Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 165: Ấm áp
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Đảo mắt, đã đến đêm 30 – đêm giao thừa.
Bên ngoài, tiếng pháo trúc(*) không ngừng vang lên. Toàn bộ Viên Hoa Trấn đều đắm chìm ở một nơi, là trong vui mừng hoan hỉ. Bọn nhỏ cầm một pháo trúc thật dài, một tay bịt lấy lỗ tai, vui vẻ mà chơi đùa trước ngưỡng cửa nhà mình. Ta mới đứng ở cửa sổ một lát thì liền thấy Bất Nhân đẩy cửa đi vào, nhìn ta cười nói:
“Không ra ngoài chơi sao?”
Ta lắc đầu, hắn lại bước tới nắm lấy tay của ta, vẫn cười nói như cũ: “Đi thôi đi thôi, theo bản thiếu gia ra ngoài chơi.”
Hắn kéo ta ra ngoài, mà ta lại không có vùng vẫy.
“Đi đâu?” Ta nhỏ giọng hỏi, hắn quay đầu lại, đắc ý nói: “Bí mật.”
Ta chợt nở nụ cười, không lí do.
Hắn mang ta đi ra khỏi khách điếm, nhưng không có dừng lại ở đó. Chúng ta dọc theo đường cái mà đi, bên tai là tiếng hoan hô của một nhóm người, còn có không khí náo nhiệt của đêm 30 – đêm giao thừa.
Tay hắn không lớn, nhưng lại rất ấm.
Ta nghĩ rằng suốt cả đời ta sẽ phải biết ơn hắn. Tù cho hắn, tại lúc ta bất lực nhất, thì hắn mang đến cho ta tia hy vọng, sưởi ấm lòng ta.
Cảnh tượng trước mắt dường như bị thứ gì đó che lấp, làm lờ mờ, không có dơ tay lau đi, lại cũng không ngừng được, cười rộ lên.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước, thiếu chút nữa là ta đâm đầu vào.
Hắn nghiêng người tránh ra, ta mới nhìn thấy trước mặt chúng ta, đặt rất nhiều pháo hoa.
Từ trong ngực lấy ra một cái diêm lửa, hắn cúi đầu thổi, đưa cho ta, nháy mắt nói: “Ngươi đốt một cái thử xem.”
Nhìn diêm lửa trên tay, ta xấu hổ lắc đầu: “Ta…ta không dám.”
Ta chỉ từng nhìn thấy pháo hoa tung bay trong trời đêm, nhưng lại chưa bao giờ tự tay đi đốt chúng nó. Trong trí nhớ, việc đó đều do Lục ca làm. Sau khi đốt, hắn liền chạy nhanh tới cạnh ta, rồi sau đó, cười hỏi ta thấy được không.
“Nha đầu nhát gan.” Hắn cười một cách phóng túng, nắm lấy tay của ta, duỗi tay tới đốt. Ta sợ tới mức cả người khẩn trương căng thẳng, hắn lại còn ở bên tai ta cười không ngừng:
“Thả lỏng một chút đi, đốt pháo hoa chứ không phải đốt ngươi.”
“hừ…”
Trong nháy mắt, đóm lửa nhỏ kia sáng rực lên, ta thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác bên eo bị siết chặt, mới biết hắn sớm mang ta phi thân ra hơn 1 trượng. Sau đó, một tiếng nổ thật lớn vang lên, một đốm lửa rất lớn bay lên bầu trời đêm. Trong nháy mắt, mở ra pháo hoa thật to. Làm cả bầu trời vốn là một màu đen, lại được phủ lên một màu ánh sáng ngọc, rực rỡ lộng lẫy.
Hắn ôm ta, giống như chuồn chuồn lướt nước, trong một khoản thời gian ngắn, đem tất cả pháo hoa đốt hết.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng pháo nổ oanh trời, trước mắt là một mảnh hỗn loạn.
Trên mặt đất náo nhiệt bao nhiêu thì giờ đây trên bàu trời đêm kia cũng không còn tịch mịch nữa.
Pháo hoa đầy trời, nhứ xướng lên một khúc động lòng người, đem bản thân mình trong tối chiếu sáng rực lên. Phun ra những đốm lửa nhỏ uốn lượn như rơi xuống một trận mưa đêm vô dùng hoa lệ.
“Woa, thật đẹp, mau nhìn mau nhìn.”
Người phía sau từ từ nhiều lên, đều bị trận pháo hoa này hấp dẫn tới.
Nhất là bọn nhỏ hưng phấn vô cùng, vỗ tay, nhảy, la hét.
Ngước mắt nhìn, ánh lửa chiếu vào hai má, có gì đó nóng bỏng trượt ra từ khoé mắt.
Người bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Trời.. hãy cười, không nên khóc. Người ở trên nhìn ngươi cũng là hi vọng nhìn thấy ngươi cười.”
Đáy lòng như có một sợi dây ấm áp chạm nhẹ vào, lời hắn nói, làm sao nghe qua không giống như là an ủi ta, dường như là đang nói chính hắn.
Hít hít cái mũi, vẫn ngước mắt nhìn bầu trời đêm mỹ lệ trên đỉnh đầu kia.
Mãi cho đến khi pháo hoa hết.
Mãi cho đến khi từng người ở phía sau tản đi.
Mãi cho đến khi âm thanh ồn ào chung quanh dần dần mất hẳn….
Hắn cầm tay của ta, hỏi nhỏ: “Ngươi lạnh ư?”
“Không lạnh, ta, rất ấm.”
Thật sự rất ấm.
Từ khi Thánh Chỉ kia ban xuống làm lòng ta tan nát, đây chính là lần đầu tiên, làm cho ta cảm giác được ấm áp.
Ta thật muốn nói, Bất Nhân, cảm ơn ngươi.
Chỉ là thấy hắn cười rất thoải mái, ta chợt cảm thấy nói không nên lời, như không thể phá hoại quang cảnh này.
Đã lâu lắm rồi, hắn mới nhẹ nhàng đọc rõ từng chữ: “Ta cũng vậy, rất ấm.”
Hắn giống như là quay về cái ngày ở trên núi cao, ngồi trên tảng đá to lớn kia, yên lặng mà cô đơn.
Lúc ta còn chưa nghiền ngẫm xong, hắn lại cười rộ lên ‘khanh khách’, rồi ôm lấy eo ta, vươn người nhảy lên Miếu cao kia.
Ta thoáng cái đứng không vững, hoảng sợ liền ôm chặt lấy người hắn. Hắn kêu to:
“Này, đừng ôm chặt như vậy chứ, bản thiếu gia thở không được.”
Ta cũng bắt chước hắn nói, từ từ nhắm hai mắt lại và kêu: “Này, đột nhiên ngươi mang ta nhảy lên nơi cao như thế này, cũng không báo trước cho ta một tiếng.”
Hắn cười lớn, vỗ vỗ tay của ta, vui vẻ nói: “Mở mắt đi, ngươi nhìn xem, ở trong này có thể nhìn thấy mọi cảnh Hoa Trấn.”
Chậm rãi mở to mắt, thật sự, nhìn thấy ngọn đèn dầu vạn nhà. Có nơi là từng mảng, có nơi lại lấm tấm, cũng đều cùng một dạng như nhau.
Hắn mang theo ta cùng ngồi xuống, không kềm chế được mà nhìn hai chân lắc lư, nhìn ta cười nói: “Đón giao thừa.”
Ta kinh ngạc: “Ở trong này?”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, có gì không thể?”
Ta nở nụ cười, đúng vậy, có gì không thể chứ? Nói chung, đời này của ta có một lần đón giao thừa đặc biệt nhất.
Hai người lẳng lặng ngồi im, ta vốn có rất nhiều điều muốn hỏi. Chẳng hạn như thân phận của hắn, hắn từ đâu đến.
Nhưng, bỗng nhiên trong lúc đó, ta lại quyết định cái gì cũng không hỏi.
Có lẽ không biết mới tốt.
Trước mắt hiện lên gương mặt một người, trong lòng từ từ đau nhức. Nếu ta vẫn không biết hắn là ai thì có lẽ ta vẫn tiếp tục hạnh phúc. Cho nên, ta không còn có ý nghĩ muốn hỏi chuyện Bất Nhân. Coi như, hắn chỉ là Bất Nhân mà ta biết.
Là thiếu niên vừa đáng yêu vừa đáng giận.
“Leng keng….leng keng….leng keng……..”
Tiếng chuông báo hiệu năm mới cuối cùng cũng vang lên.
Sau đó là tiếng pháo trúc, lại một lần nữa đem trấn nhỏ bao phủ.
Hắn đứng lên, mang theo ta, từ trên mái hiên bay qua. Dừng ở trên ngói vụn cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tốc độ thật nhanh, trong nháy mắt đã trở về khách điếm.
Đưa ta về phòng, hắn la hét mệt chết, rồi xoay người rời đi.
“Này………..” Ta vừa mới muốn gọi hắn, nhưng hắn lại đi rất nhanh. Hơi nhíu mày, không giống hắn thường ngày nha. Ngày thường, hắn nói rất nhiều, nhưng trên đường trở về, một câu hắn cũng không nói.
Sau lại lắc đầu, chắc là rất mệt mỏi.
Ta cũng không muốn nghĩ đến bất kỳ kẻ nào, bò lên giường, chui vào trong chăn, gắt gao nhắm mắt lại.
Một đêm này, ta ngủ thật ngon giấc.
Sáng dậy, cũng không gặp Bất Nhân. Hỏi tiểu nhị, cũng nói không nhìn thấy. Có chút nghi hoặc, đi đến trước phòng của hắn, gõ cửa, bên trong không có một chút tiếng động. Ta nhịn không được đẩy cửa phòng, rõ ràng nhìn thấy đệm chăn của hắn đã được xếp rấtngay ngắn chỉnh tề.
Cảm thấy rất hoảng sợ, hắn đi đâu?
Nghĩ như vậy, vội bước lên vài bước. Đưa tay dò xét trên ra trải giường, nhưng không thấy có chút hơi ấm nào dư lại. Trực giác nói cho ta biết, hắn không phải là người thức dậy sớm như thế. Vậy, không lẽ một đêm hắn không về phòng? Đêm qua, sau khi đưa ta về, hắn lại đi nơi nào?
Chạy ra ngoài, vốn là muốn hỏi tiểu nhị, lại nhớ tới, nếu suốt đêm hắn ra ngoài, nhất định là không đi bằng cổng chính. Khinh công hắn tốt như vậy, đi ra ngoài nhất định là thần không biết quỷ không hay. Hỏi tiểu nhị thì cũng có ích gì, ta liền cảm thấy hắn rất lạ. Trong miệng thì la mệt, nhưng người lại không có ở trong phòng.
Nhưng mà, nơi này, ta không quen thuộc, căn bản là không biết đi nơi nào tìm hắn.
Ăn qua loa một chút, rồi lại quay về phòng hắn. Nửa đêm ta nghe có tiếng động lớn, có tuyết rơi. Đẩy cửa sổ ra, còn có thể nhìn thấy một tầng mỏng nhạt. Còn có, dấu chân từ cửa sổ kéo dài ra ngoài.
Không biết vì sao, nhìn thấy hàng dấu chân kia, tâm treo lên cuối cùng cũng buông xuống. Nếu hắn muốn một mình rời đi, tuyệt đối sẽ không đi như vậy. Cho nên, hắn sẽ trở về.
Nhẹ nhàng đóng cửa sổ, trở về phòng của mình.
Đợi suốt cả một ngày, cũng không thấy hắn trở về. Trong lòng ta, không khỏi lại cảm thấy không yên. Lẽ nào, ta lại sai tiếp?
Buổi tối, nằm ở trên giường, làm sao cũng không ngủ được. Lỗ tai vẫn dựng thẳng lên, mong ngóng nghe thấy phòng sát bên truyền đến một chút âm thanh.
Nhưng mà, ta lại phải thất vọng rồi.
Ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, ta nhịn không được ngồi dậy. Lúc đẩy cửa ra ngoài, nghe thấy cửa bên cạnh cũng mở. Theo bản năng xoay người, vừa vặn bắt gặp Bất Nhân từ trong phòng ra ngoài.
Ta ngây người nhìn hắn.
Trên mặt của hắn, còn mang theo vẻ hơi mệt mỏi. Trên người vẫn là bộ quần áo lộng lẫy đầy bắt mắt, nhưng không phải là bộ hắn mặc hôm đó, mà là, đã đổi mới. Trên tay hắn, luôn cầm cây quạt viền vàng kia.
Hắn thấy ta, cười đi tới, nheo mắt nói: “Hô hô, hôm qua, nhất định là bản thiếu gia đã để ngươi chờ thảm rồi? Thật xin lỗi, bản thiếu gia chợt nhớ tới, hôm qua là bắt đầu năm mới, nhưng lại chưa chuẩn bị quần áo mới, cho nên sáng sớm trở lại kinh thành mà mua. Nhưng không ngờ, xe ngựa đi nửa đường thì hư, cho nên đến khuya mới trở về.”
Hắn đẩy ta vào cửa, chỉ vào trên bàn và nói: “Đó, quần áo mới của ngươi kìa.”
Dọc theo tay hắn chỉ, ta mới nhìn thấy trên bàn ở trong phòng ta thật sự có hơn một bộ quần áo mới.
Ngước mắt nhìn hắn, hắn cười rất là đắc ý, lui lại mấy bước, đóng cửa lại, vừa nói: “Đừng đứng ngốc ở đó, nhanh thay đi!”
Cửa bị đóng lại, ánh mắt lại rơi vào bộ quần áo ở trên bàn, bất giác cười, chỉ có con nít, mới la hét đòi hỏi năm mới phải có bộ đồ mới để mặc. Tay mơn trớn quần áo trên bàn, gấm vóc mềm mại, vừa nhìn là biết hàng tốt.
Chất vải như vậy, thật sự chỉ có ở tiệm may trong kinh thành. Có lẽ, hắn thật sự quay lại kinh thành, nhưng mà, hắn vẫn còn gạt ta. Hắn căn bản không phải ra ngoài từ lúc sáng sớm. Tại lúc tuyết chưa hoàn toàn ngừng rơi, hắn cũng đã ra ngoài, nếu không, hai hàng dấu chân kia sẽ không bị bao phủ bởi một tầng hoa tuyết mỏng. Ta không biết rốt cuộc là hắn ra ngoài làm cái gì. Nhưng, ta nên hỏi sao?
Thay quần áo, lúc mở cửa, ta đã quyết định không hỏi.
Hắn thật sự đứng chờ ở cửa, lúc xoay người lại, có chút ngơ ngác, lập tức kêu lên: “Woa, Loan Phi, ngươi quá đẹp rồi!”
Hắn ôm lấy ta xuống lầu, đột nhiên lại bảo: “Mau nhìn, mọi người mau nhìn, cô nương ta xinh đẹp nhất!”
Nghe hắn gọi như vậy, mặt ta đều đỏ bừng, đẩy hắn nói: “Ngươi làm cái gì thế?”
Hắn lại còn cười: “Bản thiếu gia rất cao hứng đấy, ngươi mặc quần áo này, thật không làm cho bản thiếu gia mất mặt!”
Ta chán nản, cái này là khen hay là chê đây? Có người khen ngợi như vậy sao.
Qua năm, chúng ta vẫn ở Viên Hoa Trấn đợi hơn nửa tháng. Chỉ vì nguyên tiêu, tất cả mọi người đều không ra ngoài.
Nửa tháng này, Bất Nhân và ta vẫn như khi ta mới gặp hắn vậy, nhìn không ra có chút gì thay đổi.
Việc hắn đột nhiên biến mất vào ban đêm cũng dần phai nhạt theo trí nhớ của ta.
Cuối cùng qua ngày 15 tháng giêng, thật đáng tiếc, không tìm được người muốn đi đến phía Nam. Cũng may là có người đi về hướng Nam, chúng ta có thể đi nhờ xe trước, sau đó đến một thị trấn, rồi tiếp tục hỏi những người khác.
Thực ra, nếu như chúng ta biết đường thì không cần phiền phức như vậy, dùng tiền mua chiếc xe ngựa là được, và còn thử thuê xa phu, nhưng không có một xa phu nào đồng ý đi đến nơi xa như thế.
Hầu như ta chưa từng đi xa nhà quá, cho nên không biết. Ta vốn nghĩ rằng, Bất Nhân đi qua rất nhiều nơi, nhất định hắn sẽ biết, cũng không ngờ, hắn cũng cười nói không biết.
Dọc theo đường đi, hắn vẫn luôn dừng lại nghỉ không thôi, nơi nơi làm chuyện tốt. Hắn luôn nói mình đã 19, chỉ còn một năm này, phải ra sức mà làm chuyện tốt.
Tóm lại, chuyện lớn hay nhỏ hắn làm cũng không ít.
Nhưng mà cũng có nhiều chuyện làm người ta dở khóc dở cười. Bỗng nhiên, ta nhớ đến ngày ở Phạm Tự, hắn lải nhải lảm nhãm mà kể những chuyện xui xẻo. Không nghĩ tới, thật là đúng có người xui xẻo như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến, ta đều cười không ngớt. Hắn sẽ thấy ảo nảo mà lại gần, lấy tay đụng khuỷu tay ta nói: “Thế nào, thế nào, không phải ngươi cũng hiểu được làm chuyện tốt rõ ràng là rất khó? Aiz, bản thiếu gia rất tức giận!”
Một đường nhờ xe, có đôi khi vẫn nghỉ lại ở trong trấn nhiều ngày. Lịch trình của chúng ta cũng không tính là nhanh cho lắm, đã gần tới hai tháng, một nửa đường cũng chưa tới. Mà ta, dần dần cũng thích đi nhờ xe. Như vậy khi đi trên đường, không cảm thấy một chút vắng vẻ, luôn hết sức náo nhiệt. Cảm giác như vậy thật sự rất tuyệt.
Cách lần trước đi nhờ xe đến Tuyền Châu Thành, cũng đã qua 3 ngày rồi. May mà bây giờ, không phải trấn nhỏ. Ở trong thành, cơ hội tìm được người muốn ra khỏi thành đi về phía Nam sẽ nhiều hơn một chút.
Ngày hôm đó, trên đường cái vô cùng náo nhiệt. Hỏi thăm mới biết, cógánh hát tên là Vân Lai Thuyền vào thành, đó là một gánh hát rất có tiếng. Tới Tuyền Châu là bắt đầu diễn màn đầu tiên, thì không còn chỗ ngồi. Bất Nhân lại hết sức phấn khởi mà lôi kéo ta, nhất định phải đi cổ vũ.
Ta không lay chuyển được hắn, đành phải đi theo. Đã ca hát vài màn, khách vẫn ngồi chật ních như cũ. Chỗ ngồi của ta và Bất Nhân có được là do hắn trả giá cao mới mua được. Hí kịch chưa mở màn, hắn đã ăn một đống lớn hạt dưa, đậu phộng rồi. Lại sau một khắc, khách khứa ngồi trên ghế chợt giảm thấp âm thanh xuống, yên lặng đi. Ta ngước mắt nhìn lại, nữ tử trên đài trang điểm nhạt, phấn khói trắng hồng, ăn vận như Nga Mi. Tay nàng giấu trong tay áo, ngón tay nhỏ nhắn cầm phất trần, lộ ra cổ tay trắng noãn, đôi mắt hút hồn người kia nhìn thẳng xuống dưới, sóng mắt lưu chuyển( * chỉ ánh mắt long lanh), chưa mở miệng nói, cũng đã làm cho toàn trường vỗ tay vô số. La một tiếng, tiếng trống khẽ vang lên, nữ tử mở môi anh đào, giọng ca uyển chuyển, hết sức ai oán, vừa pha lẫn kiểu mềm mại động lòng người. Dù là ta, cũng phải nhìn đến nhập thần. Nàng hát lên, là khúc.
Xong một khúc, dưới dài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Ta lẩm bẩm: “Nam sợ nữ sợ ……Ít người trước là anh hùng mạt lộ(*), người sau là thiếu nữ hoài xuân(**), trong cuộc sống trầm bổng phập phồng hai loại tâm tình.
(*Anh hùng mạt lộ: Người anh hùng gặp lúc khốn cùng, hết lối thoát.
Vd: Sau trận Cai Hạ, Hạng Vũ đại bại, lúc đó chính là một anh hùng mạt lộ, đành tự vẫn ở Ô Giang.)
(**Thiếu nữ hoài xuân: cô gái trẻ ôm mộng uyên ương )
(Tiếng hoa: Tư Phàm《 思凡 》và Dạ Bôn《 夜奔 》 )
“Aizz, không nghĩ tới ngươi còn hiểu cái này nha? Tư Phàm, Tư Phàm……” Bất Nhân lặp lại hai chữ này, mở to mắt nhìn ta. Không biết sao, ta bị hắn nhìn, cảm thấy trong lòng hốt hoảng. Vội đứng lên, chạy ra khỏi sân khấu.
“Này, bản thiếu gia còn chưa có xem hết đâu!” Người sau lưng bất mãn kêu, đuổi theo ta ra ngoài. Chạy một mạch trên đường cái, ta xoa nhẹ ngực thở hổn hển. Hắn đuổi theo, vỗ ngực nói:
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì, làm như bản thiếu gia là sài lang hổ báo. Plè—-“ Hắn nói xong, liền làm cái mặt quỷ, tiếp đó lại cười “khanh khách”.
Ta nhìn hắn, nhưng mà, làm sao cũng cười không được. Hắn chậm rãi, chậm rãi ngừng cười. Đi đến bên cạnh ta, đến gần. Nhỏ giọng nói:
“Ngươi không phải đã biết?” Ta ngẩn ra, trợn tròn đôi mắt nhìn hắn, ta biết cái gì? Hắn chuyển tầm mắt, nhìn cây quạt trong tay, nói như không có việc gì: “Bản thiếu gia đã nhìn thấy.”
Ta kéo ống tay áo của hắn, bật thốt lên hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Tại sao, lời hắn nói, một câu, ta đều nghe không hiểu? Hắn không giống là người thích cùng ta đánh đố. Thành thạo thu hồi cây quạt, nhìn ta cười thần bí, rồi sau đó mở miệng:
“Tại Phạm Tự, bản thiếu gia thường xuyên thấy—-“ Hắn có ý kéo dài giọng, “thấy—-một nam nhân nào đó, lén lút ngồi ở trên cột phòng, nghe lén ngươi đánh đàn.” Nghe lén ta đánh đàn? Hắn nói….một nam nhân nào đó? Ta dĩ nhiên hết sức kinh ngạc, phải nói là không thể thốt nên lời, bước chân gần như cũng quên bước ra, hắn nói, là ai, ta không biết. Bỗng nhiên, ta cảm thấy sợ hãi nếu như biết đó là ai.
Ta không biết hắn nhìn không ra vẻ khác thường của ta, vẫn tận lực nói cho ta nghe: “Xem ra, cũng là một công tử có tiền, ha ha, nhưng mà, có hay không biết bản thiếu gia có tiền, còn cần phải nghiên cứu thêm. Một tháng, hắn tới nhiều lần, thời gian mỗi lần cũng không dài, hoàn toàn không có nghiêm túc như bản thiếu gia. Thành thật nói cho ngươi biết, bản thiếu gia mỗi lần đều muốn nghe hết tiếng đàn của ngươi….” Lời sau của hắn, ta hoàn toàn không nghe được gì, chỉ biết có một người luôn líu ríu không ngừng bên tai ta. Hắn lôi kéo ta về khách điếm, miệng vẫn càng nói không ngừng. Ta không biết lấy đâu ra hơi sức, cầm ngược tay của hắn, cắn môi nói:
“Bất Nhân, đừng nói nữa, van ngươi.” Ta sợ, hắn nói tiếp, ta nhịn không được sẽ khóc. Hắn có chút giật mình mà nhìn ta, sau một lúc lâu, quay lại, nhẹ ôm ta, cười nói:
“Nha đầu, ngươi quá yếu ớt, thật ném hết mặt mũi bản thiếu gia.” Ta vốn, vốn là muốn cười. Nhưng, cuối cùng nhịn không được mà khóc lên. Chôn ở ngực của hắn, không muốn buông ra. Ta nghe thấy, hắn thở dài nhẹ nhàng. Ta khẳng định, hắn biết, người tới là ai. Hắn chỉ không muốn nói rõ ra. Cho nên mới nói vòng vo như vậy. Ta nghĩ, chúng ta cũng chỉ là người bình thường.
Hắn nhìn thấu ta, dùng lời hắn mà nói, ta đã sớm thiệt thòi lớn. Mà ta, vẫn như cũ không muốn đi sâu vào và hiểu rõ người trước mặt về mọi thứ. Hiện tại, ta cái gì cũng không có, ta thà rằng còn có một cái ấm áp chắn gió, để cho ta tại khi yếu ớt còn có bờ vai mà dựa vào.
Ta phát hiện, ta từ từ có ý muốn ỷ vào Bất Nhân. Ta không dám hỏi khi nào thì muốn tách ra, ít nhất bây giờ, ta thật sự chịu không nổi. Chỉ là ta biết, cái thời khắc đó, cuối cùng gì cũng sẽ đến. Hắn và ta khác nhau, hắn có nhà, trong nhà có người thân đang đợi hắn về.
Trở về khách điếm, không đi đâu hết. Chỉ ở tại trong phòng mình mà đợi. Bất Nhân lại một mình chạy ra ngoài chơi. Lại trôi qua một ngày, hắn kích động chạy tới kêu to:
“Tìm được! Tìm được người muốn đi đến phía Nam rồi!”
Ta vội đứng lên, hắn cười đắc ý: “Đó là Vân Lai Thuyền, là muốn diễn xuất khắp nơi, bọn hắn sẽ đi Lăng Nam.”
“Thật không?”
“Đương nhiên, có khi nào bản thiếu gia lừa ngươi không?” Hắn uống một hớp, cười nói.
“Nhưng mà lần này chúng ta không nhờ xe, chúng ta lên thuyền! Bọn hắn đó, đi bằng đường thuỷ. Hô hô, bản thiếu gia rất vui, bản thiếu gia lớn như vầy mà còn chưa có ngồi qua thuyền đấy!”
Vân Lai Thuyền chỉ lưu lại ơ Tuyền Châu Thành hai ngày, liền khởi hành đi về phía Nam. Ta và Bất Nhân cùng lên thuyền đi về phía Nam. Chủ gánh hát là nam tử trung niên, họ Trần, hết sức hiền lành. Hắn nói, đi đường thuỷ là vì có thể chứa nhiều thứ, dùng xe ngựa thì phí vận chuyển rất cao. Tuy nhiên, thu nhập của gánh hát cũng không tệ, người đăng kí học cũng nhiều, cho nên phải tiết kiệm mọi chi phí.
Lần đầu tiên, ta nhìn thấy nữ tử ca khúc , nàng lại trang điểm rất nhẹ nhàng, càng thêm một loại khí chất thoát tục.
Ta mới biết, hiện tại nàng là hồng hoa đán của Vân Lai Thuyền, tên gọi Hồng Tụ. Mùa này, gió cũng không lớn, cho nên đi thuyền cũng không khó chịu. Mới vừa lên thuyền, Bất Nhân rất hứng thú. Không quá nửa ngày, hắn liền trở nên có chút mệt mỏi, trán đều là mồ hôi lạnnh, sắc mặt khó coi. Ta gọi hắn, thế nhưng hắn lại lắc đầu, dựa vào tay vịn ở mũi thuyền, yếu ớt nói:
“Bản thiếu gia khó chịu.”
Ta giật mình, đỡ lấy hắn, vội hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”
Một người đầy sinh lực, đột nhiên trở nên như vậy, thật làm ta rất lo lắng. Hắn gần như nói không ra lời, sắc mặt so với lúc nãy lại càng khó coi hơn mấy phần. Tiếng cười như chuông bạc của nữ tử truyền đến, quay đầu nhìn lại, thấy Hồng Tụ che mặt cười nói:
“Nhất định là hắn bị say tàu rồi.”
Say tàu?
Ta muốn cười phá lên, nhớ tới hắn từng nói lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên ngồi thuyền. Lại nhìn dáng vẻ của hắn, càng thêm khẳng định lời Hồng Tụ nói.
Thấy ta cư nhiên lại nở nụ cười, hắn cau mày nói: “Bản thiếu gia khó chịu muốn chết, ngươi lại…..”
Đột nhiên, hắn im lặng, rồi nhào tới mép thuyền, không ngừng nôn mửa.
Ta giúp hắn vuốt lưng, Hồng Tụ ở đằng sau vẫn còn cười: “Nhìn Bất Nhân công tử ở trên bờ mạnh như rồng hổ, không ngờ lên tới thuyền, còn thua cả con nít! Ha ha, cũng không biết là ai, bất luận thế nào cũng nói sư phụ ta nhất định phải để cho hắn lên thuyền nhỉ?”
Nha đầu cao hứng phấn chấn như vậy, với ở trên đài ca khúc , là hoàn toàn như hai người khác nhau.
Ta cũng muốn cười theo, nhưng mà cố gắng nhịn. Người phía dưới, xem ra là tức giận cũng không nhẹ rồi. Ói ra một hồi lâu, ta cũng không thể đỡ nỗi hắn, Hồng Tụ gọi sư huynh nàng tới, đem Bất Nhân dìu vào trong khoan thuyền.
Nằm ở trên giường, hắn suy yếu, kêu: “Đầu bản thiếu gia thật choáng váng, choáng muốn chết hà.”
Cách một lát sau, hắn lại bảo: “Lưỡi dao, Hồng Tụ nha đầu? Bản thiếu gia tốt, nhất định….” Nói đến một nửa, bỗng nhiên hắn ra sức nhíu mày, mím môi.
Ta vắt khăn, lau mồ hôi trên trán cho hắn. Hắn không ngừng nói lầm bầm, ánh mắt cũng không chịu mở.
Ta vốn không biết, say tàu thật sự khó chịu như vậy.
Hồng Tụ dựa ở cửa, cười nói: “Bất Nhân công tử?”
Hắn hừ một tiếng, Hồng Tụ cũng không có bực tức, nói: “Bổn cô nương sẽ không so đo với người bệnh. Nếu ngươi muốn sớm khoẻ lên một chút, thì nên đứng lên, đem đầu óc của mình đong đưa trái phải, thích ứng với thân tàu lắc lư này, sẽ thấy khá hơn.”
Ta nghe có lý, liền đi dìu hắn, thế nhưng hắn lại nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói:
“Không được! Bản thiếu gia choáng váng đầu muốn chết, lắc lư nữa, lắc lư lần nữa liền…..một lần là đủ.”
Ta biết hắn muốn nói cái gì, quay lại nhìn Hồng Tụ, thấy nàng cười càng thêm rực rỡ. Bất Nhân say tàu có chút lợi hại, Trần bầu gánh nói người bình thường say tàu, dài nhất là hai ba ngày nhất định sẽ tốt lên. Thế nhưng vẫn không thấy hắn khá hơn chút nào, sư huynh Hồng Tụ lắc đầu nói hắn đã từng gặp một người say tàu như hắn vậy, có điều người nọ không phải người Đại Tuyên.
Bên ngoài, tiếng pháo trúc(*) không ngừng vang lên. Toàn bộ Viên Hoa Trấn đều đắm chìm ở một nơi, là trong vui mừng hoan hỉ. Bọn nhỏ cầm một pháo trúc thật dài, một tay bịt lấy lỗ tai, vui vẻ mà chơi đùa trước ngưỡng cửa nhà mình. Ta mới đứng ở cửa sổ một lát thì liền thấy Bất Nhân đẩy cửa đi vào, nhìn ta cười nói:
“Không ra ngoài chơi sao?”
Ta lắc đầu, hắn lại bước tới nắm lấy tay của ta, vẫn cười nói như cũ: “Đi thôi đi thôi, theo bản thiếu gia ra ngoài chơi.”
Hắn kéo ta ra ngoài, mà ta lại không có vùng vẫy.
“Đi đâu?” Ta nhỏ giọng hỏi, hắn quay đầu lại, đắc ý nói: “Bí mật.”
Ta chợt nở nụ cười, không lí do.
Hắn mang ta đi ra khỏi khách điếm, nhưng không có dừng lại ở đó. Chúng ta dọc theo đường cái mà đi, bên tai là tiếng hoan hô của một nhóm người, còn có không khí náo nhiệt của đêm 30 – đêm giao thừa.
Tay hắn không lớn, nhưng lại rất ấm.
Ta nghĩ rằng suốt cả đời ta sẽ phải biết ơn hắn. Tù cho hắn, tại lúc ta bất lực nhất, thì hắn mang đến cho ta tia hy vọng, sưởi ấm lòng ta.
Cảnh tượng trước mắt dường như bị thứ gì đó che lấp, làm lờ mờ, không có dơ tay lau đi, lại cũng không ngừng được, cười rộ lên.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước, thiếu chút nữa là ta đâm đầu vào.
Hắn nghiêng người tránh ra, ta mới nhìn thấy trước mặt chúng ta, đặt rất nhiều pháo hoa.
Từ trong ngực lấy ra một cái diêm lửa, hắn cúi đầu thổi, đưa cho ta, nháy mắt nói: “Ngươi đốt một cái thử xem.”
Nhìn diêm lửa trên tay, ta xấu hổ lắc đầu: “Ta…ta không dám.”
Ta chỉ từng nhìn thấy pháo hoa tung bay trong trời đêm, nhưng lại chưa bao giờ tự tay đi đốt chúng nó. Trong trí nhớ, việc đó đều do Lục ca làm. Sau khi đốt, hắn liền chạy nhanh tới cạnh ta, rồi sau đó, cười hỏi ta thấy được không.
“Nha đầu nhát gan.” Hắn cười một cách phóng túng, nắm lấy tay của ta, duỗi tay tới đốt. Ta sợ tới mức cả người khẩn trương căng thẳng, hắn lại còn ở bên tai ta cười không ngừng:
“Thả lỏng một chút đi, đốt pháo hoa chứ không phải đốt ngươi.”
“hừ…”
Trong nháy mắt, đóm lửa nhỏ kia sáng rực lên, ta thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác bên eo bị siết chặt, mới biết hắn sớm mang ta phi thân ra hơn 1 trượng. Sau đó, một tiếng nổ thật lớn vang lên, một đốm lửa rất lớn bay lên bầu trời đêm. Trong nháy mắt, mở ra pháo hoa thật to. Làm cả bầu trời vốn là một màu đen, lại được phủ lên một màu ánh sáng ngọc, rực rỡ lộng lẫy.
Hắn ôm ta, giống như chuồn chuồn lướt nước, trong một khoản thời gian ngắn, đem tất cả pháo hoa đốt hết.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng pháo nổ oanh trời, trước mắt là một mảnh hỗn loạn.
Trên mặt đất náo nhiệt bao nhiêu thì giờ đây trên bàu trời đêm kia cũng không còn tịch mịch nữa.
Pháo hoa đầy trời, nhứ xướng lên một khúc động lòng người, đem bản thân mình trong tối chiếu sáng rực lên. Phun ra những đốm lửa nhỏ uốn lượn như rơi xuống một trận mưa đêm vô dùng hoa lệ.
“Woa, thật đẹp, mau nhìn mau nhìn.”
Người phía sau từ từ nhiều lên, đều bị trận pháo hoa này hấp dẫn tới.
Nhất là bọn nhỏ hưng phấn vô cùng, vỗ tay, nhảy, la hét.
Ngước mắt nhìn, ánh lửa chiếu vào hai má, có gì đó nóng bỏng trượt ra từ khoé mắt.
Người bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Trời.. hãy cười, không nên khóc. Người ở trên nhìn ngươi cũng là hi vọng nhìn thấy ngươi cười.”
Đáy lòng như có một sợi dây ấm áp chạm nhẹ vào, lời hắn nói, làm sao nghe qua không giống như là an ủi ta, dường như là đang nói chính hắn.
Hít hít cái mũi, vẫn ngước mắt nhìn bầu trời đêm mỹ lệ trên đỉnh đầu kia.
Mãi cho đến khi pháo hoa hết.
Mãi cho đến khi từng người ở phía sau tản đi.
Mãi cho đến khi âm thanh ồn ào chung quanh dần dần mất hẳn….
Hắn cầm tay của ta, hỏi nhỏ: “Ngươi lạnh ư?”
“Không lạnh, ta, rất ấm.”
Thật sự rất ấm.
Từ khi Thánh Chỉ kia ban xuống làm lòng ta tan nát, đây chính là lần đầu tiên, làm cho ta cảm giác được ấm áp.
Ta thật muốn nói, Bất Nhân, cảm ơn ngươi.
Chỉ là thấy hắn cười rất thoải mái, ta chợt cảm thấy nói không nên lời, như không thể phá hoại quang cảnh này.
Đã lâu lắm rồi, hắn mới nhẹ nhàng đọc rõ từng chữ: “Ta cũng vậy, rất ấm.”
Hắn giống như là quay về cái ngày ở trên núi cao, ngồi trên tảng đá to lớn kia, yên lặng mà cô đơn.
Lúc ta còn chưa nghiền ngẫm xong, hắn lại cười rộ lên ‘khanh khách’, rồi ôm lấy eo ta, vươn người nhảy lên Miếu cao kia.
Ta thoáng cái đứng không vững, hoảng sợ liền ôm chặt lấy người hắn. Hắn kêu to:
“Này, đừng ôm chặt như vậy chứ, bản thiếu gia thở không được.”
Ta cũng bắt chước hắn nói, từ từ nhắm hai mắt lại và kêu: “Này, đột nhiên ngươi mang ta nhảy lên nơi cao như thế này, cũng không báo trước cho ta một tiếng.”
Hắn cười lớn, vỗ vỗ tay của ta, vui vẻ nói: “Mở mắt đi, ngươi nhìn xem, ở trong này có thể nhìn thấy mọi cảnh Hoa Trấn.”
Chậm rãi mở to mắt, thật sự, nhìn thấy ngọn đèn dầu vạn nhà. Có nơi là từng mảng, có nơi lại lấm tấm, cũng đều cùng một dạng như nhau.
Hắn mang theo ta cùng ngồi xuống, không kềm chế được mà nhìn hai chân lắc lư, nhìn ta cười nói: “Đón giao thừa.”
Ta kinh ngạc: “Ở trong này?”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, có gì không thể?”
Ta nở nụ cười, đúng vậy, có gì không thể chứ? Nói chung, đời này của ta có một lần đón giao thừa đặc biệt nhất.
Hai người lẳng lặng ngồi im, ta vốn có rất nhiều điều muốn hỏi. Chẳng hạn như thân phận của hắn, hắn từ đâu đến.
Nhưng, bỗng nhiên trong lúc đó, ta lại quyết định cái gì cũng không hỏi.
Có lẽ không biết mới tốt.
Trước mắt hiện lên gương mặt một người, trong lòng từ từ đau nhức. Nếu ta vẫn không biết hắn là ai thì có lẽ ta vẫn tiếp tục hạnh phúc. Cho nên, ta không còn có ý nghĩ muốn hỏi chuyện Bất Nhân. Coi như, hắn chỉ là Bất Nhân mà ta biết.
Là thiếu niên vừa đáng yêu vừa đáng giận.
“Leng keng….leng keng….leng keng……..”
Tiếng chuông báo hiệu năm mới cuối cùng cũng vang lên.
Sau đó là tiếng pháo trúc, lại một lần nữa đem trấn nhỏ bao phủ.
Hắn đứng lên, mang theo ta, từ trên mái hiên bay qua. Dừng ở trên ngói vụn cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tốc độ thật nhanh, trong nháy mắt đã trở về khách điếm.
Đưa ta về phòng, hắn la hét mệt chết, rồi xoay người rời đi.
“Này………..” Ta vừa mới muốn gọi hắn, nhưng hắn lại đi rất nhanh. Hơi nhíu mày, không giống hắn thường ngày nha. Ngày thường, hắn nói rất nhiều, nhưng trên đường trở về, một câu hắn cũng không nói.
Sau lại lắc đầu, chắc là rất mệt mỏi.
Ta cũng không muốn nghĩ đến bất kỳ kẻ nào, bò lên giường, chui vào trong chăn, gắt gao nhắm mắt lại.
Một đêm này, ta ngủ thật ngon giấc.
Sáng dậy, cũng không gặp Bất Nhân. Hỏi tiểu nhị, cũng nói không nhìn thấy. Có chút nghi hoặc, đi đến trước phòng của hắn, gõ cửa, bên trong không có một chút tiếng động. Ta nhịn không được đẩy cửa phòng, rõ ràng nhìn thấy đệm chăn của hắn đã được xếp rấtngay ngắn chỉnh tề.
Cảm thấy rất hoảng sợ, hắn đi đâu?
Nghĩ như vậy, vội bước lên vài bước. Đưa tay dò xét trên ra trải giường, nhưng không thấy có chút hơi ấm nào dư lại. Trực giác nói cho ta biết, hắn không phải là người thức dậy sớm như thế. Vậy, không lẽ một đêm hắn không về phòng? Đêm qua, sau khi đưa ta về, hắn lại đi nơi nào?
Chạy ra ngoài, vốn là muốn hỏi tiểu nhị, lại nhớ tới, nếu suốt đêm hắn ra ngoài, nhất định là không đi bằng cổng chính. Khinh công hắn tốt như vậy, đi ra ngoài nhất định là thần không biết quỷ không hay. Hỏi tiểu nhị thì cũng có ích gì, ta liền cảm thấy hắn rất lạ. Trong miệng thì la mệt, nhưng người lại không có ở trong phòng.
Nhưng mà, nơi này, ta không quen thuộc, căn bản là không biết đi nơi nào tìm hắn.
Ăn qua loa một chút, rồi lại quay về phòng hắn. Nửa đêm ta nghe có tiếng động lớn, có tuyết rơi. Đẩy cửa sổ ra, còn có thể nhìn thấy một tầng mỏng nhạt. Còn có, dấu chân từ cửa sổ kéo dài ra ngoài.
Không biết vì sao, nhìn thấy hàng dấu chân kia, tâm treo lên cuối cùng cũng buông xuống. Nếu hắn muốn một mình rời đi, tuyệt đối sẽ không đi như vậy. Cho nên, hắn sẽ trở về.
Nhẹ nhàng đóng cửa sổ, trở về phòng của mình.
Đợi suốt cả một ngày, cũng không thấy hắn trở về. Trong lòng ta, không khỏi lại cảm thấy không yên. Lẽ nào, ta lại sai tiếp?
Buổi tối, nằm ở trên giường, làm sao cũng không ngủ được. Lỗ tai vẫn dựng thẳng lên, mong ngóng nghe thấy phòng sát bên truyền đến một chút âm thanh.
Nhưng mà, ta lại phải thất vọng rồi.
Ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, ta nhịn không được ngồi dậy. Lúc đẩy cửa ra ngoài, nghe thấy cửa bên cạnh cũng mở. Theo bản năng xoay người, vừa vặn bắt gặp Bất Nhân từ trong phòng ra ngoài.
Ta ngây người nhìn hắn.
Trên mặt của hắn, còn mang theo vẻ hơi mệt mỏi. Trên người vẫn là bộ quần áo lộng lẫy đầy bắt mắt, nhưng không phải là bộ hắn mặc hôm đó, mà là, đã đổi mới. Trên tay hắn, luôn cầm cây quạt viền vàng kia.
Hắn thấy ta, cười đi tới, nheo mắt nói: “Hô hô, hôm qua, nhất định là bản thiếu gia đã để ngươi chờ thảm rồi? Thật xin lỗi, bản thiếu gia chợt nhớ tới, hôm qua là bắt đầu năm mới, nhưng lại chưa chuẩn bị quần áo mới, cho nên sáng sớm trở lại kinh thành mà mua. Nhưng không ngờ, xe ngựa đi nửa đường thì hư, cho nên đến khuya mới trở về.”
Hắn đẩy ta vào cửa, chỉ vào trên bàn và nói: “Đó, quần áo mới của ngươi kìa.”
Dọc theo tay hắn chỉ, ta mới nhìn thấy trên bàn ở trong phòng ta thật sự có hơn một bộ quần áo mới.
Ngước mắt nhìn hắn, hắn cười rất là đắc ý, lui lại mấy bước, đóng cửa lại, vừa nói: “Đừng đứng ngốc ở đó, nhanh thay đi!”
Cửa bị đóng lại, ánh mắt lại rơi vào bộ quần áo ở trên bàn, bất giác cười, chỉ có con nít, mới la hét đòi hỏi năm mới phải có bộ đồ mới để mặc. Tay mơn trớn quần áo trên bàn, gấm vóc mềm mại, vừa nhìn là biết hàng tốt.
Chất vải như vậy, thật sự chỉ có ở tiệm may trong kinh thành. Có lẽ, hắn thật sự quay lại kinh thành, nhưng mà, hắn vẫn còn gạt ta. Hắn căn bản không phải ra ngoài từ lúc sáng sớm. Tại lúc tuyết chưa hoàn toàn ngừng rơi, hắn cũng đã ra ngoài, nếu không, hai hàng dấu chân kia sẽ không bị bao phủ bởi một tầng hoa tuyết mỏng. Ta không biết rốt cuộc là hắn ra ngoài làm cái gì. Nhưng, ta nên hỏi sao?
Thay quần áo, lúc mở cửa, ta đã quyết định không hỏi.
Hắn thật sự đứng chờ ở cửa, lúc xoay người lại, có chút ngơ ngác, lập tức kêu lên: “Woa, Loan Phi, ngươi quá đẹp rồi!”
Hắn ôm lấy ta xuống lầu, đột nhiên lại bảo: “Mau nhìn, mọi người mau nhìn, cô nương ta xinh đẹp nhất!”
Nghe hắn gọi như vậy, mặt ta đều đỏ bừng, đẩy hắn nói: “Ngươi làm cái gì thế?”
Hắn lại còn cười: “Bản thiếu gia rất cao hứng đấy, ngươi mặc quần áo này, thật không làm cho bản thiếu gia mất mặt!”
Ta chán nản, cái này là khen hay là chê đây? Có người khen ngợi như vậy sao.
Qua năm, chúng ta vẫn ở Viên Hoa Trấn đợi hơn nửa tháng. Chỉ vì nguyên tiêu, tất cả mọi người đều không ra ngoài.
Nửa tháng này, Bất Nhân và ta vẫn như khi ta mới gặp hắn vậy, nhìn không ra có chút gì thay đổi.
Việc hắn đột nhiên biến mất vào ban đêm cũng dần phai nhạt theo trí nhớ của ta.
Cuối cùng qua ngày 15 tháng giêng, thật đáng tiếc, không tìm được người muốn đi đến phía Nam. Cũng may là có người đi về hướng Nam, chúng ta có thể đi nhờ xe trước, sau đó đến một thị trấn, rồi tiếp tục hỏi những người khác.
Thực ra, nếu như chúng ta biết đường thì không cần phiền phức như vậy, dùng tiền mua chiếc xe ngựa là được, và còn thử thuê xa phu, nhưng không có một xa phu nào đồng ý đi đến nơi xa như thế.
Hầu như ta chưa từng đi xa nhà quá, cho nên không biết. Ta vốn nghĩ rằng, Bất Nhân đi qua rất nhiều nơi, nhất định hắn sẽ biết, cũng không ngờ, hắn cũng cười nói không biết.
Dọc theo đường đi, hắn vẫn luôn dừng lại nghỉ không thôi, nơi nơi làm chuyện tốt. Hắn luôn nói mình đã 19, chỉ còn một năm này, phải ra sức mà làm chuyện tốt.
Tóm lại, chuyện lớn hay nhỏ hắn làm cũng không ít.
Nhưng mà cũng có nhiều chuyện làm người ta dở khóc dở cười. Bỗng nhiên, ta nhớ đến ngày ở Phạm Tự, hắn lải nhải lảm nhãm mà kể những chuyện xui xẻo. Không nghĩ tới, thật là đúng có người xui xẻo như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến, ta đều cười không ngớt. Hắn sẽ thấy ảo nảo mà lại gần, lấy tay đụng khuỷu tay ta nói: “Thế nào, thế nào, không phải ngươi cũng hiểu được làm chuyện tốt rõ ràng là rất khó? Aiz, bản thiếu gia rất tức giận!”
Một đường nhờ xe, có đôi khi vẫn nghỉ lại ở trong trấn nhiều ngày. Lịch trình của chúng ta cũng không tính là nhanh cho lắm, đã gần tới hai tháng, một nửa đường cũng chưa tới. Mà ta, dần dần cũng thích đi nhờ xe. Như vậy khi đi trên đường, không cảm thấy một chút vắng vẻ, luôn hết sức náo nhiệt. Cảm giác như vậy thật sự rất tuyệt.
Cách lần trước đi nhờ xe đến Tuyền Châu Thành, cũng đã qua 3 ngày rồi. May mà bây giờ, không phải trấn nhỏ. Ở trong thành, cơ hội tìm được người muốn ra khỏi thành đi về phía Nam sẽ nhiều hơn một chút.
Ngày hôm đó, trên đường cái vô cùng náo nhiệt. Hỏi thăm mới biết, cógánh hát tên là Vân Lai Thuyền vào thành, đó là một gánh hát rất có tiếng. Tới Tuyền Châu là bắt đầu diễn màn đầu tiên, thì không còn chỗ ngồi. Bất Nhân lại hết sức phấn khởi mà lôi kéo ta, nhất định phải đi cổ vũ.
Ta không lay chuyển được hắn, đành phải đi theo. Đã ca hát vài màn, khách vẫn ngồi chật ních như cũ. Chỗ ngồi của ta và Bất Nhân có được là do hắn trả giá cao mới mua được. Hí kịch chưa mở màn, hắn đã ăn một đống lớn hạt dưa, đậu phộng rồi. Lại sau một khắc, khách khứa ngồi trên ghế chợt giảm thấp âm thanh xuống, yên lặng đi. Ta ngước mắt nhìn lại, nữ tử trên đài trang điểm nhạt, phấn khói trắng hồng, ăn vận như Nga Mi. Tay nàng giấu trong tay áo, ngón tay nhỏ nhắn cầm phất trần, lộ ra cổ tay trắng noãn, đôi mắt hút hồn người kia nhìn thẳng xuống dưới, sóng mắt lưu chuyển( * chỉ ánh mắt long lanh), chưa mở miệng nói, cũng đã làm cho toàn trường vỗ tay vô số. La một tiếng, tiếng trống khẽ vang lên, nữ tử mở môi anh đào, giọng ca uyển chuyển, hết sức ai oán, vừa pha lẫn kiểu mềm mại động lòng người. Dù là ta, cũng phải nhìn đến nhập thần. Nàng hát lên, là khúc
Xong một khúc, dưới dài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Ta lẩm bẩm: “Nam sợ
(*Anh hùng mạt lộ: Người anh hùng gặp lúc khốn cùng, hết lối thoát.
Vd: Sau trận Cai Hạ, Hạng Vũ đại bại, lúc đó chính là một anh hùng mạt lộ, đành tự vẫn ở Ô Giang.)
(**Thiếu nữ hoài xuân: cô gái trẻ ôm mộng uyên ương )
(Tiếng hoa: Tư Phàm《 思凡 》và Dạ Bôn《 夜奔 》 )
“Aizz, không nghĩ tới ngươi còn hiểu cái này nha? Tư Phàm, Tư Phàm……” Bất Nhân lặp lại hai chữ này, mở to mắt nhìn ta. Không biết sao, ta bị hắn nhìn, cảm thấy trong lòng hốt hoảng. Vội đứng lên, chạy ra khỏi sân khấu.
“Này, bản thiếu gia còn chưa có xem hết đâu!” Người sau lưng bất mãn kêu, đuổi theo ta ra ngoài. Chạy một mạch trên đường cái, ta xoa nhẹ ngực thở hổn hển. Hắn đuổi theo, vỗ ngực nói:
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì, làm như bản thiếu gia là sài lang hổ báo. Plè—-“ Hắn nói xong, liền làm cái mặt quỷ, tiếp đó lại cười “khanh khách”.
Ta nhìn hắn, nhưng mà, làm sao cũng cười không được. Hắn chậm rãi, chậm rãi ngừng cười. Đi đến bên cạnh ta, đến gần. Nhỏ giọng nói:
“Ngươi không phải đã biết?” Ta ngẩn ra, trợn tròn đôi mắt nhìn hắn, ta biết cái gì? Hắn chuyển tầm mắt, nhìn cây quạt trong tay, nói như không có việc gì: “Bản thiếu gia đã nhìn thấy.”
Ta kéo ống tay áo của hắn, bật thốt lên hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Tại sao, lời hắn nói, một câu, ta đều nghe không hiểu? Hắn không giống là người thích cùng ta đánh đố. Thành thạo thu hồi cây quạt, nhìn ta cười thần bí, rồi sau đó mở miệng:
“Tại Phạm Tự, bản thiếu gia thường xuyên thấy—-“ Hắn có ý kéo dài giọng, “thấy—-một nam nhân nào đó, lén lút ngồi ở trên cột phòng, nghe lén ngươi đánh đàn.” Nghe lén ta đánh đàn? Hắn nói….một nam nhân nào đó? Ta dĩ nhiên hết sức kinh ngạc, phải nói là không thể thốt nên lời, bước chân gần như cũng quên bước ra, hắn nói, là ai, ta không biết. Bỗng nhiên, ta cảm thấy sợ hãi nếu như biết đó là ai.
Ta không biết hắn nhìn không ra vẻ khác thường của ta, vẫn tận lực nói cho ta nghe: “Xem ra, cũng là một công tử có tiền, ha ha, nhưng mà, có hay không biết bản thiếu gia có tiền, còn cần phải nghiên cứu thêm. Một tháng, hắn tới nhiều lần, thời gian mỗi lần cũng không dài, hoàn toàn không có nghiêm túc như bản thiếu gia. Thành thật nói cho ngươi biết, bản thiếu gia mỗi lần đều muốn nghe hết tiếng đàn của ngươi….” Lời sau của hắn, ta hoàn toàn không nghe được gì, chỉ biết có một người luôn líu ríu không ngừng bên tai ta. Hắn lôi kéo ta về khách điếm, miệng vẫn càng nói không ngừng. Ta không biết lấy đâu ra hơi sức, cầm ngược tay của hắn, cắn môi nói:
“Bất Nhân, đừng nói nữa, van ngươi.” Ta sợ, hắn nói tiếp, ta nhịn không được sẽ khóc. Hắn có chút giật mình mà nhìn ta, sau một lúc lâu, quay lại, nhẹ ôm ta, cười nói:
“Nha đầu, ngươi quá yếu ớt, thật ném hết mặt mũi bản thiếu gia.” Ta vốn, vốn là muốn cười. Nhưng, cuối cùng nhịn không được mà khóc lên. Chôn ở ngực của hắn, không muốn buông ra. Ta nghe thấy, hắn thở dài nhẹ nhàng. Ta khẳng định, hắn biết, người tới là ai. Hắn chỉ không muốn nói rõ ra. Cho nên mới nói vòng vo như vậy. Ta nghĩ, chúng ta cũng chỉ là người bình thường.
Hắn nhìn thấu ta, dùng lời hắn mà nói, ta đã sớm thiệt thòi lớn. Mà ta, vẫn như cũ không muốn đi sâu vào và hiểu rõ người trước mặt về mọi thứ. Hiện tại, ta cái gì cũng không có, ta thà rằng còn có một cái ấm áp chắn gió, để cho ta tại khi yếu ớt còn có bờ vai mà dựa vào.
Ta phát hiện, ta từ từ có ý muốn ỷ vào Bất Nhân. Ta không dám hỏi khi nào thì muốn tách ra, ít nhất bây giờ, ta thật sự chịu không nổi. Chỉ là ta biết, cái thời khắc đó, cuối cùng gì cũng sẽ đến. Hắn và ta khác nhau, hắn có nhà, trong nhà có người thân đang đợi hắn về.
Trở về khách điếm, không đi đâu hết. Chỉ ở tại trong phòng mình mà đợi. Bất Nhân lại một mình chạy ra ngoài chơi. Lại trôi qua một ngày, hắn kích động chạy tới kêu to:
“Tìm được! Tìm được người muốn đi đến phía Nam rồi!”
Ta vội đứng lên, hắn cười đắc ý: “Đó là Vân Lai Thuyền, là muốn diễn xuất khắp nơi, bọn hắn sẽ đi Lăng Nam.”
“Thật không?”
“Đương nhiên, có khi nào bản thiếu gia lừa ngươi không?” Hắn uống một hớp, cười nói.
“Nhưng mà lần này chúng ta không nhờ xe, chúng ta lên thuyền! Bọn hắn đó, đi bằng đường thuỷ. Hô hô, bản thiếu gia rất vui, bản thiếu gia lớn như vầy mà còn chưa có ngồi qua thuyền đấy!”
Vân Lai Thuyền chỉ lưu lại ơ Tuyền Châu Thành hai ngày, liền khởi hành đi về phía Nam. Ta và Bất Nhân cùng lên thuyền đi về phía Nam. Chủ gánh hát là nam tử trung niên, họ Trần, hết sức hiền lành. Hắn nói, đi đường thuỷ là vì có thể chứa nhiều thứ, dùng xe ngựa thì phí vận chuyển rất cao. Tuy nhiên, thu nhập của gánh hát cũng không tệ, người đăng kí học cũng nhiều, cho nên phải tiết kiệm mọi chi phí.
Lần đầu tiên, ta nhìn thấy nữ tử ca khúc
Ta mới biết, hiện tại nàng là hồng hoa đán của Vân Lai Thuyền, tên gọi Hồng Tụ. Mùa này, gió cũng không lớn, cho nên đi thuyền cũng không khó chịu. Mới vừa lên thuyền, Bất Nhân rất hứng thú. Không quá nửa ngày, hắn liền trở nên có chút mệt mỏi, trán đều là mồ hôi lạnnh, sắc mặt khó coi. Ta gọi hắn, thế nhưng hắn lại lắc đầu, dựa vào tay vịn ở mũi thuyền, yếu ớt nói:
“Bản thiếu gia khó chịu.”
Ta giật mình, đỡ lấy hắn, vội hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”
Một người đầy sinh lực, đột nhiên trở nên như vậy, thật làm ta rất lo lắng. Hắn gần như nói không ra lời, sắc mặt so với lúc nãy lại càng khó coi hơn mấy phần. Tiếng cười như chuông bạc của nữ tử truyền đến, quay đầu nhìn lại, thấy Hồng Tụ che mặt cười nói:
“Nhất định là hắn bị say tàu rồi.”
Say tàu?
Ta muốn cười phá lên, nhớ tới hắn từng nói lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên ngồi thuyền. Lại nhìn dáng vẻ của hắn, càng thêm khẳng định lời Hồng Tụ nói.
Thấy ta cư nhiên lại nở nụ cười, hắn cau mày nói: “Bản thiếu gia khó chịu muốn chết, ngươi lại…..”
Đột nhiên, hắn im lặng, rồi nhào tới mép thuyền, không ngừng nôn mửa.
Ta giúp hắn vuốt lưng, Hồng Tụ ở đằng sau vẫn còn cười: “Nhìn Bất Nhân công tử ở trên bờ mạnh như rồng hổ, không ngờ lên tới thuyền, còn thua cả con nít! Ha ha, cũng không biết là ai, bất luận thế nào cũng nói sư phụ ta nhất định phải để cho hắn lên thuyền nhỉ?”
Nha đầu cao hứng phấn chấn như vậy, với ở trên đài ca khúc
Ta cũng muốn cười theo, nhưng mà cố gắng nhịn. Người phía dưới, xem ra là tức giận cũng không nhẹ rồi. Ói ra một hồi lâu, ta cũng không thể đỡ nỗi hắn, Hồng Tụ gọi sư huynh nàng tới, đem Bất Nhân dìu vào trong khoan thuyền.
Nằm ở trên giường, hắn suy yếu, kêu: “Đầu bản thiếu gia thật choáng váng, choáng muốn chết hà.”
Cách một lát sau, hắn lại bảo: “Lưỡi dao, Hồng Tụ nha đầu? Bản thiếu gia tốt, nhất định….” Nói đến một nửa, bỗng nhiên hắn ra sức nhíu mày, mím môi.
Ta vắt khăn, lau mồ hôi trên trán cho hắn. Hắn không ngừng nói lầm bầm, ánh mắt cũng không chịu mở.
Ta vốn không biết, say tàu thật sự khó chịu như vậy.
Hồng Tụ dựa ở cửa, cười nói: “Bất Nhân công tử?”
Hắn hừ một tiếng, Hồng Tụ cũng không có bực tức, nói: “Bổn cô nương sẽ không so đo với người bệnh. Nếu ngươi muốn sớm khoẻ lên một chút, thì nên đứng lên, đem đầu óc của mình đong đưa trái phải, thích ứng với thân tàu lắc lư này, sẽ thấy khá hơn.”
Ta nghe có lý, liền đi dìu hắn, thế nhưng hắn lại nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói:
“Không được! Bản thiếu gia choáng váng đầu muốn chết, lắc lư nữa, lắc lư lần nữa liền…..một lần là đủ.”
Ta biết hắn muốn nói cái gì, quay lại nhìn Hồng Tụ, thấy nàng cười càng thêm rực rỡ. Bất Nhân say tàu có chút lợi hại, Trần bầu gánh nói người bình thường say tàu, dài nhất là hai ba ngày nhất định sẽ tốt lên. Thế nhưng vẫn không thấy hắn khá hơn chút nào, sư huynh Hồng Tụ lắc đầu nói hắn đã từng gặp một người say tàu như hắn vậy, có điều người nọ không phải người Đại Tuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.