Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng
Chương 78: Nhặt được vàng
384
27/02/2024
Cậu mặc quần âu áo sơ mi trắng đứng gần cây đa to, bầu trời phía sau xanh ngắt, khóe miệng giương cao nụ cười rất đơn thuần, cách tạo dáng tự nhiên đem đến cảm giác gần gũi, ngũ quan nhu hòa pha chút ranh mãnh.
“Không khí ở đây rất tốt cho phổi, thật sự khó tả, một mùi hương ngào ngạt.” Lưu Hiên nhập tin nhắn rồi nhấn gửi.
“Nhóc con!” Trình Trục Tư vẫy tay gọi lớn.
Cậu nhóc tầm bốn năm tuổi hớn hở chạy đến, lễ phép hỏi: “Anh gọi em ạ?”
“Chụp giúp bọn anh một tấm, xong cho nhóc kẹo.” Trình Trục Tư ngồi xuống thương lượng.
“Phải làm sao ạ?” Nhóc ấy ngơ ngác hỏi.
Trình Trục Tư hướng dẫn cậu nhóc phải nhấn vào chỗ nào, vô cùng tận tình và kiên nhẫn, trong mắt Dạ Vu Ngôn hình ảnh này quá đỗi dễ thương. Mới đây thôi Trình Trục Tư là tên lưu manh, chặn đường đánh người, gây bao chuyện khó dễ.
Nhìn cách cậu ta nói chuyện với trẻ con, bao nhiêu là dịu dàng.
Dạ Vu Ngôn đứng giữa hai người, bọn họ tạo kiểu đơn giản, nét mặt đều tràn ngập tiếng cười. Bức ảnh xuất hiện trên mạng xã hội, bằng một cách thần kỳ nào đó giám đốc điều hành đã biến mất không dấu vết.
Một tài khoản ẩn danh đã tham gia bình luận: “Quá đáng lắm rồi!”
Cậu nhóc trả lại điện thoại nhận về bọc kẹo to đùng, nhóc ấy vui vẻ cảm ơn rồi chạy đi mất hút.
“Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta bắt đầu.” Trình Trục Tư vừa gỡ kẹo cho Dạ Vu Ngôn vừa nói.
Cậu ta tiếp tục nói: “Lưu Hiên muốn đi dạo nhớ đem theo người, Giai Tổng dặn tôi như thế.”
Cậu gật đầu rồi rời đi, nhìn người ta yêu đương bản thân lại nhớ Giai Thiệu Điền.
Cậu thông thả đi trên con đường mòn, cảnh vật xung quanh giữ nét nguyên sơ, cỏ dưới chân xanh tốt, cây cối tuy rậm rạp nhưng không chắn lối đi. Địa hình nơi đây cao ráo dễ quan sát mọi thứ xung quanh.
“Chị cảm thấy tạo hình của em thế nào?” Lưu Hiên đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Phù hợp, tôi rất thích, không phải đứng trên cương vị là vệ sĩ, lời nhận xét của một fan chân chính.” Mỹ Ninh thẳng thắn đáp.
Vì sợ Lưu Hiên không thích cảm giác có người kè kè bên cạnh, lúc nào cô cũng hạ thấp sự tồn tại, hầu như trôi vào quên lãng.
Mỹ Ninh theo cậu vào giảng đường, cùng cậu đến công ty tham gia lớp diễn xuất mới biết được, Lưu Hiên chăm chỉ thế nào, tập trung ra sao. Nếu như có người bêu rếu cậu dựa vào anh trai để có được vai diễn, cô chắc chắn sẽ cãi tay đôi với tên đó.
“Tôi có được công việc này quả là may mắn, được gần với thần tượng của mình.” Mỹ Ninh nghiêm túc nói.
“Chị cười lên đi, chị cười lên rất đẹp.” Cậu xoay người nhìn cô, đứng ngược gió lớp áo sơ mi bị thổi tung, mái tóc cũng trở nên lộn xộn, duy biểu cảm của cậu khiến đối phương xiêu lòng.
Cô gỡ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc, thật sự mỉm cười.
Lưu Hiên bắt trọn khoảnh khắc vừa rồi, lén lúc gửi nó cho Trần Nghiêm: “Em làm chuyện sai trái rồi, chúng ta sẽ xuống điện ngục cùng nhau.”
Trần Nghiêm phản hồi ngay lập tức: “Có đồng đội thì còn gì bằng.”
Anh tiếp tục gửi tin nhắn: “Tay nghề không tồi.”
“Chị Mỹ Ninh có nhan sắc.” Cậu len lén nhập tin nhắn. Trần Nghiêm thả tim như một cách thừa nhận.
“Em…” Lưu Hiên vừa ngước đầu đã nhìn thấy cậu nhóc lúc nãy, câu chữ tiếp theo đành nuốt ngược vào trong.
Quần áo trên người cậu nhóc lắm lem, gương mặt phủ đầy bụi bẩn. Dường như sắp khóc nhưng lại cố gượng, thân người nhỏ nhắn ngồi ở tảng đá, nhìn ra phía xa.
Lưu Hiên nhẹ bước đến gần, cậu ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt: “Em đang nhìn gì thế?”
Cậu nhóc xoay đầu nhìn sang, lễ phép đáp: “Em nhìn bầu trời.”
“Một thân nhem nhuốt này không sợ ba mẹ mắng sao?” Lưu Hiên nhẹ nhàng hỏi.
“Em không có ba mẹ, em được người trong làng góp gạo nuôi.”
Lưu Hiên sững người vì câu đối đáp quá đỗi hồn nhiên, ánh mắt cậu trở nên phức tạp: “Anh xin lỗi.”
“Anh đến từ thành phố, nơi đó đẹp lắm đúng không ạ?” Đôi mắt tròn xoe sáng như vì sao, đang mong mỏi về câu trả lời.
Lưu Hiên không chút do dự hỏi: “Em muốn đến đó không?”
“Em có thể không?” Cậu nhóc nhảy phóc xuống, vội vàng nói “Em không có tiền tiết kiệm, đến đó anh có thể kiếm một công việc phù hợp với em không, em sẽ cố gắng.”
“Nếu như em đồng ý, anh có thể đưa em đến đó.”
Cậu nhóc cười tít mắt, liên tục nói: “Em đồng ý, em đồng ý.”
“Anh tên là Lưu Hiên.”
“Em là Chu Dật Hằng.”
Lưu Hiên ngồi với cậu nhóc một lúc, gặng hỏi mới biết được, em bị mấy đứa trẻ trong thôn bắt nạt lấy hết số kẹo. Bọn nhóc xấu tính đó không muốn chia đều, nghe cách biểu đạt, cậu nhóc bị bắt nạt là chuyện thường xuyên diễn ra.
Mặt mũi Chu Dật Hằng sáng láng, đôi mắt to và sáng, tràn đầy niềm tin và hy vọng.
Lần đầu nhìn thấy Lưu Hiên đã để tâm, cậu nhóc nhà ai lại hiểu chuyện như thế? Hóa ra em bị ba mẹ bỏ lại, cậu nhặt được cục vàng rồi.
Khoảng thời gian đầu quân cho Trình Trục Tư, cậu kiếm được kha khá tiền, sinh hoạt thoải mái dư dả nuôi một cậu nhóc.
Cậu đã có dự định rồi, sau này Giai Thiệu Điền không đồng ý cậu sẽ mua một căn chung cư cho Chu Dật Hằng.
“Không khí ở đây rất tốt cho phổi, thật sự khó tả, một mùi hương ngào ngạt.” Lưu Hiên nhập tin nhắn rồi nhấn gửi.
“Nhóc con!” Trình Trục Tư vẫy tay gọi lớn.
Cậu nhóc tầm bốn năm tuổi hớn hở chạy đến, lễ phép hỏi: “Anh gọi em ạ?”
“Chụp giúp bọn anh một tấm, xong cho nhóc kẹo.” Trình Trục Tư ngồi xuống thương lượng.
“Phải làm sao ạ?” Nhóc ấy ngơ ngác hỏi.
Trình Trục Tư hướng dẫn cậu nhóc phải nhấn vào chỗ nào, vô cùng tận tình và kiên nhẫn, trong mắt Dạ Vu Ngôn hình ảnh này quá đỗi dễ thương. Mới đây thôi Trình Trục Tư là tên lưu manh, chặn đường đánh người, gây bao chuyện khó dễ.
Nhìn cách cậu ta nói chuyện với trẻ con, bao nhiêu là dịu dàng.
Dạ Vu Ngôn đứng giữa hai người, bọn họ tạo kiểu đơn giản, nét mặt đều tràn ngập tiếng cười. Bức ảnh xuất hiện trên mạng xã hội, bằng một cách thần kỳ nào đó giám đốc điều hành đã biến mất không dấu vết.
Một tài khoản ẩn danh đã tham gia bình luận: “Quá đáng lắm rồi!”
Cậu nhóc trả lại điện thoại nhận về bọc kẹo to đùng, nhóc ấy vui vẻ cảm ơn rồi chạy đi mất hút.
“Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta bắt đầu.” Trình Trục Tư vừa gỡ kẹo cho Dạ Vu Ngôn vừa nói.
Cậu ta tiếp tục nói: “Lưu Hiên muốn đi dạo nhớ đem theo người, Giai Tổng dặn tôi như thế.”
Cậu gật đầu rồi rời đi, nhìn người ta yêu đương bản thân lại nhớ Giai Thiệu Điền.
Cậu thông thả đi trên con đường mòn, cảnh vật xung quanh giữ nét nguyên sơ, cỏ dưới chân xanh tốt, cây cối tuy rậm rạp nhưng không chắn lối đi. Địa hình nơi đây cao ráo dễ quan sát mọi thứ xung quanh.
“Chị cảm thấy tạo hình của em thế nào?” Lưu Hiên đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Phù hợp, tôi rất thích, không phải đứng trên cương vị là vệ sĩ, lời nhận xét của một fan chân chính.” Mỹ Ninh thẳng thắn đáp.
Vì sợ Lưu Hiên không thích cảm giác có người kè kè bên cạnh, lúc nào cô cũng hạ thấp sự tồn tại, hầu như trôi vào quên lãng.
Mỹ Ninh theo cậu vào giảng đường, cùng cậu đến công ty tham gia lớp diễn xuất mới biết được, Lưu Hiên chăm chỉ thế nào, tập trung ra sao. Nếu như có người bêu rếu cậu dựa vào anh trai để có được vai diễn, cô chắc chắn sẽ cãi tay đôi với tên đó.
“Tôi có được công việc này quả là may mắn, được gần với thần tượng của mình.” Mỹ Ninh nghiêm túc nói.
“Chị cười lên đi, chị cười lên rất đẹp.” Cậu xoay người nhìn cô, đứng ngược gió lớp áo sơ mi bị thổi tung, mái tóc cũng trở nên lộn xộn, duy biểu cảm của cậu khiến đối phương xiêu lòng.
Cô gỡ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc, thật sự mỉm cười.
Lưu Hiên bắt trọn khoảnh khắc vừa rồi, lén lúc gửi nó cho Trần Nghiêm: “Em làm chuyện sai trái rồi, chúng ta sẽ xuống điện ngục cùng nhau.”
Trần Nghiêm phản hồi ngay lập tức: “Có đồng đội thì còn gì bằng.”
Anh tiếp tục gửi tin nhắn: “Tay nghề không tồi.”
“Chị Mỹ Ninh có nhan sắc.” Cậu len lén nhập tin nhắn. Trần Nghiêm thả tim như một cách thừa nhận.
“Em…” Lưu Hiên vừa ngước đầu đã nhìn thấy cậu nhóc lúc nãy, câu chữ tiếp theo đành nuốt ngược vào trong.
Quần áo trên người cậu nhóc lắm lem, gương mặt phủ đầy bụi bẩn. Dường như sắp khóc nhưng lại cố gượng, thân người nhỏ nhắn ngồi ở tảng đá, nhìn ra phía xa.
Lưu Hiên nhẹ bước đến gần, cậu ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt: “Em đang nhìn gì thế?”
Cậu nhóc xoay đầu nhìn sang, lễ phép đáp: “Em nhìn bầu trời.”
“Một thân nhem nhuốt này không sợ ba mẹ mắng sao?” Lưu Hiên nhẹ nhàng hỏi.
“Em không có ba mẹ, em được người trong làng góp gạo nuôi.”
Lưu Hiên sững người vì câu đối đáp quá đỗi hồn nhiên, ánh mắt cậu trở nên phức tạp: “Anh xin lỗi.”
“Anh đến từ thành phố, nơi đó đẹp lắm đúng không ạ?” Đôi mắt tròn xoe sáng như vì sao, đang mong mỏi về câu trả lời.
Lưu Hiên không chút do dự hỏi: “Em muốn đến đó không?”
“Em có thể không?” Cậu nhóc nhảy phóc xuống, vội vàng nói “Em không có tiền tiết kiệm, đến đó anh có thể kiếm một công việc phù hợp với em không, em sẽ cố gắng.”
“Nếu như em đồng ý, anh có thể đưa em đến đó.”
Cậu nhóc cười tít mắt, liên tục nói: “Em đồng ý, em đồng ý.”
“Anh tên là Lưu Hiên.”
“Em là Chu Dật Hằng.”
Lưu Hiên ngồi với cậu nhóc một lúc, gặng hỏi mới biết được, em bị mấy đứa trẻ trong thôn bắt nạt lấy hết số kẹo. Bọn nhóc xấu tính đó không muốn chia đều, nghe cách biểu đạt, cậu nhóc bị bắt nạt là chuyện thường xuyên diễn ra.
Mặt mũi Chu Dật Hằng sáng láng, đôi mắt to và sáng, tràn đầy niềm tin và hy vọng.
Lần đầu nhìn thấy Lưu Hiên đã để tâm, cậu nhóc nhà ai lại hiểu chuyện như thế? Hóa ra em bị ba mẹ bỏ lại, cậu nhặt được cục vàng rồi.
Khoảng thời gian đầu quân cho Trình Trục Tư, cậu kiếm được kha khá tiền, sinh hoạt thoải mái dư dả nuôi một cậu nhóc.
Cậu đã có dự định rồi, sau này Giai Thiệu Điền không đồng ý cậu sẽ mua một căn chung cư cho Chu Dật Hằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.