tôi nhất định sẽ gọi bảo vệ!” ­­­­­­­­­­­­Lời nói của La Thanh Nhạc có lực sát thương rất lớn, Đổng Hoài Sướng không nói nên lời, chỉ biết đứng đó để cô phán xét. Tinh thần hắn ủ rủ, ý chí cũng sa sút hơn rất nhiều. Ngoại trừ làm việc, hắn không có tâm tư muốn những thứ khác. Dù sao La Thanh Nhạc cũng đã nói rất rõ ràng, cô chán ghét hắn cũng giống như cô chán ghét một con gián. Đổng Hoài Sướng nhớ lại năm đó bọn họ cùng nhau thuê nhà trọ, luôn luôn có một con gián không biết từ nơi nào đi ra, mỗi lần như thế đều hại cô kinh hãi thét chói tai, mà hắn luôn có thể sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, đuổi con gián đuổi, sau đó nhận được đến ánh mắt sùng bái của cô. Cuộc sống khốn cùng đó hắn đã quên rất nhiều, thậm chí hắn còn không cho mình cơ hội nhớ lại. Hắnnghĩnhư vậy thì có thể quên được La Thanh Nhạc cùng cuộc sống trước kia của mình. Thế nhưng bây giờ hắn lại phát hiện, có thật nhiều chuyện hắn chưa từng quên. Chẳng hạn như những khi La Thanh Nhạc bị cảm, không có tiền đến bác sĩ, cô luôn nói chỉ là cảm mạo thôi nên không cần bác sĩ, nhưng cô ho càng lúc càng nhiều. Hắn có thể lý giải vì sao La Thanh Nhạc không muộn gặp lại hắn, cô là có quyền lợi làm như vậy. Năm đó cô bị thương rất nặng, mà sự xuất hiện của hắn lúc này lại như xé rách miệng vết thương của cô, mỗi một lần gặp mặt lại them một lần không thoải mái. Hắn cũng muốn một lần ngồi xuống biểu hiện phong độ đàn ông của mình, thậm chí giống như Robert đưa cô ra ngoài ăn một bữa cơm. Năm đó, bọn họ thậm chí còn chưa từng cùng nhau ăn một bữa trong nhà hàng, hắn chẳng những chưa cho La Thanh Nhạc nếm được một món ngon mà ngay cả một bộ quần áo ra dáng cũng không có. Bây giờ thì hắn có thể, La Thanh Nhạc lại không còn mong muốn. Ban đêm, nhận được cuộc gọi của con gái, cuối cùng cũng tạo cho hắn một chút ấm áp. “Cha, cha chừng nào thì quay về Mĩ?” “Có thể muộn một chút! Con nhớ cha sao?” Đáng thương, hắn lúc này chỉ có thể tìm kiếm an ủi từ con gái. “Đúng vậy, con cũng nhớ mẹ và Phật Liệt Khắc” “Bà nội không phải đã mua cho con một con chó giống vậy rồi sao?” “Nhưng con không thích, con chỉ thích Phật Liệt Khắc thôi” Giọng điệu làm nũng của con bé đặc biệt làm người ta đau lòng. “Vậy cha phải làm sao bây giờ?” Đối mặt với con gái bảo bối, Đổng Hoài Sướng cảm thấy vô lực như khi đối mặt với mẹ con bé. “Con cũng không biết…” Thanh âm lộ ra buồn rầu “Nếu cha cùng mẹ, còn có Phật Liệt Khắc ở đây thì tốt rồi” “Con không thích ở bên cạnh ông bà nội sao?” “Không phải, nhưng nếu chúng ta có thể ở cùng một chỗ sẽ rất tốt” Nguyện vọng này quá khó, đừng nói hắn không có thói quen ở chung nhà với cha mẹ, cho dù hắn có thể, La Thanh Nhạc cũng không buông xuống mọi thứ để đến Mĩ. “Nếu như vậy, cha lại bảo người đưa con đến Đài Loan được không?” “Tại sao chúng ta không thể ở cùng một chỗ?” “Bởi vì thế giới của người lớn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, cha cũng không có biết giải thích cho con làm sao” “Vậy cha không thể đưa mẹ về nhà sao? Tại sao hai người không thể ở cùng một chỗ? Cha là muốn ở cùng với những cái cô khác sao” Con bé khẳng định cha đã thay đổi. “Mẹ không tin tưởng cha. Trước kia cha đã làm sai, cho nên mẹ sẽ không tha thứ cho cha” “Cha có giải thích với mẹ chưa?” “Có chứ, nhưng mà mẹ vẫn không để ý tới cha” “Vậy… con có thể giúp gì không? Con chỉ muốn ở cùng một chỗ với cha mẹ thôi” Giọng điệu ai oán khiến cho Đổng Hoài Sướng đau lòng không thôi, đừng nói là Tuyết Luân, chính hắn cũng không có sống tốt hơn bao nhiêu. Có phải là do hắn thật sự không đủ cố gắng hay không? Nếu không, làm sao ngay cả một yêu cầu nhỏ bé của Tuyết Luân, hắn cũng làm không được? “Được, con đến Đài Loan đi! Cha vẫn có thể chăm sóc cho con” “Dạ!” Thanh âm của con bé đã xuất hiện một chút ý cười, mà tâm tinh của Đổng Hoài Sướng cũng thư giãn một chút. Mặc kệ có thể ở bên cạnh La Thanh Nhạc hay không, ít nhất hắn cũng có thể thực hiện trách nhiệm của một người cha, như vậy có thể khiến cho La Thanh Nhạc hiểu một mình hắn cũng có thể chăm sóc cho Tuyết Luân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook