Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 91: Bị ám sát trên đường hành cung (2)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Trong nháy mắt, ta ngây người, rồi lại bỗng nhiên hét lớn lên:
“Có thích khách ——”
Mũi kiếm kia chợt tiến tới gần, ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cuống quít lui về phía sau, cả người dựa vào vách tường, đã không thể lui được nữa rồi. Dường như, một khắc đó, ta nhìn thấy trường kiếm kia xuyên qua thân thể ta. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một hắc y nhân khác ra tay cực nhanh, dùng kiếm trong tay hắn đẩy mũi kiếm đang nhằm về phía ta ra, khẽ quát một tiếng nói:
“Đi!”
Giật mình nhìn hắc y nhân che mặt kia, hắn xoay người quá nhanh, thậm chí ngay cả ánh mắt của hắn, ta cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ nghe hai tiếng ‘vèo vèo’, thân ảnh của họ đã biến mất ở trong phòng.
“Có thích khách! Có thích khách!”
Bên ngoài truyền đến thanh âm thị vệ, tiếp theo là thanh âm đao kiếm va vào nhau rất chói tai. Xem ra tiếng hét mới vừa rồi của ta đã kinh động đến thị vệ đi tuần đêm. Một khắc đó, ta không biết lấy dũng khí từ đâu, cư nhiên lại chạy đến cửa dò xét kết quả một chút.
Tiết Tùng Ninh từ phía đối diện vội vàng chạy tới, ánh mắt đang nhìn về hướng ta, rồi dường như lại thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ánh mắt của hắn chợt trở nên sắc bén, rút vỏ kiếm một cách thành thạo, phi thân nhảy vào vòng chiến. Ta núp ở phía sau cây cột, cơ thể khẽ run. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh chiến đấu trực tiếp như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh kiếm quang, bên tai đều là tiếng vang ‘cheng cheng’ .
Sau đó, ta nghe thấy thanh âm sắc bén của kiếm xẹt qua không khí, xuyên thấu thân thể. Trường kiếm của Tiết Tùng Ninh đâm thẳng vào ngực phải một người trong nhóm thích khách đó, ta gần như sợ tới mức muốn nhắm mắt lại, nhưng là có một loại lực lượng nào đó nơi đáy lòng, khuyên ta nên tiếp tục xem. Chẳng qua là, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiết Tùng Ninh lắc mình một cái, đang muốn đưa tay tháo miếng vải đen trên mặt tên thích khách ra thì bỗng nhiên ở phía đằng xa truyền đến thanh âm la hét rất là khẩn cấp:
“Hộ giá —— hộ giá —— bảo vệ Hoàng Thượng ——”
Cảm thấy kinh hãi, xem ra thích khách lẫn vào hành cung không chỉ có hai! Quả nhiên, Tiết Tùng Ninh không chút nào do dự, đem trường kiếm từ trong người hắc y nhân rút ra thật nhanh, đề khí phi thân trở về. Bất kể như thế nào, mệnh Hoàng Thượng mới là quan trọng nhất, đó mới là sứ mạng của Tiết Tùng Ninh. Một gã hắc y nhân khác mang người bị thương lên, nhân cơ hội xoay mình nhảy lên tường cao, chạy vào bóng đêm, ly khai khỏi hiện trường.
“Đuổi theo!”
Không biết là người nào truyền lệnh xuống, bọn thị vệ liền rối rít đuổi theo bọn họ. Ta vội dấu mình, tránh cho bị phát hiện, nhưng cũng bị đẩy đi, cùng nhau đuổi theo thích khách. Ngay cả tường cao trước mặt, ta cũng trèo không được, chứ đừng nói là đánh nhau.
Nhớ tới một màn nguy hiểm vừa rồi, vẫn còn run rẩy như cũ, không giết ta, bởi vì ta không phải là mục tiêu. Đó là phòng của Tiết Tùng Ninh, như vậy người bọn họ muốn giết, là Tiết Tùng Ninh!
Lấy làm kinh hãi, nhưng là, Hoàng Thượng cũng bị đâm nha. Điệu hổ ly sơn sao? Trước tiên là dụ Tiết Tùng Ninh từ bên cạnh Hoàng Thượng ra, sau đó hành thích Hoàng Thượng mới là mục đích? Nhưng, lần này không phải là vi phục xuất tuần, thủ vệ hẳn là vô cùng nghiêm ngặt, những thích khách kia vào bằng cách nào đây?
Hốt hoảng lắc đầu, ta có chút rối loạn. . . . . . . Mãi cho đến khi trời gần sáng, mới thấy Tiết Tùng Ninh mang một vẻ mặt mệt mỏi trở lại. Trên quần áo hắn, còn dính máu tươi của hắc y nhân kia, giờ này đã sớm đông lại, xuất hiện một mảng màu nâu lớn.
“Hoàng Thượng không có sao chứ?”
Ta vội vã hỏi hắn, ta chỉ là lo lắng. Nhưng nếu Hoàng Thượng gặp chuyện không hay, như vậy Tiết Tùng Ninh hắn nhất định sẽ mất chức. Nhẹ thì cách chức điều tra, nặng thì bỏ tù, thậm chí là ảnh hưởng tới tính mạng. Nghĩ đến, liền khiến tim ta đập nhanh không ngừng.
“Có thích khách ——”
Mũi kiếm kia chợt tiến tới gần, ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cuống quít lui về phía sau, cả người dựa vào vách tường, đã không thể lui được nữa rồi. Dường như, một khắc đó, ta nhìn thấy trường kiếm kia xuyên qua thân thể ta. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một hắc y nhân khác ra tay cực nhanh, dùng kiếm trong tay hắn đẩy mũi kiếm đang nhằm về phía ta ra, khẽ quát một tiếng nói:
“Đi!”
Giật mình nhìn hắc y nhân che mặt kia, hắn xoay người quá nhanh, thậm chí ngay cả ánh mắt của hắn, ta cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ nghe hai tiếng ‘vèo vèo’, thân ảnh của họ đã biến mất ở trong phòng.
“Có thích khách! Có thích khách!”
Bên ngoài truyền đến thanh âm thị vệ, tiếp theo là thanh âm đao kiếm va vào nhau rất chói tai. Xem ra tiếng hét mới vừa rồi của ta đã kinh động đến thị vệ đi tuần đêm. Một khắc đó, ta không biết lấy dũng khí từ đâu, cư nhiên lại chạy đến cửa dò xét kết quả một chút.
Tiết Tùng Ninh từ phía đối diện vội vàng chạy tới, ánh mắt đang nhìn về hướng ta, rồi dường như lại thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ánh mắt của hắn chợt trở nên sắc bén, rút vỏ kiếm một cách thành thạo, phi thân nhảy vào vòng chiến. Ta núp ở phía sau cây cột, cơ thể khẽ run. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh chiến đấu trực tiếp như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh kiếm quang, bên tai đều là tiếng vang ‘cheng cheng’ .
Sau đó, ta nghe thấy thanh âm sắc bén của kiếm xẹt qua không khí, xuyên thấu thân thể. Trường kiếm của Tiết Tùng Ninh đâm thẳng vào ngực phải một người trong nhóm thích khách đó, ta gần như sợ tới mức muốn nhắm mắt lại, nhưng là có một loại lực lượng nào đó nơi đáy lòng, khuyên ta nên tiếp tục xem. Chẳng qua là, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiết Tùng Ninh lắc mình một cái, đang muốn đưa tay tháo miếng vải đen trên mặt tên thích khách ra thì bỗng nhiên ở phía đằng xa truyền đến thanh âm la hét rất là khẩn cấp:
“Hộ giá —— hộ giá —— bảo vệ Hoàng Thượng ——”
Cảm thấy kinh hãi, xem ra thích khách lẫn vào hành cung không chỉ có hai! Quả nhiên, Tiết Tùng Ninh không chút nào do dự, đem trường kiếm từ trong người hắc y nhân rút ra thật nhanh, đề khí phi thân trở về. Bất kể như thế nào, mệnh Hoàng Thượng mới là quan trọng nhất, đó mới là sứ mạng của Tiết Tùng Ninh. Một gã hắc y nhân khác mang người bị thương lên, nhân cơ hội xoay mình nhảy lên tường cao, chạy vào bóng đêm, ly khai khỏi hiện trường.
“Đuổi theo!”
Không biết là người nào truyền lệnh xuống, bọn thị vệ liền rối rít đuổi theo bọn họ. Ta vội dấu mình, tránh cho bị phát hiện, nhưng cũng bị đẩy đi, cùng nhau đuổi theo thích khách. Ngay cả tường cao trước mặt, ta cũng trèo không được, chứ đừng nói là đánh nhau.
Nhớ tới một màn nguy hiểm vừa rồi, vẫn còn run rẩy như cũ, không giết ta, bởi vì ta không phải là mục tiêu. Đó là phòng của Tiết Tùng Ninh, như vậy người bọn họ muốn giết, là Tiết Tùng Ninh!
Lấy làm kinh hãi, nhưng là, Hoàng Thượng cũng bị đâm nha. Điệu hổ ly sơn sao? Trước tiên là dụ Tiết Tùng Ninh từ bên cạnh Hoàng Thượng ra, sau đó hành thích Hoàng Thượng mới là mục đích? Nhưng, lần này không phải là vi phục xuất tuần, thủ vệ hẳn là vô cùng nghiêm ngặt, những thích khách kia vào bằng cách nào đây?
Hốt hoảng lắc đầu, ta có chút rối loạn. . . . . . . Mãi cho đến khi trời gần sáng, mới thấy Tiết Tùng Ninh mang một vẻ mặt mệt mỏi trở lại. Trên quần áo hắn, còn dính máu tươi của hắc y nhân kia, giờ này đã sớm đông lại, xuất hiện một mảng màu nâu lớn.
“Hoàng Thượng không có sao chứ?”
Ta vội vã hỏi hắn, ta chỉ là lo lắng. Nhưng nếu Hoàng Thượng gặp chuyện không hay, như vậy Tiết Tùng Ninh hắn nhất định sẽ mất chức. Nhẹ thì cách chức điều tra, nặng thì bỏ tù, thậm chí là ảnh hưởng tới tính mạng. Nghĩ đến, liền khiến tim ta đập nhanh không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.