Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng
Chương 60: Ờ thì có sợ đó
384
05/02/2024
Cậu vừa ăn tráng miệng vừa lướt điện thoại, tìm kiếm vài địa điểm nổi
tiếng của thế giới này, ma xui quỷ khiến thế nào nhìn thấy bài viết của
Giai Thiệu Điền, ảnh chụp khung cảnh bầu trời vô cùng yên ả.
“Bức ảnh này có ý nghĩa gì thế?” Lưu Hiên xoay điện thoại đưa cho hắn xem.
Giai Thiệu Điền nhìn qua một cái rồi đáp: “Tiện tay chụp.”
Dùng mạng xã hội lâu như vậy chỉ duy nhất một bài viết, nói là tiện tay cũng hơi quá đáng rồi đấy. Lưu Hiên gật gù cho qua chứ còn biết làm sao nữa? Cậu tiếp tục công cuộc tìm kiếm những địa điểm để giết thời gian.
Cậu hào hứng đề nghị: “Khu vui chơi này thì thế nào?”
Giai Thiệu Điền chưa nhìn đã mở miệng: “Được.”
Địa điểm bọn họ đến là khu vui chơi lớn nhất nước, quy mô đồ sộ với những trò chơi mạo hiểm, đứng từ bên ngoài có thể nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ, được nhắc đến nhiều trên mạng xã hội, là một nơi lý tưởng để nhìn tổng thể khu vui chơi.
Lưu Hiên thông qua cửa kính ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài, ngưỡng mộ nói: “Đẹp thật.”
Cậu vẫn thường đến khu vui chơi nhưng mức độ không bằng, vòng đu quay lớn nhất nước với cái cậu từng chơi quả là cách biệt một trời một vực.
Trong tâm trí của thân chủ càng không có lấy một đoạn ký ức tươi đẹp, toàn là những ánh đèn chớp nháy liên tục kèm theo tiếng nhạc sập sình, tốt hơn một chút là ánh sáng chói lóa với không gian trang nhã, cùng những người sang trọng trò chuyện thưởng rượu.
Giai Thiệu Điền khoác lên thường phục là một hình tượng cực kỳ mới mẻ, quần ống suông phối với áo thun dài tay cao cổ, áo khoác ngoài vô cùng cá tính chủ đạo là màu đen, đồng hồ thay bằng vòng tay bạc, giày da đứng tuổi thay bằng giày thể thao trắng.
Mái tóc thường ngày được chải chuốt vào nếp hôm nay được thả xuống, trông trẻ ra thêm vài tuổi. Sợi dây chuyền với thiết kế độc quyền chẳng mấy khi thấy hắn diện lên người.
Nhưng so với hắn, chàng thiếu niên đứng bên cạnh vẫn là tràn đầy năng lượng hơn, cậu mặc quần đùi cùng với chiếc áo thun thêu họa tiết đặc sắc, đôi chân thon thả dưới ánh nắng càng thêm sáng bóng.
Giày thể thao của bọn họ là cùng một hãng nhưng khác kích thước, mẫu mã cũng khá tương đồng, còn về phụ kiện Lưu Hiên chọn cho mình hai chiếc vòng tay, một hạt chuỗi, một vòng kết bằng dây, cái balo nhỏ phía sau là chỗ mỹ phẩm mà Giai Thiệu Điền chuẩn bị cho cậu.
Ngày hôm nay nắng không gắt trời nhiều mây khí trời mát mẻ, lượng khách đến đây tuy đông đúc nhưng không nhiều như mọi ngày.
Lưu Hiên phấn khởi chạy đi khắp nơi, mắt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cậu vẫy tay nói: “Anh trai, chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi.”
Đôi mắt lấp lánh như những vì sao đang phản chiếu hình ảnh của Giai Thiệu Điền, kèm theo đó là nụ cười tỏa nắng, tim hắn muốn tan chảy.
Cậu đắn đo một chút tiếp tục nói: “Trò này dành cho người lớn, không có trẻ con đâu, anh trai đừng lo.”
Đương nhiên là dành cho người trên mười tám tuổi rồi, đây là trò chơi mạo hiểm! Tàu lượn siêu tốc đi hết một vòng khu vui chơi, đường đi cao vút còn dài như con con trăn khổng lồ.
“Vừa ăn hay là một lát nữa, không khéo lại nôn sạch.” Hắn đưa mắt nhìn sang một địa điểm khác không kém phần thú vị “Nhà ma thì sao?”
Gương mặt Lưu Hiên tái xanh yết hầu khẽ chuyển động nuốt xuống ngụm khí lạnh, ký ức về nhà ma chẳng mấy vui vẻ khiến cậu có chút ám ảnh. Bạn bè rủ nhau cùng đi thế mà lúc vào bọn họ lại thông đồng vứt cậu lại.
Đường đi hai mươi phút, Lưu Hiên đi hết một giờ đồng hồ, thật là thảm hại.
“Được a.” Cậu rụt rè đồng ý.
Vừa vào bên trong Lưu Hiên đã lén nắm lấy góc áo Giai Thiệu Điền, không khí lạnh lẽo làm cậu không khỏi rợn người, chiếc quan tài đặt ở bên cạnh lối đi chứa cái xác quấn băng trắng, mang nét cũ kỹ còn vương mùi đất ẩm.
“A a a a.” Tiếng thét hòa cùng ánh sáng chập chờn vang vọng một cõi, dọa Lưu Hiên giật bắn người, giây trước còn tưởng cái xác bật dậy giây sau cậu đã cong chân chạy kéo Giai Thiệu Điền chạy loạn.
“Cái xác vậy mà bật dậy thật, con mẹ nó!” Lòng ngực phập phòng, cậu không ngừng thở dốc.
Giai Thiệu Điền phải dồn hết sức lực để không khỏi bật cười, cục bông nhà hắn thế mà lại sợ ma.
“Đều là giả mà.” Hắn khẽ trấn an.
“Nhưng mà tạo hình rất đáng sợ.” Cậu nhỏ giọng phản bác.
Cái đầu lơ lửng trên không trung với đôi mắt đen xì xì, đầu tóc rũ rượi lưỡi dài lè ra ngoài, cậu trơ mắt nhìn một lúc rồi ôm chầm lấy Giai Thiệu Điền.
Cậu nhắm chặt mắt, miệng liên tục nói: “Giai Thiệu Điền, đuổi nói đi, mau đuổi nó đi.”
“Á á á, cứu tôi cứu tôi với.” Giọng hét thất thanh của người con gái lại vang vọng.
Vài giây sau đã đâm sầm vào Giai Thiệu Điền và Lưu Hiên.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Lưu Hiên nhanh tay đỡ cô gái đứng dậy rồi hỏi “Cô không sao chứ?”
“Không sao… Híc, tôi bị lạc với đoàn, đáng sợ quá đi.” Cô gái vừa nói vừa khóc nức nở.
“Bức ảnh này có ý nghĩa gì thế?” Lưu Hiên xoay điện thoại đưa cho hắn xem.
Giai Thiệu Điền nhìn qua một cái rồi đáp: “Tiện tay chụp.”
Dùng mạng xã hội lâu như vậy chỉ duy nhất một bài viết, nói là tiện tay cũng hơi quá đáng rồi đấy. Lưu Hiên gật gù cho qua chứ còn biết làm sao nữa? Cậu tiếp tục công cuộc tìm kiếm những địa điểm để giết thời gian.
Cậu hào hứng đề nghị: “Khu vui chơi này thì thế nào?”
Giai Thiệu Điền chưa nhìn đã mở miệng: “Được.”
Địa điểm bọn họ đến là khu vui chơi lớn nhất nước, quy mô đồ sộ với những trò chơi mạo hiểm, đứng từ bên ngoài có thể nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ, được nhắc đến nhiều trên mạng xã hội, là một nơi lý tưởng để nhìn tổng thể khu vui chơi.
Lưu Hiên thông qua cửa kính ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài, ngưỡng mộ nói: “Đẹp thật.”
Cậu vẫn thường đến khu vui chơi nhưng mức độ không bằng, vòng đu quay lớn nhất nước với cái cậu từng chơi quả là cách biệt một trời một vực.
Trong tâm trí của thân chủ càng không có lấy một đoạn ký ức tươi đẹp, toàn là những ánh đèn chớp nháy liên tục kèm theo tiếng nhạc sập sình, tốt hơn một chút là ánh sáng chói lóa với không gian trang nhã, cùng những người sang trọng trò chuyện thưởng rượu.
Giai Thiệu Điền khoác lên thường phục là một hình tượng cực kỳ mới mẻ, quần ống suông phối với áo thun dài tay cao cổ, áo khoác ngoài vô cùng cá tính chủ đạo là màu đen, đồng hồ thay bằng vòng tay bạc, giày da đứng tuổi thay bằng giày thể thao trắng.
Mái tóc thường ngày được chải chuốt vào nếp hôm nay được thả xuống, trông trẻ ra thêm vài tuổi. Sợi dây chuyền với thiết kế độc quyền chẳng mấy khi thấy hắn diện lên người.
Nhưng so với hắn, chàng thiếu niên đứng bên cạnh vẫn là tràn đầy năng lượng hơn, cậu mặc quần đùi cùng với chiếc áo thun thêu họa tiết đặc sắc, đôi chân thon thả dưới ánh nắng càng thêm sáng bóng.
Giày thể thao của bọn họ là cùng một hãng nhưng khác kích thước, mẫu mã cũng khá tương đồng, còn về phụ kiện Lưu Hiên chọn cho mình hai chiếc vòng tay, một hạt chuỗi, một vòng kết bằng dây, cái balo nhỏ phía sau là chỗ mỹ phẩm mà Giai Thiệu Điền chuẩn bị cho cậu.
Ngày hôm nay nắng không gắt trời nhiều mây khí trời mát mẻ, lượng khách đến đây tuy đông đúc nhưng không nhiều như mọi ngày.
Lưu Hiên phấn khởi chạy đi khắp nơi, mắt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cậu vẫy tay nói: “Anh trai, chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi.”
Đôi mắt lấp lánh như những vì sao đang phản chiếu hình ảnh của Giai Thiệu Điền, kèm theo đó là nụ cười tỏa nắng, tim hắn muốn tan chảy.
Cậu đắn đo một chút tiếp tục nói: “Trò này dành cho người lớn, không có trẻ con đâu, anh trai đừng lo.”
Đương nhiên là dành cho người trên mười tám tuổi rồi, đây là trò chơi mạo hiểm! Tàu lượn siêu tốc đi hết một vòng khu vui chơi, đường đi cao vút còn dài như con con trăn khổng lồ.
“Vừa ăn hay là một lát nữa, không khéo lại nôn sạch.” Hắn đưa mắt nhìn sang một địa điểm khác không kém phần thú vị “Nhà ma thì sao?”
Gương mặt Lưu Hiên tái xanh yết hầu khẽ chuyển động nuốt xuống ngụm khí lạnh, ký ức về nhà ma chẳng mấy vui vẻ khiến cậu có chút ám ảnh. Bạn bè rủ nhau cùng đi thế mà lúc vào bọn họ lại thông đồng vứt cậu lại.
Đường đi hai mươi phút, Lưu Hiên đi hết một giờ đồng hồ, thật là thảm hại.
“Được a.” Cậu rụt rè đồng ý.
Vừa vào bên trong Lưu Hiên đã lén nắm lấy góc áo Giai Thiệu Điền, không khí lạnh lẽo làm cậu không khỏi rợn người, chiếc quan tài đặt ở bên cạnh lối đi chứa cái xác quấn băng trắng, mang nét cũ kỹ còn vương mùi đất ẩm.
“A a a a.” Tiếng thét hòa cùng ánh sáng chập chờn vang vọng một cõi, dọa Lưu Hiên giật bắn người, giây trước còn tưởng cái xác bật dậy giây sau cậu đã cong chân chạy kéo Giai Thiệu Điền chạy loạn.
“Cái xác vậy mà bật dậy thật, con mẹ nó!” Lòng ngực phập phòng, cậu không ngừng thở dốc.
Giai Thiệu Điền phải dồn hết sức lực để không khỏi bật cười, cục bông nhà hắn thế mà lại sợ ma.
“Đều là giả mà.” Hắn khẽ trấn an.
“Nhưng mà tạo hình rất đáng sợ.” Cậu nhỏ giọng phản bác.
Cái đầu lơ lửng trên không trung với đôi mắt đen xì xì, đầu tóc rũ rượi lưỡi dài lè ra ngoài, cậu trơ mắt nhìn một lúc rồi ôm chầm lấy Giai Thiệu Điền.
Cậu nhắm chặt mắt, miệng liên tục nói: “Giai Thiệu Điền, đuổi nói đi, mau đuổi nó đi.”
“Á á á, cứu tôi cứu tôi với.” Giọng hét thất thanh của người con gái lại vang vọng.
Vài giây sau đã đâm sầm vào Giai Thiệu Điền và Lưu Hiên.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Lưu Hiên nhanh tay đỡ cô gái đứng dậy rồi hỏi “Cô không sao chứ?”
“Không sao… Híc, tôi bị lạc với đoàn, đáng sợ quá đi.” Cô gái vừa nói vừa khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.